Chương 23
Cố Gia Huy vừa chuyển mắt đã lập tức nhìn thấy đôi mắt chứa đầy hơi nước của cô, ánh mắt quật cường như thế, giống như cầu xin anh tin cô.
Lòng của anh bỗng chốc mềm nhũn.
Anh nhanh chóng bế ngang cô lên, cho người đi mời bác sĩ tới.
Cố Tử Vị nhìn thấy anh khẩn trương lo lắng như thế, không khỏi mở miệng làu bàu: “Chú ba, chú phải làm tới nước này hay sao? Chỉ là một đứa giúp việc mà thôi.”
“Đợi chút nữa tôi sẽ tính sổ với cậu!”
Cố Gia Huy lạnh giọng, sau đó ôm người rời đi.
Cố Tử Vị nghe vậy thì bực bội: “Một con nhỏ giúp việc mà thôi, chú ba làm sao vậy? Chẳng lẽ con nhóc đó cũng đã từng quyến rũ chú ba?”
Vừa dứt lời, cây gậy của ông cụ Cố đã lao tới đập mạnh vào đầu gối của anh ta.
Cố Tử Vị “rầm” một tiếng quỳ ở trên mặt đất, đau tới mức kêu la oai oái.
“Ông nội…”
“Câm miệng cho ta! Mày có biết người ban nãy là ai không? Mày cho rằng những lời ban nãy của mày có thể lừa được người sao? Nếu như mợ ba của mày có việc gì, tao sẽ đánh chết mày!”
Lời này vừa nói ra, Cố Tử Vị trợn mắt há hốc mồm.
Thế mà cô lại không phải là người giúp việc, mà là đối tượng đính ước của chú ba.
Lúc trước cha anh ta từng nhắc với anh ta chuyện này, nhưng anh ta lại không hề để ý, cho là đối phương nhất định sẽ không kiên trì được bao lâu sẽ chạy trối chết.
Không nghĩ tới kẻ quái dị kia lại tìm được một người vợ tương lai xinh đẹp như vậy, dựa vào cái gì chứ!
Cố Tử Vị không chỉ có cảm giác sợ, mà còn sinh ra cảm giác oán hận chán ghét.
Lúc này, ở trong phòng…
Bác sĩ gia đình đã vội vàng tới.
Vết thương trên má cô đã đụng tới màng tai, khiến màng nhĩ bị tổn thương, có lẽ sẽ bị điếc một khoảng thời gian. Nhưng cũng may vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ là bị điếc tạm thời mà thôi.
Sau khi thoa thuốc xong, Hứa Minh Tâm vẫn cau mày nhăn mặt, dường như khổ không nói nên lời.
Bác sĩ để ý thấy lúc nằm cô vẫn không thoải mái, suy đoán có lẽ sau lưng cô còn có vết thương.
Bác sĩ xoay người cô lại, kéo váy xuống nhìn một chút, phát hiện một vết thâm to, xung quanh còn bị xước, nhiều chỗ gai đâm sau vào trong da thịt còn chưa được lấy ra.
Cố Gia Huy nhìn thấy hình ảnh này, mắt lập tức đỏ lên.
Anh không nói hai lời, xoay người rời đi, vọt xuống dưới lầu.
“Chú ba, chú… Chú muốn làm gì?”
Khí thế Cố Gia Huy áp đảo mọi thứ xung quanh, giống như Tu La tới từ địa ngục, mang theo hơi thở tử vong, lệ khí bao phủ khắp cả căn phòng.
Giống như chỉ cần đi tới bên cạnh anh, là có thể bị gió lớn cuồn cuộn thổi bay.
Tiếp đó chính là một chân đá mạnh vào bụng Cố Tử Vị.
Cố Tử Vị quỳ rạp trên mặt đất, đau tới mức hít vào một hơi khí lạnh, anh ta há miệng gào lên.