Fan não tàn

.

Kể từ khi quan hệ hòa hoãn với Trịnh Thiệu Dương, công việc của Trịnh Thu Dương ngày càng thuận lợi. Khi hết bận việc trong công ty, hắn sẽ bắt đầu suy nghĩ tác phẩm dự thi, cuộc thi này tập hợp toàn những nhân tài ưu tú, chỉ với một chút không may, sẽ bị so sánh với tác phẩm khác. Hắn bây giờ chỉ mới có ý tưởng, cụ thể phải làm gì, chi tiết hoa văn gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ.

Đang suy nghĩ vẽ gì thì trợ lý đến tìm hắn, nói vòng tay trang sức đã đánh ra rồi, gọi hắn đến xem.

Hắn vốn có tài hoa, phong cách cũng rất mạnh mẽ, ở trong công ty có một phòng thiết kế riêng, trước kia bị Trịnh Thiệu Dương cố ý chèn ép không có cơ hội thi triển, hiện tại rốt cục đã thoát khỏi trói buộc, có cơ hội triển khai quyền cước, nửa tháng trước khi Viên Thụy trở lại hắn liên tục thẩm tra xem xét bản thiết kế, hiện tại mẫu thiết kế đã ra thành phẩm, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì công ty Đá Quý Vân Xương sẽ đẩy ra ngoài thị trường mùa xuân năm nay.

Dưới tầng trệt công ty Đá Quý Vân Xương, tiếp tân tiểu thư mỉm cười nói: “Xin chào, xin hỏi ngài cần giúp… A!”

Một cô gái khác đang ở bên cạnh nghe điện thoại ngẩng đầu lên nói: “Cái gì vậy? Ai nha!”

Vị khách vừa đến vốn không muốn làm phiền các cô, đã đứng một bên lấy điện thoại ra gọi, lúc bị nhận ra có chút lúng túng nhưng vẫn lịch sự đi tới, nói: “Xin chào, tôi, tôi tìm Trịnh Thu Dương.”

Hai cô liếc nhìn nhau, ánh mắt có chút cổ quái, một người nói: “Vậy ngài muốn đến phòng làm việc của Trịnh tiên sinh, hay muốn tôi giúp ngài thông báo một tiếng rồi chờ ở đây?”

Vị khách mừng rỡ nói: “Tôi có thể lên đó tìm?”

Cô gái mỉm cười nói: “Nếu là ngài…, đương nhiên có thể.”

Một người đi trước dẫn đường vị khách đó lên lầu, người còn lại gọi điện thoại thông cho các bộ phận khác, lập tức toàn bộ công ty bùng nổ: “Viên Thụy tớiiiiiiii! Đã lên lầu!!!!”

Sau khi Viên Thụy tiễn Dương Lộ đi, nấu cơm ăn trưa, bắt đầu đóng gói dọn nhà, nhưng bởi vì chuyện Dương Lộ nói mà cậu càng lúc càng nhớ Trịnh Thu Dương, lại nghĩ bây giờ Trịnh Thu Dương đang làm việc, cậu gọi điện không chừng anh lại chạy về sớm, đi làm phải nghiêm chỉnh chắp hành nội quy công ty, công việc anh gần đây mới vào quỹ đạo, vi phạm sẽ không ổn lắm.

Nhưng Viên Thụy lại rất nhớ rất muốn gặp anh, nhớ đến nhịn không được, cũng không còn tâm trạng đóng gói đồ đạc, ngồi trên sàn nhà suy nghĩ, quyết định đến công ty tìm anh, chỉ nhìn mặt vài phút, nói vài câu rồi đi, hẳn sẽ không ảnh hưởng gì đi? Kết quả tiếp tân tiểu thư lại nói có thể đến phòng Trịnh tiên sinh.

Viên Thụy vui vẻ theo sát cô lên lầu, nghĩ thầm, Trịnh tiên sinh gặp cậu nhất định sẽ rất vui mừng, hơn nữa cậu còn có thể quan sát phòng làm việc mỗi ngày của bạn trai, thật sự quá tốt!

Từ trong thang máy bước ra là một khu làm việc mở, khoảng chừng mười mấy nhân viên, nhìn cách bài biện trên bàn, chắc cũng là nhà thiết kế.

Viên Thụy cảm nhận được ánh mắt của họ, lập tức hối hận, hình như không nên tới đây a, có khi nào gây phiền phức cho Trịnh Thu Dương không?

Cô tiếp tân dẫn cậu lên lầu vẫy một cô gái tóc ngắn khác lại, giới thiệu nói: “Đây là trợ lý thực tập của Trịnh tiên sinh.”

Cô tiếp tân rời khỏi, cô gái tóc ngắn cười tủm tỉm nói: “Mời anh đi theo.”

Mọi người đang làm việc ở đó cũng nhìn Viên Thụy, cậu lịch sự cười chào sau đó đi vào phòng làm việc cùng cô gái đó, lúc bước vào thì thấy bảng tên Trịnh Thu Dương, nhưng bên trong không có ai.

Nhân viên ngoài cửa kính vẫn không ngừng nhìn cậu, cậu không thể làm gì khác hơn là đưa lưng về phía mọi người.

Trợ lý nói: “Mẫu thiết kế của thầy Trịnh đã ra thành phẩm, thầy đi xem một lát sẽ lập tức trở lại, anh ngồi chờ một lát a.” (Đ : Lão sư luôn nha =)))) Tự dưng Trịnh tiên sinh lại được gọi thầy thấy là lạ =))) tại a hay bỉ quá =)) )

Viên Thụy gật đầu, “Cảm ơn cô.”

Cậu ngồi trên ghế sô pha đưa lưng ra ngoài, quan sát đánh giá phòng làm việc này, kệ sách 7 tầng sát tường đặt đủ loại sách về đá quý trang sức, trên bàn làm việc cũng chồng chất giấy vẽ đã dùng qua, ống đựng bút cực lớn đựng những cây bút có độ dài ngắn và màu sắc khác nhau, trên bàn ngoại trừ một ly sứ màu trắng còn có một cái bình giữ nhiệt quen thuộc, hình Đêm Đầy Sao của họa sĩ Van Gogh, là Viên Thụy mua, cậu mua hai cái, cái cậu dùng là hình Mặt Trời Mọc.

Cậu nhìn tới nhìn lui, qua một lúc lâu mới nhớ tới cô trợ lý còn đứng đây hiếu kỳ nhìn mình, ngượng ngùng nói: “Nếu cô có việc thì đi đi, tôi chờ một mình cũng được.”

Cô cười nói: “Không có không có, tôi không bận gì hết, bình thường cũng chỉ giúp thầy Trịnh làm ít chuyện vặt. Cái kia, anh và thầy Trịnh là bạn tốt a?”

Viên Thụy hàm hồ nói: “Ừ.”

Cô nói: “Thảo nào, thầy Trịnh luôn nói phim anh đóng và show giải trí anh tham gia rất hay, còn bảo tụi em xem nữa.”

Viên Thụy vui vẻ, nói: “Thật sao?”

Cô cười hì hì: “Thật, lúc trước tụi em còn tưởng thầy ấy là fan não tàn của anh, màn hình điện thoại và màn hình desktop toàn là hình anh.”

Viên Thụy: “…”

Cô còn nói: “Thầy ấy sau khi hướng dẫn thực tập sinh luyện tập xong, còn dùng máy chiếu chiếu chương trình của anh lên, nhìn thầy như si như say.”

Viên Thụy: “…”

Cô hé miệng cười, nói: “Có thể em dùng từ không chính xác, anh đừng để ý, em học khoa tự nhiên.”

Viên Thụy cũng đâu phải khờ thật, đỏ mặt chết người, khó trách nhân viên bên ngoài nhìn cậu như vậy, Trịnh Thu Dương cũng bất cẩn quá rồi, nhưng cũng hơi vui a, hắc hắc hắc. Cậu trước kia muốn show ân ái với mọi người, đến lúc thật sự rồi lại cảm thấy xấu hổ, hay là lát nữa bò ra ngoài cửa sổ về, nhưng chỗ này hình như là tầng 20 mấy, làm sao bây giờ a.

Cậu một lát xấu hổ, một lát lại cao hứng, cuối cùng lại cau mày, trợ lý ở trong lòng cười như điên, nhưng cắn răng nhịn giả bộ đứng đắn.

Trịnh Thu Dương xem xong thành phẩm, vừa ra khỏi thang máy liền phát hiện mọi người đồng loạt nhìn mình, vẻ mặt rất cổ quái, hắn không hiểu hỏi: “Sao vậy? Đại ca của tôi tới rồi sao?”

Đồng nghiệp cách hắn gần nhất vẻ mặt thần bí nói cho hắn biết: “Trong phòng làm việc của anh có khách.”

Trịnh Thu Dương lại không nghĩ Viên Thụy sẽ đến, miệng tiện nói: “Là đại mỹ nữ sao? Đám các người thật kỳ quặc, mỹ nữ tìm tôi là chuyện hiển nhiên rồi…AH ĐỆT!”

Hắn vừa nói vừa đẩy cửa ra, sau đó tự dọa mình sợ hết hồn.

Các đồng nghiệp bên ngoài cũng không nhịn được cười ran, không khí nhất thời vừa nóng vừa xấu hổ.

Trợ lý cười vừa nói: “Em ra ngoài trước a.”

Lúc cô ra ngoài thuận tay đóng chặt cửa lại, hai tay làm động tác ám chỉ mọi người đừng quá phận. Mọi người cũng hiểu, nếu Viên Thụy bị dọa sợ sau này sẽ không dám nữa tới, vậy thì không ổn.

Trong phòng làm việc Trịnh Thu Dương vừa kinh vừa mừng: “Sao em lại tới đây?”

Viên Thụy cố ý nói: “Chỉ có đại mỹ nữ mới được tới sao?”

Trịnh Thu Dương oan uổng nói: “Anh chỉ nói đùa với bọn họ thôi.”

Viên Thụy cũng biết anh thuận miệng trả lời, nói: “Em ở nhà chán quá, tới thăm anh.” Cậu thoáng nhìn bên ngoài, người trong ban thiết kế lại lén nhìn, cậu có chút xấu hổ, “Anh kéo rèm xuống trước đã.”

Trịnh Thu Dương kéo rèm xuống, kéo ghế ngồi trước mặt cậu.

Viên Thụy ngồi xuống ghế sô pha ngã ra sau, ngẩng mặt lên phiền muộn nhìn anh, nói: “Đại diện của em không cho em come out, nhưng đồng nghiệp anh và đồng nghiệp em biết hết rồi, đến lúc đó chỉ chắc chắn sẽ mắng chết em.”

Trịnh Thu Dương cười nói: “Công ty của em chỉ nhờ được cây hái tiền là em, làm sao nỡ mắng. Áo khoác này đẹp lắm, mua ở Thượng Hải sao?”

Viên Thụy nói: “Mẹ nuôi cho, bà sáng nay tới thăm nhà chúng ta, còn cố ý giặt rồi mới tặng, rất chu đáo.”

Trịnh Thu Dương vừa nghe là Dương Lộ tặng, sắc mặt hơi thay đổi.

Viên Thụy còn nói: “Dì nói lúc ở Thượng có nói mấy lời hơi nặng với anh, sau đó cảm thấy thật không tốt, muốn em giải thích với anh đó.”

Trịnh Thu Dương nghi ngờ nói: “Thật?”

Viên Thụy không giỏi nói xạo, lắp bắp nói: “Thật a, dì nói, nói anh rất tốt, lớn lên đẹp trai, còn tốt với em, nói hai chúng ta phải sống tốt với nhau.”

Trịnh Thu Dương đương nhiên nhìn ra cậu nói xạo, nhưng biết cậu muốn an ủi mình, ngoài buồn cười còn có chút ấm áp, cũng không vạch trần cậu ngốc này, nói: “Bà ấy đối xử với em rất tốt, anh thật ra không có ghét bà, bà nói không sai, anh trước kia quá lười biếng, không biết cầu tiến, cho nên ngay cả ba em anh cũng không dám gặp.”

Lúc anh nói những lời này khó tránh khỏi có chút cô đơn, Viên Thụy muốn ôm anh nhưng ở chỗ này thân mật thì không tốt lắm, nói: “Dù sao ba em cũng rất bận, ít khi có thời gian. Mẹ nuôi cũng nói vậy, chỉ tại bà chưa biết tài hoa của anh, chờ anh cầm được giải thưởng thiết kế, chúng ta đem theo cúp cho bà xem, cho bà bẽ mặt.” Cậu nói xong lại cảm thấy quá không tôn kính Dương Lộ, sửa lời nói, “Không phải không phải, là đi khoe khoang khoe khoang a.”

Trịnh Thu Dương nói: “Làm sao em biết anh nhất định sẽ thắng, vạn nhất anh không lấy được?”

Viên Thụy có lòng tin mười phần: “Đừng nói xui, ý tưởng hay như vậy, chúng ta không thắng thì ai thắng a.”

Trịnh Thu Dương cười rộ lên, hắn có một fan não tàn, tên là Viên Tiểu Thụy.

Hắn luôn xem các bộ thiết kế của mình là niềm kiêu ngạo, trên thế giới này ngoại trừ bản thân hắn, chỉ có Viên Thụy mới có thể thuộc lòng chúng trong lòng bàn tay, thậm chí những câu giới thiệu rỗng tuếch của hắn với người khác, Viên Thụy cũng sẽ im lặng nhớ không sót một chữ.

Mỗi lần Viên Thụy khẳng định tài nghệ của hắn, đôi mắt sẽ phát sáng, không phải kiểu bao che khuyết điểm khích lệ, mà là thật lòng tin tưởng hắn siêu cấp lợi hại, giống như fan não tàn, hễ nhìn thấy cái gì liên quan tới người mình thích đều xem như bảo bối.

Trịnh Thu Dương có đôi khi nghĩ, hắn sao lại may mắn gặp được Viên Thụy, cuối cùng có phải chuyện tốt không? Lỡ như có một ngày đột nhiên tỉnh lại, phát hiện chỉ là một giấc mộng Nam Kha?

Sống như vậy thì có ý nghĩa gì.

Viên Thụy ở lại phòng làm việc hắn chưa tới nửa tiếng đã đi về, “Em không ảnh hưởng anh làm việc nữa.”

Trịnh Thu Dương thật sự bận nhiều việc, sản phẩm mẫu có chút vấn đề cần phải sửa đổi, nhưng hắn không an tâm để Viên Thụy đi một mình, nói: “Hay anh đưa em về.”

Viên Thụy nói: “Em còn muốn đi dạo phố, mua mấy bộ quần áo cho Phương Sĩ Thanh, lần trước nó cho em nhiều đồ như vậy, em phải đáp lễ nó a.”

Trịnh Thu Dương nói: “Em đừng đi một mình, mốt là chủ nhật rồi, anh đi với em.”

Viên Thụy rất có kế hoạch, nói: “Chủ nhật phải dọn nhà a!”

Trịnh Thu Dương nói: “Vậy em gọi cho Triệu Chính Nghĩa đi cùng.”

Viên Thụy lại nói: “Hắn rời nhà lâu như vậy, mới vừa trở về, để người ta ở nhà chăm sóc ba mẹ đi.”

Trịnh Thu Dương đành phải nói: “Vậy anh đưa chìa khóa xe cho em, em lái chậm thôi, hiện tại có nhiều tài xế giống như bị thần kinh.”

Viên Thụy nhận lấy chìa khóa, nói: “Vậy chờ em mua xong lại đến đón anh về nhà ha.”

Trịnh Thu Dương kéo cửa phòng làm việc bước ra ngoài trước, hung thần ác sát quắc mắt cảnh cáo các đồng nghiệp, mọi người liền mỉm cười cúi đầu, giả bộ rối rít tui đây rất bận, không như vừa rồi nhìn chăm chăm Viên Thụy.

Hai người xuống lầu, Viên Thụy vẫn không quên tạm biệt hai cô gái ở quầy tiếp tân, sau đó mới ra bãi đậu xe lấy xe, Trịnh Thu Dương nhìn cậu đi rồi mới quay trở lại.

Bạn đang �

Tâm tình của hắn đang rất tốt, Viên Thụy đột ngột tới công ty có lẽ là vì nghe Dương Lộ kể lại chuyện làm khó hắn ở Thượng Hải, đặc biệt tới dỗ dành hắn, có người yêu như vậy thì dù bị làm khó tới cỡ nào hắn cũng chịu được. Hi vọng cuộc thi thiết kế lần này mình đạt thành tích tốt, có thể hãnh diện trước mặt Dương Lộ hay không thì tính sau, ít nhất có thể ưỡn ngực đi gặp Tác Kiến Quân, cũng không cô phụ kỳ vọng của Viên Thụy đối với hắn.

Hắn vừa lên lại, các đồng nghiệp liền loạn cào cào ồn ào một trận: “Giấu lâu như vậy, cuối cùng cũng thấy được chân nhân!”

Phải nói hắn come out cũng không phải chuyện gần đây, trước kia hắn cả ngày câu gái, sau đó lại đột ngột không câu nữa, hoàn toàn là kiểu tu thân dưỡng tính, tan tầm liền vội vả về nhà, cũng ít đi CLB đêm hay khách sạn, mọi người đương nhiên cảm thấy kỳ quái, mới đầu còn tưởng rằng hắn gặp được nữ thần thật sự, sau đó trong một buổi họp, hắn mở máy chiếu giới thiệu mẫu thiết kế mới, mọi người vô tình nhìn thấy ảnh nền desktop, kể cả điện thoại, toàn là hình hắn chụp cùng Viên Thụy, thật ra trong hình không có cử chỉ gì mờ ám, thoạt nhìn như bạn bè bình thường nhưng một thẳng nam ai lại để hình mình chụp chung với một thằng đực rựa làm hình nền desktop. Lại nhớ tới việc hắn cả ngày ở trong phòng làm việc đi theo các cô gái trẻ bàn luận về Viên Thụy, chân tướng rõ rành rành.

Hắn bị giễu cợt một trận, cũng không tức giận, pha trò ba hoa một lát sau mới trở về phòng, mới vừa ngồi xuống Trịnh Thiệu Dương đã gọi điện thoại bàn tới, hỏi hắn: “Nghe nói Viên Thụy tới?”

Trịnh Thu Dương: “…”

Trịnh Thiệu Dương nói: “Đi chưa?”

Trịnh Thu Dương nghĩ thầm hóa ra anh cũng Bát Quái vậy sao? ! Ngoài miệng nói: “Mới vừa đi, có chuyện gì không?”

Nhưng không phải Trịnh Thiệu Dương Bát Quái, nói: “Người đại diện phát ngôn Vân Xương lúc trước sắp hết hợp đồng rồi, cậu về hỏi Viên Thụy, có hứng thú nhận công việc này không?”

. : .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện