Mao đài thật là đắt nha

.

Hơn 10 giờ tối, chương trình kết thúc, Viên Thụy cùng với các khách mời trong TV hát ca khúc chủ đề, hát rất hăng say, Trịnh Thu Dương ở bên cạnh nhìn cậu cười.

Điện thoại Viên Thụy ở trên bàn reo lên, cậu liếc nhìn, lập tức ngừng hát, hắng giọng một cái mới nhận.

Lý Linh Linh ở bên kia hưng phấn nói: “Viên Thụy! Chương trình mới của cậu rating đứng thứ 2 rồi! Mới tập 1 đã đứng thứ 2 rồi!”

Viên Thụy: “… A? !”

Lý Linh Linh vui không tả nỗi nói: “Boss đang xem chương trình, nói Viên Thụy biểu hiện rất tốt, nông lợi hại nha!” (Cậu rất lợi hại nha!)

Viên Thụy cố gắng nhớ lại từ trong quyển “Bách khoa toàn thư phiên dịch tiếng Thượng Hải”, nhưng không nhớ nỗi, nhưng từ giọng điệu Lý Linh Linh hẳn là đang vui vẻ khen ngợi cậu.

Lý Linh Linh nói: “Boss nói, đem cậu bồi dưỡng nối nghiệp Lương Tỳ quả không sai, cậu phải cố gắng phấn đấu, không ngừng cố gắng, cố gắng cố gắng!”

Viên Thụy: “… Cố gắng cố gắng.”

Kỳ thực cậu có chút mơ màng, rating thật sự tốt như vậy sao! ? Hai chương trình trước từng quay rating bình quân cũng đứng thứ 2, thế nhưng rating tập 1 đều rất ảm đạm, toàn dựa vào mấy tập giữa kéo cao trị số.

Cậu có hơi thấp thỏm nhìn điện thoại, cứ cảm thấy chẳng mấy chốc Lý Linh Linh sẽ gọi điện lại nói cho cậu biết hồi nãy tính nhầm rồi.

Trịnh Thu Dương thấy sắc mặt cậu quái lạ, hỏi: “Đại diện của em? Làm sao vậy?”

Viên Thụy như đang thoát hồn nói: “Chị, chị ấy nói TV rating đứng thứ 2.”

Trịnh Thu Dương vui mừng nói: “Lợi hại như vậy? Anh hồi nãy đã nói rất hay mà! Em đừng ủ rủ chứ, High lên đi! Anh đi mở chai rượu!”

Hắn đi lấy rượu, Viên Thụy vẫn không thể tin được, cầm điện thoại lướt xem, phát hiện tin tức “ Shiny Friends » dẫn đầu TV rating.

Trịnh Thu Dương cầm bình rượu đỏ lại đây, nhìn cậu đối diện với điện thoại cười khúc khích, buồn cười nói: “Bảo bối nhi, em phản xạ hình cung[1] cũng thật quá dài.”

[1] Phản ứng chậm

Viên Thụy nâng ly đang đặt trên bàn, ôm Trịnh Thu Dương hun mấy cái, hung phấn nhảy nhót quanh bàn, hai tay nắm thành quả đấm khua tới khua lui, nhịn không được rít gào: “Đứng thứ 2! 2 đó! Một triệu của tui! Một triệu!”

Có hàng xóm mở cửa sổ mắng: “Ầm ĩ cái gì! Tao còn trúng 5 triệu đây! Đừng có mà mơ!”

Viên Thụy: “…”

Qua vài giây, cậu lại tiếp tục nhảy, nhỏ giọng la: “A a a một triệu! Một triệu của tui! Ha ha ha ha!”

Trịnh Thu Dương bị manh đến hết thuốc chữa, cười thở không ra hơi.

Viên Thụy la đủ rồi, đông một tiếng ngã lên ghế sô pha, đầu gối lên đùi Trịnh Thu Dương, cười một lúc nữa mới bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Chỉ là còn chưa đưa cho em, đài truyền hình chỉ đưa tiền đặt cọc, hình như là 40%, đợi quay xong toàn bộ mới đưa hết phần còn lại, công ty em lại luôn ngâm giấm, không biết đến bao giờ tiền mới nằm trong tay em.”

Trịnh Thu Dương xoa xoa mặt của cậu, nói: “Cũng không thiếu tiền xài, không sao, sớm muộn cũng có.”

Viên Thụy nghĩ thầm, sớm hơn một chút là sẽ sớm có tiền mở phòng làm việc cho anh nha, nhưng cậu cảm thấy câu này không thể nói ra, sẽ đả kích lòng tự ái số 1 của Trịnh Thu Dương.

Cậu nói: “Không phải anh nói muốn đi du lịch sao? Chương trình này chỉ quay vài tập nữa là xong rồi, thường thì mùa đông đài truyền hình cũng không quay chương trình loại này, em cũng không có việc, lúc đó chúng ta đi chơi đi.”

Trịnh Thu Dương mặt lộ vẻ khó khăn, hắn gần đây bị Trịnh Thiệu Dương phụng mệnh “Đem theo”, mỗi ngày bận rộn chổng vó, một lát sau mới nói: “Anh còn chưa biết có thể xin nghỉ được không.”

Viên Thụy kinh hỉ, nói: “Bản thiết kế của anh được chọn rồi sao? Là bộ sưu tập nào? Rừng Hoa Mộng hay là Giọt Nước Ma Thuật?”

Trịnh Thu Dương giật mình, không ngờ Viên Thụy lại nhớ tới tên hắn đặt thiết kế.

Viên Thụy hỏi tới: “Chẳng lẽ là Vườn Hoa Vàng?”

Trịnh Thu Dương có chút cảm động, hàm hồ nói: “Vẫn chưa chọn, cũng có thể sẽ vẽ bộ mới.”

“Mấy bộ thiết kế trước cũng rất tốt mà.” Viên Thụy cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng vẫn khích lệ nói, “Bất quá, anh nhất định có thể thiết kế ngày càng đẹp.”

Cậu mở nút rượu ra, rót hai ly, vui vẻ nói: “Hôm nay quả thật quá tốt, chúng ta cũng sẽ càng ngày càng tốt!”

Trịnh Thu Dương cùng cậu cụng ly, nói: “Ừ, càng ngày càng tốt.”

Show thực tế “ Shiny Friends » trở thành một trong những con hắc mã chiến màn huỳnh quang[2] gần đây, nhất thời nổi tiếng bay xa, chủ nhật lúc Viên Thụy đến gặp ba dượng Tác Kiến Quân, Tác Kiến Quân còn tán gẫu tiết mục này với cậu, nói là mấy nhân viên trẻ của mình đều xem, còn nói trong các khách mời thích nhất là Viên Thụy.

[2] màn hình TV

Cho dù là lời khách sáo, Viên Thụy nghe cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Thứ 4 rất nhanh lại đến, lúc quay chương trình, tâm tình mọi người rất không tệ, cảm giác những người khác càng khắc sâu hơn so với Viên Thụy, dù sao Viên Thụy cũng đã trải nghiệm qua một đêm liền bạo phát nhờ show thực tế, đặc biệt là bùng nổ hút fan trên internet, nhưng mấy vị này vẫn là lần đầu tiên.

Viên Thụy đang trên đường tới, đặt trà sữa và thức ăn ở ngoài, đầy đủ số lượng, tổ tiết mục tất cả mọi người đều có phần, Triệu Chính Nghĩa gọi tràng vụ hỗ trợ chia cho mọi người. Viên Thụy tự đi chia cho nhóm khách mời, đặc biệt là nữ nghệ sĩ Đài Loan kia, cậu gần như là dâng hai tay đưa lên.

“Em xem chương trình xong mới hiểu được chị không phải giận thật.” Cậu rất xấu hổ nói, “Thật sự rất xin lỗi a, khoảng thời gian này vẫn không dám nói chuyện cùng chị.”

Nữ nghệ sĩ giật mình nói: “Thật sao? Chị còn tưởng cậu không thích chị, làm chị đây thương tâm đã lâu.”

Viên Thụy không ngừng nói xin lỗi.

Nữ nghệ sĩ cười nói: “Thật ra thì lúc vào tổ đã nghe nhiều người nói tính tình cậu rất tốt, kết quả lại luôn xa cách chị, chị còn tưởng rằng đã làm sai chuyện gì, tốt rồi, nếu là hiểu lầm, giải quyết là xong rồi.”

Viên Thụy nghĩ, nguyên lai chị gái này thục nữ ngầm, nhưng một khi gặp máy quay là trở thành một người khác, thật lợi hại.

Được tỉ lệ rating cổ vũ, trạng thái của tất cả mọi người tốt đến kì lạ, hôm nay tiến hành quay cũng thuận lợi đến kỳ lạ.

Sau khi kết thúc công việc, tổ tiết mục nói cùng nhau ăn liên hoan, chúc mừng TV rating đứng thứ 2.

Vì lý do này, Viên Thụy cũng không tiện từ chối, đành phải gọi cho Trịnh Thu Dương nói không trở về.

Trịnh Thu Dương nói: “Đúng lúc anh cũng chuẩn bị gọi cho em, anh cũng có việc.”

Viên Thụy trốn vào chỗ ít người, nói: “Anh uống ít thôi, gần đây anh uống nhiều quá.”

Trịnh Thu Dương: “Ừ, anh sẽ tìm tài xế lái thay chính quy.”

Viên Thụy: “Cũng không phải chuyện tài xế a, đối với thân thể cũng không tốt.”

Trịnh Thu Dương: “Anh biết rồi, sẽ cố gắng uống ít, em cũng vậy.”

Viên Thụy: “Anh nhớ về sớm, em mới không uống nhiều đâu.”

Hơn 10 giờ tối, Triệu Chính Nghĩa đem Viên Thụy uống say khướt đưa về nhà. Bạn đang �

Trịnh Thu Dương vừa mở cửa: “…”

Triệu Chính Nghĩa lôi Viên Thụy lên lầu mệt đến đỏ mặt tía tai, nói: “Trịnh tiên sinh, giao cho anh.”

Trịnh Thu Dương nhận người, nói: “Cậu vất vả rồi, vào uống ly nước?”

Triệu Chính Nghĩa vội nói: “Không được không được, tôi cũng phải chạy về nhà.” Hắn và Trịnh Thu Dương rất ít tiếp xúc, nhưng luôn cảm thấy vị Trịnh tiên sinh này không khác gì với loại hình thiếu gia Vương Siêu, hôm nay đột nhiên nhận ra không phải vậy, là Vương Siêu tuyệt đối sẽ không nói ra cậu “Vào uống ly nước” này.

Trịnh Thu Dương khiêng Viên Thụy vào phòng ngủ đặt lên giường, rất bất đắc dĩ, thực sự là phong thủy luân chuyển. Tửu lượng Viên Thụy không tính là quá kém, thế nhưng không biết uống rượu mạnh, chỉ cần một chút là đủ say.

Viên Thụy mắt mơ màng nhìn anh, nói: “Em về nhà rồi?”

Trịnh Thu Dương giúp cậu cởi giày, hỏi: “Phải, em còn biết mình là ai không?”

Viên Thụy ngốc tới nửa ngày mới toát ra một câu: “Tiểu Lan, tui mới là 1 a.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy: “Ha ha ha.”

Trịnh Thu Dương nói: “Còn nói sẽ không uống nhiều đâu, nhìn xem.”

Viên Thụy nói: “Không có uống nhiều, chỉ là choáng đầu. Ai ya, gọi rượu Mao Đài, thật là đắt nha.”

Trịnh Thu Dương: “… Em gọi?”

Viên Thụy nói: “Không phải em, là Dương tổng.”

Trịnh Thu Dương nhớ người này, Viên Thụy từng nói với hắn, nhân tiện hỏi: “Bà ấy cùng uống với tụi em?”

