Ăn trưa xong, Bob và Peter gặp lại nhau ở bộ tham mưu. Băng ghi âm Trạm Tiếp m Ma không có thêm gì nên hai bạn lập tức lên đường hoàn thành nhiệm vụ sếp giao.
Hai thám tử thận trọng tiến đến gần trụ sở Hội Ăn Chay, cảnh giác xem có dấu hiệu gì cho biết về sự hiện diện của đám người da nâu. Nhưng toà nhà lớn và vùng lân cận có vẻ hoang vắng. Xe ông Harris không có ở đó và cửa vào bị khoá.
- Chắc ông Harris đang ở nhà Sandow, Peter nói.
- Nếu vậy thì gặp Hanibal rồi, Bob đáp. Nhưng bọn mình phải ở lại đây. Những gã kia dám quay lại lắm!
Phía bên kia đường, gần như đối diện với trụ sở Hội, hai thám tử nhìn thấy một ngõ hẻm hẹp giữa hai ngôi nhà nằm im lìm. Hai bạn quyết định vào đó núp chờ xem mọi chuyện diễn ra xung quanh đây.
Suốt một tiếng đồng hồ, không có gì phá vỡ sự bình yên của con đường, thậm chí không có một chiếc xe chạy qua. Peter càng lúc càng nóng ruột. Cậu duỗi dài chân nằm chơi với mấy viên sỏi, càu nhàu:
- Ngày nào cũng làm thám tử thì chán lắm! Mình không thích cộng việc này chút nào: chờ đợi và canh gác mà không làm gì khác!
- Cậu biết rồi mà, theo Hanibal thì công việc này vô cùng quan trọng. Nhiều lúc phải theo dõi cùng một nơi mấy tuần liền ý chứ.
- Mình thì không thể đâu! Peter kêu rên. Tại sao Babal lại nghĩ là mấy con quỷ da nâu sẽ tái xuất hiện? - Hình như Babal nghi ngờ họ muốn một cái gì đó mà ông Harris đang giữ, một chỉ dẫn khác đến kho báu chẳng hạn.
- Nếu vậy thì chúng có thể đến bất cứ lúc nào, Peter vừa nói vừa về vị trí canh gác với sự thích thú trở lại.
- Đúng, Peter à, vì vậy mà bọn mình phải chăm chú canh gác.
Đột nhiên phía bên kia con đường nóng bỏng, một tiếng kêu nhỏ vang lên.
- Cứu với! Có ai đó không? Cứu!
Mặc dù yếu ớt, nhưng tiếng kêu vang lên rõ rệt trong bầu không khí im lặng xung quanh.
- Cứu! Cứu!
Peter nói nhỏ vào tai Bob:
- Từ chỗ Hội, dường như phía sau nhà.
- Có thể ông Harris bị nhốt bên trong, Bob gợi ý. Ông lại bị bọn chúng tấn công lần nữa!
Hai thám tử phân vân. Nếu bọn da nâu đang ở đây, hai thám tử can thiệp vào có thể sẽ gặp nguy hiểm. Mặt khác, nếu ông Harris thật sự bị nạn thì hai thám tử có nghĩa vụ phải đi giúp ông.
- Bọn mình phải làm gì đây? Peter thì thầm.
- Hay nhất là vào xem nhưng phải cẩn thận. Nếu đụng độ với bọn quỷ da nâu thì chúng mình phải chạy thật nhanh.
Sau khi kiểm tra xung quanh không có ai, hai thám tử băng qua đường. Cửa trước bị khoá nên hai thám tử đi vòng cửa sau.
- Cửa mở, Peter nói khẽ khi thấy tay cầm xoay trong tay.
Peter đẩy cửa. Cả hai bước vào, lần theo hành lang tối om vào một căn phòng, mà có lẽ trước đây là nhà bếp. Căn phòng trống trơn, chẳng có gì bí ẩn cả. Hai thám tử tiếp tục bước qua ngưỡng cửa vào đến tiền sảnh. Hai bạn dừng lại thích thú hưởng cái mát.
- Không nghe thấy gì hết, Bob khẽ nói.
- Nhưng mình tin chắc tiếng kêu xuất phát từ đây, Peter khẳng định. Mình thử vào văn phòng xem.
Hai thám tử cảnh giác vào phòng, căn phòng cũng trống trơn và im lìm. Bob chỉ một cái tủ. Hai thám tử tới gần và lắng tai nghe suốt một phút. Nhưng vẫn im lặng. Bob kéo cửa tủ ra thật nhanh, trong khi Peter hươ lấy cái chặn giấy nặng trịch ở trên bàn.
Tủ trống không.
- Tiếng kêu cứu cũng xuất phát từ đâu đó chứ! Peter nói.
- Hay ông Harris bị ngất xỉu sau khi la, Bob thủ thỉ. Có thể ông ấy bị nhốt ở một nơi thiếu không khí.
- Có thể lắm, Peter la lên. Bọn mình hãy thử nhìn khắp mọi nơi.
Hai bạn nhanh chóng tìm kiếm các căn phòng ở tầng trệt, không thấy gì cả. Hai thám tử leo tiếp lên tầng một. Trên đó, có một căn phòng rộng lớn, làm từ ba căn phòng nhỏ sau khi đập vách tường. Có cái bục ở một đầu, chắc chắn ông Harris bị tấn công từ đó khi đang diễn thuyết.
- Cứu! Cứu!
Lần này có thể định vị tiếng kêu, nó xuất phát từ lầu trên.
- Lên nhanh, Bob kêu.
Peter đã leo lên rồi, hai cậu phi lên cầu thang.
Tầng hai không được chiếu sáng nhiều lắm. Cửa sổ khép kín chỉ để lọt một chút ánh sánh ít ỏi. Một lớp bụi dầy phủ lên đồ đạc. Cửa các phòng dẫn ra hành lang đều rộng mở. Hai thám tử đứng yên lắng nghe.
Đột nhiên một loạt tiếng động vang lên từ phía bên kia hành lang. Peter lượm một tấm ván và kiên quyết bước tới, Bob theo sau. Phòng cuối cùng ở hành lang hoàn toàn trống không. Hai thám tử đứng lại chờ một tiếng động mới hoặc một tiếng kêu mới. Đột nhiên, Bob nhìn thấy một cánh cửa nhỏ ở cuối phòng.
- Peter ơi, đằng kia!
Hai bạn tiến đến gần cánh cửa khép kín. Bob thử đẩy cánh cửa ra, trong khi Peter vẫn cảnh giác cầm tấm ván trên tay, sẵn sàng đẩy lui bất cứ kẻ tấn công nào.
- Cái này khoá rồi, Bob càu nhàu. Phải đập cửa thôi...
Bob bị ngắt lời bởi tiếng cánh cửa đóng sầm lại phía sau lưng. Hai cậu nhanh nhẹn quay lại, mắt tròn xoe vì ngạc nhiên. Peter hươ vũ khí bất đắc dĩ lên. Nhưng không có ai vào, chỉ có một bàn tay vô hình đẩy cánh cửa đóng lại.
- Peter, Bob hoảng hốt kêu lên.
Bob nghe thấy một tiếng động khác: tiếng một chiếc chìa khoá xoay trong ổ, ở bên ngoài.
Một tiếng cười vang lên từ bên kia cánh cửa, trong khi một giọng nói quen thuộc đáng ghét chọc ghẹo:
- Sao hả các em nhỏ? Bị mắc kẹt rồi đúng không?
Giọng của Skinny Norris!
Peter và Bob lao ra cửa nhưng tất nhiên là không tài nào mở nổi. Peter hoài công kéo rồi đẩy cánh cửa. Cửa bằng gỗ chắc và không nhúc nhích một li.
- Skinny Norris! Bob giận dữ kêu lên. Để bọn tao ra!
- Nếu không mở cửa, đến lượt Peter hăm doạ, mày sẽ bị một trận nên thân khi tao tóm được mày!
- Thử tóm đi! Skinny đáp an toàn phía sau cửa. Tao định để hai em ngồi chơi trong đó, cho biết điều. Tao chỉ tiếc là thằng Babal mập không ở đây! Tao sẽ cười đã luôn khi xem nó quậy để tìm cách tự giải thoát.
- Mày sẽ không dám nói kiểu này nếu có Babal ở đây, Bob nói.
- Câm mồm đi, Bob Andy! đến lượt Skinny Norris tức giận la lên. Cậu bé hay ganh tị không chịu được khi nghe nói về ưu thế rõ rệt giữa Hanibal và mình.
- Tao sẽ không im, Bob tiếp tục nói. Và thậm chí tao sẽ tiên đoán cho mày biết là mày sẽ gặp rắc rối khi hành động thế này. Mày có nhận thức nổi hậu quả của hành vi này không?
- Hoàn toàn nhận thức! Đơn giản là tao chỉ đang bảo vệ một ngôi nhà tư nhân, các bạn ạ! Tao đang đi ngoài đường thì tao nghe thấy những tiếng động khả nghi trong ngôi nhà này. Thế là tao vào... tao thấy gì? Hai tên trộm bị tao bắt quả tang.
- Mày khùng rồi! Peter la lên. Sẽ không có ai tin mày.
- Không à? Cửa thì khoá, chủ nhà vắng mặt. Nếu tụi mày có ý định lương thiện thì tại sao lại lẻn vào bằng cửa sau?
Bob gầm lên:
- Skinny! Ông Harris biết tụi tao ở đây. Tụi tao làm việc cho bà Sandow.
- Đừng kể chuyện tào lao, Skinny đáp. Ted Sandow đã giải thích với tao là đang muốn tìm cách lấy lại pho tượng nhỏ có giá trị, và tao dám chắc là một trong số bạn mày lấy cắp.
- Lầm to! Peter la lên. Chuyện đó là trước khi tụi tao nói chuyện nghiêm chỉnh với anh Ted. Thật ra, chính anh Ted thuê tụi tao làm việc. Anh Ted hi vọng tụi tao sẽ tìm được pho tượng. Tại sao mày cứ muốn tỏ ra khôn hơn Hanibal?
- Bởi vì tao thật sự khôn hơn. Thằng mập kia có nhiều mỡ hơn là trí thông minh. Nếu nó thật sự khôn như vậy thì cứ để nó đến giải thoát cho tụi mày! Tao phải đi đây! Chào nhé!
Bob tuyệt vọng liếc nhìn Peter, rồi lắng tai nghe, Skinny đang bước xuống cầu thang.
- Bọn mình tiêu rồi, thám tử phó nói. Cửa sổ thì có song sắt còn cửa ra vào thì kiên cố quá.
- Ngôi nhà này là nhà cổ, Bob hi vọng nói. Hay bọn mình thử tìm xem sàn gỗ hoặc tường nhà có chỗ nào yếu không? Một tấm ván bị sứt hay một cái gì đó đại loại như vậy.
Bob không tin lắm. Nhưng cậu vẫn xem xét sàn nhà, trong khi Bob thăm dò tường nhà. Rất tiếc không có ván nào lung lay cả.
- Còn tường thì cứng như đá, Bob buồn rầu nhận xét.
- Dù sao, Hanibal hay ông Harris cũng sắp tới rồi, Peter cam đoan.
- Và xe đạp bọn mình vẫn để ngoài đường, chắc chắn Babal sẽ để ý thấy.
Thời gian trôi qua, Hanibal không đến.
- Cả nếu sếp bị kẹt đâu đó, Bob nói sau một hồi đợi, thì ông Harris cũng sẽ đến bây giờ.
- Làm sao cậu biết được? Rất có thể ông ấy vắng mặt cho đến mai luôn.
- Nhất định phải ra khỏi đây, Bob nói.
Một lần nữa hai thám tử xem xét lại xà lim... nhưng phải nói là không có hi vọng gì. Đúng là hai bạn đã mắc bẫy... mà lại là bẫy của Skinny Norris chứ!
Đột nhiên, Peter mừng rỡ reo lên.
- Bob ơi nhìn kìa! Cửa mở vào phía trong, bản lề nằm phía bên bọn mình.
- Hay quá, bọn mình sẽ thử tháo cọng sắt giữ bản lề.
- Rồi cậu sẽ thấy, bọn mình sẽ thành công. Skinny thật ngốc, không dự kiến được chuyện này.
- Phiền cái là bọn mình không có dụng cụ! Bob xị mặt nói.
- Có chứ, Peter tuyên bố, nét mặt rạng rỡ.
Peter rút khỏi túi con dao nhiều lưỡi dùng đi cắm trại và bắt tay vào việc ngay. Các cọng sắt cố định bản lề được phủ một lớp sơn. Peter tiến hành cạo lớp sơn trước, thật không dễ dàng gì. Nhưng sau một hồi đổ mồ hôi, Peter đã thành công. Rồi cậu tấn công vào mấy cọng sắt.
Đứng bên cạnh Peter, Bob không giúp gì được bạn. Bob chỉ có thể theo dõi công việc và cố nén sự nôn nóng.
Rồi cọng sắt cuối cùng được gỡ ra. Theo lời Peter, Bob đỡ lấy bản lề phía trên.
Phần mình, Peter đỡ bản lề phía dưới. Hai thám tử đếm đến ba, rồi hợp lực nâng cánh cửa lên. Cửa đổ ập vào phía trong, sức nặng làm đứt khoá và gây tiếng động khi đổ xuống đất.
Hai thám tử chạy qua ngưỡng cửa leo xuống cầu thang. Từ phía dưới nhà, có tiếng bước chân. Hai bạn chưng hửng đứng lại.
Có người đang lên.
Hai thám tử thận trọng tiến đến gần trụ sở Hội Ăn Chay, cảnh giác xem có dấu hiệu gì cho biết về sự hiện diện của đám người da nâu. Nhưng toà nhà lớn và vùng lân cận có vẻ hoang vắng. Xe ông Harris không có ở đó và cửa vào bị khoá.
- Chắc ông Harris đang ở nhà Sandow, Peter nói.
- Nếu vậy thì gặp Hanibal rồi, Bob đáp. Nhưng bọn mình phải ở lại đây. Những gã kia dám quay lại lắm!
Phía bên kia đường, gần như đối diện với trụ sở Hội, hai thám tử nhìn thấy một ngõ hẻm hẹp giữa hai ngôi nhà nằm im lìm. Hai bạn quyết định vào đó núp chờ xem mọi chuyện diễn ra xung quanh đây.
Suốt một tiếng đồng hồ, không có gì phá vỡ sự bình yên của con đường, thậm chí không có một chiếc xe chạy qua. Peter càng lúc càng nóng ruột. Cậu duỗi dài chân nằm chơi với mấy viên sỏi, càu nhàu:
- Ngày nào cũng làm thám tử thì chán lắm! Mình không thích cộng việc này chút nào: chờ đợi và canh gác mà không làm gì khác!
- Cậu biết rồi mà, theo Hanibal thì công việc này vô cùng quan trọng. Nhiều lúc phải theo dõi cùng một nơi mấy tuần liền ý chứ.
- Mình thì không thể đâu! Peter kêu rên. Tại sao Babal lại nghĩ là mấy con quỷ da nâu sẽ tái xuất hiện? - Hình như Babal nghi ngờ họ muốn một cái gì đó mà ông Harris đang giữ, một chỉ dẫn khác đến kho báu chẳng hạn.
- Nếu vậy thì chúng có thể đến bất cứ lúc nào, Peter vừa nói vừa về vị trí canh gác với sự thích thú trở lại.
- Đúng, Peter à, vì vậy mà bọn mình phải chăm chú canh gác.
Đột nhiên phía bên kia con đường nóng bỏng, một tiếng kêu nhỏ vang lên.
- Cứu với! Có ai đó không? Cứu!
Mặc dù yếu ớt, nhưng tiếng kêu vang lên rõ rệt trong bầu không khí im lặng xung quanh.
- Cứu! Cứu!
Peter nói nhỏ vào tai Bob:
- Từ chỗ Hội, dường như phía sau nhà.
- Có thể ông Harris bị nhốt bên trong, Bob gợi ý. Ông lại bị bọn chúng tấn công lần nữa!
Hai thám tử phân vân. Nếu bọn da nâu đang ở đây, hai thám tử can thiệp vào có thể sẽ gặp nguy hiểm. Mặt khác, nếu ông Harris thật sự bị nạn thì hai thám tử có nghĩa vụ phải đi giúp ông.
- Bọn mình phải làm gì đây? Peter thì thầm.
- Hay nhất là vào xem nhưng phải cẩn thận. Nếu đụng độ với bọn quỷ da nâu thì chúng mình phải chạy thật nhanh.
Sau khi kiểm tra xung quanh không có ai, hai thám tử băng qua đường. Cửa trước bị khoá nên hai thám tử đi vòng cửa sau.
- Cửa mở, Peter nói khẽ khi thấy tay cầm xoay trong tay.
Peter đẩy cửa. Cả hai bước vào, lần theo hành lang tối om vào một căn phòng, mà có lẽ trước đây là nhà bếp. Căn phòng trống trơn, chẳng có gì bí ẩn cả. Hai thám tử tiếp tục bước qua ngưỡng cửa vào đến tiền sảnh. Hai bạn dừng lại thích thú hưởng cái mát.
- Không nghe thấy gì hết, Bob khẽ nói.
- Nhưng mình tin chắc tiếng kêu xuất phát từ đây, Peter khẳng định. Mình thử vào văn phòng xem.
Hai thám tử cảnh giác vào phòng, căn phòng cũng trống trơn và im lìm. Bob chỉ một cái tủ. Hai thám tử tới gần và lắng tai nghe suốt một phút. Nhưng vẫn im lặng. Bob kéo cửa tủ ra thật nhanh, trong khi Peter hươ lấy cái chặn giấy nặng trịch ở trên bàn.
Tủ trống không.
- Tiếng kêu cứu cũng xuất phát từ đâu đó chứ! Peter nói.
- Hay ông Harris bị ngất xỉu sau khi la, Bob thủ thỉ. Có thể ông ấy bị nhốt ở một nơi thiếu không khí.
- Có thể lắm, Peter la lên. Bọn mình hãy thử nhìn khắp mọi nơi.
Hai bạn nhanh chóng tìm kiếm các căn phòng ở tầng trệt, không thấy gì cả. Hai thám tử leo tiếp lên tầng một. Trên đó, có một căn phòng rộng lớn, làm từ ba căn phòng nhỏ sau khi đập vách tường. Có cái bục ở một đầu, chắc chắn ông Harris bị tấn công từ đó khi đang diễn thuyết.
- Cứu! Cứu!
Lần này có thể định vị tiếng kêu, nó xuất phát từ lầu trên.
- Lên nhanh, Bob kêu.
Peter đã leo lên rồi, hai cậu phi lên cầu thang.
Tầng hai không được chiếu sáng nhiều lắm. Cửa sổ khép kín chỉ để lọt một chút ánh sánh ít ỏi. Một lớp bụi dầy phủ lên đồ đạc. Cửa các phòng dẫn ra hành lang đều rộng mở. Hai thám tử đứng yên lắng nghe.
Đột nhiên một loạt tiếng động vang lên từ phía bên kia hành lang. Peter lượm một tấm ván và kiên quyết bước tới, Bob theo sau. Phòng cuối cùng ở hành lang hoàn toàn trống không. Hai thám tử đứng lại chờ một tiếng động mới hoặc một tiếng kêu mới. Đột nhiên, Bob nhìn thấy một cánh cửa nhỏ ở cuối phòng.
- Peter ơi, đằng kia!
Hai bạn tiến đến gần cánh cửa khép kín. Bob thử đẩy cánh cửa ra, trong khi Peter vẫn cảnh giác cầm tấm ván trên tay, sẵn sàng đẩy lui bất cứ kẻ tấn công nào.
- Cái này khoá rồi, Bob càu nhàu. Phải đập cửa thôi...
Bob bị ngắt lời bởi tiếng cánh cửa đóng sầm lại phía sau lưng. Hai cậu nhanh nhẹn quay lại, mắt tròn xoe vì ngạc nhiên. Peter hươ vũ khí bất đắc dĩ lên. Nhưng không có ai vào, chỉ có một bàn tay vô hình đẩy cánh cửa đóng lại.
- Peter, Bob hoảng hốt kêu lên.
Bob nghe thấy một tiếng động khác: tiếng một chiếc chìa khoá xoay trong ổ, ở bên ngoài.
Một tiếng cười vang lên từ bên kia cánh cửa, trong khi một giọng nói quen thuộc đáng ghét chọc ghẹo:
- Sao hả các em nhỏ? Bị mắc kẹt rồi đúng không?
Giọng của Skinny Norris!
Peter và Bob lao ra cửa nhưng tất nhiên là không tài nào mở nổi. Peter hoài công kéo rồi đẩy cánh cửa. Cửa bằng gỗ chắc và không nhúc nhích một li.
- Skinny Norris! Bob giận dữ kêu lên. Để bọn tao ra!
- Nếu không mở cửa, đến lượt Peter hăm doạ, mày sẽ bị một trận nên thân khi tao tóm được mày!
- Thử tóm đi! Skinny đáp an toàn phía sau cửa. Tao định để hai em ngồi chơi trong đó, cho biết điều. Tao chỉ tiếc là thằng Babal mập không ở đây! Tao sẽ cười đã luôn khi xem nó quậy để tìm cách tự giải thoát.
- Mày sẽ không dám nói kiểu này nếu có Babal ở đây, Bob nói.
- Câm mồm đi, Bob Andy! đến lượt Skinny Norris tức giận la lên. Cậu bé hay ganh tị không chịu được khi nghe nói về ưu thế rõ rệt giữa Hanibal và mình.
- Tao sẽ không im, Bob tiếp tục nói. Và thậm chí tao sẽ tiên đoán cho mày biết là mày sẽ gặp rắc rối khi hành động thế này. Mày có nhận thức nổi hậu quả của hành vi này không?
- Hoàn toàn nhận thức! Đơn giản là tao chỉ đang bảo vệ một ngôi nhà tư nhân, các bạn ạ! Tao đang đi ngoài đường thì tao nghe thấy những tiếng động khả nghi trong ngôi nhà này. Thế là tao vào... tao thấy gì? Hai tên trộm bị tao bắt quả tang.
- Mày khùng rồi! Peter la lên. Sẽ không có ai tin mày.
- Không à? Cửa thì khoá, chủ nhà vắng mặt. Nếu tụi mày có ý định lương thiện thì tại sao lại lẻn vào bằng cửa sau?
Bob gầm lên:
- Skinny! Ông Harris biết tụi tao ở đây. Tụi tao làm việc cho bà Sandow.
- Đừng kể chuyện tào lao, Skinny đáp. Ted Sandow đã giải thích với tao là đang muốn tìm cách lấy lại pho tượng nhỏ có giá trị, và tao dám chắc là một trong số bạn mày lấy cắp.
- Lầm to! Peter la lên. Chuyện đó là trước khi tụi tao nói chuyện nghiêm chỉnh với anh Ted. Thật ra, chính anh Ted thuê tụi tao làm việc. Anh Ted hi vọng tụi tao sẽ tìm được pho tượng. Tại sao mày cứ muốn tỏ ra khôn hơn Hanibal?
- Bởi vì tao thật sự khôn hơn. Thằng mập kia có nhiều mỡ hơn là trí thông minh. Nếu nó thật sự khôn như vậy thì cứ để nó đến giải thoát cho tụi mày! Tao phải đi đây! Chào nhé!
Bob tuyệt vọng liếc nhìn Peter, rồi lắng tai nghe, Skinny đang bước xuống cầu thang.
- Bọn mình tiêu rồi, thám tử phó nói. Cửa sổ thì có song sắt còn cửa ra vào thì kiên cố quá.
- Ngôi nhà này là nhà cổ, Bob hi vọng nói. Hay bọn mình thử tìm xem sàn gỗ hoặc tường nhà có chỗ nào yếu không? Một tấm ván bị sứt hay một cái gì đó đại loại như vậy.
Bob không tin lắm. Nhưng cậu vẫn xem xét sàn nhà, trong khi Bob thăm dò tường nhà. Rất tiếc không có ván nào lung lay cả.
- Còn tường thì cứng như đá, Bob buồn rầu nhận xét.
- Dù sao, Hanibal hay ông Harris cũng sắp tới rồi, Peter cam đoan.
- Và xe đạp bọn mình vẫn để ngoài đường, chắc chắn Babal sẽ để ý thấy.
Thời gian trôi qua, Hanibal không đến.
- Cả nếu sếp bị kẹt đâu đó, Bob nói sau một hồi đợi, thì ông Harris cũng sẽ đến bây giờ.
- Làm sao cậu biết được? Rất có thể ông ấy vắng mặt cho đến mai luôn.
- Nhất định phải ra khỏi đây, Bob nói.
Một lần nữa hai thám tử xem xét lại xà lim... nhưng phải nói là không có hi vọng gì. Đúng là hai bạn đã mắc bẫy... mà lại là bẫy của Skinny Norris chứ!
Đột nhiên, Peter mừng rỡ reo lên.
- Bob ơi nhìn kìa! Cửa mở vào phía trong, bản lề nằm phía bên bọn mình.
- Hay quá, bọn mình sẽ thử tháo cọng sắt giữ bản lề.
- Rồi cậu sẽ thấy, bọn mình sẽ thành công. Skinny thật ngốc, không dự kiến được chuyện này.
- Phiền cái là bọn mình không có dụng cụ! Bob xị mặt nói.
- Có chứ, Peter tuyên bố, nét mặt rạng rỡ.
Peter rút khỏi túi con dao nhiều lưỡi dùng đi cắm trại và bắt tay vào việc ngay. Các cọng sắt cố định bản lề được phủ một lớp sơn. Peter tiến hành cạo lớp sơn trước, thật không dễ dàng gì. Nhưng sau một hồi đổ mồ hôi, Peter đã thành công. Rồi cậu tấn công vào mấy cọng sắt.
Đứng bên cạnh Peter, Bob không giúp gì được bạn. Bob chỉ có thể theo dõi công việc và cố nén sự nôn nóng.
Rồi cọng sắt cuối cùng được gỡ ra. Theo lời Peter, Bob đỡ lấy bản lề phía trên.
Phần mình, Peter đỡ bản lề phía dưới. Hai thám tử đếm đến ba, rồi hợp lực nâng cánh cửa lên. Cửa đổ ập vào phía trong, sức nặng làm đứt khoá và gây tiếng động khi đổ xuống đất.
Hai thám tử chạy qua ngưỡng cửa leo xuống cầu thang. Từ phía dưới nhà, có tiếng bước chân. Hai bạn chưng hửng đứng lại.
Có người đang lên.
Danh sách chương