Chương 524
Trên trán Nông Kiến Tịnh có mồ hôi lạnh ứa ra, một đạp này của Cửu Thiên chỉ cần thấp xuống ba tấc nữa có thể hoàn toàn “phế” ông ta rồi.
Nông Kiến Tịnh quỳ rạp trên mặt đất, chỉ vào Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên, cậu to gan. Cậu thế mà dám ở trước mặt mọi người đánh một đạo sư”
Học viên bốn phía lúc này đều không dám kêu to.
Mẹ nó, đạo sư cũng dám đánh, những người khác thì chẳng phải càng không kiêng dè mà đánh sao.
Ở đây có nhiều người như thế, nhưng bây giờ chẳng có ai dám khua chân múa tay với Cửu Thiên.
Dù sao cảnh tượng Cửu Thiên đánh bại Kiều Chinh ngày hôm qua vẫn còn hiện rõ trước mắt bọn họ. Hơn nữa, chỉ cơ thể hắn cũng có thể sánh ngang với các võ giả ngoại canh.
Đến một cái liếc mắt Cửu Thiên cũng lười nhìn Nông Kiến Tịnh, hắn quay đầu nhìn về phía những núi rừng xung quanh, nói: “Các vị đạo sư, các vị sư tôn. Chẳng lẽ mọi người vẫn chưa muốn ra mặt sao?
Hay các vị thật sự muốn tôi phá hỏng quy định?”
Giọng nói của Cửu Thiên ẩn chứa sóng âm cuồn cuộn, chúng khuếch tán trong không khí làm lay động cây cối xung quanh.
Những người khác vẫn chưa hiểu rốt cuộc mọi chuyện ra sao, thì bỗng nhiên có vài bóng người xuất hiện trên những ngọn cây xung quanh.
Thân Đồ sư tôn, Mộng Vân sư tôn, Huyền Chân sư tôn.
La Khởi, Kiều Chinh, Huyền Phong.
Tất cả mọi người đều ở đây!
Thấy bóng dáng những người này xuất hiện, các học viên khác cũng chỉ có thể cúi người hành lễ. La Khởi nhìn Cửu Thiên với ánh mắt hứng thú.
Vẻ mặt Kiều Chinh vô cùng nghiêm túc, còn Huyền Phong thì ngồi trên cành cây tỏ vẻ xem kịch vui.
Thân Đồ sư tôn lơ lửng giữa không trung, mỉm cười nói: “Nhóc Cửu Thiên, cậu đúng là người thích gây chuyện, tôi vừa thấy động tĩnh bên này đã biết ngoại trừ cậu ra sẽ chẳng có ai gây ra chuyện như vậy. Cậu biết bọn tôi đến từ bao giờ.”
Cửu Thiên cười nhạt: “Vừa mới lúc nấy.”
Hắn sẽ không nói chuyện mình có thể điều tra trong vòng mười đến hai mươi dặm cho họ biết.
Mộng Vân sư tôn nhìn về phía Tĩnh Như, nói: “Tĩnh Như, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Con cứ nói thật đi, sư tôn sẽ đòi lại công bằng cho con.”
Tĩnh Như bên cạnh được hai học viên Phiêu Miểu viện dìu đứng dậy, cô ta cắn răng nói: “Sư tôn, ban nãy đệ tử đã nói rất rõ ràng. Chính là cái tên Cửu Thiên này đã muốn sỉ nhục con. Không chỉ ở đây, đệ tử còn phát hiện ra hơi thở của ma tu trên người của Cửu Thiên. Mọi người có thể nhìn vào bàn tay của hắn ta.”
Ba người Thân Đồ sư tôn, Mộng Vân sư tôn, Huyền Chân sư tôn cùng nhìn về phía Cửu Thiên.
Cửu Thiên khẽ cười rồi nhấc tay để mọi người nhìn thấy rõ ràng.
Thân Đồ sư tôn gật đầu, nói: “Sức mạnh màu xám tro, đúng là dấu vết của ma tu. Chẳng lẽ là truyền thừa mà người phụ nữ điên đã để lại mấy trăm năm trước tại sơn mạch Kình Thiên trước khi chết? Cửu Thiên, chẳng lẽ cậu bất cẩn chạm vào vật gì đó của ma tu?”
Cửu Thiên cười nhạt, nói: “Không.”
Lúc này Tĩnh Như cất cao giọng: “Sư tôn, con nói đúng, đúng không? Không phải hắn ta chạm vào vật gì của ma tu, mà chính hắn đã là một ma tu. Mọi người nhìn dáng vẻ trước và sau khác nhau một trời một vực của hắn xem. Có thể mọi người không biết, trước kia khi hắn mới vào Học viện Võ đạo, đã nổi tiếng là đồ vô dụng suốt mấy chục năm tại vùng Long Cửu. Nếu hắn không phải ma tu thì sao có thể giải thích được chuyện đó.”