Viên Thụy nháy mắt chậm chạp, “Không phải tụi em, là bà ấy với em, người khác hình như không có uống. Bà ấy tán gẫu với em, người ta uống em cũng không thể không uống, Mao Đài thật là đắt nha.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy nói: “Mặt mũi của bà ấy thật giống cô giáo số học, em gọi cô Vương sai nhiều lần bà khẳng định mất hứng, bất quá em không sợ, em là tiểu thịt tươi một tập 1 triệu, khà khà.”

Trịnh Thu Dương: “… Anh lau mặt với tay cho em nha.”

Viên Thụy liếm liếm khóe miệng, nói: “Không cần, Mao Đài đắt như vậy lau thật đáng tiếc, để nó tự bốc hơi đi.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Hắn cuối cùng vẫn lau tay lau mặt cho Viên Thụy, sau đó đem quần áo cậu lột ra đổi áo ngủ, đem quần áo dơ ném vào trong máy giặt.

Viên Thụy yên tĩnh trong chốc lát lại gọi hắn: “Thu Dương, Thu Dương, Thu Dương.”

Trịnh Thu Dương đành phải bước lại hỏi: “Lại làm sao?”

Viên Thụy nhìn anh cười thần bí, nói: “Em cho anh biết một bí mật nha.”

Trịnh Thu Dương dụ dỗ nói: “Em là tiểu thịt tươi một tập 1 triệu, anh biết.”

Viên Thụy nói: “Không phải cái này.”

Cậu cười vài tiếng, mới nói: “Trước đây, em mỗi buổi tối đều mơ thấy mẹ.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy cười nói: “Mẹ nói cho em biết, mẹ vẫn luôn đi theo em.”

Trịnh Thu Dương chua xót, giúp Viên Thụy đắp kín chăn, nói: “Ngủ đi, ngủ rồi… là có thể nhìn thấy người.”

Viên Thụy hít hít mũi, nói: “Mẹ thật lâu không có tới.”

Trịnh Thu Dương ôn nhu nói: “Có thể gần đây người quá bận.”

Viên Thụy lắc đầu, nói: “Không phải, có anh, mẹ dần dần không đến nữa.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy nói: “Sau này khi ở cùng anh, em nói cho mẹ biết, em rất yêu người này a.”

“Mẹ nói với em, vậy con hãy dùng toàn lực thương hắn, đem mọi điều tốt nhất cho hắn.”

“Mẹ nói, đừng sợ thời gian gặp nhau ngắn ngủi, chỉ cần tận tâm tận lực, mỗi một phút đều là vĩnh hằng.”

“Mẹ còn nói, mẹ sẽ không đi cùng em nữa.”

“Bởi vì em đã không còn cô đơn.”

Buổi sáng ngày hôm sau, Viên Thụy đầu đau muốn nổ tung, đẩy đẩy Trịnh Thu Dương còn đang ngủ, nói: “Nhanh rời giường, anh bị muộn rồi.”

Trịnh Thu Dương chậm rãi ngồi dậy, hai người đầu hai tổ chim ngồi nhìn nhau.

Viên Thụy hỏi: “Mắt của anh sao sưng húp vậy?”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy trêu: “Tối qua lén khóc sao?”

Trịnh Thu Dương: “… Đúng đó.”

Viên Thụy: “…”

Trịnh Thu Dương không muốn nhắc lại lời say rượu hôm qua Viên Thụy nói, sợ cậu lại buồn, liền nói: “Em lúc uống say trở về luôn nhắc tới thằng khác, anh tức giận đến khóc đến nửa đêm.”

Viên Thụy trợn mắt há hốc mồm, nói: “Em, em nhắc tới ai?”

Trịnh Thu Dương liếc mắt nhìn cậu, diễn sâu, “Em nói xem?”

Viên Thụy khiếp sợ: “Là Bách Đồ hả… Hay là Tomas… Chẳng lẽ là Vương Tề?”

Trịnh Thu Dương: “…”

Hắn suýt nữa muốn khóc thật.

. : .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện