Ai liên lụy ai

.

Chủ nhật Phương Sĩ Thanh ở nhà ngủ nướng đến trưa mới tỉnh dậy, ở trong chăn nghịch điện thoại, thấy được tin, vội gọi lại hỏi thăm.

Trịnh Thu Dương nói: “Không sao, đại diện em ấy bảo cứ ở trong nhà đừng ra ngoài, cũng không cho up weibo.”

Phương Sĩ Thanh nói: “Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, lát nữa tao gọi cho mấy anh em có quan hệ tốt bên truyền thông, hỏi bọn họ rốt cuộc đã tới tình huống gì rồi, cũng để Vương Tề giúp đỡ hỏi, hai người đừng quá gấp gáp.”

“Vậy cảm ơn cả hai trước.” Trịnh Thu Dương có chút kể khổ, nói, “Viên Tiểu Thụy em ấy không hề nóng nảy, tim gan lớn lắm, đã lâu vậy rồi mà còn xem như không có chuyện gì, còn tao thì nóng muốn phỏng mông.”

Phương Sĩ Thanh cười nói: “Nó vốn không quan tâm người khác nói gì, như vậy thì càng tốt, đỡ phải buồn rầu vì chuyện này. Giờ nó đang làm gì? Sao mày nhận điện thoại của nó?”

Trịnh Thu Dương cũng không che dấu, nói: “Đang tắm.”

Trưa trời trưa trật mà tắm, Phương Sĩ Thanh lại không ngốc, chua chua nói: “Tao nói chứ, hai người tụi bây chưa sợ sao! Kéo rèm cửa chưa?”

Hai người ba hoa xiên xỏ nhau một hồi, Viên Thụy tắm xong đi ra, thấy Trịnh Thu Dương đang cầm điện thoại mình nghe, hỏi: “Ai gọi em vậy?”

Trịnh Thu Dương nói với điện thoại: “Em ấy ra rồi, mày nói chuyện đi.” Sau đó đưa điện thoại đưa cho Viên Thụy, “Bát quái tinh.”

Phương Sĩ Thanh ở đầu dây bên kia mắng: “Cút đi! Lại nói xấu tao!”

Viên Thụy nói với hắn về chuyện video, Trịnh Thu Dương ở bên cạnh nói: “Trong tủ lạnh có sủi cảo đông lạnh, anh đi hấp.”

Viên Thụy gật đầu, ánh mắt dõi theo anh tới khi vào phòng bếp rồi mới nhỏ giọng nói với Phương Sĩ Thanh nói: “Tao nói với mày một chuyện, mày có nhớ tao nhận mẹ nuôi không?”

Phương Sĩ Thanh thấy cậu đột ngột đổi đề tài, không hiểu ra sao nói: “Nhớ chứ, không phải là Dương Lộ sao? Đúng rồi, sao mày không tìm bà ấy giúp đỡ đi, tao nhớ trước kia ở trên mạng có người nói bà ấy là hồng nhị đại [1], chuyện này của mày bà ấy nhất định có cách.”

[1] Hồng nhị đại, ban đầu gọi là “Văn cách”, ý chỉ “Con cháu của các cán bộ cao cấp” sau khi CHND Trung Hoa thành lập, cấp bậc hành chính đạt tới cấp 13 trở lên được gọi là cán bộ cao cấp.

“Lợi hại vậy! ” Viên Thụy lấy làm kinh hãi, rất nhanh lại nói, “Ai nha tao không phải là phải nói ba người ta! Tao muốn nói là con của người ta kìa, bà ấy là mẹ Mạnh Lai!”

Phương Sĩ Thanh: “. . .”

Viên Thụy sợ Trịnh Thu Dương nghe được, càng hạ giọng nói: “Tao cũng mới biết không lâu, lúc biết suýt chút nữa tè ra quần.”

Phương Sĩ Thanh đột nhiên hưng phấn lên, nói: “Mẹ con họ lập bẫy mày sao?”

Viên Thụy nói: “Không không, dì Dương căn bản không biết tao và Mạnh Lai là bạn học cao trung, cho tới bây giờ cũng chưa từng đề cập tới Mạnh Lai, Mạnh Lai cũng không biết mẹ cậu ấy nhận tao làm con nuôi.”

Phương Sĩ Thanh nửa điểm cũng không tin, nói: “Mày ngu vừa phải thôi, Mạnh Lai đã xác nhận là có ý với mày, còn chưa tới mấy ngày mẹ người ta đã vội vàng muốn nhận mày làm con nuôi, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, mày suy nghĩ một chút đi, Dương Lộ 30 năm trước đã là MC nổi tiếng, Mạnh Lai lại làm truyền thông với giá quảng cáo trên trời, hai người họ nếu có chủ tâm tiếp cận mày là sẽ dùng cách nước ấm nấu ếch [2], chỉ có mày ngu ngốc mới không nhìn ra trong lòng họ có quỷ.”

[2] Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ.

Viên Thụy nghe hắn nói xong trong lòng cũng bối rối, do dự chốc lát mới nói: “Trước tiên không quản bọn họ muốn làm gì, dù sao trong lòng tao không có quỷ, cảm thấy chuyện này không quan trọng lắm, cũng sợ Thu Dương biết sẽ mất hứng nên tao không nói cho anh ấy biết chuyện này. Chỉ là vừa rồi không cẩn thận buộc miệng, giờ ảnh rất tức giận, còn muốn đánh tao.”

Phương Sĩ Thanh kinh hãi, nói: “Nó còn dám đánh mày? Tưởng nhà mẹ đẻ mày không có ai sao?”

Viên Thụy cũng không cảm thấy câu này có gì không đúng, có chút cảm động, nói: “Cũng không phải đánh thật, chỉ nói thôi.”

Phương Sĩ Thanh nói: “Vậy còn được, sao đó thế nào?”

Viên Thụy thuật lại đầu đuôi tình huống lúc đó, “Ảnh xem bóng đá không để ý tới tao, tao cũng không dám quấy rầy, sau đó dì Dương gọi điện thoại tới, ảnh hỏi tao ai gọi tới, tao liền nói thật với ảnh, ảnh không cho nên tao không nhận, tao thấy ảnh cực kỳ tức giận, sợ ảnh đánh tao thật nên cực kỳ nhanh trí, kể lại nội dung phim « Đừng nói chuyện cùng người lạ », cảnh tỉnh ảnh không nên bạo lực gia đình.”

Phương Sĩ Thanh: “. . .”

Viên Thụy nói tiếp: “Cuối cùng ảnh vẫn còn lý trí, tao giải thích rõ ràng với ảnh xong thì dường như không tức giận nữa, sau đó chúng ta liền như vậy như vậy.”

“Bởi tao mới nói trưa trời trưa trật tắm rửa cái gì.” Phương Sĩ Thanh chậc chậc hai tiếng, nói, “Này không tốt sao, dỗ ngọt là được rồi.”

Viên Thụy sầu lo nói: “Chỉ là dỗ tạm thời, nhưng anh ấy không cho tao trả lời điện thoại dì Dương, nếu tao trả lời trong lòng khẳng định lại bùng cháy, mày nói tao phải làm gì bây giờ ?”

Phương Sĩ Thanh đã hiểu, Viên Thụy không phải là muốn nói chuyện riêng với hắn, mà là muốn tìm hắn bàn bạc chuyện này, hỏi: “Vậy mày nghĩ thế nào? Viên Thụy nói: “Thật ra thì lúc trước dì Dương đã nói với tao là không thích Thu Dương, khi đó tao đã cảm thấy hẳn là nên giữ khoảng cách với bà, sau khi chuyện này xảy ra tao cũng không có liên lạc. Hiện tại Thu Dương ghét bà ấy như vậy, tao càng không thể thân cận người ta, nhưng bà ấy vẫn đối với tao rất tốt, tao làm vậy có phải sẽ khiến cho người ta tức giận hay không, cảm thấy tao vong ân bội nghĩa?”

Phương Sĩ Thanh cũng nói: “Lấy địa vị và nhân mạch bà ấy, đắc tội cũng không có gì hay.”

Viên Thụy rầu rỉ nói: “Tao không muốn đắc tội bà ấy, cũng không muốn Thu Dương mất hứng. Lúc nãy ấy ấy ảnh còn bắt tao gọi là ca ca, nhất định là vô cùng để ý tới quan hệ giữa tao và Mạnh Lai, không biết tại sao lại thành anh nuôi tao.”

Phương Sĩ Thanh: “. . .”

Hắn không nhịn được nói: “Mày rốt cuộc là muốn bàn bạc chuyện quan trọng với tao hay là muốn thuật lại cảnh H cho tao nghe hả!”

Viên Thụy ngẩn ra, ngược lại trách cứ hắn: “Mày cũng dơ quá, trong đầu nghĩ cái gì vậy? Tao đang nói chuyện đứng đắn với mày đó.”

Phương Sĩ Thanh cả giận nói: “Đứng đắn cái rắm! Mày có bị ngu không? Bạn trai mày chính là để ý mày có quá nhiều thân thích, nhất là tên anh nuôi kia! Mày thử nghĩ xem, nếu có đứa con gái nào ở trước mặt mày gọi bạn trai mày là ca ca, mày tức không?”

Viên Thụy suy nghĩ một chút, mở to hai mắt nói: “Ai ya.”

Phương Sĩ Thanh nói: “Nếu tao mà dám nhận người khác làm anh nuôi, Vương Tề sẽ trói tao lại thao tới chết, bạn trai mày quá ôn nhu quá cứng! Mày còn tưởng là nó quản cái mối tình đầu của mày, mày nói xem mày có ngu không!”

Viên Thụy não bổ ra hình ảnh một cô gái da trắng ngực to đi theo bên cạnh Trịnh Thu Dương, cảm thấy vô cùng khổ sở, cuối cùng cũng phản ứng được bạn trai mình rốt cuộc tức giận cái gì, cúc hoa mới vừa khép lại không lâu giờ lại có chút căng thẳng, lắp bắp nói: “Vậy, vậy tao sẽ nói rõ với dì Dương, sau này không bao giờ … làm con nuôi nữa.”

Phương Sĩ Thanh: “. . .”

Trịnh Thu Dương bưng hai dĩa sủi cảo đã hấp xong đi ra, nói: “Hai người còn chưa nói xong?”

“Xong, xong rồi.” Viên Thụy vội nói với Phương Sĩ Thanh nói, “Trước cứ như vậy đi, tụi tao ăn cơm.”

Cúp điện thoại, còn đang lăn trong chăn không dậy nổi Phương Sĩ Thanh nghiêm túc nhớ lại nội dung lúc nãy Viên Thụy nói với hắn, nhớ lại xong rồi, hắn không nhịn được có chút hoài nghi tiêu chuẩn chọn bạn trai, ngoại trừ nhân phẩm và bề ngoài, xem ra sau này nhất thiết phải chọn thêm cánh cửa thông minh.

Bên này Trịnh Thu Dương đang ngồi ăn sủi cảo với Viên Thụy, một dĩa nhân nấm hương thịt và một dĩa nhân chay.

Viên Thụy đem giấm và tương ớt đổ ra làm nước chấm, Trịnh Thu Dương chỉ chấm giấm, trên bàn còn có một dĩa củ cải đường, có thể ăn kèm với sủi cảo, sẽ không nghe mùi tanh.

Sáng chưa ăn, chạy khắp nơi vừa trở về lại làm chuyện hao thể lực, Trịnh Thu Dương đã sớm đói bụng, không quan tâm nói chuyện, ăn sủi cảo trước. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Viên Thụy thì không đói lắm, vừa ăn vừa tính toán trong đầu, Dương Lộ tặng cậu một cái áo khoác Burberry, theo giá trên mạng là 21.000 tệ, còn mời cậu ăn một bữa, cũng khoảng 1000, xem như là 22000, cũng không phải quá nhiều, vẫn có thể tặng quà để đáp lễ hình thức. Nhưng Dương Lộ lại cho cậu diễn vai chính trong « Ai là cát trên đầu ngón tay em », một tập là 300000, tổng cộng 24 tập là 7.200.000, tiền này còn ở trong tay công ty, sau khi nộp thuế này nọ, cuối cùng đến tay cậu chỉ còn còn có 3 triệu.

Trịnh Thu Dương ăn hết hơn phân nửa dĩa sủi cảo, không có đói bụng nữa, nói: “Mới vừa rồi tám với Phương Sĩ Thanh lâu như vậy, nói cái gì?”

Viên Thụy đang tính làm sao trả lại nhân tình cho Dương Lộ, phản ứng có hơi chậm, sửng sốt nói: “Không có gì, chỉ nói chuyện video.”

Mỗi lần cậu nói dối trên mặt đều hiện vẻ mất tự nhiên, Trịnh Thu Dương dĩ nhiên nhìn ra, nghi ngờ nói: “Có phải hai người nói xấu anh không?”

Viên Thụy nói: “Không có a! Nó còn nói anh đối với em quá mức ôn nhu.”

Làm gì có chuyện Phương Sĩ Thanh cho ra một kết luận như vậy? Trịnh Thu Dương cổ quái nói: “Em sẽ không lại nói với nó chuyện của anh với em đi?”

Viên Thụy vội lắc đầu, nói: “Không có, em còn sợ nó nói cho Vương Tề mà, rất mất mặt a.”

Cậu nói xong liền lập tức nghĩ đến, chết, Vương Tề khẳng định cũng thấy nụ hôn nóng bỏng của cậu và Trịnh Thu Dương trong video.

Trịnh Thu Dương vô cùng khó chịu mỗi lần cậu để ý tới Vương Tề như vậy, hừ một tiếng nói: “Sớm nói với em rồi, đừng cái gì cũng kể cho Phương Sĩ Thanh, nó không nhờ cậy được.”

Viên Thụy gật đầu lung tung, lại nghĩ, chẳng những Vương Tề thấy, mà ngay cả Bách Đồ cũng sẽ thấy. . . Cậu ở trước mặt nam thần căng thẳng nghiêm túc lâu như vậy! Tất cả đều bị bại lộ rồi!!

Trịnh Thu Dương ăn no để đũa xuống, phát hiện mặt Viên Thụy đỏ đến đáng sợ, vội hỏi: “Vừa rồi làm trên ghế sô pha nên cảm lạnh sao? Có phải thân thể không thoải mái không?”

Đầu óc Viên Thụy đang ngừng hoạt động, chỉ nghe rõ mấy từ “Trên ghế sô pha” và “Có phải thân thể không thoải mái không”, mặt nhất thời đỏ hơn, nói: “Không có, rất thoải mái.”

Trịnh Thu Dương nhìn cậu không giống như ngã bệnh, hiểu sai ý, trêu cậu nói: “Cho em lại nói với Phương Sĩ Thanh, ngực lại ngứa có phải không?”

Viên Thụy cực xấu hổ nói: “Mới không có!”

Trịnh Thu Dương lúc này không còn tức giận nữa, ngồi đối diện nhìn cậu cười, nói: “Viên Tiểu Thụy, lúc anh hấp sủi cảo đã suy nghĩ tới một chuyện.”

Viên Thụy hỏi: “Chuyện gì a?”

Trịnh Thu Dương đề nghị: “Nhân lúc em không có công việc, chúng ta đi du lịch đi.”

Viên Thụy: “. . . Lúc này?”

Trịnh Thu Dương nói: “Nếu không phải lúc này thì lúc nào, lúc khác em không có thời gian a.”

Viên Thụy lại nói: “Nói không chừng mấy ngày nữa em liền rời khỏi giới giải trí, đến lúc đó còn nhiều thời gian.”

Trịnh Thu Dương có chút oán hận nói: “Em không thể hi vọng điều gì tốt cho mình sao? Sao cứ ủ rũ như vậy?”

Viên Thụy nhìn anh trong chốc lát, đột nhiên nói: “Thu Dương, anh so với em còn ủ rũ hơn, anh sợ em vì chuyện lần này mà trật chân té không gượng dậy được cho nên mới lo lắng như vậy, trong lòng lại cảm thấy em là bị anh liên lụy, vô cùng có lỗi với em, có đúng không?”

Trịnh Thu Dương ngẩn ra.

Viên Thụy để đũa xuống, trên mặt có chút lúng túng, nói: “Em biết anh nghĩ gì, em cũng từng nghĩ như vậy, anh đường đường là một thẳng nam, lớn lên đẹp trai lại có tài hoa, nhiều cô gái thích anh như vậy, nếu không phải tại em cả ngày quấn lấy anh là anh có thể sống tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm cái đó, chơi đã rồi sẽ cưới một cô gái xinh đẹp để sinh con đẻ cái, khẳng định rất hạnh phúc. Nhưng anh quá xui xẻo, lại cố tình gặp phải em, chẳng những không thể tiếp tục cuộc sống mình thích mà còn phải bỏ thuốc hút một cách khổ sở, cũng không thể đi bar chơi nữa, ngay cả ngực bự anh thích nhất cũng không thể sờ. Anh luôn hiếu thuận với mẹ, cũng bởi vì ở cùng em mà khiến mẹ anh giận đến mức nhập viện. Em thường lén suy nghĩ, cuộc đời này của anh thật sự bị em lôi xuống hố rồi, nhưng em lại không dám nói cho anh biết, sợ một khi nói ra anh sẽ đột nhiên phát hiện em chính là sao chổi mang điềm xấu, vạn nhất anh thông suốt rồi sẽ cảm thấy hối hận khi ở cùng em, muốn chia tay em thì làm sao bây giờ.”

Trịnh Thu Dương nghe cậu nói hết những bất an trong lòng, trong lòng có một chút khổ sở, lại có một chút chua chua ngọt ngọt, nói: “Vậy sao bây giờ em lại nói?”

Viên Thụy nói: “Mọi người đều biết anh là bạn trai em rồi, hơn nữa em còn vì anh mà rời khỏi giới giải trí, nếu như sau này anh chia tay em…, sẽ phải đeo bảng tra công suốt đời.”

Trịnh Thu Dương: “. . .”

Viên Thụy lộ ra một nụ cười có chút giảo hoạt, nói: “Cho nên, anh không kịp hối hận nữa đâu, ngoan ngoãn bị liên lụy cùng em đi.” (Đ : Ấy nha~, Manh tiểu công ~ )

. : .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện