Nguồn : hatdauthan.wordpress.com

Viên tiên sinh luôn không vui



Gọi papa

.

Viên Thụy đương nhiên có lòng tin với bạn trai, khích lệ anh: “Cố lên, anh nhất định sẽ được giải!”

Trịnh Thu Dương nói: “Nhưng anh còn chưa nghĩ ra chủ đề thiết kế, trạng thái không ổn lắm.”

Viên Thụy cười nói: “Đừng gấp, từ từ suy nghĩ, anh giỏi như vậy, nhất định có thể thiết kế ra sản phẩm tốt nhất.”

Trịnh Thu Dương cũng cười, hắn vẽ hai ngày rồi mà vẫn không tìm được cảm hứng, đang không được tự tin, giờ phút này lại một lần nữa tràn đầy nhiệt huyết.

Viên Thụy còn nói: “Anh hai ngày này rãnh không? Chỗ đại diện của em còn con búp bê nhồi bông, chỉ kêu anh tới công ty lấy.”

Trịnh Thu Dương suy nghĩ một chút, nói: “Được, vậy ngày mai đi.”

Viên Thụy đưa số điện thoại của Lý Linh Linh cho anh, hai người nói tình thoại rồi chúc ngủ ngon, rồi lại nói tình thoại rồi lại chúc ngủ ngon, lưu luyến không rời, cứ mè nheo tới 12 giờ khuya mới thấy buồn ngủ.

Trịnh Thu Dương nhìn hình cậu một lần nữa, hai người ở xa nhau ngược lại tương tư chỉ có tăng chứ không giảm, ngay cả lúc ăn cơm uống miếng nước ở studio cũng phải lấy điện thoại ra chat weixin vài câu.

Triệu Chính Nghĩa đang ngồi ăn dưa trong hàng quần chúng tỏ vẻ, buồn nôn chết cục cưng rồi.

Thứ hai, Trịnh Thu Dương gọi điện thoại cho Lý Linh Linh, hẹn sau khi tan tầm đến lấy con búp bê, tránh gặp người khác trong công ty, ôm con búp bê lớn như vậy thật sự là quá lộ liễu.

Công ty của Viên Thụy không quá lớn, chỉ ký hợp đồng với mười mấy nghệ sĩ, phần lớn là nghệ sĩ line 18[1] diễn vai phụ hàng năm, nổi tiếng nhất chỉ có hai người, một là đại BOSS, bà là nữ nhân diễn viên uy tín gạo cội từng cầm giải Bách Hoa [2], người còn lại chính là Viên Thụy.

[1] Hạng 18, line 18: ở TQ các nghệ sỹ thuộc line 18 khá mờ nhạt

[2] Giải Kim Kê là giải của giới chuyên môn dành cho các nhà chuyên môn, giải Bách Hoa là của khán giả bình chọn.

Nghề chính của đại BOSS là ẩm thực, công ty này mở ra vốn dĩ là cho bà giải trí, cũng không trông cậy vào việc kiếm tiền, ký hợp đồng với nghệ sĩ rất tùy ý, ban đầu ký hợp đồng với Viên Thụy cũng là vì BOSS cảm thấy cậu đẹp trai, hoàn toàn không ngờ rằng đây là cây hái tiền, sau khi hết hợp đồng với Lương Tỳ, căn bản toàn bộ công ty trên dưới đều dựa vào Viên Thụy nuôi, hiện tại trong công ty ngoại trừ vài tấm poster phim điện ảnh của BOSS, còn lại treo tùy ý có thể thấy được toàn là hình tuyên truyền của Viên Thụy.

Trịnh Thu Dương đã nghe Viên Thụy kể về công ty cậu từ lâu, lúc đó hắn còn nghĩ hay là nhờ bạn bè giúp cậu tìm rồi đổi sang một công ty mới tốt hơn, chỉ là sau này hắn lại phát hiện Viên Thụy cậu ở đây chính là lão đại, không thể nghi ngờ gì nữa, có cái gì tốt cũng cho cho cậu chọn trước, nếu thật sự đổi sang công ty lớn khác chưa chắc có được đãi ngộ này. Hơn nữa công ty này không có hà khắc hay khống chế nghệ sĩ, giống như Viên Thụy là người đồng tính vẫn vui vẻ sống chung một chỗ, nếu đổi thành công ty khác người đại diện không chừng đã sớm nổi điên chém người, đại diện Lý Linh Linh của cậu cho dù hay gào thét nhưng cũng rất biết suy nghĩ. Lý Linh Linh là một đại diện có năng lực, sẽ không vì Viên Thụy bỗng dưng HOT mà thay mặt nhận cho cậu một đống kịch bản tạp nham, đường phải đi từng bước, có một số người cơm mở miệng ra là ăn không cưỡng lại được giá trị đồng tiền, một khi té sẽ rất khó đứng dậy, cô làm như vậy, đối với Viên Thụy mà nói thật sự rất có lương tâm nghề nghiệp.

Tổng hợp suy nghĩ xong, Viên Thụy ở lại công ty này cũng không tệ lắm, Trịnh Thu Dương sẽ không nghĩ nhiều nữa.

Ôm con búp bê ra ngoài, vừa lên xe hắn đã chụp hình cho Viên Thụy xem, nói: “Anh nhận được em họ em rồi, đang chuẩn bị về nhà.”

Viên Thụy đang yên lặng nhẩm lời thoại cho cảnh diễn sau, vội trả lời: “Được, lái xe chậm thôi.”

Cậu hôm nay kết thúc công việc rất trễ, trở về khách sạn đã vô cùng buồn ngủ, cố gắng chống chọi trò chuyện với Trịnh Thu Dương: “Sao lại nói nó là em họ em a?”

Trịnh Thu Dương nói: “Anh không quản em gọi anh là chú, em lại quản nó gọi anh là papa?”

Viên Thụy: “…”

Trịnh Thu Dương từ bên cạnh ôm lấy con búp bê, nắm tay nó vẫy vẫy, nói: “Tới, con trai, mau chào anh đi.”

Viên Thụy cười nói: “Làm tốt quá, giống y như em a.”

Con búp bê cao khoảng 1m2, chân tay đều dài và nhỏ, tỷ lệ rất dễ thương, trên người mặc áo trắng in logo « Shiny Friends » cùng quần jean yếm, tóc làm bằng len sợi, mặt thì là kiểu chibi, má đỏ cười tít mắt, không có mũi, còn chu môi chất liệu silicon, lúc bóp xúc cảm rất đã.

Trịnh Thu Dương ôm con búp bê, cởi quần yếm xuống, lộ ra hai cái chân màu trắng.

Viên Thụy: “…”

Trịnh Thu Dương ngạc nhiên: “Cởi ra được a, anh cứ tưởng là may chết luôn rồi.”

Hắn lại cởi áo con búp bê ra, ôm nó nhìn 360 độ.

Viên Thụy khoan tay nhìn anh, nói: “Mau mặc vào cho em!”

Trịnh Thu Dương: “Ha ha ha.”

Hắn chơi đã rồi mặc đồ lại cho nó, nhìn Viên Thụy mệt mỏi, nói: “Em ngủ sớm đi.”

Viên Thụy rất buồn ngủ, nhưng vẫn muốn nói chuyện cùng anh: “Nói chút nữa rồi ngủ.”

Trịnh Thu Dương trêu cậu: “Anh hôm nay gặp đại diện của em rồi, đẹp đó.”

Viên Thụy mở to mắt, nói: “Con trai chỉ 8 tuổi rồi đó!”

Trịnh Thu Dương cố ý nói: “Woa, giữ dáng tốt thật nha.”

Viên Thụy: “…”

Trịnh Thu Dương còn nói: “Còn thấy hai người nữ trong công ty em, nhìn rất quen, chắc cũng là diễn viên, rất được a, ngực không tệ.”

Mắt Viên Thụy mở to hơn nữa, cho thấy rõ là mất hứng, nói: “Em muốn đi ngủ.”

Trịnh Thu Dương cười nói: “Ây yo, giận hả?”

Viên Thụy biết anh đang nói giỡn, nhất thời tức lên nói: “Anh còn như vậy, em sẽ mắng anh.”

Trịnh Thu Dương: “… Mắng anh cái gì?”

Viên Thụy nín hồi lâu, mới nói: “Em sẽ dùng từ thô tục mắng anh!”

Trịnh Thu Dương: “Ha ha ha.”

Viên Thụy há miệng, vẫn không chửi tục được, tức giận nói: “Anh là đồ bại hoại.”

Trịnh Thu Dương: “Ha ha ha ha ha Hmm.”

Viên Thụy cũng bị chính câu nói của mình làm cho tức cười, nói: “Anh cầm bản sao của em mà còn dám tiện đường nhìn ngực gái, anh nói anh có hư quá không?”

Trịnh Thu Dương vừa cười vừa nói: “Vâng vâng vâng, quá hư. Không có nhìn không có nhìn, trêu em thôi.”

Viên Thụy giơ nắm đấm tay trước màn hình iPad, vỗ nhẹ một cái, mặt hung ác uy hiếp: “Còn lần sau nữa em sẽ đánh anh.”

Trịnh Thu Dương cười lăn lộn, manh đến mức tim mềm nhũng.

Tối thứ 6, Trịnh Thu Dương ôm con của hắn ngồi xem « Shiny Friends » , khách mời tập này là Tomas, cùng 1 đội với Viên Thụy, Viên Thụy cả tập toàn bày ra vẻ mặt dại trai y như con búp bê kia.

Trịnh Thu Dương tức giận, đè con búp bê ra đánh mông một trận.

Song, tập này lại tiếp tục đột phá ratting, trở thành chương trình dẫn đầu phát sóng bấy giờ.

Hôm sau, Vương Siêu gọi điện thoại cho Trịnh Thu Dương, nói: “Mày nghe người yêu mày nói chưa? Chương trình kia sắp quay bản điện ảnh, có mời Tomas tham gia!”

Trịnh Thu Dương: “…”

Vương Siêu vô cùng hào hứng nói: “Nó nói lúc trước quay chương trình toàn nhờ người yêu mày chiếu cố nó mới được lên hình nhiều như vậy, nếu không trong nhóm khách mời đông đảo sao lại chấm chọn nó, đúng là nhờ phúc người yêu mày. Hôm nào đi ăn một bữa đi, chúng ta hâm nóng tình cảm ha?”

Trịnh Thu Dương chửi ầm lên nói: “Mày có bị ngu không, nhìn không ra người yêu tao thích nó hả!”

Vương Siêu: “… Gì?”

Trịnh Thu Dương nói: “Hâm nóng tình cảm? Hâm con khỉ, chưa gì đã thấy đỉnh đầu xám ngắt, cơm này mày giữ lại ăn đi, tao không thèm đi!”

Tomas đang nâng tạ tay tập thể hình, Vương Siêu lén lút xuất hiện phía sau, dọa hắn giật mình, nói: “Làm gì?”

Vương Siêu mặt không chút thay đổi nói: “Họ Tạ, em chê anh câu tam đáp tứ, cả ngày đánh anh, rốt cục cũng đến phiên anh cho em một bài học.”

Tomas: “…”

Vương Siêu giương nanh múa vuốt nhào tới, lại bị Tomas nắm vai quăng đi, mắt nổ đom đóm nằm trên mặt đất, liền thành thật lại ngay.

Xa xa tại Thượng Hải, Viên Thụy được Lý Linh Linh thông báo, « Shiny Friends » sắp quay bản điện ảnh, vẫn là đoàn của Dương Lộ làm, kế hoạch là đến đảo Hải Nam lấy cảnh, vì muốn chiếu ngay mùa Tết cho nên không thể đợi quay xong phim thần tượng, sắp xếp cho cậu khoảng 3, 4 ngày nữa đi đến đảo Hải Nam.

Viên Thụy có hơi lo sợ, hắn chưa từng lên màn ảnh rộng, cũng rất rõ hiểu kiểu đóng phim show thực tế này, nói trắng ra là để gom tiền, hắn cảm thấy không tốt lắm.

Lý Linh Linh cũng không còn biện pháp, nói: “Lúc trước ký hợp đồng bao gồm cả chuyện này, nếu như thu hoạch tốt sẽ làm bản điện ảnh, hiện tại tiết mục đã dẫn đầu người xem rồi, cũng không thể không cho người ta kiếm số tiền này, cậu cứ cho là quay thêm tiết mục, đừng xem nó thành phim.”

Viên Thụy đành phải nói: “Được, tôi biết rồi.”

Lý Linh Linh cười nói: “Trừ thành viên cố định, cũng đã xác định mời, có Tomas cậu thích.”

Viên Thụy lúc này mới vui lên chút.

Lý Linh Linh còn nói: “Bạn trai cậu tới lấy đồ đi rồi, có nói với cậu chưa?”

Viên Thụy nói: “Nói rồi, ảnh còn khen chị đẹp đó.”

Lý Linh Linh cười nói: “Thật sao? Người cũng ngay thẳng, lại có tình có ý, lúc hắn nhìn thấy 10 mấy con búp bê giống cậu nằm trong kho hàng, rất không nỡ, còn nói với tôi có thể đem về nhà hết không, tôi nói với hắn công ty họp hằng năm sẽ dùng mấy con búp bê này làm quà rút thưởng, hắn mới chịu đi.”

Viên Thụy: “…”

Lý Linh Linh cảm khái nói: “Nhìn cũng đẹp trai, người không tệ, đối với cậu cũng thật lòng, cậu nên trân trọng nha.”

Bạn đang �

Viên Thụy tự hào đáp ứng nói: “Nhất định trân trọng!”

Cậu rất vui, mọi người đều biết cậu có bạn trai tốt! Đặc biệt đặc biệt tốt! Nhưng bạn trai cậu lại không vui nổi.

Con gái Trịnh Thiệu Dương đầy tháng xong rồi, lúc hắn quay lại công ty, phát hiện tiện nghi cho thằng em vì bản thiết kế được thông qua không ít, thậm chí có cả bộ đã làm xong khuông, đương nhiên rất không thoải mái, lúc họp hội nghị ngoài sáng nhưng ngấm ngầm giáo huấn cho cấp dưới thông suốt.

Trịnh Thu Dương nghe hiểu nhưng không nói gì, phải nói gì đây, hắn đã sớm biết sẽ thành như vậy.

Hắn chuẩn bị tham gia cuộc thi thiết kế, chỉ là trạng thái luôn không tốt, hơn nửa tháng nay không có tiến triển gì, liền muốn dùng những bộ sưu tập bị Trịnh Thiệu Dương bác bỏ đi dự thi, trợ lý lại lặng lẽ nói báo cáo, những bản thiết kế kia mặc dù không được chọn nhưng đều ở trong kho thiết kế, bản quyền thuộc về Đá Quý Vân Xương, không thể đem đi tham gia.

Viên Thụy luôn có lòng tin với hắn, cũng khích lệ hắn mỗi ngày, ngay cả trong lúc quay phim cũng đăng weibo nói cố lên cố lên.

Nhưng hắn lại không tìm được cảm hứng.

Thiết kế vốn cần trí tưởng tượng, linh cảm thường hiện ra trong nháy mắt, không phải lúc nào cũng có. Áp lực khiến cho tình trạng của hắn ngày càng kém, nhìn bản vẽ trống không không vẽ được gì.

Chủ nhật, mẹ của hắn đến, thấy hắn râu mọc lởm chởm ôm con búp bê hình Viên Thụy, kinh ngạc nói: “Thằng ngốc này, tiểu yêu tinh họ Viên nó chuốc thuốc con hay sao? Tương tư thành bệnh luôn rồi hả?”

. : .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện