Ba Thám Tử Trẻ sửng sốt câm lặng ngồi yên.
- Hannibal ơi? Cậu vẫn còn đó chứ? - Fenton Prentice hỏi.
- Ơ... Ơ... dạ còn. Dạ cháu vẫn nghe đây, thưa bác.
Hannibal Jones rất hiếm khi bị bất ngờ, nhưng thông báo của ông Prentice đã làm thám tử trưởng cứng họng.
- Tôi... tôi không thích giao du với một tên tội phạm chút nào - Prentice nói tiếp - nhưng tôi có được con chó Carpates. Nó là của tôi, và nếu không thu hồi nó về, thì có thể bị mất mãi mãi. Tôi có ý định trả tiền chuộc. Hắn cho tôi hai ngày để chuẩn bị tiền.
- Bác đã báo cảnh sát chưa ạ? - Tôi không có ý định báo cảnh sát. Tôi không muốn mạo hiểm làm cho tên trộm hoảng sợ. Và tôi sẽ không bao giờ lấy lại được con chó Carpates.
- Cháu nghĩ bác nên xét lại - Hannibal nói - bác đang giao dịch với một tên tội phạm hung dữ. Bác đừng quên những gì hắn làm với Earl.
- Tôi hiểu rồi. Thế bao giờ thì các cậu trở lại đây? Thú thật, tôi không thích chờ ở đây một mình.
- Hình bóng có tái xuất hiện không?
- Ôi, chỉ mới nghĩ là nó có thể trở lại cũng... đủ làm tôi căng thẳng.
- Cháu nghĩ tụi cháu sẽ bắt kịp chuyến xe ba giờ chiều - Hannibal vừa nói vừa nhìn Bob và Peter để dò hỏi.
Khi cả hai gật đầu, Hannibal trả lời tiếp:
- Tụi cháu sẽ có mặt ở nhà bác trước khi trời tối.
Hannibal chào rồi gác máy.
- Trời! Bây giờ ta còn phải bảo vệ bác ấy khỏi tên trộm nữa. Lần này, ta nên mang theo quần áo để thay đi - thám tử trưởng nói - Hãy chuẩn bị tinh thần ở lại chỗ bác Prentice vài ngày. Hẹn gặp các cậu ở trạm xe búyt trước ba giờ một tí.
- Sáng kiến mà cậu nghĩ ra để theo dõi Elmquist là gì vậy? - Peter hỏi.
- Mình sẽ giải thích sau. Mình chưa hoàn chỉnh hẳn.
Buổi chiều gặp lại nhau, nhìn Hannibal kệ nệ mang một cái thùng, Bob hỏi:
- Ê trong thùng kia có gì vậy? Phát minh mới hả?
- Camera truyền hình mạch kín và máy thu - Hannibal nói - Từng được dùng ở cửa hàng bách hoá.
- Ồ, đúng rồi! - Peter nói - Bây giờ họ cho lắp đầy khắp nơi. Nhân viên an ninh sử dụng để theo dõi bọn trộm cắp trong cửa hàng.
- Cậu có đâu ra cái này? - Bob hỏi.
- Cửa hàng dùng cái này bị cháy - Hannibal kể lại - Các camera và màn hình đều bị hư. Chú Titus mua được với giá gần như cho không. Mình sửa bộ này lại. Dễ ẹc.
- Thì ra bọn mình sẽ theo dõi Sonny Elmquist bằng cách này - Bob nói.
- Đúng. Vì bác Prentice không có cửa sổ mở ra ban-công, ta không thể quan sát sân mà không bị thấy nếu không có một thiết bị như thế này. Dĩ nhiên là ta có thể ngồi ngoài ban-công hay gần hồ bơi, nhưng mình không muốn Elmquist - hay bất ai khác biết rằng ta đang quan sát. Ngay ngoài cửa nhà bác Prentice có một chậu cây rất lớn, che giấu được chiếc camera. Ta sẽ ngồi bên trong và nhìn màn hình.
- Tuyệt! - Peter nói - Chương trình TV dành riêng cho bọn mình!
Một tiếng sau, ba thám tử bước vào cổng tòa nhà căn hộ ông Prentice, và được đón tiếp bởi bà Bortz luôn hiện hữu.
- Lại quay lại nữa à? - Bà vừa nói vừa nhìn thùng carton trong tay Peter - Cái gì vậy? - Bà hỏi.
- Máy truyền hình - Hannibal trả lời đơn giản - Món quà Giáng Sinh muộn dành cho bác Prentice.
Hannibal nhìn ra sau lưng bà quản lý. Murphy, môi giới chứng khoán, đang ngồi bên hồ bơi hút thuốc và hưởng thụ nắng chiều. Cứ vài giây ông vỗ điếu thuốc vào cái gạt tàn đặc biệt. Khi nhìn thấy ba thám tử, ông mỉm cười:
- Các cậu có ở lại với anh Prentice tối nay không? - ông hỏi.
- Có lẽ thế - Hannibal trả lời.
- Tốt - Murphy nói và dập điếu thuốc - Chắc là ông già cô đơn lắm. Có người trong nhà cũng vui. Hôm nay cháu tôi bỏ đi thăm bạn bè cả ngày, mà tôi đã thấy nhớ nó.
Murphy đứng dậy, trở về căn hộ.
Ông Prentice đang chờ ba thám tử trước cửa. Ông rất thích bộ camera mạch kín.
- Ta sẽ lắp nó khi hoàng hôn xuống - Hannibal nói - trước khi đèn sân bật sáng lên. Chắc là khoảng năm giờ rưỡi, đúng không?
Ông Prentice gật đầu.
- Đèn tự động sáng lên, ít lâu sau khi mặt trời lặn.
Đúng 5 giờ 20, Hannibal bước ra ban-công nói:
- Nhanh lên các cậu ơi, không có ai nhìn cả.
Hannibal ra lệnh Bob và Peter đứng ở mép ban-công, chắn ánh nhìn từ dưới không cho ai thấy chậu cây ngay trước cửa căn hộ. Rồi Hannibal nhanh tay lắp chiếc camera truyền hình nhỏ vào vị trí. Hannibal chỉnh ống kính để chĩa thẳng xuống sân.
Hannibal đóng cửa căn hộ lại, đặt màn hình TV trên kệ sách. Rồi thám tử trưởng cắm điện, xoay một nút. Sau một giây, màn hình sáng lên yếu ớt.
- Babal ơi, không thấy gì cả! - Peter than phiền.
- Cậu phải chờ đến khi đèn sân sáng lên đã - Hannibal nói.
Vài phút sau, Ba Thám Tử Trẻ và ông Prentice được nhìn hình ảnh rõ ràng về sân dưới nhà. Trong khi mọi người nhìn, Sonny Elmquist bước ra khỏi căn hộ, biến mất vào lối đi sau sân. Sonny quay lại với cái bao đồ giặt, trở vào nhà.
Sau đó, một người phụ nữ trẻ tóc vàng tròn trịa xuất hiện ở cuối màn hình TV. Rõ ràng cô ấy vừa mới đến từ cổng trước.
- Cô Gwen Chalmers đó - Fenton Prentice nói.
Cô Chalmers đang mở khóa cửa, thì bà Bortz xuất hiện phía sau lưng cô. Bà quản lý cầm một gói đồ đưa cho cô gái.
- Dường như có cái gì đó được giao cho cô Gwen Chalmers hôm nay - ông Prentice nói - Bà Bortz thường ký nhận đồ gửi đến, khi khách thuê không có ở nhà.
- Chắc chắn bà ấy rất thích việc này - Peter nhận xét.
- Đúng - ông Prentice nói - Nhờ đó bà ấy có cơ hội biết thêm về khách thuê nhà.
Cô Gwen Chalmers nhún vai, bỏ túi xách trên bàn gần hồ bơi, ngồi xuống mở gói đồ ra.
Khi đó Alex Hassel ra khỏi nhà, rồi cũng đứng nhìn cô Gwen Chalmers.
- Những người sống trong tòa nhà không giữ được gì bí mật, đúng không?
Ông Prentice cười buồn.
- Lẽ ra cô Chatmers không nên để mụ Bortz dắt mũi như thế - ông nói - cô ấy tốt và hiền quá.
Cô Chalmers đã mở xong giấy gói, và đang lấy một cái hộp ra. Ba thám tử thấy cô mỉm cười. Cô Chalmers lấy một cái gì đó trong hộp ra, cho vào miệng, rồi nhanh tay lấy một vật khác trong hộp.
- Kẹo sôcôla - Hannibal nói.
- Cô gái này sẽ không cần phải bơi nhiều thế nếu biết tự kiềm chế với kẹo bánh - ông Prentice nói.
Phía dưới, cô Chalmers đang mời kẹo bà Bortz, như vừa mới nhớ ra phép lịch sự. Rồi cô ngưng tay, đột ngột đưa tay lên cổ. Hộp sôcôla rơi xuống, kẹo nảy xuống đất.
- Sao... ? - Peter thốt lên.
Cô Chalmers nảy ra khỏi ghế đang ngồi. Cô cong người làm hai, rồi ngã xuống sân, nằm đó, quằn quại.
Ba thám tử nghe giọng bà B ortz hốt hoảng:
- Cô Chalmers ơi! Cô sao vậy?
- Đau quá! - cô Chalmers la lên - Ôi! Đau quá!
Hannibal, Bob và Peter chạy xuống cầu thang. Ông Prentice cũng chạy theo sau. Hannibal ngửi ngửi miếng sôcôla rơi ra khỏi hộp. Cô Chalmers đang la hét còn ông Murphy ào ra từ căn hộ . Sonny Elmquist cũng có mặt ở đó, để cửa căn hộ mở toang hoang.
- Sao vậy? - bà Bortz hỏi.
Bà chụp lấy cánh tay Hannibal lay mạnh, khiến Hannibal làm dập miếng kẹo phủ sôcôla trong tay. Hannibal đưa đống kẹo nhão nhẹt lên mũi ngửi, rồi hoảng hốt nhìn lên.
- Gọi xe cấp cứu đi! - Hannibal la lên - Có một cái gì đó không bình thường trong miếng sôcôla này! Có lẽ nó có thuốc độc!
- Hannibal ơi? Cậu vẫn còn đó chứ? - Fenton Prentice hỏi.
- Ơ... Ơ... dạ còn. Dạ cháu vẫn nghe đây, thưa bác.
Hannibal Jones rất hiếm khi bị bất ngờ, nhưng thông báo của ông Prentice đã làm thám tử trưởng cứng họng.
- Tôi... tôi không thích giao du với một tên tội phạm chút nào - Prentice nói tiếp - nhưng tôi có được con chó Carpates. Nó là của tôi, và nếu không thu hồi nó về, thì có thể bị mất mãi mãi. Tôi có ý định trả tiền chuộc. Hắn cho tôi hai ngày để chuẩn bị tiền.
- Bác đã báo cảnh sát chưa ạ? - Tôi không có ý định báo cảnh sát. Tôi không muốn mạo hiểm làm cho tên trộm hoảng sợ. Và tôi sẽ không bao giờ lấy lại được con chó Carpates.
- Cháu nghĩ bác nên xét lại - Hannibal nói - bác đang giao dịch với một tên tội phạm hung dữ. Bác đừng quên những gì hắn làm với Earl.
- Tôi hiểu rồi. Thế bao giờ thì các cậu trở lại đây? Thú thật, tôi không thích chờ ở đây một mình.
- Hình bóng có tái xuất hiện không?
- Ôi, chỉ mới nghĩ là nó có thể trở lại cũng... đủ làm tôi căng thẳng.
- Cháu nghĩ tụi cháu sẽ bắt kịp chuyến xe ba giờ chiều - Hannibal vừa nói vừa nhìn Bob và Peter để dò hỏi.
Khi cả hai gật đầu, Hannibal trả lời tiếp:
- Tụi cháu sẽ có mặt ở nhà bác trước khi trời tối.
Hannibal chào rồi gác máy.
- Trời! Bây giờ ta còn phải bảo vệ bác ấy khỏi tên trộm nữa. Lần này, ta nên mang theo quần áo để thay đi - thám tử trưởng nói - Hãy chuẩn bị tinh thần ở lại chỗ bác Prentice vài ngày. Hẹn gặp các cậu ở trạm xe búyt trước ba giờ một tí.
- Sáng kiến mà cậu nghĩ ra để theo dõi Elmquist là gì vậy? - Peter hỏi.
- Mình sẽ giải thích sau. Mình chưa hoàn chỉnh hẳn.
Buổi chiều gặp lại nhau, nhìn Hannibal kệ nệ mang một cái thùng, Bob hỏi:
- Ê trong thùng kia có gì vậy? Phát minh mới hả?
- Camera truyền hình mạch kín và máy thu - Hannibal nói - Từng được dùng ở cửa hàng bách hoá.
- Ồ, đúng rồi! - Peter nói - Bây giờ họ cho lắp đầy khắp nơi. Nhân viên an ninh sử dụng để theo dõi bọn trộm cắp trong cửa hàng.
- Cậu có đâu ra cái này? - Bob hỏi.
- Cửa hàng dùng cái này bị cháy - Hannibal kể lại - Các camera và màn hình đều bị hư. Chú Titus mua được với giá gần như cho không. Mình sửa bộ này lại. Dễ ẹc.
- Thì ra bọn mình sẽ theo dõi Sonny Elmquist bằng cách này - Bob nói.
- Đúng. Vì bác Prentice không có cửa sổ mở ra ban-công, ta không thể quan sát sân mà không bị thấy nếu không có một thiết bị như thế này. Dĩ nhiên là ta có thể ngồi ngoài ban-công hay gần hồ bơi, nhưng mình không muốn Elmquist - hay bất ai khác biết rằng ta đang quan sát. Ngay ngoài cửa nhà bác Prentice có một chậu cây rất lớn, che giấu được chiếc camera. Ta sẽ ngồi bên trong và nhìn màn hình.
- Tuyệt! - Peter nói - Chương trình TV dành riêng cho bọn mình!
Một tiếng sau, ba thám tử bước vào cổng tòa nhà căn hộ ông Prentice, và được đón tiếp bởi bà Bortz luôn hiện hữu.
- Lại quay lại nữa à? - Bà vừa nói vừa nhìn thùng carton trong tay Peter - Cái gì vậy? - Bà hỏi.
- Máy truyền hình - Hannibal trả lời đơn giản - Món quà Giáng Sinh muộn dành cho bác Prentice.
Hannibal nhìn ra sau lưng bà quản lý. Murphy, môi giới chứng khoán, đang ngồi bên hồ bơi hút thuốc và hưởng thụ nắng chiều. Cứ vài giây ông vỗ điếu thuốc vào cái gạt tàn đặc biệt. Khi nhìn thấy ba thám tử, ông mỉm cười:
- Các cậu có ở lại với anh Prentice tối nay không? - ông hỏi.
- Có lẽ thế - Hannibal trả lời.
- Tốt - Murphy nói và dập điếu thuốc - Chắc là ông già cô đơn lắm. Có người trong nhà cũng vui. Hôm nay cháu tôi bỏ đi thăm bạn bè cả ngày, mà tôi đã thấy nhớ nó.
Murphy đứng dậy, trở về căn hộ.
Ông Prentice đang chờ ba thám tử trước cửa. Ông rất thích bộ camera mạch kín.
- Ta sẽ lắp nó khi hoàng hôn xuống - Hannibal nói - trước khi đèn sân bật sáng lên. Chắc là khoảng năm giờ rưỡi, đúng không?
Ông Prentice gật đầu.
- Đèn tự động sáng lên, ít lâu sau khi mặt trời lặn.
Đúng 5 giờ 20, Hannibal bước ra ban-công nói:
- Nhanh lên các cậu ơi, không có ai nhìn cả.
Hannibal ra lệnh Bob và Peter đứng ở mép ban-công, chắn ánh nhìn từ dưới không cho ai thấy chậu cây ngay trước cửa căn hộ. Rồi Hannibal nhanh tay lắp chiếc camera truyền hình nhỏ vào vị trí. Hannibal chỉnh ống kính để chĩa thẳng xuống sân.
Hannibal đóng cửa căn hộ lại, đặt màn hình TV trên kệ sách. Rồi thám tử trưởng cắm điện, xoay một nút. Sau một giây, màn hình sáng lên yếu ớt.
- Babal ơi, không thấy gì cả! - Peter than phiền.
- Cậu phải chờ đến khi đèn sân sáng lên đã - Hannibal nói.
Vài phút sau, Ba Thám Tử Trẻ và ông Prentice được nhìn hình ảnh rõ ràng về sân dưới nhà. Trong khi mọi người nhìn, Sonny Elmquist bước ra khỏi căn hộ, biến mất vào lối đi sau sân. Sonny quay lại với cái bao đồ giặt, trở vào nhà.
Sau đó, một người phụ nữ trẻ tóc vàng tròn trịa xuất hiện ở cuối màn hình TV. Rõ ràng cô ấy vừa mới đến từ cổng trước.
- Cô Gwen Chalmers đó - Fenton Prentice nói.
Cô Chalmers đang mở khóa cửa, thì bà Bortz xuất hiện phía sau lưng cô. Bà quản lý cầm một gói đồ đưa cho cô gái.
- Dường như có cái gì đó được giao cho cô Gwen Chalmers hôm nay - ông Prentice nói - Bà Bortz thường ký nhận đồ gửi đến, khi khách thuê không có ở nhà.
- Chắc chắn bà ấy rất thích việc này - Peter nhận xét.
- Đúng - ông Prentice nói - Nhờ đó bà ấy có cơ hội biết thêm về khách thuê nhà.
Cô Gwen Chalmers nhún vai, bỏ túi xách trên bàn gần hồ bơi, ngồi xuống mở gói đồ ra.
Khi đó Alex Hassel ra khỏi nhà, rồi cũng đứng nhìn cô Gwen Chalmers.
- Những người sống trong tòa nhà không giữ được gì bí mật, đúng không?
Ông Prentice cười buồn.
- Lẽ ra cô Chatmers không nên để mụ Bortz dắt mũi như thế - ông nói - cô ấy tốt và hiền quá.
Cô Chalmers đã mở xong giấy gói, và đang lấy một cái hộp ra. Ba thám tử thấy cô mỉm cười. Cô Chalmers lấy một cái gì đó trong hộp ra, cho vào miệng, rồi nhanh tay lấy một vật khác trong hộp.
- Kẹo sôcôla - Hannibal nói.
- Cô gái này sẽ không cần phải bơi nhiều thế nếu biết tự kiềm chế với kẹo bánh - ông Prentice nói.
Phía dưới, cô Chalmers đang mời kẹo bà Bortz, như vừa mới nhớ ra phép lịch sự. Rồi cô ngưng tay, đột ngột đưa tay lên cổ. Hộp sôcôla rơi xuống, kẹo nảy xuống đất.
- Sao... ? - Peter thốt lên.
Cô Chalmers nảy ra khỏi ghế đang ngồi. Cô cong người làm hai, rồi ngã xuống sân, nằm đó, quằn quại.
Ba thám tử nghe giọng bà B ortz hốt hoảng:
- Cô Chalmers ơi! Cô sao vậy?
- Đau quá! - cô Chalmers la lên - Ôi! Đau quá!
Hannibal, Bob và Peter chạy xuống cầu thang. Ông Prentice cũng chạy theo sau. Hannibal ngửi ngửi miếng sôcôla rơi ra khỏi hộp. Cô Chalmers đang la hét còn ông Murphy ào ra từ căn hộ . Sonny Elmquist cũng có mặt ở đó, để cửa căn hộ mở toang hoang.
- Sao vậy? - bà Bortz hỏi.
Bà chụp lấy cánh tay Hannibal lay mạnh, khiến Hannibal làm dập miếng kẹo phủ sôcôla trong tay. Hannibal đưa đống kẹo nhão nhẹt lên mũi ngửi, rồi hoảng hốt nhìn lên.
- Gọi xe cấp cứu đi! - Hannibal la lên - Có một cái gì đó không bình thường trong miếng sôcôla này! Có lẽ nó có thuốc độc!
Danh sách chương