Cửu Thiên bật cười, chỉ là nụ cười có chút thê lương.
"Đỗ? Tôi đã không còn ước mong điều này nữa rồi.”
Lão Ngô nói: "Vậy sau này cậu cũng không luyện võ nữa?”
Lúc này, ánh mắt của Cửu Thiên đột nhiên trở nên sắc bén, nói: "Võ thì tôi nhất định sẽ luyện, võ đạo chính là tất cả đối với tôi.
Cho dù đời này tôi không thể luyện thành Canh Kình, nhưng tôi cũng tự hào vì mình là một người luyện võ.”
Vẻ mặt của Lão Ngô hơi thay đổi, dường như không ngờ rằng Cửu Thiên lại có thế nói ra những lời hào hùng vạn trượng như vậy vào lúc này.
Lão Ngô khẽ thở dài.
"Đêm qua gió lạnh trăng tàn, hôm nay mưa rét tuyết buồn.
Sóng biển khổ mấy khi ngừng lại, một cơn say giải ngàn nỗi muộn sầu.
Nghĩ lại mười năm võ đạo, lệ lăn chảy vào trong cốc.
Trong lòng có bầu trời, người đi trước, ai biết được, ai ở lại.”
Cửu Thiên nghe lời thơ của Lão Ngô, trong mắt mang theo vẻ đau buồn, nâng vò rượu lên bắt đầu uống.
Lão Ngô nhẹ nhàng đọc hai câu cuối cùng rồi đứng dậy, đi trở lại quầy.
Dùng tay từ từ lấy một vò rượu nhỏ dưới quầy ra.
"Nào, Cửu Thiên, uống vò này của tôi.
Vò rượu này, tôi đã ủ hai mươi năm rồi, hôm nay chúng ta không say không về.”
Lão Ngô đặt vò rượu nhỏ lên bàn.
Mở nắp, hương thơm tràn ngập khắp nhà.
Cửu Thiên nhìn Lão Ngô đang rót cho hắn một bát rượu với ánh mắt lờ đờ, cười nói: “Rượu này sao lại có màu xanh.”
Sắc mặt Lão Ngô bình tĩnh, một chút cũng không có vẻ đang say rượu, nhẹ giọng nói: “Cậu uống nhiều rồi.”
Cửu Thiên cười nói: "Đúng vậy, tôi uống nhiều rồi, để tôi nếm thử bát rượu này của ông xem có gì khác biệt.”
Ngẩng đầu uống bát rượu, Cửu Thiên chỉ cảm thấy từ trong cổ họng như có ngọn lửa chạy thẳng vào ngực và bụng.
Cả khuôn mặt của Cửu Thiên trở nên đỏ bừng.
Lão Ngô lại rót một bát khác cho Cửu Thiên rồi nói: "Uống tiếp đi, loại rượu này đủ độ chứ.”
Cửu Thiên cảm thấy mình sắp nói không ra lời nữa rồi, một lúc lâu sau mới nặn ra hai chữ, nói: “Đủ độ.”
Nói xong, Cửu Thiên lại uống một bát khác, lần này cảm giác càng thêm mãnh liệt.
Cửu Thiên dường như có thể nghe thấy tiếng xương cốt của mình đang phát ra tiếng răng rắc, khí huyết cuồn cuộn, trước mắt đã bắt đầu có chút mơ hồ.
Đứng dậy, Cửu Thiên nói: "Lão Ngô, xem ra tôi thực sự có chút say rồi, không được, tôi phải về trước đây.”
Cửu Thiên loạng choạng bước ra ngoài, Lão Ngô nhìn bóng lưng của Cửu Thiên, nói: "Nhớ mấy ngày nữa qua đây uống tiếp, vò rượu này tôi giữ lại cho cậu.”
Cửu Thiên xua tay nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ tới.”
Lão Ngô cười, khẽ nói: "Cậu đương nhiên sẽ tới."
Lão Ngô khẽ vẫy tay, chỉ nhìn thấy vò rượu nhẹ nhàng trôi nổi giống như có ma quỷ điều khiển, sau đó liền rơi về trong quầy.
Ngón tay của Lão Ngô gõ lên bàn một cách có quy luật, lắc đầu nguây nguẩy khẽ hát.
"Sông núi tám nghìn dặm, kiếm và rượu, chín vạn dặm trời, mộng và tỉnh.
Ba chén có thể thông đại đạo, một vò mới rõ cả đất trời.
Hứng thú trong chén âm dương, tình cảm trong rượu nhân sinh.
Không biết ngày mai đến chỗ ai, người nào cười ta, ta cười ai...”
Trên đường về nhà, gió Bắc gào thét, tuyết bay như dao đâm vào mặt Cửu Thiên, nhưng cậu hoàn toàn không có cảm giác.
Thân thể lắc lư đi về Nhà họ Cửu, từ xa cậu đã có thể nhìn thấy cánh cổng.
Nhưng lúc này, trọng tâm dưới chân không ổn định, Cửu Thiên ngã trên mặt đất.
Nằm bò trên mặt đất, Cửu Thiên cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, chỉ có hơi nóng lưu chuyển trong cơ thể.
Ý thức dần dần có chút mơ hồ, Cửu Thiên nằm trên mặt đất không dậy nổi, tuyết lớn chậm rãi che phủ thân thể cậu.
Một đường sáng sáng lên từ trên người hắn, trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Thân thể hắn phát ra tiếng ngâm nga, lỗ chân lông trên khắp cơ thể nở ra, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một luồng khí xoay tròn bên người hắn.
Nếu có cao thủ võ đạo nào tình cờ có mặt ở đây, nhất định sẽ kinh hô thành tiếng, bởi vì tình trạng hiện tại của Cửu Thiên, thực sự quá giống với thay da đổi thịt trong truyền thuyết võ đạo..