Em say mê nhạc Rock lắm, Bob giải thích với Brit. Em thật sự hết mình vì nhạc rock. Nhưng có một số ngôi sao chán lắm.
Ba an hem đang ngồi trong hang lo lắng chờ Hannibal.
Không khí vô cùng căng thẳng. Bob và Brit tiếp tục nói chuyện như không có chuyện gì. Nhưng trong lòng cả hai luôn tự hỏi sẽ chế ngự nổi tay Dusty đang nổi điên lên kia được bao lâu. Hắn không ngừng giãy dụa và chửi bới.
- Anh cũng hâm mộ nhạc rock, Brit nói. Và anh không ngờ là em quen với nhóm Những Người Sống Sót.
- Quen! Họ cứ la cà ở văn phòng em miết.
- Nhưng nhạc Mê-hi-cô cũng không tệ đâu, Brit nói. Ông bầu của em có để ý đến ca sĩ Mê-hi-cô không? Bob lắc đầu.
- Nhạc la-tinh thì khác hẳn.
Peter đã nghe chuyện nhạc rock của Bob mấy ngàn lần rồi, nên tranh thủ viết cho Kelly Madigan một bức thư dài:
“ Kelly yêu dấu. Vùng núi này thật hoang dã. Hiện anh đang ở trong một hang động cùng với một tên bị trói bằng dây. Em có tin không…?”
Peter bỏ xấp giấy viết thư xuống, liếc nhìn đồng hồ.
-Hannibal đi hai tiếng rồi – Peter nhận xét.
Peter bò ra cửa hang để kiểm tra xem thám tử trưởng về đến chưa.
Dusty không còn giãy dụa nữa mà đã chuyển sang tư thế quỳ. Do bị trói, nên hắn cảm thấy ngồi quỳ thoải mái hơn nằm.
- Ê Brit! Dusty gọi. Mang cho ta miếng nước đi? Khô hết cổ họng rồi.
Brit và Bob nhìn nhau dò hỏi, rồi Bob gật đầu.
- Được thôi.
Brit lượm cái bình đất mang đến cho Dusty.
Từ chỗ đang ngồi, Bob không thấy những gì xảy ra sau đó. Khi Brit đưa bình lên miệng Dusty, bình rơi vỡ xuống đất và Brit nằm dài, ngửa ra. Tay chân không còn bị trói, Dusty kê mũi dao vào cổ Brit. Sợi dây bị cắt đứt thòng xuống tay hắn.
- Đồ ngốc! Dusty la lên rồi phá lên cười đắc thắng. Lẽ ra tụi bây phải đủ khôn để nghĩ đến chuyện soát người ta chứ. Ta luôn có con dao trong ủng.
Hắn đè dao mạnh hơn vào cổ Brit. Nếu thấy bất cứ cử động nào, hắn sẽ đâm.
- Bob, Dusty la vẫn với cái giọng điệu mỉa mai, trước hết mang cây súng của Brit lại đây cho ta. Nhanh lên.
Bob biết rằng tên chủ trang trại sẽ không ngần ngại gì cắt cổ bạn, nên cẩm lấy cây súng đang để dựa thành hang. Rồi Bob bước đến chỗ Dusty.
- Bỏ xuống đó. Ở một chỗ mà ta lấy được.
Một cái gì đó trong giọng hắn khiến Bob ớn lạnh xương sống. Không những hắn sẵn sàng dùng dao chống lại Brit, mà hắn còn nóng lòng được làm thế. Bob ngoan ngoãn bỏ súng xuống.
Vẫn giữ dao trên cổ Brit, Dusty lượm súng lên, tháo núi an toàn.
- Bây giờ, ra đứng đối mặt vào tường. Tay để trên đầu.
“ Không thấy Hannibal đâu… Và có những hiện tượng lạ lùng…” Peter bò về và nghĩ bụng.
Khi thấy Bob đứng úp mặt vào tường, hai tay chắp lên đầu, Peter kêu:
- Có chuyện gì…
Rồi Peter để ý thấy Dusty. Hắn đang ngồi trên ngực Brit, vẻ mặt hung hăng, một tay cầm dao, tay kia cầm súng. Ngón tay trên cò, hắn chĩa súng vào Peter.
- Hắn lừa được bọn mình, Bob giải thích. Hắn có dao trong ủng.
- Cả mày nữa! Đứng úp mặt vào tường! Dusty ra lệnh cho Peter.
Trong giây phút điên rồ ngắn ngủi, Peter nghĩ đến chuyện nhào vào Dusty. Nếu chỉ bắn bằng một tay trong bóng tối, thì có nhiều khả năng hắn sẽ bắn hụt.
Nhưng rất tiếc Peter không thể nào nhào đến Dusty trước khi hắn cắt cổ Brit. Khi thấy lưỡi dao sáng bóng, Peter kiềm mình lại, rồi ra đứng cạnh Bob.
- Bây giờ bọn mình làm gì đây? Peter thì thầm vào tai Bob.
- Cầm cự cho đến khi Babal về, Bob trả lời khẽ. – Để tay trên đầu và câm miệng! Dusty nạt Peter. Nếu tao bắn, thì đáng đời tụi bay lắm! Hắn nói thêm với một nụ cười hung dữ.
Peter tuân lệnh ngay. Chẳng bao lâu Peter nghe tiếng đôi ủng kêu rít rít, Dusty đang đứng dậy.
Dusty nhét dao vào nịt, rồi cầm súng bằng hai tay.
- Đến phiên mày.
Hắn nhìn Brit rồi đá một cú vào sườn.
- Ngồi dậy, làm theo lời ta, nếu không sẽ vĩnh biệt hai thằng bạn mày.
Brit đứng dậy. Ngược lại với Bob và Peter, Brit không biết gì về karate. Nên cậu không có cách nào chống cự với cây súng.
- Lùi lại.
Brit bước lui đến vách hang, nơi Bob và Peter đang đứng.
- Stop! Brit, bây giờ hãy nghe cho kĩ. Tao không hề định giết mày… ít nhất là chưa có ý định. Mày hãy nói cho tao nghe những gì tao muốn biết, nếu không hai thằng kia sẽ nhận đạn vào lưng. Hiểu không?
Brit gật đầu, không nói tiếng nào.
- Ông già mày đâu?
Brit lưỡng lự và nhìn thấy ngón tay Dusty quặp lại trên cò súng.
- Ba xuống ngôi làng phía bên kia núi.
- Bao giờ về?
Trong khoảnh khắc, Brit định nói láo. Nhưng nếu Dusty đoán ra rằng Brit không nói thật, thì hoặc Bob hoặc Peter sẽ phải thí mạng.
- Hai ngày nữa mới về, Brit trả lời.
- Có tìm ra hang của Pancho Villa chưa?
- Rồi.
- Làm sao biết là đúng hang đó?
- Chúng tôi tìm được bộ xương của một người lính chôn dưới đá.
- Hay quá! Mày đi tìm dây, trói hai thằng này lại y như mày đã trói tao.
Brit xuống đáy hang, rồi trở ra với một cuộn dây to.
- Peter, Dusty ra lệnh, quỳ xuống, hai tay để sau lưng!
Peter lưỡng lự một hồi. Dusty bước đến kê nòng súng vào gáy Peter. Khi cảm nhận sắt lạnh vào da thịt mình, Peter nuốt nước miếng.
- Nhanh! Dusty la.
Peter quỳ xuống, thầm chửi trong bụng, và chắp hai tay sau lưng.
Lúc đầu, Brit định giả bộ. Nhưng Dusty đứng quá gần và còn kiểm tra dây cột tay chân Bob và Peter.
- Bây giờ trả lời đi, Dusty gầm lên.
- Thật ra, thì hiện chúng tôi hơi bị mắc kẹt, Bob nói mỉa và kéo kéo dây trói
Peter và Brit cười.
- Không đùa nữa!
Dusty xô mạnh Bob bằng đầu súng. Mắt sáng lên tức giận, nhưng cậu không nói gì.
- Bạn tụi mày đâu rồi? Thằng mập ấy.
- Chính chúng tôi cũng đang muốn biết, Peter trả lời. Có thể bạn ấy đi mua bánh pizza về.
Brit nhìn thấy mặt Dusty sậm lại. Chắc chắn sẽ có một trong ba đứa bị đòn nếu Dusty không nhận được vài câu trả lời đàng hoàng.
- Hannibal đi tìm Mercedes, Brit nhanh miệng xen vào.
- Mercedes là ai?
- Chúng tôi không biết, Brit trả lời thành thật. Là một người phụ nữ Mê-hi-cô.
Brit lập lại với Dusty những gì Bob đã mô tả về người phụ nữ.
- Hannibal nói rằng bà ấy đi theo cả ba từ mấy ngày. Rồi sáng nay, chúng tôi thấy con lừa của bà bên ngoài. Sau đó Hannibal dẫn Blondie đi thử tìm chỗ trốn của bà Mercedes.
- Bà ấy có súng không?
Brit suy nghĩ thật nhanh. Brit không buộc phải khai ra rằng theo cậu, thì bà Mercedes có súng
- Theo tôi biết, thì không có, Brit tuyên bố.
- Được rồi. Tao sẽ để ý đến bà ấy. Tóc đen, thắt bím.
Dusty không đe dọa Bob nữa và chĩa súng sang Brit.
- Bây giờ mày phải dẫn tao đến hang động của Pancho Villa. Đi ! nhanh! Đừng quên tao đi ngay phía sau lưng mày!
Peter nghe tiếng bước chân của Brit và Dusty đang đi ra khỏi hang.
Ngay khi tiếng bước tắt hẳn, hai thám tử tiến hành vật lộn với dây trói.
- Cậu tự tháo được hai tay không? Peter hỏi.
- Mình không phải là nhà ảo thuật Houdini, Bob nói đùa. Thế còn cậu?
- Không có cách nào.
- Không hiểu Hannibal đi đâu nhỉ? Peter bực mình hỏi.
- Babal sẽ về thôi, Bob nói. Cậu cũng thừa biết rằng Babal luôn có một kế hoạch bí mật nào đó trong đầu. Babal sẽ phát hiện Dusty trước khi hắn đến gần để bắn. Ngoài ra Babal còn có Blondie. Blondie phi nước đại nhanh hơn khả năng chạy của Dusty.
- Dusty không phải là vấn đề duy nhất đối với bọn mình, Peter vừa nói vừa giãy dụa. Cậu không ngửi thấy gì sao?
Bob ngửi hít.
- Mùi trứng thối hả?
- Có chuyện lạ lùng đang xảy ra bên ngoài, Peter khẳng định. Lúc nãy mình chưa kịp nói, nhưng thật ra mình đã không nhìn thấy được Hannibal. Mình đã không nhìn thấy gì nổi. Cả vùng núi tối thui như ban đêm. Không khí có mùi…đúng, mùi trứng thối. Rồi còn có đám khói to đang lan rộng
Bob suy nghĩ thật nhanh.
- Bọn mình từng thấy khói bay ra khỏi ngọn núi này, cậu nhớ không? Và không phải trứng, Bob la lên, mà là lưu huỳnh! Giống mùi bay ra từ núi lửa. Trời đấy! Bọn mình đang nằm trên một núi lửa sắp phun!
Peter muốn lồi mắt ra hẳn.
- Ít nhất bọn mình có cái hang này để che chở. Nhưng Hannibal đang ở ngoài trời!
Ba an hem đang ngồi trong hang lo lắng chờ Hannibal.
Không khí vô cùng căng thẳng. Bob và Brit tiếp tục nói chuyện như không có chuyện gì. Nhưng trong lòng cả hai luôn tự hỏi sẽ chế ngự nổi tay Dusty đang nổi điên lên kia được bao lâu. Hắn không ngừng giãy dụa và chửi bới.
- Anh cũng hâm mộ nhạc rock, Brit nói. Và anh không ngờ là em quen với nhóm Những Người Sống Sót.
- Quen! Họ cứ la cà ở văn phòng em miết.
- Nhưng nhạc Mê-hi-cô cũng không tệ đâu, Brit nói. Ông bầu của em có để ý đến ca sĩ Mê-hi-cô không? Bob lắc đầu.
- Nhạc la-tinh thì khác hẳn.
Peter đã nghe chuyện nhạc rock của Bob mấy ngàn lần rồi, nên tranh thủ viết cho Kelly Madigan một bức thư dài:
“ Kelly yêu dấu. Vùng núi này thật hoang dã. Hiện anh đang ở trong một hang động cùng với một tên bị trói bằng dây. Em có tin không…?”
Peter bỏ xấp giấy viết thư xuống, liếc nhìn đồng hồ.
-Hannibal đi hai tiếng rồi – Peter nhận xét.
Peter bò ra cửa hang để kiểm tra xem thám tử trưởng về đến chưa.
Dusty không còn giãy dụa nữa mà đã chuyển sang tư thế quỳ. Do bị trói, nên hắn cảm thấy ngồi quỳ thoải mái hơn nằm.
- Ê Brit! Dusty gọi. Mang cho ta miếng nước đi? Khô hết cổ họng rồi.
Brit và Bob nhìn nhau dò hỏi, rồi Bob gật đầu.
- Được thôi.
Brit lượm cái bình đất mang đến cho Dusty.
Từ chỗ đang ngồi, Bob không thấy những gì xảy ra sau đó. Khi Brit đưa bình lên miệng Dusty, bình rơi vỡ xuống đất và Brit nằm dài, ngửa ra. Tay chân không còn bị trói, Dusty kê mũi dao vào cổ Brit. Sợi dây bị cắt đứt thòng xuống tay hắn.
- Đồ ngốc! Dusty la lên rồi phá lên cười đắc thắng. Lẽ ra tụi bây phải đủ khôn để nghĩ đến chuyện soát người ta chứ. Ta luôn có con dao trong ủng.
Hắn đè dao mạnh hơn vào cổ Brit. Nếu thấy bất cứ cử động nào, hắn sẽ đâm.
- Bob, Dusty la vẫn với cái giọng điệu mỉa mai, trước hết mang cây súng của Brit lại đây cho ta. Nhanh lên.
Bob biết rằng tên chủ trang trại sẽ không ngần ngại gì cắt cổ bạn, nên cẩm lấy cây súng đang để dựa thành hang. Rồi Bob bước đến chỗ Dusty.
- Bỏ xuống đó. Ở một chỗ mà ta lấy được.
Một cái gì đó trong giọng hắn khiến Bob ớn lạnh xương sống. Không những hắn sẵn sàng dùng dao chống lại Brit, mà hắn còn nóng lòng được làm thế. Bob ngoan ngoãn bỏ súng xuống.
Vẫn giữ dao trên cổ Brit, Dusty lượm súng lên, tháo núi an toàn.
- Bây giờ, ra đứng đối mặt vào tường. Tay để trên đầu.
“ Không thấy Hannibal đâu… Và có những hiện tượng lạ lùng…” Peter bò về và nghĩ bụng.
Khi thấy Bob đứng úp mặt vào tường, hai tay chắp lên đầu, Peter kêu:
- Có chuyện gì…
Rồi Peter để ý thấy Dusty. Hắn đang ngồi trên ngực Brit, vẻ mặt hung hăng, một tay cầm dao, tay kia cầm súng. Ngón tay trên cò, hắn chĩa súng vào Peter.
- Hắn lừa được bọn mình, Bob giải thích. Hắn có dao trong ủng.
- Cả mày nữa! Đứng úp mặt vào tường! Dusty ra lệnh cho Peter.
Trong giây phút điên rồ ngắn ngủi, Peter nghĩ đến chuyện nhào vào Dusty. Nếu chỉ bắn bằng một tay trong bóng tối, thì có nhiều khả năng hắn sẽ bắn hụt.
Nhưng rất tiếc Peter không thể nào nhào đến Dusty trước khi hắn cắt cổ Brit. Khi thấy lưỡi dao sáng bóng, Peter kiềm mình lại, rồi ra đứng cạnh Bob.
- Bây giờ bọn mình làm gì đây? Peter thì thầm vào tai Bob.
- Cầm cự cho đến khi Babal về, Bob trả lời khẽ. – Để tay trên đầu và câm miệng! Dusty nạt Peter. Nếu tao bắn, thì đáng đời tụi bay lắm! Hắn nói thêm với một nụ cười hung dữ.
Peter tuân lệnh ngay. Chẳng bao lâu Peter nghe tiếng đôi ủng kêu rít rít, Dusty đang đứng dậy.
Dusty nhét dao vào nịt, rồi cầm súng bằng hai tay.
- Đến phiên mày.
Hắn nhìn Brit rồi đá một cú vào sườn.
- Ngồi dậy, làm theo lời ta, nếu không sẽ vĩnh biệt hai thằng bạn mày.
Brit đứng dậy. Ngược lại với Bob và Peter, Brit không biết gì về karate. Nên cậu không có cách nào chống cự với cây súng.
- Lùi lại.
Brit bước lui đến vách hang, nơi Bob và Peter đang đứng.
- Stop! Brit, bây giờ hãy nghe cho kĩ. Tao không hề định giết mày… ít nhất là chưa có ý định. Mày hãy nói cho tao nghe những gì tao muốn biết, nếu không hai thằng kia sẽ nhận đạn vào lưng. Hiểu không?
Brit gật đầu, không nói tiếng nào.
- Ông già mày đâu?
Brit lưỡng lự và nhìn thấy ngón tay Dusty quặp lại trên cò súng.
- Ba xuống ngôi làng phía bên kia núi.
- Bao giờ về?
Trong khoảnh khắc, Brit định nói láo. Nhưng nếu Dusty đoán ra rằng Brit không nói thật, thì hoặc Bob hoặc Peter sẽ phải thí mạng.
- Hai ngày nữa mới về, Brit trả lời.
- Có tìm ra hang của Pancho Villa chưa?
- Rồi.
- Làm sao biết là đúng hang đó?
- Chúng tôi tìm được bộ xương của một người lính chôn dưới đá.
- Hay quá! Mày đi tìm dây, trói hai thằng này lại y như mày đã trói tao.
Brit xuống đáy hang, rồi trở ra với một cuộn dây to.
- Peter, Dusty ra lệnh, quỳ xuống, hai tay để sau lưng!
Peter lưỡng lự một hồi. Dusty bước đến kê nòng súng vào gáy Peter. Khi cảm nhận sắt lạnh vào da thịt mình, Peter nuốt nước miếng.
- Nhanh! Dusty la.
Peter quỳ xuống, thầm chửi trong bụng, và chắp hai tay sau lưng.
Lúc đầu, Brit định giả bộ. Nhưng Dusty đứng quá gần và còn kiểm tra dây cột tay chân Bob và Peter.
- Bây giờ trả lời đi, Dusty gầm lên.
- Thật ra, thì hiện chúng tôi hơi bị mắc kẹt, Bob nói mỉa và kéo kéo dây trói
Peter và Brit cười.
- Không đùa nữa!
Dusty xô mạnh Bob bằng đầu súng. Mắt sáng lên tức giận, nhưng cậu không nói gì.
- Bạn tụi mày đâu rồi? Thằng mập ấy.
- Chính chúng tôi cũng đang muốn biết, Peter trả lời. Có thể bạn ấy đi mua bánh pizza về.
Brit nhìn thấy mặt Dusty sậm lại. Chắc chắn sẽ có một trong ba đứa bị đòn nếu Dusty không nhận được vài câu trả lời đàng hoàng.
- Hannibal đi tìm Mercedes, Brit nhanh miệng xen vào.
- Mercedes là ai?
- Chúng tôi không biết, Brit trả lời thành thật. Là một người phụ nữ Mê-hi-cô.
Brit lập lại với Dusty những gì Bob đã mô tả về người phụ nữ.
- Hannibal nói rằng bà ấy đi theo cả ba từ mấy ngày. Rồi sáng nay, chúng tôi thấy con lừa của bà bên ngoài. Sau đó Hannibal dẫn Blondie đi thử tìm chỗ trốn của bà Mercedes.
- Bà ấy có súng không?
Brit suy nghĩ thật nhanh. Brit không buộc phải khai ra rằng theo cậu, thì bà Mercedes có súng
- Theo tôi biết, thì không có, Brit tuyên bố.
- Được rồi. Tao sẽ để ý đến bà ấy. Tóc đen, thắt bím.
Dusty không đe dọa Bob nữa và chĩa súng sang Brit.
- Bây giờ mày phải dẫn tao đến hang động của Pancho Villa. Đi ! nhanh! Đừng quên tao đi ngay phía sau lưng mày!
Peter nghe tiếng bước chân của Brit và Dusty đang đi ra khỏi hang.
Ngay khi tiếng bước tắt hẳn, hai thám tử tiến hành vật lộn với dây trói.
- Cậu tự tháo được hai tay không? Peter hỏi.
- Mình không phải là nhà ảo thuật Houdini, Bob nói đùa. Thế còn cậu?
- Không có cách nào.
- Không hiểu Hannibal đi đâu nhỉ? Peter bực mình hỏi.
- Babal sẽ về thôi, Bob nói. Cậu cũng thừa biết rằng Babal luôn có một kế hoạch bí mật nào đó trong đầu. Babal sẽ phát hiện Dusty trước khi hắn đến gần để bắn. Ngoài ra Babal còn có Blondie. Blondie phi nước đại nhanh hơn khả năng chạy của Dusty.
- Dusty không phải là vấn đề duy nhất đối với bọn mình, Peter vừa nói vừa giãy dụa. Cậu không ngửi thấy gì sao?
Bob ngửi hít.
- Mùi trứng thối hả?
- Có chuyện lạ lùng đang xảy ra bên ngoài, Peter khẳng định. Lúc nãy mình chưa kịp nói, nhưng thật ra mình đã không nhìn thấy được Hannibal. Mình đã không nhìn thấy gì nổi. Cả vùng núi tối thui như ban đêm. Không khí có mùi…đúng, mùi trứng thối. Rồi còn có đám khói to đang lan rộng
Bob suy nghĩ thật nhanh.
- Bọn mình từng thấy khói bay ra khỏi ngọn núi này, cậu nhớ không? Và không phải trứng, Bob la lên, mà là lưu huỳnh! Giống mùi bay ra từ núi lửa. Trời đấy! Bọn mình đang nằm trên một núi lửa sắp phun!
Peter muốn lồi mắt ra hẳn.
- Ít nhất bọn mình có cái hang này để che chở. Nhưng Hannibal đang ở ngoài trời!
Danh sách chương