Chương 52
Cô vẫn luôn tự lẩm bẩm, bàn tay nhỏ bé quơ vẫy lung tung không ngừng.
“Đừng mà… Đừng tới gần tôi! Cầu xin anh, đừng mà…”
Bạch Thư Hân nhìn thấy cô ấy như vậy thì đau lòng muốn chết, đang định bước tới cầm tay của cô lên, không ngờ Cố Gia Huy lại là người nhanh chân hơn một bước.
Bàn tay to của anh trực tiếp cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giọng nói trầm thấp mà mạnh mẽ: “Minh Tâm đừng sợ, tôi sẽ ở bên cạnh em.”
Những lời này đã phát huy tác dụng, vậy mà cảm xúc của Minh Tâm đã dần dần bình tĩnh trở lại.
Bạch Thư Hân cũng thở dài nhẹ nhõm, cô ấy nhìn thẳng vào người đàn ông đầy thu hút ở trước mắt này.
Tuy rằng vẻ ngoài hơi dọa người một chút, nhưng dựa vào thái độ căng thẳng ban nãy của anh ta, cô ấy lại thấy yên tâm hơn một chút về việc anh ta chăm sóc cho Minh Tâm.
“Cảm ơn anh Trung, thời gian cũng không còn sớm nữa, để tôi ở lại chăm sóc cho Minh Tâm đi.”
“Cô về nghỉ ngơi đi, cô cũng chạy đi tìm suốt cả ngày nay rồi. Để tôi bảo Khương Tuấn đưa cô về, ở đây giao cho tôi đi.”
Bạch Thư Hân cũng không từ chối, quần áo của cô ấy đã ướt đẫm rồi, nếu còn như vậy nữa chắc chính bản thân cô ấy cũng có thể bị bệnh luôn mất.
Cô ấy gật đầu, nghiêm túc khom lưng nói lời cảm ơn: “Làm phiền anh Trung rồi, cảm ơn anh.”
Cố Gia Huy hơi gật đầu, có thêm chút ấn tượng tốt với Bạch Thư Hân.
Bên cạnh cô gái nhỏ này, vẫn còn có người thật sự đối xử tốt với cô.
Hứa Minh Tâm cảm thấy bản thân mình đã mở một giấc rất dài rất dài, ban đầu giấc mơ rất kinh khủng, tất cả đều là yêu ma quỷ quái, còn có đủ loại chuyện kỳ dị.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, mấy thứ này đều dần tan biến rồi không thấy đâu nữa.
Cô cảm thấy bàn tay nhỏ bé rất ấm áp, như là cầm lất một cái bếp lò, hơi nóng cứ truyền đến cuồn cuộn không dứt.
Cô không lạnh nữa, cũng không sợ hãi nữa, sau đó ngủ một giấc thật thoải mái.
Đợi tới lúc Hứa Minh Tâm tỉnh dậy đã là sáng sớm, vừa mới tỉnh lại, đầu còn có chút đau.
Trong hơi thở thoang thoảng mùi nước khử trùng gay mũi, làm cho cô hiểu ra là mình đang ở trong bệnh viện.
Ai đã đưa mình tới đây vậy?
Cô vừa định ngồi dậy, không ngờ tay lại chạm trúng một cái gì đó.
Cô tập trung nhìn vào, vậy mà lại nhìn thấy Cố Gia Huy!
Anh ngồi nhoài người ở mép giường, còn đang ngủ.
Bàn tay nhỏ bé của cô, đang được nắm chặt trong lòng bàn tay anh. Hóa ra, đây là thứ đã sưởi ấm cho bản thân cô trong suốt cả đêm qua, anh vẫn luôn ở bên giường trông coi cô cho đến bây giờ sao?
Cô nhìn Cố Gia Huy còn đang ngủ say, trong lòng mềm nhũn ra.
Cảm xúc sợ hãi và uất ức của ngày hôm qua, cho tới bây giờ khi nhìn thấy Cố Gia Huy, dường như đã lập tức bị tan biến không còn một chút tung tích nào.
May mắn thay, cô đã trông đợi vào anh.
Anh nghiêng nửa khuôn mặt, vừa vặn bày ra nửa khuôn mặt bị hủy hoại dung nhan kia, bây giờ khi cô nhìn vào, đã không còn thấy sợ hãi chút nào nữa.
Bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó, cảm nhận làn da xù xì nếp gãy kia.
Thậm chí cô còn thấy hơi đau lòng thay cho Cố Gia Huy, vào thời điểm lửa đốt trên làn da của anh, có phải là rất đau, rất đau hay không?