Băng Sơn quyền bề ngoài là một võ kỹ, chiêu thức rườm rà, nhưng qua nửa tháng tu luyện, Cửu Thiên dần hiểu ra, kỳ thật Băng Sơn quyền chỉ có một chiêu thôi, một chiêu có thể đẩy sức mạnh lên mức tối đa trong chớp nhoáng sau đó phóng ra ngoài.
Sở dĩ phân thành nhiều chiêu thức như vậy là để hắn có thể thích nghi với cách tung cú đấm bùng nổ này theo những cách khác nhau, vào những thời điểm khác nhau và từ những góc độ khác nhau.
Sau một thời gian dài chiêm nghiệm, Cửu Thiên đã tìm ra phương pháp chính xác, một đấm vừa nãy chính là bằng chứng chân thực nhất.
Không uổng công hắn chịu khổ chịu cực suốt mấy ngày, Cửu Thiên nhặt hòn đá về, cẩn thận quan sát tỉ mỉ, xem ra hiệu quả vẫn còn hơi kém.

Trong sách nói rằng, với cảnh giới tiểu thành, hẳn là phải một quyền đập vỡ vụn tảng đá mới đúng.

Nhưng cú đấm của hắn lại chẻ đôi tảng đá ra hai nửa, nên chắc là chưa đạt tiêu chuẩn.

Nhưng hắn vẫn rất bất ngờ, võ kỹ nhân cấp cao cấp thế này, bình thường đều để người luyện được canh kình tu luyện mới thành, một luyện thể cấp năm như hắn, có thể tung ra một quyền có hiệu quả lớn tới vậy, kỳ thật đã được xem như có chút thành tựu rồi.
Cau mày, Cửu Thiên xoay người tìm tảng đá khác.

Mấy ngày này, hắn đã đánh vỡ rất nhiều tảng đá, nhưng trước mắt tất cả đều bị hư hại sau một thời gian dài luyện tập, trên bề mặt vốn đã xuất hiện rất nhiều nứt, không tiếp tục dùng được nữa.

Nhưng hắn mới tập chưa đến một ngày thôi.

Hắn bước tới trước một vách đá, ở đây có rất nhiều đá vụn, trước giờ Cửu Thiên vẫn đều tìm tảng đá thích hợp cho mình luyện tập ở chỗ này.
Tìm tới tìm lui, Cửu Thiên phát hiện mấy tảng đá cao hơn đầu người hình như không còn nữa, đều bị hắn đánh hư rồi thì phải.

Tảng đá ở đây nếu không phải vô cùng lớn, không dời đi nổi, thì chính là cực kỳ nhỏ, chỉ có thể mang về ném chơi.
Lượn một vòng, cuối cùng Cửu Thiên cũng tìm được một khối khiến mình hài lòng ở sát vách đá.
Lúc vươn tay chuẩn bị khiêng về, Cửu Thiên phát hiện tảng đá kia lớn hơn hắn tưởng, sau khi dùng hết sức bình sinh nâng lên, nguyên tảng đá bị hắn lôi ra ngoài.
Khoảnh khắc tảng đá vừa được lôi ra, Cửu Thiên nhìn thấy ẩn phía sau là một hang động đen thui.
Trong lòng Cửu Thiên có hơi chấn động, đặt tảng đá sang một bên trước, sau đó tiến vào trong.
Hang động hình như rất sâu, càng vào sâu bên trong, cảm giác càng thêm rộng rãi.

Không biết ánh sáng rọi vào từ đâu mà trong động lúc sáng lúc tối, như có gió thổi qua ngọn đuốc vậy.
Đúng lúc này, Cửu Thiên bỗng nhìn thấy một gốc thực vật tỏa ánh hào quang chói mắt, cả cây phủ một màu bạc lấp lánh, lá cây thon dài tựa cành liễu, tỏa ra xung quanh, chính giữa là một hóa hoa nho nhỏ màu trắng.
Địa linh hoa!
Cửu Thiên biết gốc thực vật này, đây chính là linh dược Địa Linh Hoa.
Trong lòng mừng như điên, Cửu Thiên vội vàng bước nhanh về phía trước.
Sau khi quan sát Địa Linh Hoa ở khoảng cách gần, Cửu Thiên càng thêm chắc chắn, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là linh dược.

Dược liệu chia thành chín cấp, từ cấp bốn đổ lên sẽ được gọi là linh dược, mà đặc điểm quan trọng nhất của linh dược là có linh tính, khi người hay động vật tới gần, nó sẽ phản ứng lại.
Cửu Thiên vừa mới bước tới bên cạnh Địa Linh Hoa, cả cây Địa Linh Hoa lập tức co tụ lại, lá cây bao chặt hoa vào trong.
Trên mặt Cửu Thiên hiện lên vẻ kích động, giá trị của một gốc linh dược có thể nói không hề nhỏ, quan trọng nhất là linh dược vô cùng có ích với võ giả.

Ví dụ như Địa Linh Hoa trước mặt đây, theo những gì được ghi chép trong sách thì sau khi ăn vào, có thể tăng năng lực khôi phục của cơ thể võ giả.
Cho dù trong số các linh dược thì cấp độ của Địa Linh Hoa cũng tương đối cao, nói là dược liệu cấp sáu cũng không quá đáng.

Ở các buổi đấu giá, giá cả của loại dược liệu này thật sự không thấp hơn một viên đan dược là bao.
Hôm nay thật sự gặp may rồi, thế mà lại nhìn thấy nó ở một nơi như vầy.
Cửu Thiên thận trọng tiến lên, kéo lá Địa Linh Hoa ra, hái bông hoa xuống.
Ngay khi anh hái đóa hoa xuống, lá Địa Linh Hoa tức tốc giang rộng.


Cửu Thiên không nhổ tận gốc, với những thiên tài địa bảo giống thế này, lấy được lợi rồi thì thôi, hủy hoại chúng chính là điều cấm kỵ, không chỉ bất kính với trời mà còn sẽ bị thế nhân coi khinh.

Để lại gốc rễ, không chừng qua thêm mười, hai mươi năm nữa, một gốc Địa Linh Hoa mới sẽ ra đời.
Cửu Thiên ngồi xếp bằng xuống đất, Cửu Thiên một ngụm nuốt trọn đóa hoa vào bụng.
Với dược liệu quý báu cỡ này, anh không bỏ được bán đi, vẫn là tự mình dùng thì hơn.
Sau khi đóa hoa chui xuống bụng, Cửu Thiên cảm thấy trong bụng như dâng lên một cỗ sức mạnh lạnh như băng, sau đó tuôn tràn khắp xương cốt tứ chi của hắn như nước lũ.
Cả người run rẩy không ngừng, Cửu Thiên vẫn xem nhẹ dược hiệu ẩn chứa trong linh dược rồi, sức mạnh cuồng bạo rửa trôi cơ thể hắn, Cửu Thiên có cảm giác ngoài da cũng bắt đầu chảy đầy máu tươi.
Cửu Thiên nghiến răng, có vẻ hắn hơi bất cẩn rồi.

Hắn cho rằng tất cả dược liệu đều có thể dùng như đan dược, rất dễ tiêu hóa.

Nhưng lại không nghĩ tới chuyện, nếu có thể tiêu hóa dễ dàng giống đan dược, vậy còn cần luyện khí sĩ để làm gì.
Chỉ trong nháy mắt, Cửu Thiên đã rơi vào tình trạng nguy cấp, nếu hắn không tiêu hóa nổi cỗ sức mạnh cuồng bạo này, kết cục chờ đợi hắn chính là bị dược hiệu nhồi cho nổ banh xác mà chết.

Bỗng, Cửu Thiên cảm giác trước mặt như có một cỗ sóng nhiệt thổi tới.
Cổ sóng nhiệt rõ ràng không phải gió tự nhiên, trái lại càng giống như có người đứng phía trước thổi vào mặt hắn vậy.
Cả người Cửu Thiên căng chặt nhưng không thể đứng dậy nổi.

Bởi vì chỉ cần hắn hơi nhúc nhích dù chỉ một chút, dược hiệu trong người sẽ càng thêm cuồng bạo.


Sau ót Cửu Thiên đọng đầy mồ hôi, trong ánh sáng mờ ảo chập chờn, hắn nhìn thấy bóng dáng của một con quái vật xuất hiện trước mặt.
Chết tiệt, đừng nói là đụng phải thú hoang đó nhé.
Lòng bàn tay Cửu Thiên cũng bắt đầu chảy đầy mồ hơi, rốt cuộc hắn cũng biết hang động này dùng để làm gì.

Thì ra tảng đá mà hắn vừa kéo ra ban nãy chính là cửa nhà người ta.
Ở đây có một con thú hoang, thế mà lại không ai hay biết.

Chẳng phải hàng năm các gia tộc lớn trong thành phố Long Cửu đều sẽ phái võ giả tới đây càn quét sao?
Sao lại không có ai phát hiện ra nơi này!
Bóng dáng thú hoang ngày càng tiến lại gần, xem chừng chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện ngay thôi.
Trong lòng Cửu Thiên lo lắng vô cùng, sức mạnh cuồng bạo trong người cũng càng thêm mãnh liệt.
Chẳng lẽ hôm nay hắn sẽ phải táng thân ở đây sao?
Hắn không cam tâm!\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện