Cửu Thiên cầm vò rượu lên tu một ngụm lớn, rượu đi vào trong cơ thể, độ nóng giống như một ngọn lửa dâng trào khắp người.
Cửu Thiên cảm nhận được sức mạnh của rượu này, giống như uống dược liệu, chỉ là một ngụm rượu mạnh, lại khiến Cửu Thiên cảm nhận rõ ràng sức mạnh đã được nâng lên.
Giá trị của vò rượu này chắc chắc quý giá hơn tụ lực đan mà ba anh đưa cho, Cửu Thiên đột nhiên đứng dậy, từ phía sau bàn đi ra, quỳ một gối với lão Ngô.
“Ơn tái tạo, đến cuối đời cũng khó quên được.”
Nụ cười của lão Ngô không giảm, nói: “Đứng dậy đi.
Đã sống hơn nửa đời người, đây là thứ mà tôi không chịu được nhất.”
Lão Ngô khẽ vung tay, Cửu Thiên chỉ cảm thấy một luồng gió nhẹ nhàng đỡ mình lên, dựa vào sức mạnh của mình vẫn không có chỗ để phản kháng.
Sự thần kỳ của luyện khí sĩ được thể hiện một cách tinh tế trên người lão Ngô.
lão Ngô nhìn vào mắt Cửu Thiên, lúc này khẽ hỏi: “Cửu Thiên, cậu có muốn nhận tôi làm thầy không?”
Sắc mặt của lão Ngô trở nên nghiêm túc, nhưng Cửu Thiên đã trả lời mà không cần suy nghĩ: “Muốn, đương nhiên là đồng ý rồi.
Sư phụ tại thượng, nhận của để tử một lạy.”
Lần này, Cửu Thiên không hành lễ của người học võ nữa, trực tiếp quỳ hai đầu gối xuống đất, liên tục đập đầu chín cái xuống đất.
“Tốt, tốt, tốt!”
Lão Ngô nói liên tục ba tiếng, đứng dậy.
Giây phút này, ông lão vốn dĩ người hơi cúi eo lại thẳng tắp, tia sáng trong đôi mắt nhập vào xuất ra.
Một luồng khí thế nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt từ trên người lão Ngô tỏa ra, lão Ngô đặt tay lên đầu Cửu Thiên, chậm rãi nói: “Thương sinh đại đạo, vô kỳ Cửu Tiêu.
Hôm nay Ngô Tân tôi nhận đệ tử Cửu Thiên, tình nguyện đem những thứ học được cả đời này truyền thụ cho cậu ấy, không uổng phí đời này.”
Thu tay lại, Ngô Tân đích thân đỡ Cửu Thiên dậy, trên mặt mang theo nụ cười, Ngô Tân nói: “Cửu Thiên, từ hôm nay trở đi, con chính là đệ tử của Cửu Tiêu môn.”
Nói xong, Ngô Tân từ trong quần áo lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Cửu Thiên, ba chữ Cửu Tiêu Nhị khắc bên trên đập vào mắt.
“Đây chính là nhẫn chưởng môn của Cửu Tiêu môn, hôm nay truyền cho con.”
Cửu Thiên sững sờ, chuyện gì đây, vừa nhập môn sao đã làm trưởng môn rồi.
Cửu Thiên nhìn Ngô Tân nói: “Sư phụ, nhẫn chưởng môn, cho con?”
Ngô Tân ăn đồ ăn, nói: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao? Dù sao bây giờ Cửu Tiêu môn cũng chỉ có hai người chúng ta, không phải con làm thì là ta làm.
Đúng rồi, chiếc nhẫn này cũng giống như một linh khí, có thể trữ đồ.”
Cửu Thiên đột nhiên không biết nói gì, hóa ra đây chính là cái gọi là Cửu Tiêu môn.
Nhất thời, Cửu Thiên cảm thấy mình bái sư có phải có chút qua loa, nhưng nể mặt chiếc nhẫn trữ đồ này, thôi bỏ đi.
“Sư phụ, vậy có phải từ hôm nay, người sẽ dạy con luyện khí?”
Ngô Tân ngẩng đầu lên nhìn Cửu Thiên: “Con muốn trở thành luyện khí sĩ, không muốn làm võ giả?”
Cửu Thiên nói: “Có gì khác biệt sao? Cũng đều là tu luyện, đều là trở nên mạnh hơn.”
Ngô Tân nói: “Khác biệt rất lớn, trước tiên con cứ tiếp tục luyện võ đạo của con.”
Cửu Thiên cảm thấy có chút không đúng, lúc nãy sư phụ còn nói mình là luyện khí sĩ, sao lại bảo anh tiếp tục làm võ giả.
Cửu Thiên lên tiếng hỏi: “Vậy sư phụ, người định dạy con võ kỹ gì?”
Ngô Tân lắc đầu nói: “Võ kỹ? Con đang nói cái gì, ta là luyện khí sĩ, không hiểu võ kỹ.”
Vẻ mặt Cửu Thiên giống như bị ai đánh, méo mó.
“Vậy sư phụ, người định dạy con cái gì?”
Ngô Tân nói: “Ta định dạy con đều đặc biệt.
Cửu Thiên, con muốn trở thành người đầu tiên vừa là luyện khí sĩ vừa là võ giả từ xưa đến nay không?”
Cửu Thiên sững sờ, trong mắt của Ngô Tân lúc này phóng ra một tia sáng khiến người khác kinh ngạc, nói tiếp: “Canh kình cộng thêm nguyên khí, trong ngoài đều tu luyện, vô định thiên hạ.”
Cửu Thiên có chút bị lời nói của Ngô Tân dọa sợ, khẽ nói: “Sư phụ, có phải người đang nói đùa không.”
Ngô Tân nói: “Đương nhiên không phải.
Đây là nghiên cứu cả đời của ta, mặc dù bản thân ta đã không thành công, nhưng ta chắc chắn sẽ thành công trên người con.”
Cửu Thiên lại nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Làm sao có thể chắn chắn.”
Ngô Tân nói: “Con cho rằng mấy năm nay, ta cho con uống rượu kia chỉ có tác dụng chữa bệnh cho con sao? Ta là luyện khí sĩ, rượu của ta, cũng chính là đan dược của ta.”
Cửu Thiên cắn răng, bây giờ có chút giống như đã lên thuyền hải tặc không thể xuống được nữa.
Nhưng dù sao thành tích bây giờ của anh đều là Ngô Tân cho, cùng ông ta điên cuồng một lần thì có làm sao, cùng lắm bị đánh trở về nguyên hình là cùng.
Gật đầu, Cửu Thiên nói: “Được, sư phụ, người nói làm gì, thì sẽ làm như vậy.
Bước đầu tiên, con nên làm gì?”
Ngô Tân khẽ cười nói: “Bước đầu tiên, uống với ta một bữa rượu trước, đón năm mới đã.”
Ngô Tân cầm vò rượu lên, Cửu Thiên cũng cầm vò rượu trước mặt lên.
Hai sư đồ đồng thời bắt đầu uống thoải mái, sau đó bật cười haha.
Tiếng cười xuyên thẳng qua trời đấy, theo gió bay về phương xa.\u0004\u0004\u0004\u0004.