Nguồn : hatdauthan.wordpress.com



Viên tiên sinh luôn không vui


Phiên ngoại, mỗi ngày rời giường đều thấy đội trưởng đang “Hóa trang” (2)

.

Không biết có phải là do tôi nghĩ nhiều hay không, lạnh nhạt với anh ta vài ngày, anh ta lại tốt, lại thân thiết với tôi hơn trước kia nhiều.

Một thành viên khác lén nói với tôi :”Mấy hôm trước anh cãi nhau với Leo đúng không, mấy hôm đó anh ấy gọi em đi bar cùng, lúc uống say cứ kéo em gọi tên anh, luôn nói ‘Em đừng không để ý tới anh, cũng đừng không đi chơi với anh.’ Nhìn rất đáng thương đó, ai không biết còn tưởng ảnh bị người yêu đá.”

Lúc hắn nói mấy câu này còn cười tủm tỉm, giống như đã nhìn thấu được điều gì đó, trong lại tôi lại lộp bộp một tiếng, Leo luôn dùng loại ánh mắt trắng trợn này quan sát tôi, không phải chỉ có mình tôi nhìn ra là không ổn.

Tuy tôi rất muốn lợi dụng hết thảy các điều kiện và cơ hội, nhưng cũng không thể bán cả cúc. Tôi không phải quân tử, nhưng vẫn rất có nguyên tắc, dù tôi sẵn lòng đeo lên mặt nạ tiên sinh tốt bụng để đạt được nhiều cơ hội hơn, nhưng tôi sẽ không giẫm lên bả vai đồng đội để leo lên.

Oán hận quá mức sẽ báo thù.

Hơn nữa tôi cũng không muốn phát triển gì với tên đần kia ngoài qua hệ anh em thân thiết.

Từ nhỏ đến lớn trong những người bạn mà tôi đã từng kết giao, tên này chắc chắn là kẻ không có tiết tháo nhất. Tôi nghĩ anh ta không phải gay, tôi đã thấy anh ta nhiều lần hẹn con gái 419, thậm chí còn giúp anh ta vứt Ba con sói sau những cuộc tình một đêm. Anh ta là bisexual? Nhưng tôi chưa từng thấy anh ta kết giao với nam nhân nào lạ mặt.

Tôi không biết anh ta đến cùng là có ý gì, đoán chừng anh ta muốn thay đổi khẩu vị, đúng lúc tôi mỗi ngày ở cùng, cho nên đánh chủ ý tôi, lại cố kỵ tình bạn tình anh em tốt, cả tình nghĩa đồng đội nên không thể không biết xấu hổ mà ra tay, ngoại trừ không có chuyện gì liền nhìn lén tôi, cũng không có làm ra hành động gì vượt giới hạn.

Nếu anh ta thật sự không biết xấu hổ, trực tiếp nhào lên muốn bị đánh, tôi cũng sẽ thanh toàn cho anh ta, nhưng bây giờ, tôi không thể chủ động hỏi anh ta “Có phải anh để ý tôi không”, nếu anh ta ưỡn mặt lên nói không, tôi sao có thể tát anh ta một cái.

Buổi tối có một show ca nhạc ở đài truyền hình, buổi chiều chúng tôi cùng nhau tới đó diễn tập, vừa thấy gặp mặt anh ta đã hỏi tôi: “Tối hôm qua em làm gì? Tại sao anh gọi điện thoại cho em cả đêm mà em không bắt máy?”

Tôi mặt không đổi sắc nói: “Ở công ty tập vũ đạo, tiếng nhạc quá lớn không nghe thấy.”

Anh ta lại nói: “Vậy sao lúc sau không gọi lại? Còn tắt máy!”

Tôi nói: “Tập vũ đạo tới hơn 11 giờ, định gọi lại nhưng điện thoại hết pin.”

Anh ta không chịu bỏ qua: “Khỏi phải tìm lý do, công ty nhiều điện thoại như vậy, em tùy tiện tìm một cái là có thể gọi cho anh. Anh uống say không về nhà được, chờ em đến giúp anh lái xe, lúc cần thì không thấy, anh suốt ngày đào tim đào phổi tốt với em có lấy lại được cái gì?”

Tôi biết ngay anh ta đêm hôm khuya khoắt tìm tôi chính là vì loại chuyện hư hỏng này, cho nên mới cố ý không nhận còn tắt máy, đương nhiên tôi sẽ không nói thật, chỉ có thể tiếp tục giả ngu: “Tôi tập vũ đạo mệt rã rời, làm sao còn sức giúp anh lái xe? Anh cần thì gọi người khác đến lái dùm.”

Anh ta liếc nhìn xem tôi, tiện vô cùng nói: “Nếu anh tốt với người khác, em không tức giận sao?”

. . . ? Diễn tập xong, mọi người cùng nhau đi ăn cơm, sau khi trở về, lúc ngồi ở phòng chờ, tôi ngồi trong góc chơi điện thoại, anh ta mặt dày mày dạn đi qua, nói: “Ai, lát nữa diễn xong đi đâu đây?”

Đầu tôi cũng không thèm ngẩng, đáp: “Chỗ nào cũng không đi, về nhà.”

Anh ta nói: “Sớm như vậy về nhà chán lắm, đi chơi với anh một lát đi.”

Tôi hiện tại không muốn ở cùng anh ta, tìm lý do nói: “Tôi bị cảm nhẹ, muốn đi ngủ sớm.”

Anh ta rõ ràng có chút thất vọng, ngừng một lúc mới nói: “Anh đưa em về.”

Tôi từ chối nói: “Không cần, công ty đã sắp xếp xe bảo mẫu, có thể tiện đường đưa tôi về.”

Anh ta lại nói: “Đừng, em bị cảm còn ngồi xe bảo mẫu cái gì, nói không chừng sẽ lây bệnh cho người khác, cứ để anh đưa em về đi.”

Tôi có hơi buồn cười, nói: “Xe của anh có hệ thống cách ly sao? Ngồi xe anh chẳng phải cũng lây bệnh cho anh sao?”

Anh ta ôm lấy vai tôi, cười đùa tí tửng nói: “Anh cam tâm tình nguyện bị em lây bệnh.”

Tôi cúi đầu tiếp tục chơi game, giả bộ như không nghe thấy.

Còn chưa tới nửa phút, cánh tay anh ta khoác lên trên vai tôi đã bắt đầu không thành thật, trang phục diễn cổ áo hơi rộng, xương quai xanh lộ ra hết bên ngoài, đầu ngón tay của anh ta vừa chạm phải, tôi liền hất ra, ngữ khí lạnh xuống cảnh cáo: “Đi chỗ khác chơi.”

Anh ta thu tay lại, nhỏ giọng thầm nói: “Sờ một chút cũng không mất miếng thịt nào, nhỏ mọn như vậy.”

Tôi quả thật bị anh ta chọc cười, hỏi ngược lại: “Của anh sao đâu? Tự sờ mình đi.”

Anh ta quả thật lấy tay sờ xương quai xanh của chính mình, nói: “Đổi người khác anh mới không thèm sờ, xương quai xanh của em rất đẹp, không giống anh, ngắn củn cởn, lúc tập thể hình huấn luyện viên nói với anh tập nhiều có thể luyện ra xương quai xanh đẹp, cờ hó chứ, tập hơn 2 năm rồi chả có gì khác.”

Tôi quay đầu, anh ta phạch ngực ra cho tôi xem, nói: “Em xem, có phải là không đẹp bằng em không?”

Tôi: “. . .”

Kỳ thật. . . Cũng dễ nhìn.

Bất quá tôi sẽ không ở trước mặt mà khen hắn, nhìn xong tôi lại tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.

Tên đần này bệnh tự luyến rất nặng, luôn cảm thấy mình là người ưu tú nhất, nói thật, anh ta nhảy không được, hát cũng không có gì hay, lại không biết siêng năng chăm chỉ, cũng không thông minh, mỗi lần biểu diễn ngay trên sân khấu cũng chỉ biếng nhác huơ huơ tay chân vài cái, album chúng tôi cũng không có yêu cầu kỹ thuật gì khó, đến câu của mình anh ta cũng chỉ tùy tiện hát, chỉ vậy thôi, mà tới nay cũng đã hấp dẫn hơn 4 triệu fans.

Nói cho cùng, nhan sắc vẫn hơn cao hơn tài năng.

Fans của nhóm nhạc nam ngoại trừ vì tài năng, nhiều nhất chính là vì nhan sắc. Ở trong nhóm, độ HOT của tôi tạm thời cao nhất, tiếp theo chính là anh ta, nhưng fans của anh ta cũng giống y như idol mang phong cách ít ai bì nổi, thường xuyên gây war với fans của tôi, không phục lẫn nhau, nhưng có thể là bởi vì tôi và các thành viên khác trên sân khấu hay sau cánh gà đều hữu hảo lui tới, cho nên mỗi lần tranh cãi fans nhà tôi luôn lôi thêm fans nhà người khác vào, fans của anh ta có hơi bị cô lập, nhưng những em gái này lại bảo vệ anh ta cực kỳ. Người khác nói Tomas nhảy giỏi, fans anh ta sẽ nói Leo nhà tôi rất đẹp trai, người khác nói Abel giọng thật cao, fans anh ta sẽ nói Leo nhà tôi rất đẹp trai, người khác nói Carl thật hài hước, fans của anh ta sẽ nói Leo nhà tôi cực đẹp trai.

Nói tóm lại, chính là Leo nhà bọn họ, cực, kỳ, đẹp, trai.

Tôi cũng thừa nhận bộ dạng anh ta không tệ, chỉ cần đừng mở miệng thì nhan sắc đã ăn đứt 8 phần, bằng không thì với tính tình nát bấy này đào đâu ra hơn 4 triệu fans? Các em gái tuổi nhỏ không thấu hiểu bản chất con người, căn bản không nhìn ra tên này từ đầu tới chân là thứ cặn bã.

Cuối cùng cũng đến lúc chúng tôi biểu diễn, đi lên hát một bài nhạc dance, rồi lại hát một khúc ballad, lúc xuống sân khấu Leo đi đằng sau tôi, có thể là không cẩn thận bị vấp chân một cái, lảo đảo ngã nhào về phía trước, tôi vội đứng vững hỏi anh ta: “Có sao không?”

Anh ta nằm bò trên lưng tôi nói: “Không sao.”

Sau đó anh ta cứ lấy tư thế này, ở trên lưng tôi véo một cái.

Tôi có hơi bực nắm lấy tay anh ta, nói: “Anh ngứa tay phải không?”

Người đại diện đang đứng chờ sau cánh gà tưởng chúng tôi đang đùa nghịch, hối thúc nói: “Làm gì đó? Mau xuống đây!”

Nhân viên công tác lần lượt đưa nước cho chúng tôi, tôi nhận lấy đứng một bên uống, cũng không nhìn anh ta nữa.

Tôi cảm thấy kế sách của mình có vấn đề, theo lý thuyết tôi biểu hiện rõ ràng như vậy, người có chút tri giác phải biết thu liễm lại chứ, anh ta ngược lại được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Qua một lúc, người đại diện hỏi tôi: “Leo đâu rồi?”

Tôi nhẫn nhịn: “Không biết.”

Người đại diện nói: “Tranh thủ thời gian tìm cậu ấy đi, lát nữa còn buổi phỏng vấn, toàn bộ thành viên phải tham gia, cậu ấy không thích nói chuyện với phóng viên, nói không chừng lại trốn vào phòng máy lạnh.”

Tôi định gọi điện cho anh ta, lại phát hiện điện thoại của anh ta ở trong túi xách của mình, ước chừng là trước lúc lên sân khấu không biết để ở đâu liền tiện tay ném vào. Tôi lại ở sau cánh gà tìm hơn một vòng, cuối cùng có một nhân viên công tác nói hình như thấy anh ta đi WC ở lầu hai.

Vào WC lại không thấy được người, mấy cánh cửa đều đóng chặt, tôi gọi tên anh ta, hỏi: “Anh có ở bên trong không? Chúng ta lát nữa còn có buổi phỏng vấn.”

Không có ai phản ứng.

Tôi đành đi ra ngoài, lúc vừa kéo cửa đi ra, lại mơ hồ nghe được trong phòng kế bên có động tĩnh rất nhỏ.

Tôi đóng cửa lại, đứng bất động ở đó.

Qua vài giây, trong phòng nhỏ vọng ra một giọng nam lạ lẫm: “Đi rồi? Tìm cậu phỏng vấn kìa.”

“Ít nói nhảm đi.” Cách cửa, giọng Leo nghe có hơi chênh lệch, “Không thấy tôi cứng thành như vậy rồi sao? Đi ra ngoài không biết xấu hổ à?”

Người kia nói: “Bộ cậu là búp bê tình dục sao? Hát có hai bài mà cũng chào cờ?”

Hắn oán hận nói: “Cả nhà mấy người mới là búp bê tình dục! Nếu không phải em ấy. . . Phi, ai thèm nói cho anh biết? Nhanh nhanh đi!”

Không ai nói tiếp, một lát sau Leo chửi một câu: “Phắc, tóm lại có thổi hay không?”

“Lại ngậm vào sâu một chút, ừ. . .”

“Đúng. . . Sâu hơn chút. . . ân ư. . .”

Tôi vốn tưởng anh ta lại lười biếng, không muốn phỏng vấn cho nên mới không trả lời tôi, chứ tôi hoàn toàn không muốn nghe mấy loại chuyện riêng tư này.

Nhưng lại nghe đến mức thiếu chút nữa là chào cờ.

Rõ ràng là người ta thổi sáo cho anh ta, anh ta lại rên sướng như bị người ta chịch, thật CMN nó dâm đãng.

Người đại diện hỏi tôi: “Người đâu?”

Tôi nói: “Không tìm được.”

Người đại diện có chút sốt ruột: “Không phả hai người lúc nào cũng dính nhau cả ngày sao?”

Tôi càng đen mặt hơn: “Ai nói tôi dính với anh ta?”

Người đại diện: “. . . Được rồi được rồi, Carl, cậu đi tìm cậu ấy, nhớ lên lầu hai tìm luôn.”

Thành viên nọ đáp ứng đứng dậy chuẩn bị đi, tôi liền do dự, đuổi theo giữ chặt hắn, nói: “Không cần đi, anh ta sắp trở về rồi.”

Kỳ thật kẻ bị mất mặt cũng không phải là tôi, tôi quản chuyện của anh ta làm gì?

Sau khi anh ta trở về, chậm chạp tới bên cạnh tôi cọ cọ, như không có chuyện gì xảy ra nói: “Em vừa rồi tìm anh hả? Anh gặp người quen, nói chuyện một lúc.”

Tôi qua loa “Ừ” một tiếng, thấy khóe mắt và đôi má của anh ta còn hơi đo đỏ, nhìn giống như là vì vội vã chạy về, nhưng tôi biết, đó là do khoái cảm của anh ta còn chưa qua đi sau khi đạt tới cao trào.

Tôi dời ánh mắt đi chỗ khác, không biết tại sao, rất muốn hung hăng đánh anh ta một trận.

Phỏng vấn kết thúc, lúc chuẩn bị trở về nhà anh ta đuổi theo tôi nói: “Ngồi xe anh đi, đừng ngồi xe bảo mẫu.”

Giờ tôi nhìn thấy anh ta tâm chỉ thêm phiền, nói: “Đi chung với các thành viên khác.”

Anh ta không cam lòng nói: “Anh ở một mình không có ý nghĩa, em đừng đi cùng bọn họ, đi với anh không được sao?”

Tôi buột miệng nói ra: “Bộ anh chưa dứt sữa sao?”

Anh ta sa sầm mặt, có chút mất hứng, lại giống như không dám tin là tôi đang mắng anh ta.

Tôi cũng có chút hối hận, mấy câu này thật sự không hợp mấy mặt nạ mà tôi đang đeo, liền hàm hồ nói: “Tôi không thoải mái, không phải anh sai.”

Anh ta lập tức vui ra mặt nói: “Anh biết ngay.”

Tôi nghĩ thầm, biết cái éo gì, biết rõ thì tránh xa ra.

Anh ta quả nhiên không lại gần ăn đậu hũ tôi nữa, cũng từ ngày hôm đó trở về sau, anh ta không tìm người 419 nữa, lúc nói chuyện với tôi đều bảo trì khoảng cách an toàn, thỉnh thoảng ánh mắt vẫn trượt xuống xuống chỗ đó nhìn, nhưng cũng không tính là quá phận.

Một tháng sau trong một lễ trao giải âm nhạc long trọng, chúng tôi lấy được giải tân binh xuất sắc nhất, đây là giải thưởng đầu tiên từ lúc debut tới giờ, đối với chúng tôi mà nói nó có ý nghĩa rất quan trọng, ai ai cũng vui mừng khấp khởi, chuẩn bị mở tiệc ăn mừng cùng nhau.

Abel đề nghị mời nhóm nhạc nữ cùng công ty đến, càng nhiều người càng náo nhiệt, kỳ thật mấy người chúng tôi đều biết hắn đang thầm mến một thành viên nữ trong nhóm nhạc đó, nhưng hắn da mặt mỏng lại hay xấu hổ nên không ai trêu chọc hắn mà thôi.

Không quan tâm chuyện bát quái trong công ty, Leo đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, ở bên cạnh nói: “Anh không đi, anh đang bị lỡ miệng, không thể ăn không thể uống, mọi người đi chơi cùng nhau là vui rồi, gọi bọn họ tới làm gì?”

Abel hơi ngượng, Carl liền nói đùa: “Trong nhóm bọn họ có một cô rất thích Tomas, đúng lúc chúng ta tạo quan hệ hữu nghị nha ~.”

Tôi thật sự không muốn vác cái nồi này, nói: “Không có đâu, đều là đồng nghiệp, ít đoán mò đi.”

Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Carl chậc chậc nói: “Sao lại không có? Lần trước cô ấy còn xin số điện thoại anh, em nhìn thấy hết. Cũng là đồng nghiệp, sao không xin tụi em?”

Xin số điện thoại chuyện này ngược lại thật sự có, tôi đành thuận đùa theo mấy câu, cuối cùng mọi người vẫn quyết định gọi nhóm nhạc nữ kia tới, nhường nhiệm vụ thông báo cho Abel.

Hẹn xong thời gian và địa điểm, từng người từng người tản ra đi làm việc khác.

Anh ta lại ngồi ở chỗ kia bất động, tôi hỏi: “Tôi muốn đi tập vũ đạo, nếu không anh về nhà đi, dù sao buổi tối anh cũng không đi.”

Anh ta liếc mắt nhìn tôi trừng trừng: “Ai nói anh không đi?”

Rõ ràng chính anh nói không đi, tôi đành phải thuận theo: “Lại đổi ý rồi? Muốn đi?”

Anh ta mới vừa nói xong đã đụng phải vết loét trên miệng, sầu mi khổ kiểm bụm một bên má, trí nhớ dài, nhỏ giọng nói: “Nói nhảm, dựa vào cái gì chúng ta có giải, chỉ có mấy người đi ăn mừng.”

Anh ta hiếm khi không lộ vẻ hung hăng càn quấy, so với ngày thường vui vẻ nhiều hơn.

Tôi đi tập vũ đạo, anh ta về nhà đi ngủ.

Tập xong vũ đạo, thấy thời gian còn sớm, tôi về nhà thay quần áo trước, thuận tiện tìm ra chai thuốc Đông y lúc trước mẹ tôi lên Bắc Kinh mang cho, chuyên trị lỡ miệng, khi còn nhỏ mỗi lần tới mùa đông là tôi bị lỡ miệng, dùng cái này rất nhiều lần, hiệu quả rất tốt.

Mang cho đồ đáng ghét kia dùng, để tránh khỏi việc anh ta đau miệng mà kiếm chuyện gây sự với người ta.

Lúc ấy nếu tôi biết buổi tối sẽ xé lớp mặt nạ cùng anh ta, tôi mới không mang chai thuốc này đi qua.

. : .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện