Chương 59
“Nếu như còn có lần sau, sẽ không phải chỉ có một cái tát là sẽ giải quyết được đâu. Cố Thành Chung tôi mặc dù không có địa vị gì trong nhà họ Cố, thế nhưng tôi vẫn chẳng thèm một dòng họ chẳng ra gì như nhà họ Hứa.”
Hứa Minh Tâm là người con gái của tôi, ai dám động vào thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Anh lạnh lùng nói từng chữ, khí thế dọa người.
Hứa Văn Mạnh run lên, lập tức ngoan ngoãn đáp lại. Cố Gia Huy xoay người dẫn Hứa Minh Tâm rời đi, ra khỏi cửa cô cảm thấy bản thân mình giống như đang nằm mơ vậy.
Lên xe rồi, cô vẫn chưa định thần lại được.
Cố Gia Huy nhìn nét mặt sững sờ của cô, không khỏi nói: “Làm em sợ rồi sao?”
Hứa Minh Tâm khẽ lắc đầu, cơ thể bé nhỏ đột nhiên xông tới, ôm chặt lấy anh.
Người của Cố Gia Huy đứng vững lại, mặc dù đã kịp phản ứng, đôi tay to lớn vẫn nhẹ nhàng đặt trên lưng cơ, một bàn tay còn lại thì xuyên qua mái tóc, vỗ nhẹ vào đầu cô.
“Vừa rồi em làm rất tốt.”
“Cố Gia Huy, cảm ơn tất cả những điều anh đã làm cho em, em rất cảm động.”
Cô nghẹn ngào, rất muốn khóc, thế nhưng cố gắng để cho nước mắt rơi xuống.
Cô là người không thích khóc lóc, từ nhỏ đến lớn cô đã bị HứaAn Kỳ ức hiếp quen rồi.
Cô không phải là nhẫn nhục chịu đựng, mà là biết mình không phản kháng được, nếu như phản kháng thì sẽ lại càng chịu khổ nhiều hơn.
Cô đã quen với chịu đựng, mơ có một ngày thoát khỏi cái nhà này.
Giờ đây cuối cùng cô đã được toại nguyện, hơn nữa người đàn ông này thương yêu, bảo vệ cô, khiến cho cô cảm nhận được sự ấm áp mà trước đó chưa từng có,
Cô cảm thấy… Mình đã có nhà rồi, nhà của cô và Cố Gia Huy.
“Đồ ngốc, em là vợ sắp cưới của anh, anh là đàn ông, không bảo vệ em thì bảo vệ ai?”
“Cho dù thế nào, em vẫn rất cảm ơn anh. Cố Gia Huy, chúng ta cùng nhau sống thật hạnh phúc có được không? Đợi em tốt nghiệp rồi, em sẽ gả cho anh, làm cô dâu của anh.”
“Được.”
Cố Gia Huy nghe thấy câu này, trong lòng giống như có làn gió xuân thổi qua.
Gió xuân ấm áp thổi quaGia Huy, đại khái… Chính là ý này.
Anh vỗ vỗ nhẹ lên người cô, nói: “Anh đưa em tới trường trước, tối đến sẽ đón em cùng đi ăn cơm.”
“Ừm ừm.”
Cô quay trở lại trường, Bạch Minh
Châu hôm nay vắng mặt, cô đã bắt đầu thực tập rồi.
Cô dùng phấn để che đi vết hằn của cái tát ở trên khuôn mặt, nhìn trông rất tự nhiên.
Đợi đến tối, Cố Gia Huy lái xe tới đón cô.
Cô cứ tưởng là về nhà ăn cơm, không ngờ lại ăn ở bên ngoài.
Cố Gia Huy không hề thuê một phòng riêng, mà chọn một chỗ ngồi gần trong góc.
Hứa Minh Tâm không khỏi có chút lo lắng, cô sợ nhất là mấy kẻ nào đó đàm tiếu qua lại.
Cái miệng mấp máy, tuôn ra những lời nói làm tổn thương người khác.