Chương 139
Nhưng hết cách rồi, chuyện này quá quan trọng, nếu không nói cho ông nội Mục Hải, đợi sau này ông nội biết được, vậy tội sẽ càng lớn hơn.
Trên mặt Mục Tín kèm vết thương, dưới mũi còn có vết máu, dáng vẻ chiến bại quay về.
Mục Hải nhìn thấy bộ dạng này của Mục Tín thì tức giận, lớn giọng nói: “Mục Tín, cháu lại đi đâu gây chuyện?”
Mục Hải lắp ba lắp bắp nói: “Không có gậy chuyện. Chỉ là Cửu Đình Chi của nhà họ Cửu… anh ta… anh ta…”
Hai chữ “anh ta”, Mục Tín lắp ba lắp bắp nói cả nửa ngày cũng không nói được câu sau.
Mục Hải trừng mắt: “Cậu ta làm sao. Lẽ nào cháu không đánh lại cậu ta?”
Cả người Mục Tín run lên, sau đó cúi đầu nói: “Gia chủ tinh mắt, cháu thật sự không đánh lại anh ta, trong nhà có rất nhiều anh em đều bị tên khốn của nhà họ Cửu đánh.”
Mục Hải đầu tiên là sững người, sau đó lớn giọng quát: “Cháu nói cái gì? Đan dược của cháu là ăn không à?”
Mục Tín bị quát tới mức đau tai, lùi lại mấy bước, nói: “Gia chủ, vốn sau khi bọn cháu sử dụng đan dược, tên Cửu Đình Chi căn bản không phải là đối thủ của bọn cháu. Nếu không phải lần trước thằng oắt Cửu Thiên kia ra tay thì cháu sớm đã…”
Nói đến đây, Mục Kiếm Đình hằn học trừng mắt với Mục Tín, thật sự là còn đổ thêm dầu vào lửa, vừa rồi ông nội còn đang tức giận vì chuyện này.
Mục Tín trực tiếp nuốt lại lời phía sau vào trong bụng, Mục Hải tức giận nói: “Tiếp tục nói. Nếu bọn họ vốn đánh không lại mấy đứa, vậy lần này là sao. Lại là Cửu Thiên kia ra tay sao? Cậu ta rảnh rỗi không có việc gì làm, ngày ngày tìm mấy đứa gây phiền phức?”
Mục Tín thấp giọng nói: “Lần này Cửu Thiên không xuất hiện.”
“Vậy là Cửu Minh ra tay sao?”
Mục Hải hỏi tiếp.
“Cũng không phải. Lần này không có ai giúp đỡ, chỉ là tên Cửu Đình Chi đó, hình như cũng sử dụng đan dược, tu vi tăng lên một bậc. Hơn nữa lực lượng còn mạnh hơn bọn cháu, bọn cháu cứ như vậy mới thua trong mơ hồ.”
Nói tới cuối cùng, giọng nói của Mục Tín đã vô cùng nhỏ.
Mục Hải như bị sét đánh, nói: “Cháu nói cái gì? Đám người Cửu Đình Chi cũng giống như sử dụng đan dược, tu vi tăng lên một bậc sao?”
Mục Tín gật đầu liên tục. Mục Hải lớn tiếng nói: “Chuyện này không thể nào. Nhà họ Cửu không thể cũng mời được luyện khí sĩ. Tuyệt đối không thể!”
Nói xong, Mục Hải bắt đầu lo lắng đi qua đi lại, bỗng chốc, Mục Hải nói với Mục Kiếm Đình: “Mục Kiếm Đình, cháu mau đi mời Triệu Thường tới đây.”
“Không cần mời nữa, tôi đã đến rồi. Thành phố Long Cửu còn có luyện khí sĩ thứ hai, thú vị, thú vị.”
Âm thanh theo gió bay tới, Triệu Thường từ từ đi vào.
Mục Hải rảo bước đi tới, nói: “Người anh em Triệu Thường cũng không biết luyện khí sĩ của nhà họ Cửu là ai sao?”
Triệu Thường lắc đầu nói: “Không biết. Nhưng có thể đi gặp, tôi dạo gần đây cũng vừa hay muốn tìm một luyện khí sĩ cọ xát đan pháp. Nếu các vị có nhã hứng, có thể đi theo tôi trợ trận, đến lúc đó nhà họ Cửu có luyện khí sĩ hay không, thử thì sẽ biết.”
Mục Hải mặt mày mừng rỡ, nói: “Người anh em Triệu Thường có nắm chắc?”
Triệu Thường mỉm cười nói: “Nắm chắc thì không dám nhắc tới, thiết nghĩ thành phố Long Cửu này cũng không thể xuất hiện một luyện khí sĩ nhị phẩm nữa nhỉ.”