Chương 127

Mục Long bị câu nói này của Cửu Thiên chọc cho đen cả mặt, tiểu bối phách lối như thế, đây là lần đầu tiên mà ông ta nhìn thấy, đã nhiều năm rồi không có người nào dám nói như vậy trước mặt ông ta: “Cửu Thiên, xem ra tôi phải thay trưởng bối cậu mà dạy dỗ cậu một phen.”

Nói xong, trên người Mục Long toát ra ánh sáng mông lung, là chủ nhân nhà họ Mục, ông ta cũng có thực lực nội canh cấp bảy.

Canh kình mãnh liệt, trong nháy mắt Mục Long đã đi đến trước mặt Cửu Thiên, đưa tay đánh một quyền.

Nhiều quyền ảnh như thế, khiến cho người ta không có cách nào phân rõ thật giả, nhưng mà Cửu Thiên cũng không có ý định phân biệt nó, trọng chiếm ở phía sau, đột nhiên lại rút ra trọng chiếm một thức, phá phong kình.

Keng!

Cửu Thiên ngăn chặn rất chính xác nắm đấm của Mục Long tác dụng của đại kiếm là trong lúc giao chiến nó có thể tấn công với phạm vi rất lớn toàn bộ kỹ xảo khó mà phát huy trước mặt nó.

Một quyền một kiếm, hai người một bước lui chân.

Trong lòng Mục Long nhất thời chấn động, ông ta là võ giả nội canh cấp bảy, thế mà sức mạnh của mình lại không thể ngăn cản Cửu Thiên, lúc này ông ta thậm chí hoài nghi phải chăng Cửu Thiên đã tu luyện đến trình độ như ông ta, nếu là như vậy thì người khác phải kinh sợ.

Mà từ trọng kiếm của Cửu Thiên, Mục Long có thể cảm nhận được một nguồn lực kỳ quái đang kiểm soát hắn, đồng thời còn không ngừng làm hao mòn canh kình của ông ta. Lúc nắm đấm vừa mới tiếp xúc với trọng kiếm, thiếu chút nữa là đã bị khí lưu trên trọng kiếm phá vỡ canh kình.

Thanh kiếm này thật sự kỳ quái, nhưng mà lúc này không phải là lúc rảnh rỗi để ông ta tìm tòi nghiên cứu những thứ này.

Canh khí trên người Cửu Thiên bao la khí thế, lên đến đỉnh phong.

Lại một kiếm nữa được vung ra, Mục Long không né tránh, lại đánh ra một quyền, chỉ là quyền này mang theo khí kình màu đen.

Cửu Thiên vừa nhìn liền có thể nhận ra đây là tuyệt kỹ của nhà họ Mục, tiểu phá diệt quyền.

Nắm đấm lại rơi vào thân kiếm, lần này, Cửu Thiên lui lại hai bước, tiểu phá diệt quyền quả thật không tệ.

Quyền pháp giống nhau, người khác nhau dùng, quả nhiên hoàn toàn không có cảnh giới giống nhau. Lần trước Mục Kiếm Đình dùng một quyền, này căn bản không hề đánh ra tinh túy tiểu phá diệt quyền, nhưng một quyền này của Mục Long lại không tầm thường, chỉ một chút là đã để Cửu Thiên có cái nhìn mới về tiểu phá diệt quyền.

Trong nháy mắt hai người lại đánh với nhau vài chiêu, tiểu phá diệt quyền của Mục Long không chỉ có thể dùng nắm đấm đấm ra, mà cũng có thể dùng chân.

Vung trọng kiếm, Cửu Thiên liên tục ngăn chặn mấy chiêu của Mục Long, một đá phớt qua gò má hắn, trọng kiếm trong tay xoay chuyển, Cửu Thiên lùi lại mấy bước kéo dài khoảng cách.

Mục Long đen mặt lại, đánh nhau với một tên tiểu bối mà vẫn còn chưa phân thắng bại, khiến ông ta mất hết mặt mũi, tử đệ nhà họ Cửu và tử để nhà họ Mục đứng xung quanh vây xem, hiển nhiên đều có biểu cảm không giống nhau.

Tử đệ nhà họ Cửu hưng phấn vô cùng, Cửu Thiên lại có thể đánh nhau với Mục Long như thế, đúng là mạnh mẽ.

Mà tử đệ nhà họ Mục thì kinh ngạc không thôi, từ lúc nào mà Cửu Thiên lại mạnh như thế, Mục Long là võ giả nội canh cấp bảy mà.

Mục Long bước nhanh ra phía trước, thừa thắng xông lên.

Lần này ông ta muốn đánh Cửu Thiên phải bò dưới đất, nếu như có thể, Mục Long không ngại để lại ấn tượng sâu sắc cho Cửu Thiên, tốt nhất đánh đến mức hắn không thể bước vào học viện võ đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện