Chương 92
Các bạn học xì xào bàn tán, trong phút chốc cả thư viện đều sôi trào lên.
Hứa Minh Tâm nhìn thoáng qua những quyển sách trên bàn rồi nói: “Mấy quyển này bạn trai em đã chuẩn bị cho em rồi.”
Lần trước Cố Gia Huy chọn cho cô mấy quyển cũng chính là mấy quyển mà Ngôn Hải đang cầm.
“Em tới mượn sách, không ở lại, anh cứ ngồi đi.” Hứa Minh Tâm cố gắng hóa giải ngượng ngùng rồi quay người rời đi.
Ngôn Hải đưa mắt nhìn bóng lưng Hứa Minh Tâm rời đi, trái tim anh ta hơi trầm xuống.
Cô ấy thật sự có bạn trai rồi ư? Đến cùng là ai chứ, chẳng lẽ có người còn xuất sắc hơn cả mình sao?
Ánh mắt của Ngôn Hải trở nên ảm đạm, anh ta cũng đứng dậy chuẩn bị đi khỏi đây.
Ngôn Hải nhìn thoáng qua mọi người xung quanh, những nơi ánh mắt anh ta lướt qua đều lặng ngắt như tờ.
“Tôi không hi vọng rằng mình sẽ nghe được bất cứ lời bàn tán, ác ý hãm hại nào. Nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Mặc dù giọng điệu của Ngôn Hải rất bình thường, trên mặt anh ta cũng không hề có chút hung dữ nào nhưng lại không có ai dám đi khiêu chiến lời cảnh cáo của anh ta.
Lúc Hứa Minh Tâm đi ra ngoài thì đúng lúc trời đổ mưa to.
Cô còn chưa kịp lấy dù từ trong túi ra thì đã có người che dù cho cô.
Hứa Minh Tâm quay đầu lại thì thấy là Ngôn Hải.
Hứa Minh Tâm lùi lại theo bản năng, muốn kéo khoảng cách với Ngôn Hải nhưng cô lại quên rằng mình đang đứng ở bậc thang. Vừa lùi lại thì Hứa Minh Tâm đã đạp hụt, cả người đều ngã xuống dưới.
Cũng may Ngôn Hải nhanh tay vội vàng đỡ lấy Hứa Minh Tâm.
“Cẩn thận một chút chứ, sao em cứ lơ mơ như thế hả? Làm cho người khác lo lắng thật đấy.”
Hứa Minh Tâm cũng giật nảy mình, cô vỗ ngực rồi vội vàng cúi người nói cảm ơn. Dường như là đang cảm tạ ân nhân cứu mạng vậy.
“Trời mưa rồi, có lẽ em không mang dù đâu chỉ, cho em cái này. Đàn ông thì chịu mưa một chút cũng chẳng sao, con gái không nên bị cảm.”
“Không cần đâu, em cũng có mang dù theo, bạn trai em đã nhắc em trước.”
Hứa Minh Tâm cười một cái rồi nói tiếp: “Anh ấy cũng biết rằng em lơ mơ mà.”
Từ khi Hứa Minh Tâm biết rằng Ngôn Hải thích mình thì cô không thể tiếp tục yên tâm mà tiếp nhận sự quan tâm của anh một cách thoải mái, cô sẽ cảm thấy mình rất quá đáng.
Lúc trước cô còn tưởng đó chỉ là sự giúp đỡ của đàn anh đối với đàn em khóa dưới mà thôi, ai ai cũng có, cô không phải là người duy nhất đặc biệt. Bây giờ thì cô nhìn thấy là ngại.
Ngôn Hải thấy Hứa Minh Tâm xa cách mình như vậy thì trái tim của anh ta có hơi khó chịu, bàn tay đang cầm dù cũng siết chặt lại một chút.
Trách anh ta đã đâm thủng tầng cửa sổ giấy này sao?
Trách anh ta quá vội vàng sao?
“Anh ta là ai? Em có thể nói cho tôi biết không?”
“Bây giờ thì vẫn chưa thể nói được, bởi vì thân phận của hai người vẫn cách nhau khá xa, lỡ nói ra bị người đồn ác thì không tốt. Nhưng anh ấy đối với em rất tốt, anh yên tâm đi.”