Quay đầu lại, hình như Hàn Liên sư huynh vẫn khá trấn định.
Có điều nhìn kỹ, tại sao Hàn Liên sư huynh lại nhắm mắt.
Cửu Thiên hỏi: “Tứ sư huynh, sao vậy? Ăn không quen sao?”
Hàn Liên sư huynh từ từ nói: “Đừng nói chuyện, để ta nhớ vị.”
Cửu Thiên hoàn toàn cạn lời rồi, lặng lẽ quay đầu lại.
Vừa quay đầu, Cửu Thiên nhìn thấy Nhất Thanh sư tôn, Sở Chính sư huynh, Sở Trực sư huynh tay giống như huyễn ảnh đang liều mạng ăn đồ ăn.
Một nồi đồ ăn to bự đã giảm đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Cửu Thiên cũng vội cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Hàn Liên sư huynh cuối cùng đã nhớ vị xong, khẽ nói: “Ặc, hôm nay cuối cùng cũng có thể ăn được đồ ăn ngon một chút.”
Mở mắt ra, Hàn Liên sư huynh cầm đũa lên, ngay sau đó, hắn ta bèn nhìn thấy một cái nồi đá bị ăn sạch sẽ đanh xoay vòng ở trước mặt mình.
Nhất Thanh sư tôn thỏa mãn mà lau miệng, nói: “Rất ngon, bữa ăn ngày hôm nay tuyệt vời.
Trọng trách nấu cơm sau này giao cho Tiểu Hắc.
Cửu Thiên, ngươi đừng đau lòng, thật ra nấu cơm cũng là một loại tu hành.
Đợi tới thời gian, ta sẽ tặng cho nó một tạo hóa.”
Hai người Sở Chính Sở Trực đều gật đầu liên tục, đồng thanh nói: “Sư tôn nói chí phải.”
Nhất Thanh sư tôn chỉ vào mũi rồi nói: “Hàn Liên, thu dọn đi.
Cửu Thiên ngươi đi theo ta.”
Cửu Thiên đứng dậy đi theo Nhất Thanh sư tôn rời đi.
Hàn Liên sững người nhìn cái bàn, cho tới bây giờ vẫn chưa kịp phản ứng.
Hai người Sở Chính Sở Trực đứng dậy từ trong ngực lấy ra một cây dược liệu nhét cho Tiểu Hắc: “Ha ha, Tiểu Hắc, sau này chúng ta là người một nhà rồi.
Đa tạ bữa tối mà ngươi nấu, quả chu này coi như là quà gặp mặt của chúng ta.”
Tiểu Hắc mở đôi mắt đo long lanh nhìn một quả chu màu đỏ rực, nó cảm nhận được đây là đồ tốt theo bản năng, vội vàng hai vuốt ôm chặt.
Hai người rời đi, Hàn Liên lúc này mới hoàn hồn, lớn tiếng nói: “Đám khốn kiếp các người aaaaaaaaaaaaa!!”
Sau khi hét xong, Hàn Liên bỗng nhớ tới chuyện gì đó, túm lấy Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc tưởng Hàn Liên là muốn cướp quả chu của mình, nhe răng nhe vuốt với Hàn Liên, trong miệng đã có hỏa tinh xuất hiện.
Hàn Liên vội buông tay nói: “Đừng manh động, tuyệt đối đừng manh động.
Tiểu Hắc, Tiểu Hắc yêu quý của ta.
Ngươi nhìn, ngươi ăn thịt của ta, ta cũng không nói gì.
Hay là ngươi nấu thêm ít đồ ăn cho ta được không? Ta tìm nguyên liệu cho ngươi, như thế nào? Ngươi xem, ta cũng có dược liệu, ngươi nấu cơm cho ta, ta cho ngươi nó.”
Hàn Liên lấy ra một cây dược liệu khô, nhìn trông giống như nhân sâm già trong núi.
Tiểu Hắc ngửi một chút, nó có thể ngửi ra cây dược liệu này quả thật không tệ, khựng lại một chút, Tiểu Hắc khẽ gật đầu.
Hàn Liên đã cười, trực tiếp giao nhân sâm cho Tiểu Hắc.
Sau đó Hàn Liên rảo bước đi về phía căn nhà gỗ đã sập, vừa đi vừa nói: “Phòng bếp chắc chắn còn có nguyên liệu.
Đi đi, chúng ta bây giờ đi kiếm.
Ha ha, cho các ngươi cướp nhanh này, ta sẽ ăn một mình.”
...
Ở một bên khác, Cửu Thiên lại được Nhất Thanh sư tôn dẫn vào một căn nhà gỗ nhìn trông to hơn một chút.
Đẩy cửa phòng ra, mùi gỗ đàn hương xộc vào mũi.
Ngẩng đầu nhìn, một bức tranh sơn thủy to treo kín nửa bức tường.
Trong bức tranh có 8 chữ lớn “Nhất Nguyên bắt đầu, vạn tượng đổi mới.”
Nhất Thanh sư tôn từ bên cạnh lấy ra ba nén hương, giao cho Cửu Thiên, nói: “Nào, cúi người ba lần trước bức tranh.
Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử chính thức của Nhất Nguyên Viện rồi.”
Cửu Thiên nghe vậy thì nhận lấy hương, hít sâu một hơi, cúi sâu người ba lần trước bức tranh.
Ngay lập tức, hương trong tay của hắn cháy hết, tàn hương rơi trên tay của Cửu Thiên, dọa hắn giật mình.
Nhất Thanh sư tôn nói: “Không cần hoảng hốt, đây là biểu hiện công nhận.
Đừng cho rằng những gì ngươi làm vừa rồi là vô dụng, ngươi nhìn thử tay của ngươi.”
Cửu Thiên vội vàng nhìn mu bàn tay của mình.
Chỉ thấy đôi tay vừa rồi bị tàn hương làm bỏng từ từ xuất hiện một chữ Nguyên.
Nhất Thanh sư tôn nói: “Có cái này, ngươi mới có thể học Nhất Nguyên Đạo Quyết.
Được rồi, qua đây.
Ta nói cho ngươi chuyện tu hành ở Nhất Nguyên Viện về sau.”
Nhất Thanh sư tôn khẽ phất tay, hai cái chế bay tới.
Cửu Thiên ngồi xuống, yên lặng chờ đợi Nhất Thanh sư tôn nói.
Nhất Thanh sư tôn không dễ gì nhét mông bự của mình vào trong chiếc ghế, vừa lách vừa nói: “Xem ra phải làm một chiếc ghế lớn hơn rồi.
Trước kia sẽ không trật như vậy, lẽ nào ta lại béo rồi? Quả nhiên là tâm trạng thoải mái cơ thể phát tướng.”
Từ từ ngồi ổn, Nhất Thanh sư tôn nói với Cửu Thiên: “Tu viện ở Nhất Nguyên Viện, chỉ có hai chuyện ngươi phải chú ý.
Thứ nhất, sâu trong sơn mạch Kình Thiên, núi Ngự Linh sau này không được xông vào, không có mệnh lệnh của ta và Đạo Quang sư tôn, ngươi không được bước vào nơi đó nửa bước, tin ta, đây là vì tốt cho ngươi, nơi đó có quá nhiều người hoặc thú có thể giết chết ngươi.
Thứ hai, đệ tử của viện chúng ta buộc phải một lòng hướng thiện, tâm trong sáng.
Nếu không sẽ bị phế bỏ tu vi, đuổi khỏi học viện.
Ngươi hiểu rồi chứ?”
Cửu Thiên trịnh trọng nói: “Ta biết rồi, sư tôn.”
Nhất Thanh sư tôn gật đầu, nói: “Ừ, rất tốt.
Cửu Thiên, con đường tu võ phải từ từ, sư tôn tinh lực có hạn, dạy không được quá nhiều đệ tử, cộng thêm truyền thống của Nhất Nguyên Viện, cho nên đệ tử trong viện không nhiều.
Nhưng chỉ cần ngươi đi vào, sư tôn nhất định sẽ toàn lực dạy ngươi.
Ta có thể sẽ không khiến ngươi trong khoảng thời gian ngắn tiến bộ thần tốc, cũng sẽ không khiến ngươi lập tức học được công pháp võ kỹ cao cường.
Nhưng hãy tin tưởng ta, ngươi sẽ ở Nhất Nguyên Viện học được thứ quan trọng hơn tu võ, chính là tu tâm.
Trở thành người tuy bước chậm trên con đường tu võ, nhưng lại vô cùng vững chắc, từng bước đi tới đỉnh phong.”.