Chương 7
“Vâng, thưa ông chủ.” Chú An bất lực nói.
Khó khăn lắm cậu ba mới cảm thấy có hứng thú với một người, thế nhưng đối phương lại không có may mắn đó, cứ như vậy bỏ lỡ anh.
Tuy nhiên ông ấy vẫn hy vọng cậu ba có thể tìm được người tốt hơn!
Trong phòng làm việc không có tiếng trả lời, không gian vô cùng yên tĩnh.
Ngày hôm sau, chú An đi ra ngoài mở cửa, không ngờ rằng ngoài cửa có một người đang ngủ, và người đó lại là cô gái hôm qua đã rời đi – Hứa Minh Tâm!
Hôm qua Hứa Minh Tâm đi được tới nửa đường, càng nghĩ trong lòng lại càng cảm thấy bất an.
Muốn giúp đỡ nhà họ Hứa thì ít nhất cũng phải có hơn hai, ba tỉ. Mà cô chưa hề bỏ ra cái gì, đã có thể lấy được nhiều tiền như vậy, lương tâm của cô rất bất an Trong đầu cô vẫn luôn quanh quẩn câu nói kia của chú An “Ngài Cố là một người nói một không nói hai”
Cố Gia Huy là một kẻ giữ chữ tín, vậy thì cô tính là cái gì?
Điều kiện giao dịch này chính là do cô chủ động đề ra, cô không có tư cách đổi ý.
Hơn nữa, Cố Gia Huy là người như thế nào? Nếu như anh ta ghi hận chuyện nàytrong lòng, về sau muốn đánh ngã nhà họ Hứa là chuyện dễ như trở bàn tay. Cô không thể mạo hiểm bởi vì hậu quả này cô gánh không không nổi.
Hứa Minh Tâm hít sâu một hơn, siết chặt nắm tay, cuối cùng vẫn quay trở lại, nhưng lại không có can đảm để gõ cửa.
Cô chỉ cần nghĩ tới việc phải nhìn gương mặt dọa người kia cả đêm, thì không khác gì đi xem phim kinh dị cả!
Nghĩ tới như vậy, cả người cô run rẩy, cuối cùng đành ngồi xổm ở góc tường, ngủ quên tới tận sáng.
Đợi tới khi chú An phát hiện ra, cô đã sốt cao, cả người mơ mơ màng màng Cố Gia Huy cũng không nghĩ tới cô nhóc này đã rời đi còn quay lại, lại còn ngủ một đêm ở ngoài cửa, khiến bản thân mắc bệnh.
Cô nhóc này là kẻ ngốc sao?
Hứa Minh Tâm hôn mê hơn một ngày, màn đêm buông xuống cô mới từ từ tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại đầu có hơi choáng váng, chuyện đầu tiên cô làm sau khi tỉnh lại chính là kiểm tra quần áo của bản thân, phát hiện vân là bộ quần áo hôm qua, lúc này cô mới yên tâm đôi chút.
Xong, chưa để Hứa Minh Tâm vui mừng lâu hơn, bên tại đột nhiên truyền tới giọng nói trầm thấp, giống như âm thanh tiếng đàn cello réo rắt, gợi cảm vô cùng.
“Nếu như đã sợ hãi như vậy, vì sao còn phải quay trở lại?”
Cô quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, trên ghế sô pha cách đó không xa, người đàn ông đang lật xem một cuốn tạp chí, ngón tay thon dài tinh xảo như ngọc đang giữ một góc sách.
Lúc cô nhìn lại, anh ta cũng vừa lúc ngẩng đầu nhìn qua.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy gương mặt khiến cho người ta sợ hãi kia, trái tìm lại căng lên.
Cô nén sự sợ hãi, lấy hết can đảm nói: “Trước kia là em đưa ra điều kiện để ngài giúp em, ngài giúp em giải quyết vấn đề của nhà họ Hứa, còn em sẽ đồng ý gả cho ngài. Tuy rằng tuổi của em còn nhỏ, còn chưa tới tuổi để kết hôn, nhưng không có nghĩa là em không giữ chữ tín. Quả thật em rất sợ ngài, nhưng… Em sẽ cố găng khắc phục, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày, em sẽ không sợ ngài nữa!”
Cô siết chặt nắm tay, gần từng chữ một, ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Chỉ là giọng nói run rẩy đã bán đứng cô.
Cố Gia Huy nghe cô nói như vậy, không khỏi hơi nhướng mày.