Chương 522

Đạo sư nhìn Cửu Thiên vẻ mặt cũng rất quái dị, trong đôi mắt lập lòe ánh sáng khác thường.

Ông ta lập tức đi đến trước người Tĩnh Như, sau khi xem xét vết thương trên mặt Tĩnh Như. Miệng lưỡi của vị đạo sư này liền mang theo đầy căm phẫn, nói với Cửu Thiên: “Cửu Thiên, không ngờ Nhất Nguyên viện lại có một học viên điên cuồng như vậy, thế mà dám ra tay nặng như vậy với một học viên nữ.

Cửu Thiên khẽ nhíu mày, tên đạo sư này thế mà một câu cũng không hỏi hắn, đã trực tiếp kết luận, không phải là cùng một đám với Tĩnh Như đấy chứ.

Cùng lúc đó, hai học viên của Phiêu Miểu viện nhảy ra, trực tiếp đến bên cạnh Tĩnh Như nói: “Tĩnh Như cô không sao chứ. Sao lại thế này, sao cô lại bị thương nặng như vậy.”

Ánh mắt Tĩnh Như nhìn chằm chằm Cửu Thiên, đồng thời vươn một ngón tay, chỉ về phía Cửu Thiên nói: “Tôi vốn đang đi dạo trong rừng, vô tình gặp được Cửu Thiên. Tôi vốn cho rằng hắn chỉ muốn nói chuyện bình thường, không ngờ hắn còn muốn làm nhục tôi. Tôi thà chết không chịu, hắn liền khiến tôi thành như vậy. Ngay cả Khổng Hình sư huynh chạy đến giúp tôi cũng bị hắn đánh bay.”

Bốn phía ồ lên kinh ngạc, một vài tên to con của Hoành Sơn viện còn lớn tiếng kêu lên.

“Cái gì? Cửu Thiên thế mà loại bại hoại như vậy.

Uổng công tôi còn tưởng rằng cậu và Kiều Chinh sư huynh giống nhau, là một chàng trai tốt. Tôi nhổ vào!”

“Cửu Thiên, sự thật đã rành rành, cậu còn có gì để nói.”

“Nhất Thanh sư tôn của Nhất Nguyên viện đâu, mau gọi ông ta đến đây nhìn xem tên cặn bã bại hoại của viện ông ta.”

Đủ các loại ô ngôn uế ngữ ném về phía Cửu Thiên.

Con người chính là như vậy, bản năng sẽ đứng về phía người yếu thế. Mà hiện tại, quần áo không chỉnh tề, mặt đầy máu tươi chính là Tĩnh Như, chính là người yếu thế. Bọn họ không cần hỏi lý do, không cần biết đến sự thật, đã trực tiếp mắng chửi luôn.

Hai tên học viên của Phiêu Miểu viện còn trực tiếp rút kiếm ra.

Đạo sư vừa mới nói cũng tiến lên mấy bước, chợt lấy ra một cục đá từ trong tay.

Phong lực thạch!

Cửu Thiên nhìn cục đá trong tay ông ta, không cười được nữa. Muốn dùng thứ này để khống chế hắn sao? Đừng nói đùa chứ.

Đạo sư lạnh lùng nói: “Cửu Thiên, tôi và cậu cũng chẳng có gì để nói. Bây giờ cậu ngoan ngoãn thu tay chịu trói, tôi đưa cậu đến gặp viện trưởng và các vị sư tôn. Có lẽ cậu sẽ giữ được một thân tu vi này.”

Cửu Thiên thản nhiên nhìn ông ta nói: “Vị đạo sư này, ông không hỏi xem tình huống rốt cuộc là thế nào sao? Chẳng lẽ chỉ nghe từ một phía của cô ta thôi sao?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Đạo sư cười lạnh nói: “Có gì để nghe chứ. Sự thật đã rành rành, cậu còn có gì ngụy biện. Chẳng lế cậu còn muốn nói người ta vu hại cậu không thành”

Một học viên của Hoành Sơn viện bên cạnh lớn tiếng nói.

“Nông đạo sư, nói nhảm với hắn làm gì. Dãn hắn đi là được!”

Cửu Thiên nghe thấy chữ Nông, trong lòng đột nhiên hiểu ra.

“Nông đạo sư, Nông Kiến Tịnh! Là đạo sư từng từ chối hắn không cho thông qua ở thành phố Long Cửu, thì ra là ông ta!”

Người kia trong ký ức và Nông Kiến Tịnh trước mặt này chồng lên nhau, trên mặt Cửu Thiên tràn đầy ý cười, hắn có thể hiểu được cách làm của Nông Kiến Tịnh.

Trả thù, trả thù trần trụi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện