CHƯƠNG 141

Cửa chính của nhà họ Cửu, Cửu Phong đùng đùng sát khí đi ra, ánh mắt quét qua, cuối cùng dừng ở trên người của Mục Hải.

“Mục lão quỷ, ông dẫn người của gia tộc các ông chặn ở cửa của nhà họ Cửu tôi, là muốn khai chiến với nhà họ Cửu chúng tôi ư?”

Lời của Cửu Phong không hề khách sáo.

Mục Hải lại không hề tức giận, giơ tay nói: “Cháu trai Cửu Phong, nặng lời rồi. Tôi hôm nay chẳng qua là đến xem thi đấu luyện đan. Thành phố Cửu Long rất nhiều năm chưa từng thấy luyện khí sĩ thi đấu luyện đan rồi. Hiếm khí hôm nay may mắn có thể thấy một lần, tôi bèn dẫn con cháu của nhà họ Mục tới mở mang. Yên tâm, tuyệt đối không gây chuyện, cũng không ồn ào, tất cả người của nhà họ Mục nghe lệnh, không được lớn tiếng ồn ào ở cửa nhà họ Cửu, không thể ra tay với người của nhà họ Cửu, nếu làm trái, trừng phạt theo gia pháp.”

Tất cả con cháu của nhà họ Mục lớn tiếp đáp lại, nhưng dựa vào một tiếng này thì có thể dọa khóc trẻ con ở ngoài phố rồi.

Như này còn không lớn tiếng ồn ào, Cửu Phong nghiến răng nói: “Mục lão quỷ, ông chạy tới trước cửa của nhà họ Cửu chúng tôi thi đấu luyện đan gì chứ?”

Mục Hải cười nói: “Cháu trai Cửu Phong, không phải là tôi muốn thi đấu luyện đan với nhà họ Cửu các cậu. Nhà họ Mục chúng tôi không có một luyện khí sĩ, đâu có bản lĩnh nói ra 4 chữ thi đấu luyện đan. Là người anh em Triệu Thường đến từ học viện Võ Đạo này, nghe nói nhà họ Cửu các cậu có một vị luyện khí sĩ, đặc biệt tới cọ xát xin chỉ giáo. Chúng tôi chẳng qua tới xem mà thôi.”

Cửu Phong lúc này mới dịch ánh mắt sáng người của Triệu Thường, lạnh lùng nói: “Luyện khí sĩ Triệu Thường, cậu muốn thi đấu luyện đan là có chỗ, cần gì phải ở trước cửa của nhà họ Cửu chúng tôi. Cái này có khác gì khiêu khích tới tận cửa chứ?”

Triệu Thường nghe thấy giọng điệu không thân thiện của Cửu Phong, nhưng căn bản không coi ra gì.

Là luyện khí sĩ, hắn ta có tư cách kiêu ngạo, uy hiếp của võ giả bình thường, hắn ta căn bản sẽ không để vào trong mắt, dửng dưng nói: “Luyện khí sĩ chúng tôi thi đấu luyện đan, không nói nhiều lễ tiết như vậy. Người tới, đỉnh tới, đan tới, thì là thi đấu luyện đan. Vị sự quản của nhà họ Cửu này, ông vẫn là mau đi mời luyện khí sĩ trong nhà ra đi, nếu không tôi sẽ thật sự cho rằng hắn sợ tôi. Truyền ra ngoài, không tốt cho danh tiếng của hắn đâu.”

Cửu Phong nhịn ý nghĩ manh động muốn đấm một quyền, nói: “Luyện khí sĩ Triệu Thường, cậu là từ đâu nghe nói nhà họ Cửu chúng tôi có luyện khí sĩ? Đừng để bị người khác coi như một công cụ.”

Triệu Thường liếc nhìn Cửu Phong, khẽ mỉm cười: “Tôi từ đâu biết được, tại sao phải nói cho ông.

Khẽ mỉm cười, Triệu Thường hơi lắc đầu, dứt khoát trực tiếp nhắm mắt lại, thái độ cao ngạo. Hoàn toàn không để Cửu Phong vào trong mắt.

Mục Hải chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, đã nói: “Cửu Phong, cậu đứng ở đây cũng vô dụng. Cậu không thể đuổi một vị luyện khí sĩ đi, không bằng động tác nhanh một chút, mời cao nhân trong nhà ra.”

Lời của Mục Hải chính là đang khiêu khích Cửu Phong. Nếu Cửu Phong thật sự ấm đầu, dùng võ lực đuổi Triệu Thường rời đi, Mục Hải ngược lại sẽ rất vui.

Nó đồng nghĩa với việc nhà họ Cửu hoàn toàn kết thù với một vị luyện khí sĩ, đây là chuyện rất không tốt. Nhất là đối phương còn dùng cái cớ thi đấu luyện đan.

Sự báo thù của luyện khí sĩ, đáng sợ hơn nhiều so với võ giả.

Vào lúc này, một bóng người từ một con ngõ nhỏ khác từ từ đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện