ối hôm đó, khi Hannibal, Bob và Peter đến trước nhà gia đình Jamison, hoàng hôn đã buông xuống.
Ba bạn đi vòng qua nhà để vào qua ngã sau. Doris đang chờ gần chuồng ngựa.
- Khách đến rồi. - Cô bé thông báo - Họ đang ở trong phòng khách. Các anh phải cố gắng gây thật ít tiếng động vì cửa ra tiền sảnh đều để mở. Đi !
Cả bọn im lặng băng qua sân, đi dọc theo lối đi đến cửa vào tiền sảnh. Doris dừng lại sát bên dàn cây nho có cành rủ xuống.
Hannibal kéo một vạt cây xanh ra để nhìn vào bên trong phòng khách qua vai Doris.
Hannibal nhìn thấy một nhóm người khá kỳ lạ. Ở đó có năm người đang đứng quanh một cái bàn. Cô Osborne mặc bộ váy thùng thình màu tím nhạt, hai cánh tay cũng rộng. Hugo Falsell đứng đối diện với cô Osborne, mặc đồ đen, y như hôm ba thám tử nhìn thấy lần đầu tiên. Khuôn mặt tái mét của ông, có hình những bóng nhảy múa được chiếu sáng bằng hai đèn cầy đỏ lớn. Mái tóc đen, chải ra phía trước, che khuất một nửa vầng trán và có nhiều mớ tóc nhỏ thòng xuống đôi mày rậm của ông.
Bên trái Falsell là một phụ nữ, rất mảnh khảnh mặc bộ đầm màu cam. Tóc bà không nhuộm như cô Osborne nhưng màu tóc cũng không hài hòa lắm: màu tóc đỏ tươi chọi với màu cam của chiếc váy.
Gần như đối diện người phụ nữ tóc đỏ, một phụ nữ tóc vàng mập mạp mặc bộ váy màu cam bó sát người.
Nhân vật thứ năm rõ ràng lạc lõng trong nhóm. Những người còn lại đứng thẳng ngừơi, như đang chờ đợi một cái gì đó. còn người này lại cong lưng, như đang phải chịu một gánh năng trĩu bí mật nào đó. Trong khi tất cả đều ăn mặc chải chuốt thì trái lại người này như không chú ý đến bề ngoài của mình. Quần áo cũ mòn, nhăn nheo và thậm chí từ xa có vẻ dơ dáy. Còn tóc, thì rất cần đến thợ hớt tóc giỏi chăm lo.
Doris ra hiệu và lôi kéo ba bạn ra xa.
- Mấy người này lạ quá, đúng không? - Họ làm gì xung quanh cái bàn vậy? - Peter hỏi
- Em không biết - Doris trả lời - em đã ở lị với khách cho đến khi Falsell lạnh lùng trừng mắt nhìn em ... Tên mặc đồ nhăn nheo tên là Noxy. Có thể khó tin, nhưng ông ấy là chủ tiệm bánh kẹo. Bộ xương di động mặc đồ cam là Madelyne Enderby, thợ làm đầu của dì Pat. Bà này nói mình chỉ rung động khi mặc đồ màu cam! Còn bà mập tóc vàng là cô Ken. Bà này có cửa hàng bán đồ ăn kiêng, nhưgn chuyện này cũng khó tin.
Đột nhiên, có tiếng vỗ tay vang lên trong bóng tối.
- Ra xem chuyện gì đi! - Doris thì thầm.
Doris lôi ba thám tử trở về tiền sảnh, kịp thời để thấy cô Osborne đưa cho Falsell một cái ly pha lê chứa đầy một chất lỏng không màu. Falsell cầm lấy ly, không nhìn cô Osborne và như nâng ly chúc m72ng một người vô hình nào đó. Khuôn mặt ông hoàn toàn vô tri như đeo một chiếc mặt nạ thạch cao. Chỉ có cặp mắt là sống động: mắt ông sáng một cách lạ lùng dưới ánh đèn cầy.
- Ta có thể bắt đầu ! - Ông thông báo.
Những người tập hợp quanh bàn chuyển động một chút. Hannibal có cảm giác như nghe một người thở dài.
- Tối hôm nay, chúng ta không có mặt đầy đủ - Falsell nói tiếp - Có thể chúng ta sẽ không làm gì được, nhưng cũng có thể bác sĩ Shaitan sẽ phái cử viên đến. Tiếng nói của rắn có thể nói chuyện với ta từ xa. Vậy ta cứ làm thử.
Ông nâng ly lên miệng, rồi đưa ly cho bà áo cam đứng cạnh ông.
- Tổ chức của ta có rất nhiều quyền lực - Bà áo cam nói bằng một giọng khàn khàn. Bà hớp một ngụm chất lỏng không màu - Khi bị rắc rối với chủ nhà, tôi đã...
- Im lặng! - Falsell mắng - Chị phá vỡ bùa mê.
Madelyne Enderby im lặng và chuyển ly cho cô Osborne. Dì của Dors uống một hớp rồi đưa cho 6ong Noxy đau khổ. Ông này chỉ nhấp môi, rồi đưa ngay cho bà tóc vàng áo xanh lá cây. Sau đó, ly trống không quay về phía Hugo Falsell.
- Ta hãy ngồi xuống! - Falsell ra lệnh.
Các thành viên của cuộc họp kỳ lạ ngồi xuống ghế.
- Chị Osborne ơi! - Falsell gọi - Mời chị tập trung suy nghĩ và trình bày ước muốn của chị.
Dì Pat gật đầu.
- Tôi muốn có được quả cầu pha lê. Tôi mong sao cho Margaret Compton bận và không mua được quả cầu pha lê.
- Ta có nhờ đến sức mạnh của Bélial không?
- Có - Dì Pat nói.
Falsell nhìn mọi người.
- Anh chị có nhất trí không? - Ông hỏi.
- Tôi cũng có rắc rối - Noxy rên rỉ bắt đầu nói.
- Vấn đề của mỗi người trong chúng ta là vấn đề của tất cả mọi người! - Falsell nghiêm khắc đáp.
- Ta hãy xin Bélial cho margaret Compton đi du lịch! Madelyne Enderby kêu lên. Ngày mấy vậy, hả chị Patricia?
- Cuộc bán đấu giá sẽ diễn ra ngày 21 ! - Dì Pat đáp.
Falsell nhìn một vòng quanh bàn.
- Vậy, tất cả chúng ta nhất trí...
Ông ngả ra lưng ghế, nhắm mắt lại. Những người còn lại vẫn ngồi, mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đèn cầy nhảy nhót. Suốt vài phút, không có gì xảy ra. Những người tập hợp trong phòng khách bất động đến nỗi có thể tưởng tượng họ đều là tượng đá.
Trong đêm gần như hoàn toàn tối, bốn bạn nghe được một âm thanh, lúc đầu rất nhỏ, giống như tiếng khó khẽ ... giống như mạch đập làm không khí phập phồng như một quả tim to tướng. Rồi, tiếng đó biến thành tiếng hát lầm rầm... nhưng không thể nào so sánh được tiếng của một bài hát. Tiếng này làm cho ta liên tưởng đến một tiếng hát lầm rầm không từ ngữ, không âm thanh. Đó là một chuỗi những nốt khi cao khi thấp ... nhưng thật ra laại không phải là nốt nhạc. Có khi làm điếc tai, có khi dịu lại. Vù vù và mơn trớn. Tiếng sấm và tiếng thì thầm. Một tiếng động thăng giáng, ngưng một lát để rồi bùng nổ mạnh hơn, như tiếng vỗ của những ngọn sóng ồng ộc.
Ba Thám Tử Trẻ cảm nhận một nỗi hoảng sợ không tả nổi đang tăng dần. Cái tiếng hát khủng khiếp kia không có gì giống trần tục. Một nỗi sợ quỷ quái chiếm lấy cả ba. Bob nuốt nước miếng. Peter hít thật mạnh và quên thở ra.
Chỉ còn Hannibal là đủ bình tỉnh để chăm chú quan sát cảnh tượng đang diễn ra trứơc mắt. Hannibal để ý thấy không ai động đậy quanh bàn. Gương mặt của Hugo Falsell hướng lên trần nhà. Ông hoàn toàn bất động.
Cuối cùng Doris bỏ chạy. Ba thám tử đi theo cô bé. Khi cả bọn xa dần tiền sảnh, tiếng nhạc khủng khiếp, thay vì giảm đi, lại như theo đuổi để bám vào bốn bạn như một sinh thể. Chỉ khi đi ra đến sân sau, bốn bạn mới không còn nghe nó nữa. Doris tựa lưng vào tường nhà. Ba thám tử thấy đỡ sợ hơn.
- Vậy đó là tiếng mà chị Marie đã nghe thấy à?- Hannibal nói khẽ.
Doris gật đầu. Peter lấy tay xoa tóc.
- Ở địa vịchị Marie, mình cũng bỏ chạy - Peter nói.
Doris thở dài:
- Em không thể đi được! Đây là nhà em và có dì em nữa. Chính tên Falsell phải cuốn gói ra đi!
- Không phải Falsell gây ra tiếng động đó - Hannibal nhanh miệng khẳng định - Mình nhìn rõ: ông ấy không hề động đậy.
- Chỉ có thể là hắn thôi ! - Doris ngoan cố.
Trong chuồng, Sterling bắt đầu đá và hí lên.
- Sterling ! - Doris la lên - Có chuyện gì đó rồi ...
Hannibal lao đến chuồn ngựa, mở cửa ra ... và bị một ai đó phóng ra, xô té ngã. Bị bắn xuống đất, Hannibal nằm dài, chưng hửng.
- Babal ơi ! - Peter lo lắng gọi vá quỳ xuống gần bạn.
- Không sao ! Mình chưa chết đâu ! - Hannibal khẳng định và lồm cồm ngồi dậy - Có ai kịp nhìn thấy kẻ đó không?
- Vóc dáng trung bình, ria rậm - Bob nói - Ria rậm và dài rủ xuống hai bên mép giống như bộ ria quặp của con móoc.
Doris khâm phục nhhìn Bob.
- Dừơng như anh đã thấy tất cả. Nhưng trời tối lắm mà.
- Có ánh trăng - Hannibal nhận xét và chỉ lên trời - Mà một thám tử giỏi phải có mắt tinh như mèo để quan sát nhanh...
Có lẽ Hannibal đã bắt đầu một bài diễn thuyết khoa trương, nếu như cửa sổ nhà bếp không sáng lên đột ngột. Ba thám tử rút lui vào bóng tối.
Cửa sau mở ra. Bóng của cô Osborne hiện lên trong khung cửa.
- Ai đó ?
- Con đây mà, dì Pat! - Doris trả lời - Con ra chào Sterling trước khi đi ngủ.
- Con lo cho con ngựa đó nhiều quá ! Con vào nhà nhanh lên đi !
Cánh của đóng lại. Tiếng máy xe nổ vang lên phía trước nhà.
- Khách ra về ! - Bob nói khẽ.
- Ngày mai, các anh trở lại nhé - Doris thì thầm.
- Bọn anh sẽ đến ! - Hannibal hứa.
Doris vào nhà nhanh.
- Về thôi ! - Peter nói. - Nếu nghe cái tiếng đó nữa chắc mình xỉu mất !
Ba bạn đi vòng qua nhà để vào qua ngã sau. Doris đang chờ gần chuồng ngựa.
- Khách đến rồi. - Cô bé thông báo - Họ đang ở trong phòng khách. Các anh phải cố gắng gây thật ít tiếng động vì cửa ra tiền sảnh đều để mở. Đi !
Cả bọn im lặng băng qua sân, đi dọc theo lối đi đến cửa vào tiền sảnh. Doris dừng lại sát bên dàn cây nho có cành rủ xuống.
Hannibal kéo một vạt cây xanh ra để nhìn vào bên trong phòng khách qua vai Doris.
Hannibal nhìn thấy một nhóm người khá kỳ lạ. Ở đó có năm người đang đứng quanh một cái bàn. Cô Osborne mặc bộ váy thùng thình màu tím nhạt, hai cánh tay cũng rộng. Hugo Falsell đứng đối diện với cô Osborne, mặc đồ đen, y như hôm ba thám tử nhìn thấy lần đầu tiên. Khuôn mặt tái mét của ông, có hình những bóng nhảy múa được chiếu sáng bằng hai đèn cầy đỏ lớn. Mái tóc đen, chải ra phía trước, che khuất một nửa vầng trán và có nhiều mớ tóc nhỏ thòng xuống đôi mày rậm của ông.
Bên trái Falsell là một phụ nữ, rất mảnh khảnh mặc bộ đầm màu cam. Tóc bà không nhuộm như cô Osborne nhưng màu tóc cũng không hài hòa lắm: màu tóc đỏ tươi chọi với màu cam của chiếc váy.
Gần như đối diện người phụ nữ tóc đỏ, một phụ nữ tóc vàng mập mạp mặc bộ váy màu cam bó sát người.
Nhân vật thứ năm rõ ràng lạc lõng trong nhóm. Những người còn lại đứng thẳng ngừơi, như đang chờ đợi một cái gì đó. còn người này lại cong lưng, như đang phải chịu một gánh năng trĩu bí mật nào đó. Trong khi tất cả đều ăn mặc chải chuốt thì trái lại người này như không chú ý đến bề ngoài của mình. Quần áo cũ mòn, nhăn nheo và thậm chí từ xa có vẻ dơ dáy. Còn tóc, thì rất cần đến thợ hớt tóc giỏi chăm lo.
Doris ra hiệu và lôi kéo ba bạn ra xa.
- Mấy người này lạ quá, đúng không? - Họ làm gì xung quanh cái bàn vậy? - Peter hỏi
- Em không biết - Doris trả lời - em đã ở lị với khách cho đến khi Falsell lạnh lùng trừng mắt nhìn em ... Tên mặc đồ nhăn nheo tên là Noxy. Có thể khó tin, nhưng ông ấy là chủ tiệm bánh kẹo. Bộ xương di động mặc đồ cam là Madelyne Enderby, thợ làm đầu của dì Pat. Bà này nói mình chỉ rung động khi mặc đồ màu cam! Còn bà mập tóc vàng là cô Ken. Bà này có cửa hàng bán đồ ăn kiêng, nhưgn chuyện này cũng khó tin.
Đột nhiên, có tiếng vỗ tay vang lên trong bóng tối.
- Ra xem chuyện gì đi! - Doris thì thầm.
Doris lôi ba thám tử trở về tiền sảnh, kịp thời để thấy cô Osborne đưa cho Falsell một cái ly pha lê chứa đầy một chất lỏng không màu. Falsell cầm lấy ly, không nhìn cô Osborne và như nâng ly chúc m72ng một người vô hình nào đó. Khuôn mặt ông hoàn toàn vô tri như đeo một chiếc mặt nạ thạch cao. Chỉ có cặp mắt là sống động: mắt ông sáng một cách lạ lùng dưới ánh đèn cầy.
- Ta có thể bắt đầu ! - Ông thông báo.
Những người tập hợp quanh bàn chuyển động một chút. Hannibal có cảm giác như nghe một người thở dài.
- Tối hôm nay, chúng ta không có mặt đầy đủ - Falsell nói tiếp - Có thể chúng ta sẽ không làm gì được, nhưng cũng có thể bác sĩ Shaitan sẽ phái cử viên đến. Tiếng nói của rắn có thể nói chuyện với ta từ xa. Vậy ta cứ làm thử.
Ông nâng ly lên miệng, rồi đưa ly cho bà áo cam đứng cạnh ông.
- Tổ chức của ta có rất nhiều quyền lực - Bà áo cam nói bằng một giọng khàn khàn. Bà hớp một ngụm chất lỏng không màu - Khi bị rắc rối với chủ nhà, tôi đã...
- Im lặng! - Falsell mắng - Chị phá vỡ bùa mê.
Madelyne Enderby im lặng và chuyển ly cho cô Osborne. Dì của Dors uống một hớp rồi đưa cho 6ong Noxy đau khổ. Ông này chỉ nhấp môi, rồi đưa ngay cho bà tóc vàng áo xanh lá cây. Sau đó, ly trống không quay về phía Hugo Falsell.
- Ta hãy ngồi xuống! - Falsell ra lệnh.
Các thành viên của cuộc họp kỳ lạ ngồi xuống ghế.
- Chị Osborne ơi! - Falsell gọi - Mời chị tập trung suy nghĩ và trình bày ước muốn của chị.
Dì Pat gật đầu.
- Tôi muốn có được quả cầu pha lê. Tôi mong sao cho Margaret Compton bận và không mua được quả cầu pha lê.
- Ta có nhờ đến sức mạnh của Bélial không?
- Có - Dì Pat nói.
Falsell nhìn mọi người.
- Anh chị có nhất trí không? - Ông hỏi.
- Tôi cũng có rắc rối - Noxy rên rỉ bắt đầu nói.
- Vấn đề của mỗi người trong chúng ta là vấn đề của tất cả mọi người! - Falsell nghiêm khắc đáp.
- Ta hãy xin Bélial cho margaret Compton đi du lịch! Madelyne Enderby kêu lên. Ngày mấy vậy, hả chị Patricia?
- Cuộc bán đấu giá sẽ diễn ra ngày 21 ! - Dì Pat đáp.
Falsell nhìn một vòng quanh bàn.
- Vậy, tất cả chúng ta nhất trí...
Ông ngả ra lưng ghế, nhắm mắt lại. Những người còn lại vẫn ngồi, mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đèn cầy nhảy nhót. Suốt vài phút, không có gì xảy ra. Những người tập hợp trong phòng khách bất động đến nỗi có thể tưởng tượng họ đều là tượng đá.
Trong đêm gần như hoàn toàn tối, bốn bạn nghe được một âm thanh, lúc đầu rất nhỏ, giống như tiếng khó khẽ ... giống như mạch đập làm không khí phập phồng như một quả tim to tướng. Rồi, tiếng đó biến thành tiếng hát lầm rầm... nhưng không thể nào so sánh được tiếng của một bài hát. Tiếng này làm cho ta liên tưởng đến một tiếng hát lầm rầm không từ ngữ, không âm thanh. Đó là một chuỗi những nốt khi cao khi thấp ... nhưng thật ra laại không phải là nốt nhạc. Có khi làm điếc tai, có khi dịu lại. Vù vù và mơn trớn. Tiếng sấm và tiếng thì thầm. Một tiếng động thăng giáng, ngưng một lát để rồi bùng nổ mạnh hơn, như tiếng vỗ của những ngọn sóng ồng ộc.
Ba Thám Tử Trẻ cảm nhận một nỗi hoảng sợ không tả nổi đang tăng dần. Cái tiếng hát khủng khiếp kia không có gì giống trần tục. Một nỗi sợ quỷ quái chiếm lấy cả ba. Bob nuốt nước miếng. Peter hít thật mạnh và quên thở ra.
Chỉ còn Hannibal là đủ bình tỉnh để chăm chú quan sát cảnh tượng đang diễn ra trứơc mắt. Hannibal để ý thấy không ai động đậy quanh bàn. Gương mặt của Hugo Falsell hướng lên trần nhà. Ông hoàn toàn bất động.
Cuối cùng Doris bỏ chạy. Ba thám tử đi theo cô bé. Khi cả bọn xa dần tiền sảnh, tiếng nhạc khủng khiếp, thay vì giảm đi, lại như theo đuổi để bám vào bốn bạn như một sinh thể. Chỉ khi đi ra đến sân sau, bốn bạn mới không còn nghe nó nữa. Doris tựa lưng vào tường nhà. Ba thám tử thấy đỡ sợ hơn.
- Vậy đó là tiếng mà chị Marie đã nghe thấy à?- Hannibal nói khẽ.
Doris gật đầu. Peter lấy tay xoa tóc.
- Ở địa vịchị Marie, mình cũng bỏ chạy - Peter nói.
Doris thở dài:
- Em không thể đi được! Đây là nhà em và có dì em nữa. Chính tên Falsell phải cuốn gói ra đi!
- Không phải Falsell gây ra tiếng động đó - Hannibal nhanh miệng khẳng định - Mình nhìn rõ: ông ấy không hề động đậy.
- Chỉ có thể là hắn thôi ! - Doris ngoan cố.
Trong chuồng, Sterling bắt đầu đá và hí lên.
- Sterling ! - Doris la lên - Có chuyện gì đó rồi ...
Hannibal lao đến chuồn ngựa, mở cửa ra ... và bị một ai đó phóng ra, xô té ngã. Bị bắn xuống đất, Hannibal nằm dài, chưng hửng.
- Babal ơi ! - Peter lo lắng gọi vá quỳ xuống gần bạn.
- Không sao ! Mình chưa chết đâu ! - Hannibal khẳng định và lồm cồm ngồi dậy - Có ai kịp nhìn thấy kẻ đó không?
- Vóc dáng trung bình, ria rậm - Bob nói - Ria rậm và dài rủ xuống hai bên mép giống như bộ ria quặp của con móoc.
Doris khâm phục nhhìn Bob.
- Dừơng như anh đã thấy tất cả. Nhưng trời tối lắm mà.
- Có ánh trăng - Hannibal nhận xét và chỉ lên trời - Mà một thám tử giỏi phải có mắt tinh như mèo để quan sát nhanh...
Có lẽ Hannibal đã bắt đầu một bài diễn thuyết khoa trương, nếu như cửa sổ nhà bếp không sáng lên đột ngột. Ba thám tử rút lui vào bóng tối.
Cửa sau mở ra. Bóng của cô Osborne hiện lên trong khung cửa.
- Ai đó ?
- Con đây mà, dì Pat! - Doris trả lời - Con ra chào Sterling trước khi đi ngủ.
- Con lo cho con ngựa đó nhiều quá ! Con vào nhà nhanh lên đi !
Cánh của đóng lại. Tiếng máy xe nổ vang lên phía trước nhà.
- Khách ra về ! - Bob nói khẽ.
- Ngày mai, các anh trở lại nhé - Doris thì thầm.
- Bọn anh sẽ đến ! - Hannibal hứa.
Doris vào nhà nhanh.
- Về thôi ! - Peter nói. - Nếu nghe cái tiếng đó nữa chắc mình xỉu mất !
Danh sách chương