Người bị hại
Hai người cũng không có thời gian để tán gẫu, vì Lý Linh Linh vừa gọi điện nói Triệu Chính Nghĩa sẽ lập tức tới đón người.
Viên Thụy đi rửa mặt, Trịnh Thu Dương cũng nhanh chóng rời giường mặc quần áo, mở danh bạ điện thoại gọi cho mấy anh em có thể giúp đỡ.
Sáng sớm chủ nhật, còn chưa tới 8 giờ 30, anh em bên kia nghe điện thoại đều mang theo oán khí: “Nói nhanh, nếu không phải đưa tiền cho tao thì phắn, tối qua 2 giờ tao mới ngủ, không có sức nói nhảm với mày đâu.”
Người anh em này của hắn làm Doanh tiêu mạng [1], trước kia là một trong những thành viên của đội doanh tiêu, sau đó lại cùng với đội trưởng bên đó tách ra làm riêng, nhận làm các quảng cáo, cũng nhận lăng xê các minh tinh trên mạng, hai người ở trên weibo kinh doanh hơn 100 vạn fan, một người thì chuyên đăng tin thật giả khó lường lên mạng, một người thì chuyên canh cửa Twitter và Facebook, lúc thì ăn nói độc ác, lúc thì bán manh các loại, đánh cực kỳ mát tay, nếu không phải quen biết thì dù có cố cũng không nghĩ ra làm sao có người giây trước vừa phun “XXX thật lòng gay vì yêu YYY”, giây sau liền mặt thẹn thùng “Được tôn sùng XXX manh khóc anh anh anh”.
[1] Internet marketing (网络营销的) : một kiểu marketing mạng, chắc kiểu giống như ở VN mướn một nhóm người lên mạng lăng xê cho các nghệ sĩ, cãi mướn fandom chẳng hạn )) Chắc cũng hao hao Thủy quân.
Trịnh Thu Dương mắng một câu rồi mới nói tiếp: “Mày xem bảng hôm nay chưa?”
Anh em không để ý lắm nói: “Hôm nay? Không phải là giải AFC và Kim Mã sao, sao vậy?”
Trịnh Thu Dương giọng nói nghiêm túc nói: “Nói cho mày biết, tao lên bảng rồi.”
Hắn đối với vòng anh em quan hệ thân thiết đã come out, nhóm anh em này cũng biết chuyện giữa hắn và Viên Thụy, trước kia còn làm doanh tiêu miễn phí cho Viên Thụy, nghe xong đầu bên kia điện thoại đùa theo: “Mày dạo này hình như lúc nào cũng — Lên a.”
Trịnh Thu Dương: “… Ít giỡn đi, mau xem đi.”
Mười mấy giây sau, anh em ở bên kia quát to một tiếng: “Ô Đệt! Lên thật rồi sao…!”
Viên Thụy rửa mặt xong đi ra ngoài, Trịnh Thu Dương còn đang nghe điện thoại, vừa chửi tục vừa nói tình huống trước mắt: “Không biết công ty bọn họ có tính toán gì… Tao đương nhiên thích em ấy thật… Cút m* mày, tao không rãnh nói nhảm với mày… Mày nói thẳng cho tao biết được hay không là được…”
Viên Thụy nghe hai câu, đã biết đại khái là anh đang tìm bạn bè giúp đỡ, cậu muốn gọi cho Triệu Chính Nghĩa hỏi xem đi tới đâu rồi, đi một vòng tìm điện thoại không thấy, lại phát hiện Trịnh Thu Dương một tay nghe điện thoại, một tay khác cầm điện thoại của cậu.
Cậu ra dấu tay ý bảo Trịnh Thu Dương đưa điện thoại cho cậu, Trịnh Thu Dương không đưa, còn nhìn cậu lắc đầu.
Viên Thụy cho là anh cần tìm số điện thoại gì, liền ngồi ở trên giường chờ.
Trịnh Thu Dương nói: “Được… Vậy hôm nào mời mày ăn cơm… Còn ký tên cái gì, cút cút cút, cúp.”
Hắn cúp điện thoại xong, Viên Thụy ngược lại tới an ủi: “Anh đừng gấp, dù sao chuyện đã thành như vậy rồi.”
Trịnh Thu Dương có chút phiền não nói: “Tiểu tử này ngày thường ba hoa khoác lác, đến khi có chuyện thật thì hỏi cái gì cũng không biết, đúng là đồ không có trứng.”
Viên Thụy suy nghĩ một chút, nói: “Là người bạn giúp em doanh tiêu sao?”
Trịnh Thu Dương nói: “Chính là nó.”
Viên Thụy nói: “Giúp còn không lấy tiền, là người tốt a.”
Trịnh Thu Dương tức giận nói: “Không lấy tiền, nhưng sau đó phải mời nó và bạn gái nó ăn ba bữa cơm, lúc đó anh không có nói cho em biết.”
Viên Thụy mở to mắt, hỏi: “Có dùng voucher không? Em đi hỏi công ty xem còn không.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Mua doanh tiêu mặc dù phải dùng tiền của công ty, nhưng hiện tại mời khách trả nhân tình lại là tiền của mình, Viên Thụy thật có chút đau lòng, nhưng bây giờ không phải là lúc so đo tiền cơm, cậu xoa mặt nói: “Anh đưa di động cho em, em gọi cho Tiểu Triệu.”
Trịnh Thu Dương lại nói: “Anh gọi.”
Anh dùng điện thoại của mình ấn số, trong tay lại cầm điện thoại của Viên Thụy, Viên Thụy muốn lấy anh lại đem tay che ở sau lưng không chịu đưa.
Viên Thụy không hiểu ra sao, nói: “Đừng đùa, mau đưa em.”
Trịnh Thu Dương vẫn không đưa cho cậu, nói với điện thoại: “Tiểu Triệu, đến đâu rồi?”
Viên Thụy muốn lên weibo xem, lại không lấy được điện thoại, mặt buồn bực nhìn Trịnh Thu Dương.
“Trợ lý của em tới trước cửa chung cư rồi.” Trịnh Thu Dương cầm áo khoác đưa cho cậu, nói, “Xuống lầu chờ thôi.”
Viên Thụy lấy áo khoác của mình mặc vào rồi nói: “Anh đưa điện thoại cho em.”
Trịnh Thu Dương cũng mặc áo khoác, nói: “Anh với em cùng xuống.”
Viên Thụy chấp nhất: “Vậy anh đưa điện thoại cho em a, em muốn lên weibo xem một chút.”
Trịnh Thu Dương nói: “Có gì hay mà xem.”
Viên Thụy: “…”
Cậu cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra là do Trịnh Thu Dương không muốn cậu lên weibo xem mấy người đó mắng chửi cậu a.
Trịnh Thu Dương đi tới cửa trước thay giày, Viên Thụy đột nhiên từ phía sau nhào tới ôm lấy hắn, nhỏ giọng nói: “Anh thật sự quá tốt.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn quay đầu, càm Viên Thụy đặt trên vai hắn, hai người nhìn nhau, Viên Thụy cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhìn không chớp mắt nói: “Thu Dương, anh hình như ngày càng đẹp trai a.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy vui vẻ đề nghị: “Hôn một cái được không? Hôn xong chúng ta đi.”
Trịnh Thu Dương: “… Em buông trước.”
Viên Thụy không buông tay, hỏi: “Làm chi nha? Cũng đâu có ai chụp được.”
Trịnh Thu Dương sắc mặt cổ quái giãy dụa, Viên Thụy thấy anh hình như không muốn hôn thật, liền buông anh ra, quan tâm hỏi: “Sao lại mất hứng rồi? Em nói không sao rồi mà.”
Trịnh Thu Dương không lên tiếng, cúi người xuống lấy giày từ trong tủ ra.
Viên Thụy nói tiếp: “Anh đừng lo, em thật sự có tiền, bình thường em rất tiết kiệm, không mua nhà cũng không mua xe, không có sở thích gì để đốt tiền, tất cả tiền đều cho vào ngân hàng, không tin em cho anh xem số dư tài khoản… A! Điện thoại em đâu? Ai? Điện thoại em đâu!” Cậu lục soát từ trên xuống dưới rồi mới chợt nhớ, “A đúng rồi! Ở chỗ anh.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy nhìn anh mang giày, kỳ quái hỏi: “Không phải chỉ đưa em xuống lầu thôi sao? Anh lót đế tăng chiều cao làm gì?”
Trịnh Thu Dương tức ngực nói: “Nhanh thay giày, Triệu Chính Nghĩa đợi đến sốt ruột rồi.”
Viên Thụy vội vàng thay giày.
Hai người ra cửa, Trịnh Thu Dương cố ý tuột lại phía sau nửa bước, lặng lẽ nhìn thử Viên Thụy từ phía sau, phát hiện chẳng những tay chân Viên Thụy dài, mà ngay cả cổ cũng thon dài hơn người bình thường, cho dù hắn lót đế tăng chiều cao, muốn đem càm đặt trên vai Viên Thụy, vẫn là phải nhón chân… Xem ra cần phải mua thêm đế tăng chiều cao rồi.
Sáng hôm nay chú Trịnh cực kỳ so đo chấp nhất hơn ngày thường.
Khí trời bên ngoài rất u ám, gió lại thổi mạnh, lạnh hơn hôm qua rất nhiều.
Triệu Chính Nghĩa cũng là sáng sớm bị Lý Linh Linh thông tai đánh tỉnh, hiện tại trông gà hoá cuốc, lại thấy hai người họ đi xuống cùng nhau, sốt ruột từ cửa sổ xe ngoắc ngoắc, la lên: “Nhanh nhanh nhanh! Lên xe trước!”
Viên Thụy lên xe ngồi xong, kinh ngạc nói: “Anh lên xe làm gì?”
Trịnh Thu Dương đóng cửa xe lại ngồi bên cạnh cậu, nói: “Anh đi theo em.”
Viên Thụy cau mày nói: “Không cần, anh mau về đi.”
Trịnh Thu Dương khăng khăng muốn đi, “Dù sao hôm nay anh cũng được nghỉ, Tiểu Triệu, lái xe.”
Triệu Chính Nghĩa cũng không nghĩ Trịnh Thu Dương sẽ đi cùng, những lời hắn muốn vừa ói vừa phun với Viên Thụy trên đường tới đây bây giờ lại không thể phun ra, yên lặng khởi động xe.
Viên Thụy hỏi: “Có phải anh lo đại diện sẽ mắng em không?”
Trịnh Thu Dương khoanh tay không nói gì.
Viên Thụy nói: “Thật ra chị Linh Linh tuy nói năng chua ngoa nhưng tâm thì như đậu hũ, anh đừng thấy chỉ lúc nào cũng mắng em, thật ra đối với em tốt lắm.”
Trịnh Thu Dương vẫn không lên tiếng.
Viên Thụy nhìn Triệu Chính Nghĩa ở phía trước, đụng đụng tay Trịnh Thu Dương, nhỏ giọng nói: “Anh đừng lo, công ty sẽ không làm gì em đâu.”
Trịnh Thu Dương muốn đi theo chính là vì sợ cậu ngốc ngơ, bị công ty bán đi còn thay người ta lấy tiền giùm, bây giờ nghe cậu nói như vậy, cảm thấy cậu cuối cùng cũng nhận ra dụng tâm của mình, thấp giọng nói: “Tới rồi tính, ngừa ngộ nhỡ.”
Viên Thụy lại vô cùng có lòng tin, nói: “Không sao đâu, lúc em ký hợp đồng công ty cũng đâu có nói không thể làm gay, hôn bạn trai cũng không trái pháp luật a.”
Trịnh Thu Dương im lặng một trận, nghĩ thầm, Viên Tiểu Thụy thật sự quá ngây thơ, nếu cái gì cũng hòa hợp tuân theo pháp luật thì thế giới đã sớm hòa bình.
Nửa tiếng sau, bọn họ đến công ty. Nguồn :
“Luật pháp cũng đâu có nói không được làm đồng tính luyến ái.” Lý Linh Linh nghiêm túc nói, “Chuyện bị chụp lén này Viên Thụy mới là người bị hại, công ty sẽ dùng tới luật pháp, nhất định sẽ bảo vệ quyền lợi cho nghệ sĩ công ty.”
Trịnh Thu Dương: “…”
. : .
Hai người cũng không có thời gian để tán gẫu, vì Lý Linh Linh vừa gọi điện nói Triệu Chính Nghĩa sẽ lập tức tới đón người.
Viên Thụy đi rửa mặt, Trịnh Thu Dương cũng nhanh chóng rời giường mặc quần áo, mở danh bạ điện thoại gọi cho mấy anh em có thể giúp đỡ.
Sáng sớm chủ nhật, còn chưa tới 8 giờ 30, anh em bên kia nghe điện thoại đều mang theo oán khí: “Nói nhanh, nếu không phải đưa tiền cho tao thì phắn, tối qua 2 giờ tao mới ngủ, không có sức nói nhảm với mày đâu.”
Người anh em này của hắn làm Doanh tiêu mạng [1], trước kia là một trong những thành viên của đội doanh tiêu, sau đó lại cùng với đội trưởng bên đó tách ra làm riêng, nhận làm các quảng cáo, cũng nhận lăng xê các minh tinh trên mạng, hai người ở trên weibo kinh doanh hơn 100 vạn fan, một người thì chuyên đăng tin thật giả khó lường lên mạng, một người thì chuyên canh cửa Twitter và Facebook, lúc thì ăn nói độc ác, lúc thì bán manh các loại, đánh cực kỳ mát tay, nếu không phải quen biết thì dù có cố cũng không nghĩ ra làm sao có người giây trước vừa phun “XXX thật lòng gay vì yêu YYY”, giây sau liền mặt thẹn thùng “Được tôn sùng XXX manh khóc anh anh anh”.
[1] Internet marketing (网络营销的) : một kiểu marketing mạng, chắc kiểu giống như ở VN mướn một nhóm người lên mạng lăng xê cho các nghệ sĩ, cãi mướn fandom chẳng hạn )) Chắc cũng hao hao Thủy quân.
Trịnh Thu Dương mắng một câu rồi mới nói tiếp: “Mày xem bảng hôm nay chưa?”
Anh em không để ý lắm nói: “Hôm nay? Không phải là giải AFC và Kim Mã sao, sao vậy?”
Trịnh Thu Dương giọng nói nghiêm túc nói: “Nói cho mày biết, tao lên bảng rồi.”
Hắn đối với vòng anh em quan hệ thân thiết đã come out, nhóm anh em này cũng biết chuyện giữa hắn và Viên Thụy, trước kia còn làm doanh tiêu miễn phí cho Viên Thụy, nghe xong đầu bên kia điện thoại đùa theo: “Mày dạo này hình như lúc nào cũng — Lên a.”
Trịnh Thu Dương: “… Ít giỡn đi, mau xem đi.”
Mười mấy giây sau, anh em ở bên kia quát to một tiếng: “Ô Đệt! Lên thật rồi sao…!”
Viên Thụy rửa mặt xong đi ra ngoài, Trịnh Thu Dương còn đang nghe điện thoại, vừa chửi tục vừa nói tình huống trước mắt: “Không biết công ty bọn họ có tính toán gì… Tao đương nhiên thích em ấy thật… Cút m* mày, tao không rãnh nói nhảm với mày… Mày nói thẳng cho tao biết được hay không là được…”
Viên Thụy nghe hai câu, đã biết đại khái là anh đang tìm bạn bè giúp đỡ, cậu muốn gọi cho Triệu Chính Nghĩa hỏi xem đi tới đâu rồi, đi một vòng tìm điện thoại không thấy, lại phát hiện Trịnh Thu Dương một tay nghe điện thoại, một tay khác cầm điện thoại của cậu.
Cậu ra dấu tay ý bảo Trịnh Thu Dương đưa điện thoại cho cậu, Trịnh Thu Dương không đưa, còn nhìn cậu lắc đầu.
Viên Thụy cho là anh cần tìm số điện thoại gì, liền ngồi ở trên giường chờ.
Trịnh Thu Dương nói: “Được… Vậy hôm nào mời mày ăn cơm… Còn ký tên cái gì, cút cút cút, cúp.”
Hắn cúp điện thoại xong, Viên Thụy ngược lại tới an ủi: “Anh đừng gấp, dù sao chuyện đã thành như vậy rồi.”
Trịnh Thu Dương có chút phiền não nói: “Tiểu tử này ngày thường ba hoa khoác lác, đến khi có chuyện thật thì hỏi cái gì cũng không biết, đúng là đồ không có trứng.”
Viên Thụy suy nghĩ một chút, nói: “Là người bạn giúp em doanh tiêu sao?”
Trịnh Thu Dương nói: “Chính là nó.”
Viên Thụy nói: “Giúp còn không lấy tiền, là người tốt a.”
Trịnh Thu Dương tức giận nói: “Không lấy tiền, nhưng sau đó phải mời nó và bạn gái nó ăn ba bữa cơm, lúc đó anh không có nói cho em biết.”
Viên Thụy mở to mắt, hỏi: “Có dùng voucher không? Em đi hỏi công ty xem còn không.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Mua doanh tiêu mặc dù phải dùng tiền của công ty, nhưng hiện tại mời khách trả nhân tình lại là tiền của mình, Viên Thụy thật có chút đau lòng, nhưng bây giờ không phải là lúc so đo tiền cơm, cậu xoa mặt nói: “Anh đưa di động cho em, em gọi cho Tiểu Triệu.”
Trịnh Thu Dương lại nói: “Anh gọi.”
Anh dùng điện thoại của mình ấn số, trong tay lại cầm điện thoại của Viên Thụy, Viên Thụy muốn lấy anh lại đem tay che ở sau lưng không chịu đưa.
Viên Thụy không hiểu ra sao, nói: “Đừng đùa, mau đưa em.”
Trịnh Thu Dương vẫn không đưa cho cậu, nói với điện thoại: “Tiểu Triệu, đến đâu rồi?”
Viên Thụy muốn lên weibo xem, lại không lấy được điện thoại, mặt buồn bực nhìn Trịnh Thu Dương.
“Trợ lý của em tới trước cửa chung cư rồi.” Trịnh Thu Dương cầm áo khoác đưa cho cậu, nói, “Xuống lầu chờ thôi.”
Viên Thụy lấy áo khoác của mình mặc vào rồi nói: “Anh đưa điện thoại cho em.”
Trịnh Thu Dương cũng mặc áo khoác, nói: “Anh với em cùng xuống.”
Viên Thụy chấp nhất: “Vậy anh đưa điện thoại cho em a, em muốn lên weibo xem một chút.”
Trịnh Thu Dương nói: “Có gì hay mà xem.”
Viên Thụy: “…”
Cậu cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra là do Trịnh Thu Dương không muốn cậu lên weibo xem mấy người đó mắng chửi cậu a.
Trịnh Thu Dương đi tới cửa trước thay giày, Viên Thụy đột nhiên từ phía sau nhào tới ôm lấy hắn, nhỏ giọng nói: “Anh thật sự quá tốt.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn quay đầu, càm Viên Thụy đặt trên vai hắn, hai người nhìn nhau, Viên Thụy cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhìn không chớp mắt nói: “Thu Dương, anh hình như ngày càng đẹp trai a.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy vui vẻ đề nghị: “Hôn một cái được không? Hôn xong chúng ta đi.”
Trịnh Thu Dương: “… Em buông trước.”
Viên Thụy không buông tay, hỏi: “Làm chi nha? Cũng đâu có ai chụp được.”
Trịnh Thu Dương sắc mặt cổ quái giãy dụa, Viên Thụy thấy anh hình như không muốn hôn thật, liền buông anh ra, quan tâm hỏi: “Sao lại mất hứng rồi? Em nói không sao rồi mà.”
Trịnh Thu Dương không lên tiếng, cúi người xuống lấy giày từ trong tủ ra.
Viên Thụy nói tiếp: “Anh đừng lo, em thật sự có tiền, bình thường em rất tiết kiệm, không mua nhà cũng không mua xe, không có sở thích gì để đốt tiền, tất cả tiền đều cho vào ngân hàng, không tin em cho anh xem số dư tài khoản… A! Điện thoại em đâu? Ai? Điện thoại em đâu!” Cậu lục soát từ trên xuống dưới rồi mới chợt nhớ, “A đúng rồi! Ở chỗ anh.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy nhìn anh mang giày, kỳ quái hỏi: “Không phải chỉ đưa em xuống lầu thôi sao? Anh lót đế tăng chiều cao làm gì?”
Trịnh Thu Dương tức ngực nói: “Nhanh thay giày, Triệu Chính Nghĩa đợi đến sốt ruột rồi.”
Viên Thụy vội vàng thay giày.
Hai người ra cửa, Trịnh Thu Dương cố ý tuột lại phía sau nửa bước, lặng lẽ nhìn thử Viên Thụy từ phía sau, phát hiện chẳng những tay chân Viên Thụy dài, mà ngay cả cổ cũng thon dài hơn người bình thường, cho dù hắn lót đế tăng chiều cao, muốn đem càm đặt trên vai Viên Thụy, vẫn là phải nhón chân… Xem ra cần phải mua thêm đế tăng chiều cao rồi.
Sáng hôm nay chú Trịnh cực kỳ so đo chấp nhất hơn ngày thường.
Khí trời bên ngoài rất u ám, gió lại thổi mạnh, lạnh hơn hôm qua rất nhiều.
Triệu Chính Nghĩa cũng là sáng sớm bị Lý Linh Linh thông tai đánh tỉnh, hiện tại trông gà hoá cuốc, lại thấy hai người họ đi xuống cùng nhau, sốt ruột từ cửa sổ xe ngoắc ngoắc, la lên: “Nhanh nhanh nhanh! Lên xe trước!”
Viên Thụy lên xe ngồi xong, kinh ngạc nói: “Anh lên xe làm gì?”
Trịnh Thu Dương đóng cửa xe lại ngồi bên cạnh cậu, nói: “Anh đi theo em.”
Viên Thụy cau mày nói: “Không cần, anh mau về đi.”
Trịnh Thu Dương khăng khăng muốn đi, “Dù sao hôm nay anh cũng được nghỉ, Tiểu Triệu, lái xe.”
Triệu Chính Nghĩa cũng không nghĩ Trịnh Thu Dương sẽ đi cùng, những lời hắn muốn vừa ói vừa phun với Viên Thụy trên đường tới đây bây giờ lại không thể phun ra, yên lặng khởi động xe.
Viên Thụy hỏi: “Có phải anh lo đại diện sẽ mắng em không?”
Trịnh Thu Dương khoanh tay không nói gì.
Viên Thụy nói: “Thật ra chị Linh Linh tuy nói năng chua ngoa nhưng tâm thì như đậu hũ, anh đừng thấy chỉ lúc nào cũng mắng em, thật ra đối với em tốt lắm.”
Trịnh Thu Dương vẫn không lên tiếng.
Viên Thụy nhìn Triệu Chính Nghĩa ở phía trước, đụng đụng tay Trịnh Thu Dương, nhỏ giọng nói: “Anh đừng lo, công ty sẽ không làm gì em đâu.”
Trịnh Thu Dương muốn đi theo chính là vì sợ cậu ngốc ngơ, bị công ty bán đi còn thay người ta lấy tiền giùm, bây giờ nghe cậu nói như vậy, cảm thấy cậu cuối cùng cũng nhận ra dụng tâm của mình, thấp giọng nói: “Tới rồi tính, ngừa ngộ nhỡ.”
Viên Thụy lại vô cùng có lòng tin, nói: “Không sao đâu, lúc em ký hợp đồng công ty cũng đâu có nói không thể làm gay, hôn bạn trai cũng không trái pháp luật a.”
Trịnh Thu Dương im lặng một trận, nghĩ thầm, Viên Tiểu Thụy thật sự quá ngây thơ, nếu cái gì cũng hòa hợp tuân theo pháp luật thì thế giới đã sớm hòa bình.
Nửa tiếng sau, bọn họ đến công ty. Nguồn :
“Luật pháp cũng đâu có nói không được làm đồng tính luyến ái.” Lý Linh Linh nghiêm túc nói, “Chuyện bị chụp lén này Viên Thụy mới là người bị hại, công ty sẽ dùng tới luật pháp, nhất định sẽ bảo vệ quyền lợi cho nghệ sĩ công ty.”
Trịnh Thu Dương: “…”
. : .
Danh sách chương