Mặt đất lớn nứt toạc, thế giới dường như muốn hủy diệt trong khoảnh khắc này.
Cửu Thiên hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, trước mắt hắn tràn đầy bóng tối.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng nổ, mặc dù Cửu Thiên liên tục thúc giục canh khí của mình nhưng vẫn cảm giác bản thân như một con thuyền nhỏ trong cơn sóng to gió lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể lật úp.
Một lúc lâu sao, tiếng nổ vang kia cuối cùng cũng biến mất, trước mắt bắt đầu có ánh sáng.
Khi đã nhìn thấy mọi thứ trước mắt một lần nữa, Cửu Thiên lần thứ hai nghẹn họng nhìn trân trối.
Cách đó không xa, Lục Dực Liệt Thiên Long mạnh mẽ đã nằm ngã trên mặt đất giống như núi cao.
Lão giả cầm trong tay Âu Dương Kiếm, mở đầu Lục Dực Liệt Thiên Long ra.

Từ bên trong lấy ra một viên tinh hạch to bằng nắm tay, màu băng lam lập lòe tinh quang.
Tuy cách rất xa nhưng Cửu Thiên vẫn có thể nhìn thấy năng lượng màu lam đang lưu chuyển trong tinh hạch.
“Sư phụ, đó là...”
Ngô Tân cười nói: “Đúng vậy, chính là tinh hạch ngưng kết sau khi ăn Băng Tâm Vẫn Thạch.

Xem ra chúng ta đi theo đúng người rồi.”
Lão giả phía trước sau khi móc tinh hạch ra liền dùng một khối vải trắng bao lại, cô gái nhanh chóng bay tới bên cạnh.

Cô ta nhìn lão giả nói: “Sư phụ ngốc, tinh hạch thật lớn, lần này thu hoạch to rồi.”
Lão giả cười nói: “Quả thật là thu hoạch lớn.

Một viên tinh hạch Lục Dực Liệt Thiên Long, sau khi trở về có thể tìm Chú Long của con bảo ông ta làm cho con thạch anh hộ thân.”
Cô gái cười vui vẻ, chỉ vào xác của Lục Dực Liệt Thiên Long, nói: “Vậy chúng ta có mang xác của nó về không?”
Lão giả lắc đầu nói: “Không cần, Liệt Thiên Long sau khi chết, cơ thể của nó sẽ hóa thành nham thạch rất nhanh, mang về cũng chỉ thành một cục đá.

Đi thôi, nếu nơi này có Lục Dực Liệt Thiên Long bảo vệ, vậy chứng tỏ gần đây chắc chắn có bảo vật.

Chúng ta tìm kỹ xem.”
Cô gái vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, nhìn xác Lục Dực Liệt Thiên Long vài lần rồi mới chậm rãi rời đi.
Đoạn đối thoại của hai sư đồ đã bị Ngô Tân thông qua cỏ cây chi lực nghe thấy tất cả.
Quay đầu nhìn Cửu Thiên, Ngô Tân cười nói: “Cửu Thiên, chúng ta có của hời để nhặt rồi.

Võ giả đúng là võ giả, căn bản không hề biết giá trị quý giá của thú hoang.

Mau, đi với ta.”
Ngô Tân bước nhanh như bay, dưới chân như sinh ra gió, Cửu Thiên vội vàng đi theo.
Vòng một vòng tròn, Ngô Tân đi tới sau lưng Lục Dực Liệt Thiên Long, từ vị trí này, cho dù lão giả và cô gái quay đầu lại, trong chốc lát cũng sẽ không thể nhìn thấy bọn họ.
Cửu Thiên nhìn tay Ngô Tân thành đao, mang theo sức gió cẩn thận cắt lân giáp đằng sau lưng Lục Dực Liệt Thiên Long.
Máu tươi tứa ra, Ngô Tân nói với Cửu Thiên: “Mau, lấy đỉnh ra đây.”
Cửu Thiên lập tức lấy Văn Hỏa Đỉnh ra, Ngô Tân nói: “Dùng đỉnh hứng long huyết, nhớ kỹ phải vừa hứng vừa dùng lửa đun nóng, phòng ngừa nó hóa thành hòn đá.”
Cửu Thiên lập tức làm theo, quả nhiên, máu rơi xuống đỉnh liền nhanh chóng có dấu hiệu ngưng kết.
Toàn bộ thi thể Lục Dực Liệt Thiên Long cũng nhanh chóng hóa thành cục đá sau khi Cửu Thiên hứng đầy một đỉnh long huyết.
Lục Dực Liệt Thiên Long đã hoàn toàn hóa thành hòn đá.

Máu tươi băng lam bên trong đỉnh vẫn đang chảy dưới sự thổi lửa liều mạng của Cửu Thiên.
“Sư phụ, tiếp theo nên làm gì bây giờ?”

Cửu Thiên lên tiếng hỏi.
Ngô Tân nói: “Đem dược liệu con có ra đây.

Ta nói, con thả, tuyệt đối không được sai thứ tự.”
Cửu Thiên lập tức lôi hết dược liệu trong nhẫn ra, trải khắp mặt đất.

Bao gồm những dược liệu hái mấy ngày nay cũng như những dược liệu chưa sử dụng hết khoảng thời gian trước.
Ngô Tân vội nói: “Thả Thanh Hỏa Đằng, thả Thiết Thụ quả, thả Liệt Diễm thảo.

Đừng có dừng ngọn lửa trên tay, hưởng vĩ thảo, thả...”
Thả liên tiếp mười mấy dược liệu, long huyết bên trong đỉnh đã hóa thành màu đỏ đậm.
Ngô Tân tiến lên cầm hai cây dược liệu cuối cùng, đem chúng dung hợp thành thuốc bột có màu sắc vô cùng rực rỡ rắc vào trong long huyết.

Ngay sau đó, long huyết giống như sôi trào đã bắt đầu nổi bọt.
“Cửu Thiên, mau, uống sạch nó, uống càng nhiều càng tốt.”
Ngô Tân cười thành tiếng, Cửu Thiên có hơi sửng sốt nhưng vẫn cầm Văn Hỏa Đỉnh lên húp điên cuồng.
Long huyết không chỉ tràn vào cổ họng mà còn xối ướt cả người Cửu Thiên.
Long huyết lúc này đã không còn mùi tanh hôi, ngược lại khi vào cổ họng còn có một mùi thơm.
Rất nhanh sau đó, Cửu Thiên liền cảm giác được cơ thể đang biến đổi nhanh chóng, kinh mạch của hắn đang giãn nở, xương cốt cơ bắp đều thay đổi, thậm chí làn da cũng bắt đầu xuất hiện những hoa văn màu đỏ đậm.
Uống khoảng chừng hơn nửa đỉnh, cuối cùng Cửu Thiên không thể uống nổi nữa.

Ngô Tân thu lại phần long huyết còn dư lại, không lãng phí một chút nào.
Cửu Thiên đứng tại chỗ thở dốc, chỉ cảm thấy long huyết sắp trào ra từ cổ họng.
Ngô Tân lên tiếng hỏi: “Cửu Thiên, lúc này con cảm thấy thế nào?”
Cửu Thiên nhếch miệng cười nói: “Sư phụ, con cảm thấy muốn đi vệ sinh, sắp không nhịn nỗi nữa rồi.”
Ngô Tân bình tĩnh nói: “Nhịn đi, đợi long huyết tiêu hóa hết rồi hãy đi.”
Cửu Thiên bất đắc dĩ đành phải tiếp tục đứng tại chỗ, hoa văn màu đỏ đậm trên người chậm rãi phác họa thành hình một con rồng.
Khi hình con rồng hoàn toàn hình thành, Cửu Thiên nhìn làn da mình có chút thay đổi.

Duỗi tay sờ thử, Cửu Thiên chỉ cảm thấy nơi mình sờ vào không phải làn da mà là một khối nham thạch.
“Cảm giác được không? Cái này được gọi là huyết bì Long tộc, đao kiếm hay lửa nước cũng không thể làm bị thương.

Có một tầng huyết bì này, sức phòng thủ của cơ thể con sẽ tăng lên rất nhiều, cho dù là võ giả hay khí tu, trừ khi thực lực vượt trội hơn con, nếu không thì sẽ rất khó khiến con bị thương.

Đồng thời cũng tăng khả năng khôi phục sức mạnh của con lên rất nhiều.”
Ngô Tân giải thích..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện