Những tiếng hét cuồng loạn vang lên, trên khuôn mặt Tĩnh Như mang theo nụ cười, cúi người hành lễ với mọi người.
Đôi mắt xinh đẹp quét qua xung quanh.
Cửu Minh cũng đứng vỗ tay trong đám người, vẻ mặt vui vẻ yên tâm.
Nhưng vào lúc ánh mắt của Tĩnh Như và Cửu Thiên gặp nhau, ánh mặt lại hơi dao động, mà sau đó liền quay đầu đi.
Cửu Thiên lập tức cảm thấy không ổn, lúc này Tĩnh Như đã bước xuống và đi ra khỏi đám người.
Cửu Thiên nhanh chóng đi theo, sau khi đi lòng vòng quanh co, cuối cùng Tĩnh Như cũng dừng lại ở một con hẻm vắng vẻ không người.
Cửu Thiên cũng dừng lại, nhìn thấy Tĩnh Như có chút không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, Cửu Thiên lên tiếng: “Tĩnh Như, em sao vậy?”
Tĩnh Như cắn cắn môi, như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói: "Cửu Thiên, chúng ta không thể ở bên nhau nữa."
Cửu Thiên chỉ cảm thấy mình như bị đánh mạnh, không ai biết, hắn và Tĩnh Như đã âm thầm qua lại ba năm.
"Tại sao?"
Giọng nói của Cửu Thiên đã có chút khàn đi.
"Bởi vì, em đã đỗ vào học viện võ đạo.
Kể từ hôm nay, thân phận của chúng ta sẽ khác nhau một trời một vực.
Em sẽ trở thành một võ giả, mà anh...”
Giọng nói của Tĩnh Như đã mang theo sự đoạn tuyệt, căn bản không quan tâm đến việc lời nói của cô ta làm tổn thương Cửu Thiên thế nào.
Cửu Thiên đã cảm thấy cơ thể mình có chút run rẩy, nói: “Mà anh chỉ là một tên phế vật, đúng không?”
Tĩnh Như không trả lời, nhưng đôi mắt của cô ta đã cho Cửu Thiên câu trả lời.
Cửu Thiên nói tiếp: “Em có thể thi đỗ học viện võ đạo cũng là bởi vì anh.”
Tĩnh Như nghiến răng, nói: “Em biết, dược liệu mà anh đã đưa cho em kia, sau này em sẽ trả lại cho anh.
Đợi đến học viện võ đạo rồi, em nhất định sẽ đưa về cho anh dược liệu tốt hơn, đến lúc đó chúng ta sẽ không ai nợ ai nữa.”
Cửu Thiên lùi lại hai bước, dường như đã không còn quen biết cô gái trước mặt.
Tĩnh Như lấy ra một miếng ngọc bội từ trong ngực, đây là món quà mà Cửu Thiên đã tặng cho cô ta.
Cửu Thiên nhớ lại đêm hôm đó, Tĩnh Như nằm trong lòng hắn, cười vui vẻ mà nhận lấy ngọc bội, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Nhưng bây giờ, Tĩnh Như đã bước tới và nhét miếng ngọc bội vào trong tay của Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên, em hi vọng, sau này ra ngoài, anh đừng nói với người khác về mối tình giữa hai chúng ta, hãy coi như đó là việc cuối cùng mà anh làm vì em được không?”
Cửu Thiên nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, nói: “Em yên tâm, chúng ta chưa từng hẹn hò.”
Nói xong, Cửu Thiên đập mạnh miếng ngọc bội trong tay xuống đất.
Ánh mắt Tĩnh Như lóe lên nhưng cũng không nhặt miếng ngọc bội lên, lùi về sau mấy bước, Tĩnh Như nói: “Cửu Thiên, thực tế một chút đi.
Anh cũng biết, giữa chúng ta đã không thể rồi, tạm biệt.”
Tĩnh Như dường như không muốn nói thêm câu nào với Cửu Thiên, nhanh chóng rời đi.
đam mỹ hài
Cửu Thiên nhìn theo bóng lưng của cô ta, trong đầu không thể đem cô gái đáng yêu ở bên cạnh hắn lúc trước kia xếp chồng lên cô gái trước mặt này.
Không thể nào?
Lúc trước, khi Tĩnh Như và hắn đang yêu nhau, cô ta không nói câu này.
Lúc hắn lén lút đưa cho cô ta dược liệu mà mình không nỡ ăn, cô ta cũng không nói câu này.
Cửu Thiên đứng tại chỗ một hồi rất lâu, bầu trời bỗng nhiên có tuyết rơi.
Vật vẫn vậy mà người đã khác, vật vẫn vậy mà người đã khác.
Cửu Thiên đi về quảng trường một cách vô hồn, lúc này những người khác vẫn đang kiểm tra vô cùng vui vẻ.
Đột nhiên, Cửu Thiên nhìn thấy Tĩnh Như đang cười cười nói nói với anh họ Cửu Minh ở đằng xa, hơn nữa lúc này, Cửu Minh lại đem kiếm của mình tặng cho cô ta, Tĩnh Như có chút ngượng ngùng mà vui vẻ nhận lấy.
Thì ra đây mới là nguyên nhân, đây mới là lý do.
Trong lòng nổi lên sự thê lương vô hạn, Cửu Thiên cười nhẹ một tiếng rồi quay người rời đi.
Sẽ có một ngày, em sẽ hối hận.
Sẽ có một ngày!.