Dãy Hoành Sơn nằm vắt ngang theo hướng Tây Đông đâm thẳng ra biển bấy giờ là biên giới tự nhiên giữa Đại Việt và Chiêm Quốc. Trên một con đèo lớn trải dài, phía Bắc là doanh trại của Hùng Lược Quân thành cao hào sâu, tường thành lắp đầy cơ thần nỏ, binh sĩ mũ giáp đen kịt, kỷ luật sâm nghiêm, ai nấy tu vi kém nhất đều ở Khai Mạch Cảnh, quân số ước tính khoảng một vạn người. Phía Nam là doanh trại của Chiêm Quốc đại quân đông gấp ba bốn lần, chiến tượng gầm vang, khí thế xung thiên. Mấy ngày trước Chiêm Quốc đột nhiên huy động mấy vạn quân uy hiếp biên giới, Hùng Lược Quân nửa đường tới Hống Sơn buộc phải quay về, hai bên đã đánh mấy trận lớn trên đèo bất phân thắng bại, địa hình tự nhiên dễ thủ khó công, chiến tượng ưu thế sức mạnh nhưng khá chậm chạp, khi vượt đèo bị đất đá lăn chết phần lớn, phi cầm tẩu thú bay lên chính làm mồi cho Cơ Thần Nỏ phục sẵn trên đèo, vậy nên Chiêm quân bèn dùng chiến thuyền vượt biển vòng ra phía sau đánh úp trực tiếp Hoan Thành-tòa thành lớn nhất nhì phía nam biên giới Đại Việt, may mắn Mai Tộc phát hiện được đã kéo phần lớn nhân mã tới giữ thành cùng quân đồn trú.

Đứng trên tường thành nhìn ra doanh trại địch, lều trại liên miên bất tận, khói lửa nghi nghút bốc cao tới tận trời, binh sĩ cưỡi chiến tượng đi lại nườm nượp, viên tướng giữ thành Mai Trình không khỏi âu lo, Kỳ Ninh Thành sát biển đêm qua đã thất thủ, thám quân chạy về báo người chết đếm không xuể, mấy nghìn quan binh thủ thành hầu như bị giết sạch, dân chúng phần lớn bị bắt đưa lên chiến thuyền, phụ nữ bị hãm hiếp, người già không giá trị bị Chiêm quân trực một đao chém chết, bây giờ chắc có lẽ Kỳ Ninh đã thành một tòa tử thành.

Ở biên giới chiến tranh vốn dĩ khốc liệt như vậy, đã hơn chục năm nay hắn ngày nào không nhìn thấy người chết, nhưng cả một tòa thành vạn dân thì quả thực cùng hung cực ác, Mai Trình cũng muốn mang binh lực tiếp viện nhưng số phận mấy vạn dân Hoan Thành còn đặt trên vai hắn, nếu hắn đi rất có thể cả hai thành sẽ cùng tắm máu, con tim muốn hắn đi nhưng lý trí không cho phép, hắn nghiến răng vung tay đấm mạnh vào tường thành như để trút hết sự bất lực trong lòng, gạch vụn bắn tung tóe.

Mai Trình quay về quân phủ được quân lính báo có tu chân đệ tử tới tiếp viện, hắn vui mừng khôn xiết chạy vào trong, quân phủ quả thực có thêm mấy chục người già trẻ lớn bé đủ các môn phái đang đứng, hắn vội xá dài: "Tiểu tướng tham kiếm Khai Quốc Vương.".

Khai Quốc Vương Lý Long Bồ đỡ hắn đứng dậy, cùng Mai gia Đại trưởng lão Mai Khúc hỏi han tình hình, Ngự Long Quân sớm nhất hai ngày nữa mới có mặt, Từ Thần Phù Môn xuôi chiến thuyền chí ít cũng năm ngày, bốn nghìn quân trong hai ngày tới sợ rằng không giữ được Hoan Thành, Chiêm quân Đông gấp ba, thêm mấy ngày vừa qua Doãn Nhai Đường ám sát không ít binh tướng, Mai gia đệ tử bảo vệ cũng vong mạng số lớn. Khai Quốc Vương nghe xong nhíu chặt chân mày, trên Hống Sơn bọn trưởng lão đã chết qua bán, còn lại chẳng ai lành lặn, hắn chỉ đành mang bọn đệ tử đi theo, hắn cũng không nghĩ ra được cách gì khác, chỉ biết cố hết sức mình.

"Báoooo! Địch nhân có thêm quân tiếp viện từ Kỳ Ninh thành tới." - Thám binh báo tin, mọi người lên tường thành lại thấy thêm một đoàn voi ngựa rầm rộ từ phía đông đang kéo tới dưới trận bụi mù mịt.

Mấy người bọn Lý Minh trông thấy cũng hoa cả mắt, người ngựa chi chít như một đàn kiến, nếu lọt vào chỗ doanh trại kia, mỗi người vung một đao đảm bảo bọn hắn thành thịt băm, đây không phải là tu luyện giả đối chiến, bọn quan binh có trận pháp riêng, dăm ba người, mười người trong mắt bọn hắn có thể là sâu kiến, nhưng trăm người ngàn người cùng vung kiếm, đấy không phải sức tu luyện giả có thể chống, chỉ có những cao thủ cấp bậc Đặng Sơn, Trần Lộc mới có thể ra vào như chỗ không người, nhưng loại cao thủ như vậy xuất hiện, địch nhân cũng có người kiềm chế tương đương.

"Ngô Tuấn, mặt phía Đông trực tiếp do ngươi trấn giữ, Lý Minh Từ Thức Hoàng Nam hỗ trợ Ngô Tuấn!"

"Lý Đạo Thành, ngươi qua mặt phía bắc, số còn lại đi theo giúp đỡ hắn!" - Khai Quốc Vương bắt đầu bày binh bố trận, hắn cũng là một đại gia binh pháp, mười ba tuổi đã nắm tổng binh trấn giữ Hoa Lư Cố Đô, quân tướng thiếu hắn lập tức bổ sung cụ thể từng vị trí, kẻ đi an dân, kẻ đi chuyển lương, người lo vũ khí, kẻ lo thuốc men, ở đây chỉ có Ngô Tuấn cùng Lý Đạo Thành thông thuộc binh pháp, hắn liền bổ sung vào giữ hai mặt quan trọng nhất, hắn cùng Mai Trình lui về sau chỉ huy đại cục.



Lý Minh lóc cóc đi theo Ngô Tuấn, hắn muốn về Quốc Tử Giám nhưng Khai Quốc Vương không đồng ý, nói hắn là trận pháp tông sư còn chỗ hữu dụng, hơn nữa hắn bây giờ là kẻ thù của Tam phái, đi lung tung sẽ bị địch nhân phục kích, đấy mới là đoạn hắn sợ, đành ở lại xung quanh Hống Sơn chia tay bọn sư huynh đệ đồng môn cùng vợ chồng Tưởng Đường chủ, ít nhất còn an toàn hơn về nhà. Nhưng nhìn thấy khí thế quân địch vừa rồi khiến hắn biết chắc đã bị Khai Quốc Vương chơi một vố, đây mới là đất chết.

"Không sao, ít nhất còn có các ngươi làm ma cùng ta." - Suy nghĩ vẩn vơ, Lý Minh gật gù buột miệng.

"Con mẹ ngươi, ăn có thể lung tung nhưng nói không thể bừa." - Từ Thức, Hoàng Nam, Hắc Quy xúm vào chửi, Ngô Tuấn nhìn bọn huynh đệ cùng kề vai sát cánh, nghĩ rằng Lý Minh nói cũng có chỗ đúng.

"Ngô đẹp trai, ngươi chỉ cần để cho Quy Thần ta chỉ huy quân đội, đảm bảo bọn Chiêm quốc gà chó không còn!" - Hắc Quy thao thao bất tuyệt.

"Ngươi đổi khẩu vị?" - Ngô Tuấn hỏi lại khiến cả bọn cười ha hả vơi bớt áp lực phần nào, chỉ mấy ngày bọn hắn huynh đệ đồng môn chết không ít, giờ lại chuẩn bị đối mặt sinh tử, thế cục chẳng đợi bọn hắn trưởng thành.

Ngô Tuấn điểm quân, mặt đông thành có hai ngàn lính, đấy là tính cả trẻ em người già cùng cầm giáo mác, bọn hắn chẳng có tu vi gì, ước chừng không chống nổi một cái búng tay, chỉ có một ngàn rưỡi quân dùng được, hắn sắp xếp mỗi đội ba chục người phụ trách một cơ thần nỏ, năm chục người mỗi đội phụ trách chống giữ quân địch leo thành, trẻ em và người già tiếp tế nguyên thạch gạch đá phía sau.

"Lý huynh, vạn dân trong thành mong huynh chiếu cố!" - Ngô Tuấn ôm quyền khẩn cầu Lý Minh, hắn biết vị huynh đệ đồng môn kia không thích ganh đua chém giết, phó mặc sự đời nhưng bản lĩnh hơn người, một trận chiến trên Hống Sơn hắn đã thấy, hắn biết Lý Minh có thể giúp, hắn cũng muốn tiêu dao cửu vân nhưng lương tâm không cho phép.

Lý Minh đang ngó trời ngó đất thấy vậy khá bất ngờ, hắn không nghĩ Ngô Tuấn sẽ làm vậy, hắn ngập ngừng tương đối khó xử, sự chết chóc chỉ là hắn nói vui, hắn muốn rời khỏi chưa chắc vạn quan binh đã ngăn nổi, thực không nghĩ tên đẹp trai này với dân với nước lại nặng lòng như vậy.

"Lý Minh, nước mất thì nhà tan, họ hàng cha mẹ ngươi cũng chẳng được yên ổn." - Hoàng Nam cũng buông lời khuyên.

Nói tới cha mẹ Lý Minh liền trầm ngâm, Nhật Tôn thái tử bao lâu nay chẳng điều tra nổi một tin tức gì, chiếc khăn tay dính máu thêu chữ Lý nói cho hắn biết cha mẹ gặp chuyện chẳng lành, nhưng quanh nơi lão Tả Ao nhặt được hắn chẳng có vụ án mạng nào vào thời gian ấy, hắn còn một chút hy vọng.

"Được, ta sẽ gắng hết sức!" - đối với một đứa trẻ vất vả thiếu thốn tình thương, cha mẹ chính là lý do lớn nhất của hắn.

Phía bên mặt bắc, Lý Đạo Thành chẳng mặc giáp trụ đang cùng bọn Đỗ Hoàng Lưu Linh bàn bạc, thủ thành chẳng thể áp dụng binh pháp gì nhiều, chỉ đành bày bố người dàn đều nâng cao sĩ khí, Lý Đạo Thành đề nghị Lưu Linh cùng Đỗ Hoàng dạy bọn binh sĩ kiếm trận nhưng binh sĩ tu vi yếu kém, nhiều người chẳng phát ra nổi một tia linh khí, đây chỉ là quan quân địa phương, chẳng phải bọn Hùng Lược.

"Vương gia, bọn hắn còn trẻ, liệu có đảm đương nổi?" - Trong quân phủ, Mai Trình ngập ngừng lo lắng.

"Ta cũng đánh liều!" - Khai Quốc Vương cụt lủn trả lời khiến bọn binh tướng tá hỏa, mạng sống vạn dân há có thể liều, nhưng quân lệnh như sơn, không thể cãi, chỉ có Khai Quốc Vương hắn vẫn đặt niềm tin ở Lý Minh cùng bọn thiếu niên.

Đối diện Hoan Thành là doanh trại Chiêm Quân, trong chủ trại, một vị tướng mình trần lưng xăm Nhật Nguyệt, đầu đội mũ tháp, quần ống rộng như váy đeo loan đao bên hông, khuôn mặt râu ria xồm xoàm ánh mắt sắc lạnh, hắn là Trà Toàn mãnh tướng của Sạ Đẩu, hắn vừa tới doanh trại sau khi tắm máu Kỳ Ninh Thành, mục tiêu tiếp theo của hắn chính là doanh trại Hùng Lược Quân phía sau Hoan Thành, tòa thành nhỏ kia hắn chẳng để vào mắt, Trà Toàn cũng như các tướng khác xuất thân đều từ Doãn Nhai Đường, giết người vô số kể.

"Đêm nay hạ thành!" - Trà Toàn nhìn tấm bản đồ bằng da chỉ trỏ. Ngay cạnh lều của hắn có một con rùa đen đang thập thò cái cổ nghe nghóng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện