Có trăng có sao, có trà có rượu.
Nhìn tướng ngồi của Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ, bên ngoài lầu các gió mát từ từ, cỏ xuân nhú mần.
Xem nhẹ một gian nhà bên cạnh vừa mới sụp, Phật Nhĩ cũng đã cứu đồ đệ của hắn đi rồi, thì đây chính là một buổi đêm tốt đẹp.
Phượng Tiêu nhìn Thôi Bất Khứ ngồi trước mặt mình không xa.
Đối phương không uống trà, cũng không uống rượu, mà cầm một bát thuốc, lúc trước còn lộ chút do dự, sau đó lấy một loại biểu tình ung dung không sợ chết nhắm hai mắt, ngửa đầu rót bát thuốc vào miệng, ai không biết còn tưởng hắn uống thuốc độc tự vẫn.
Cho dù đã uống qua rất nhiều thuốc, Thôi Bất Khứ vẫn cảm thấy đại phu cho mình thuốc này như có thù, bởi vì mùi vị khổ sở đó chảy qua đầu lưỡi, đủ để khiến hắn không tự chủ được rùng mình.
Lúc lấy lại tinh thần, hắn đã thấy Phượng Tiêu hứng thú đánh giá mình.
“Tần Diệu Ngữ bên kia như thế nào rồi?” Thôi Bất Khứ hỏi.
“Đã lấy lại Ngọc Đảm rồi.” Phượng Tiêu đáp đơn giản, hắn cũng không nói, Ngọc Đảm bị Tần Diệu Ngữ hấp thu công lực, bây giờ chỉ nhỏ bằng một nửa ban đầu, màu sắc giữa khối ngọc cũng nhạt hơn nhiều, nhưng những chuyện này không liên quan đến Thôi Bất Khứ, tìm Ngọc Đảm vốn là chuyện của Phượng Tiêu, tất nhiên phiền toái cũng phải là hắn đi dọn dẹp.
Từ đó, án sứ giả Vu Điền bị hại coi như là tuyên bố đã được phá giải, mặc dù trong đó còn một chuyện chưa rõ, nhưng Tô Tỉnh và Tần Diệu Ngữ đã bị bắt, Ngọc Đảm cũng đã tìm về, dựa theo ước định của hai người, công lao Phượng Tiêu cần khi tìm được Ngọc Đảm và bắt hung thủ, thêm một khoản thuộc về Tả Nguyệt cục nữa.
Thôi Bất Khứ hơi kinh ngạc: “Xem ra Tần Diệu Ngữ còn sống? Ta thật tò mò, trên người nàng có bí mật gì, lại để ngươi giữ mạng lại cho nàng?”
Phượng Tiêu: “Chẳng lẽ ở trong mắt ngươi ta chính là một tên thích giết chóc? Bị ngươi nói như vậy, lòng ta cũng vỡ thành từng mảnh rồi, cho dù chắp vá lại từng kẽ hở, cũng khó mà khép lại.”
Thôi Bất Khứ: “Nói tiếng người.”
Phượng Tiêu rất biết tiếp thu: “Một nữ nhân, cho dù là gián điệp của Cao Câu Lệ đến Trung Nguyên, mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, đủ thấy sức nhẫn nại không tầm thường.”
Nghe tiếng đàn biết nhã ý, chỉ nghe được một câu này, cũng đủ để Thôi bất Khứ hiểu ý tiếp theo của Phượng Tiêu.
Dưới gối Vu Điền vương không có ai(ý chỉ không có con), Uất Trì Kim Ô là đứa cháu hắn coi trọng nhất, nếu như không chết, sau này rất có thể thừa kế ngôi vua, lấy bản lĩnh của Tần Diệu Ngữ và sự sủng ái của Uất Trì Kim Ô đối với nàng, nàng muốn vị trí Vu Điền vương phi cũng không khó khăn, tất nhiên cũng có thể trở thành người Vu Điền thật sự.
Người Cao Câu Lệ ở ngoài ngàn dặm an bài một quân cờ như vậy, thất nhiên không phải để Tần Diệu Ngữ thành vương phi của một nước nhỏ Tây Vực, mà muốn thông qua Tần Diệu Ngữ khuấy động chính cục Tây Vực, liên tiếp xảy ra xung đột với Tùy Triêu và Đột Quyết, từ đó mưu cầu lợi ích cho Cao Câu Lệ, như vậy xem ra, người bố trí ban đầu, không thể bảo là không lo xa nghĩ rộng, có thể thấy Cao Câu Lệ mặc dù là một nước nhỏ, cũng không phải không có cao nhân.
Chỉ tiếc, Cao Câu Lệ vương mắc bệnh lạ, Thiên Trì Ngọc Đảm xuất thế, khiến người Cao Câu Lệ ngồi không yên, không thể không sử dụng Tần Diệu Ngữ và Tô Tỉnh trước thời hạn, nếu không hai người bọn họ, có thể vĩnh viễn sẽ không bị phát hiện.
Nghĩ đến đây, Thôi Bất Khứ liền hỏi: “Là ai phái Tần Diệu Ngữ và Tô Tỉnh đến Trung Nguyên? Trừ bọn họ, còn có ai nữa?”
Người thông minh nói chuyện với người thông minh rất tiết kiệm sức lực, lần đầu Phượng Tiêu lấy ánh mắt tán thưởng nhìn hắn.
Mặc dù sự tồn tại của Thôi Bất Khứ mang lại không ít phiền toái cho Giải Kiếm phủ, nhưng một đời người, đối thủ khó gặp, nếu luôn bình yên vô sự, không khỏi cũng tẻ nhạt vô vị.
Phượng Tiêu từng suy đoán, lấy bản lĩnh của Thôi Bất Khứ, cho dù hắn không biết võ công, cũng đủ để cho nhân sinh ôm duyên tâm, như Thôi Bất Khứ có mục tiêu rõ ràng, là người thích kiếm công lập nghiệp, chỉ cần hứa cho địa vị cao, đối phương nhất định sẽ động tâm, ai ngờ thiên tính vạn toán, mình lại kéo đến trên đầu chính sứ Tả Nguyệt cục.
Thôi Bất Khứ dĩ nhiên sẽ không bỏ vị trí chính sứ Tả Nguyệt, chạy tới hạ mình làm một tứ chủ phủ Giải Kiếm phủ, không những sẽ không, rất có thể sẽ còn bởi vì ý đồ lôi kéo của Phượng Tiêu, mà ghi một khoản nợ cho y.
Nợ nhiều không lo gánh, Phượng Tiêu bày tỏ không có vấn đề gì.
“Phái bọn họ tới, là sư phụ của Cao Ninh, Cao Vân, người này là huynh của Cao Câu Lệ vương Cao Thang, nghe nói cũng là cao thủ cấp tông sư duy nhất của Cao Câu Lệ.” Phượng Tiêu nói.
Căn cứ vào tin tức y lấy được, Cao Vân mặc dù không có chức quan, nhưng lại rất có ảnh hưởng đến việc Cao Thang thi hành chính sách chính trị, còn một tay sáng lập Phù Dư môn, có công dụng như Giải Kiếm phủ, thông qua việc an bài gián điệp lẻn vào nước hắn, hỏi dò tình báo cơ mật lấy được tin tức, từ đó có những hành động có lợi với bổn quốc.
Không nghi ngờ chút nào, Tô Tỉnh và Tần Diệu Ngữ, khẳng định cũng là người của Phù Dư môn.
“Địa vị của Tần Diệu Ngữ ở Phù Dư môn không cao, Cao Vân xưa nay không coi trọng nữ tử, chỉ lợi dụng sắc đẹp của các nàng, dùng để truyền tin cấp thấp, chỉ có Tô Tỉnh mới có thể liên lạc với Phù Dư môn, nhưng hắn cũng không biết nhiều, chỉ biết năm đó người đưa bọn họ tới gọi là Nhất tiên sinh.”
Nữ tử giống như Tần Diệu Ngữ, tuổi còn nhỏ chưa trải đời nhiều sẽ bị dọa sợ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng những năm này nàng gả cho Uất Trì Kim Ô làm tiểu thiếp, một mặt phải lục đục với những oanh oanh yến yến của hắn, giữ vững địa vị và sủng ái, một mặt lại phải âm thầm hỏi dò tin tức, liên lạc với Tô Tỉnh, vì Cao Câu Lệ mưu cầu càng nhiều lợi ích hơn, đã sớm rèn rũa không giống bình thường, sao có thể giới hạn trong một Phù Dư môn? Sinh lòng phản bội cũng không kỳ quái.
“Nhất? Dịch?” Thôi Bất Khứ không quan tâm Phượng Tiêu muốn xử trí Tần Diệu Ngữ như thế nào, hắn cảm thấy hứng thú với “Nhất tiên sinh” vừa rồi Phượng Tiêu nhắc tới hơn.
Phượng Tiêu lấy ngón tay chấm nước trà, viết lên trên bàn.
Là nhất.
Nhất nguyên phúc thủy(1), cửu cửu quy nhất(2).
Nhất, là bắt đầu của vạn vật, là điểm xuất phát khi viết, nhưng cũng có thể lớn vô cùng.
Lão Tử(3) viết, ôm lấy đạo làm phép tắc cho thiên hạ(4).
Tất cả bắt đầu sớm nhất từ đạo, tạo phân thiên địa, hóa thành vạn vật.
Một người biết dùng một chữ như thế làm ngoại hiệu, tất nhiên không phải nhân vật tầm thường.
Vị Nhất tiên sinh này, không chỉ là người liên lạc với bọn Tô Tỉnh ở Trung Nguyên, hơn nữa rất có thể có địa vị không thấp trong Phù Dư môn.
Thậm chí, đối phương ẩn núp ở Trung Nguyên nhiều năm, ngay cả Tần Diệu Ngữ cũng có thể suýt chút nữa lên làm Vu Điền vương phi, thân phận của Nhất tiên sinh kia sao có thể thấp kém? Nhỏ ẩn ở dã, lớn ẩn ở thị(5).
Thôi Bất Khứ phát hiện chuyện này càng ngày càng thú vị.
Bọn họ phá một vụ án, nhưng lại tìm được một sợi dây chôn giấu sâu hơn như vậy.
Nếu tìm men theo sợi dây này, cuối cùng có thể phát hiện cái gì?
Hắn tin tưởng, Phượng Tiêu cũng có suy đoán không khác lắm, hơn nữa cũng cảm thấy hứng thú, thậm chí có thể vì để kéo hắn xuống nước, mới nói với hắn nhiều như thế.
Nhưng Thôi Bất Khứ vốn là một người không an phận, vấn đề khó giải quyết, càng nhiều khó khăn, ngược lại hắn càng cảm thấy có ý tứ.
Phượng Tiêu: “Ta nói với ngươi nhiều như thế, ngươi có nên có qua có lại chứ nhỉ?”
Thôi Bất Khứ cười nói: “Tất nhiên rồi, cho nên không phải ta đã mời Phượng phủ chủ đi Đột Quyết một chuyến với ta, gặp mặt A Ba Khả Hãn sao?”
Phượng Tiêu không nhịn được nhướng mày: “Ngươi gọi cái này là có qua có lại sao? Chẳng lẽ không phải là gây chuyện cho ta à?”
Thôi Bất Khứ: “Sao ngươi có thể nghĩ như vậy? Ta hỏi ngươi, trước đây không phải ngươi đã đồng ý với ta sẽ đem đầu Phật Nhĩ đến sao?”
Phượng Tiêu: “Ta đồng ý giúp ngươi giết Phật Nhĩ, nhưng cũng không có nói vào lúc nào, hôm nay giết cũng là giết, ngày mai giết cũng là giết, ngày này năm sau, chẳng phải cũng có thể sao?”
Thôi Bất Khứ khẽ mỉm cười: “Tối nay ta nói với Kim Liên, ngươi cũng nghe rồi, nàng tuy là Khả Đôn của A Ba, trên thực tế chuyện có thể quyết định rất ít, chỉ là thay mặt đi một chuyến, đưa thư tay của A Ba thôi, nếu muốn nói nhiều hơn, vì Đại Tùy mưu cầu lợi ích nhiều hơn, ta ắt phải phải tự đi Đột Quyết một chuyến. Phật Nhĩ chạy trốn từ tay ngươi, nhất định sẽ mai phục ta và Kim Liên giữa đường, nếu như chúng ta chết, công lao này còn đến tay ngươi nữa sao?”
Phượng Tiêu: “Theo như ngươi nói, ta không thể không đi?”
Thôi Bất Khứ: “Thiên hạ há có chuyện không làm mà hưởng? Phượng phủ chủ lại muốn công lao, không thể thiếu việc phải đi chuyến này với ta.”
Phượng Tiêu cười ngâm ngâm nói: “Ngươi sẽ không sợ giữa đường ta giết ngươi, chiếm công lao của ngươi sao?”
Thôi Bất Khứ cũng cười: “Nếu là như vậy, ta cũng chỉ có thể oán than mạng mình không tốt, nhưng mà ta vừa chết, Phượng phủ chủ có thể sẽ bỏ qua rất nhiều tin tức.”
Phượng Tiêu: “Ví dụ như?”
Thôi Bất Khứ: “Nói ví dụ như, ta biết hai sát thủ Vân Hải Thập Tam Lâu lần trước muốn giết ngươi, là do người nào phái đến. Ta còn biết, Ngọc Tú là đệ nhất mưu sĩ bên cạnh Tấn vương, tự mình đi tới Lục Công thành, không chỉ vì giúp Tấn vương lấy được Ngọc Đảm, còn có mục đích gì khác. Dẫu sao Tả Nguyệt cục, mặc dù không nhiều người như Giải Kiếm phủ, những vẫn luôn có chút đường dây tin tức của mình, nếu không sao có thể sinh tồn?”
Phượng Tiêu thân mật nói: “Khứ Khứ à, ta chỉ hỏi thêm một câu thôi, sao ngươi lại nghi ngờ ta không muốn đi với ngươi chứ? Mỗi ngày được nhìn thấy ngươi, ta có thể ăn thêm một bát cơm đấy!”
Thôi Bất Khứ: “Nói như vậy, Phượng phủ chủ đã đồng ý, vậy ta liền thay mặt Khả Đôn Kim Liên, đa tạ ngươi.”
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngoài cười nhưng trong không cười.
Còn trong lòng đang mắng chửi cái gì, vậy cũng chỉ có mình bọn họ biết thôi.
Phượng Tiêu: “Phượng phủ chủ cái gì chứ, không phải ta cũng đã sớm nói sao, gọi ta là Phượng Nhị, ngươi nếu nguyện ý, kêu ta một tiếng Nhị Lang, vậy thì tốt hơn.”
Thôi Bất Khứ ho khan hai tiếng, trực tiếp nhảy qua tất cả những lời không có ý nghĩa gì của y: “Lần đi trướng vua A Ba Khả Hãn này, chúng ta phải qua Thả Mạt, Quy Tư, đường xa gió lớn, nghỉ ngơi sớm đi.”
Hắn dứt lời đứng dậy, quấn chặt áo khoác ngoài, cùng rời đi với Kiều Tiên.
Mắt thấy bóng lưng bọn họ biến mất ở sau cửa, tiếng bước chân càng lúc càng xa, Phượng Tiêu thu hồi ánh mắt, cất đi nụ cười, lầm bầm lầu bầu nói: “Ai muốn giết ta, lại không đích thân đến, còn phái người Vân Hải Thập Tam Lâu tới? Nhất định là mình không biết võ công, lại ghen tị vì ta phong hoa tuyệt đại, ôi chao, không bị người đố kỵ là tầm thường, dáng dấp đẹp mắt lại không phải lỗi của ta, ta có cách gì chứ?”
Ngoài cửa, Kiều Tiên vốn len lén vòng trở lại, muốn xem xét động tĩnh, thiếu chút nữa té sấp mặt, phun hết cơm tối ra.
Trên đời sao lại có người mặt dày vô sỉ như thế chứ? Nàng nghĩ trăm lần cũng không ra.
Thôi Bất Khứ vẫn đánh giá cao cơ thể của hắn, trải qua một trận dày vò tối hôm đó, sau khi trở về hắn lại lên cơn sốt, mơ màng nằm trên giường mấy ngày, cho đến ngày thứ ba mới có chuyển biến tốt, ngay cả Kim Liên đêm hôm đó bị thương cũng còn khôi phục nhanh hơn hắn.
Thấy Thôi Bất Khứ như vậy, Kim Liên không nhịn được lo lắng, sợ bọn họ còn chưa tới Đột Quyết, Thôi Bất Khứ ngay tại nửa đường đã đi tong.
“Khả Đôn không cần phải lo lắng.” Thôi Bất Khứ bị bắt ngồi ở trên giường nhỏ, bởi vì vừa mới uống xong một bát thuốc, sắc mặt không được tốt lắm. “Tuy ta bệnh tật quấn thân, nhưng một hơi đi tới Đột Quyết, vẫn phải có, huống chi Kiều Tiên sẽ đồng hành cùng chúng ta, nàng tinh thông y thuật, trên đường không lo.”
Hắn dứt lời ngoắc ngoắc, bảo Kiều Tiên cầm tới một quyển trục, từ từ mở ra ngay trước mặt Kim Liên và Phượng Tiêu.
“Đây là… bản đồ?” Kim Liên nhìn ký hiệu rậm rạp chằng chịt phía trên, cảm thấy quen mắt, nhất thời lại không nhận ra.
Thôi Bất Khứ: “Đây là bản đồ Tây Đột Quyết, nam đến Thả Mạt, bắc đến núi Tam Di, tây giáp Sở Lặc, đông chống Cao Xương, mặc dù không hoàn hảo lắm, nhưng nếu hiến tặng bản đồ này cho A Ba Khả Hãn, có thể thắng được hoàng kim vạn lượng, vô số súc vật. Khả Đôn đi chuyến này, cũng sẽ không coi là đi không.”
Kim Liên đầu tiên thất kinh, rồi sau đó lại khó tin: “Bản đồ này, ngươi muốn tặng cho ta, để cho ta mượn hoa hiến Phật?”
Làm khó cho nàng là một người Đột quyết, Hán ngữ lại tinh thông như vậy, còn có thể nói ra từ mượn hoa hiến Phật.
Thôi Bất Khứ nâng khóe miệng: “Ta biết Khả Đôn vô cùng tán đồng việc kết minh với Đại Tùy ta, nếu không cũng sẽ không một mình mạo hiểm, ngàn dặm tới đây, nhưng bên cạnh A Ba Khả Hãn, tất nhiên cũng có không ít tiểu nhân, một lòng ngăn cản. Vừa có vật này, từ nay về sau Khả Đôn ở bên A Ba Khả Hãn, không phải dễ dàng làm việc hơn sao?”
Kim Liên khó nén vui sướng.
Nàng không giống phụ nhân có con mắt thiển cận, biết rõ từ xưa đến nay bản đồ chính là cơ mật trong quân sự, có thể có được một phần bản đồ như vậy, tất nhiên còn trân quý hơn vàng bạc châu báu gấp trăm lần.
Phượng Tiêu mắt lạnh đứng bên cạnh xem, nhưng lại nhìn ra một tầng hàm nghĩa sâu hơn, Thôi Bất Khứ vừa lôi kéo Kim Liên, cũng đang mượn cơ hội cảnh cáo những người Đột Quyết có dị tâm: Đại Tùy đã sớm nắm giữ địa hình Tây Đột Quyết, có thể kết minh cùng các ngươi, dĩ nhiên cũng có thể đánh các ngươi.
Chiêu thức vừa đánh vừa kéo, vừa đấm vừa xoa, thật là cao minh.
Y không khỏi than thầm lần nữa: Nhân tài như thế, sao không phải của Giải Kiếm phủ cơ chứ?
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Kịch nhỏ không liên quan đến chính văn:
Phượng Tiêu: Gọi ta, Nhị Lang.
Thôi Bất Khứ: Sói đói. (Lang bên trên là 郎: lang quân, lang bên dưới là 狼: chó sói)
Phượng Tiêu:??? Ngươi là người ở đâu vậy?
HẾT QUYỂN 1
————
(1)Một câu chúc tết của TQ, nghĩa là “năm mới bắt đầu”.
(2)Ý là tính đi tính lại vẫn còn nguyên.
(3) Lão Tử: là một nhân vật chính yếu trong Triết học Trung Quốc, sự tồn tại của ông trong lịch sử hiện vẫn đang còn được tranh cãi. Lão Tử được coi là người viết Đạo đức kinh – cuốn sách của Đạo giáo có ảnh hưởng lớn, và ông được công nhận là Khai tổ của Đạo giáo. (theo wiki)
(4) Nguyên văn là “bão nhất vi thiên hạ tức”, một câu trong Đạo đức kinh của Lão Tử.
(5)Dã là hoang dã, thị là thành thị. Đây là một tư tưởng triết học của đạo gia TQ, ý chỉ cuộc sống rỗi rãnh tiêu sái không nhất định phải đến nơi rừng hoang mới có được, cuộc sống ẩn dật cao hơn còn có thể ở trong đô thị sầm uất, vẫn giữ được tâm mình, tìm được một phần yên lặng. (Theo baidu)
Danh sách chương