Chương 87
Thật ra trước kia cũng không có quá nhiều người, thỉnh thoảng Khương Tuấn cũng sẽ tới thăm, căn nhà to như thế này cũng chỉ có bốn người mà thôi.
Nhưng có Hứa Minh Tâm lại cảm thấy đó chính là nhà, tràn ngập sự ấm áp.
Mà bây giờ chỉ còn mình và chú An, trái tim của cô rất trống trải.
Rõ ràng là lúc trước anh ép mình ở lại, sao bây giờ người đi trước lại là anh chứ?
Người đàn ông xấu xa.
“Minh Tâm này, tớ cảm thấy Cố Gia Huy nói đúng, cậu nên suy nghĩ cho thật kỹ. Tớ luôn cảm giác người đàn ông này rất bí ẩn khó lường, không hề đơn giản như mặt ngoài đâu. Trước giờ tớ ở công ty đều chưa từng nghe tới danh tiếng của Cố Gia Huy, thậm chí còn không biết có người đi công tác nước ngoài nữa cơ!”
“Suy nghĩ cái gì? Suy nghĩ tới việc hủy bỏ hôn ước ư?”
“Chẳng lẽ không nên sao?”
Bạch Thư Hân có chút bất đắc dĩ, cô ấy nói: “Có lúc bất chấp quá cũng không tốt. Nếu như Cố Gia Huy không cần cậu nữa hoặc anh ta làm chuyện gì có lỗi với cậu thì cậu sẽ rất đau khổ. Nói sao nhỉ? Tình yêu là thứ càng xem trọng sẽ càng thêm đau.”
Giọng nói của Bạch Thư Hân rất trầm, giống như cô ấy đang nghĩ tới chuyện gì trong quá khứ, trong lời nói có chút nghiêm túc.
Dường như Bạch Thư Hân đang nói về chính mình vậy.
“Thật ra tớ cũng nghĩ thông rồi. Nếu Cố Gia Huy không thích tớ thì cho dù tớ có thích anh ấy tới mức nào cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu như anh ấy không muốn ở bên tớ thì quay về nói thẳng với nhau là được rồi. Ngày mai tớ sẽ chuyển về trường, ở chỗ này khiến cho tớ có chút không quen.”
Hứa Minh Tâm vẫn luôn rất mạnh mẽ, từ nhỏ cô đã phải chịu sự nhằm vào của hót nhưng vẫn có thể trưởng thành một cách mạnh khỏe.
Nhưng lần này thì khác, Hứa Minh Tâm giống như là bị đánh rất nhiều lần.
Tối nay Hứa Minh Tâm không thể ngủ ngon giấc, tới khuya mới có thể chìm vào giấc ngủ. Sau khi tỉnh dậy thì việc đầu tiên Hứa Minh Tâm làm là nhìn về phía điện thoại nhưng lại phát hiện Cố Gia Huy không hề trả lời chính mình.
Người đàn ông không có lương tâm, có giỏi thì cả đời này cũng đừng có quay về!
Hứa Minh Tâm tức giận tới nỗi ném điện thoại lên giường, sau đó lại nhặt lên, soạn tin nhắn gửi đi.
“Ở nơi đất khách quê người nhớ chăm sóc bản thân cho tốt. Đợi quay về rồi chúng ta nói chuyện cho rõ.”
Hứa Minh Tâm nhấn gửi đi, cô cảm thấy mình chẳng làm được gì cả.
Mà ở đầu dây bên kia, bởi vì có thời gian chênh lệch nên bây giờ ở nước Anh chính là buổi chiều.
Cố Gia Huy im lặng nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, thậm chí trà cũng đã lạnh.
Sắc mặt của anh rất khó coi, nhíu mày nhắn trán. Cố Gia Huy cầm điện thoại lên rồi lại để xuống, rồi lại cầm lên, cứ thế lặp lại mấy chục lần.
Chi tiết này đã bị một cô gái thanh nhã ngồi đối diện nhìn thấy, cô ta uống một ngụm hồng trà rồi cất tiến: “Là vợ sắp cưới của anh gửi à?”
“Ừ, nhưng tôi không biết nên trả lời như thế nào.” Cố Gia Huy nở một nụ cười đầy chua chát, anh nói tiếp: “Nói ra không sợ cô cười, tôi cũng đã lớn tuổi rồi nhưng lại giận dỗi với một cô nhóc mười tám tuổi, lại còn bối rối như thế này. Đúng là càng sống càng thụt lùi mà.”
“Sao cười chứ, trước mặt tình yêu thì cho dù anh có ba mươi tám tuổi cũng sẽ trở nên như một cậu nhóc mà thôi.Gia Huy, đúng là trong giới kinh doanh anh là một nhân vật hô mưa gọi gió, nhưng trên phương diện tình cảm thì anh vẫn nên cố gắng hơn. Con gái là để yêu chiều chứ không phải để cãi nhau.”