Thời tiết trên núi rất thất thường, một phút trước mặt trời rực rỡ, một phút sau có thể mưa to như trút nước.
Minh Tinh biết thời tiết ở đây rất tào lao, nhưng nào có ngờ lại tào lao đến nhường này.
Nhiệt độ nói xuống là xuống, mưa càng lúc càng lớn, thêm cả cuồng phong tàn sát bừa bãi trong rừng. Tiến độ quay phim bị gián đoạn, mọi người chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi đợi hết mưa rồi quay tiếp.
Nhưng trời không chiều lòng người, mưa suốt một đêm vẫn chưa chịu ngừng. Hôm sau trời còn chưa sáng, Minh Tinh đang ngủ thì nghe cửa phòng bị đập rầm rầm.
Hắn giật mình tỉnh dậy, lảo đảo ra mở cửa, chỉ thấy Tiểu Khương mặt mày lo lắng đứng bên ngoài.
Minh Tinh dụi mắt: “Sao vậy?”
“Anh Tinh nhanh thu dọn đồ đạc đi. Mưa lớn quá, hình như thôn bên cạnh có lở đất, đạo diễn thấy nguy hiểm nên bảo toàn bộ đoàn phim khẩn cấp xuống núi.” Lúc Tiểu Khương đang nói, phòng đối diện mở cửa ra.
Ảnh Đế ăn mặc chỉnh tề bước tới, hai đầu lông mày cau chặt: “Dọn nhanh một chút, lát nữa có xe tới đón chúng ta.”
Minh Tinh nhìn bên ngoài vẫn đang mưa to không dứt, lo lắng nói: “Mưa lớn vầy mà xuống núi có nguy hiểm không?”
Ảnh Đế thở dài: “Lượng mưa vượt quá một trăm rồi, nếu gặp sạt lở thì càng nguy hiểm hơn, thôn dân đã bắt đầu sơ tán, chúng ta đi cùng họ.”
Minh Tinh gật đầu, vào phòng thu dọn đồ đạc, Tiểu Khương cũng ở lại phụ giúp hắn.
Dọn được một nửa, Minh Tinh bỗng nghe bên tai vang lên một tiếng “ầm” thật lớn. Lòng hắn căng chật, vọt tới cửa sổ nhìn thì thấy ở xa xa có một gốc đại thụ cắm rễ trên sườn núi bị nước mưa cuốn vào sơn đạo, cành lá gãy rụng, hình dáng thê thảm vô cùng.
Tiểu Khương sợ hãi nói: “Còn mưa nữa chắc ngọn núi phía sau chúng ta sụp luôn quá.”
Minh Tinh mím môi, đột nhiên nhớ tới hôm nay Đường Hâm Thành sẽ đến thăm mình, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho hắn. Không ngờ vừa nhìn đã thấy không có sóng, cũng không biết có phải do mưa to nên đường truyền bị gián đoạn hay không.
Mặc dù không có sóng nhưng cũng may trên màn hình vẫn có tín hiệu wifi.
Minh Tinh thở ra một hơi, gửi tin nhắn vào cả QQ và wexin cho hắn, bảo đảm Đường Hâm Thành có thể thấy được.
Tiểu Minh: Hâm Hâm, mưa lớn quá, trên núi đang có lở đất, Hâm Hâm đừng lên đây, ngoan ngoãn ở chân núi chờ anh!
Đường Hâm Thành mang theo bao lớn bao nhỏ toàn đồ ăn vặt, đang trên đường sắt cao tốc thì nhận được tin, bỗng nhiên nhìn thấy tin nhắn dọa người như vậy làm trái tim hắn cũng treo lơ lửng. Hắn lập tức gọi cho Minh Tinh, nhưng gọi thế nào cũng không được, gọi cho Ảnh Đế cũng giống như vậy.
Vì thế hắn chỉ đành gửi wexin cho Minh Tinh.
Nhóc Lắp Bắp: Anh có bị thương không?? Nhớ tới còn một người anh họ là Ảnh Đế, hắn nhanh chóng bổ sung: Anh họ em có khỏe không?
Tiểu Minh: Đều ổn, không có ai bị thương cả, Hâm Hâm ngoan ở dưới chờ anh, không được lên đây!
Trái tim đang treo lơ lửng của Đường Hâm Thành thả xuống một nửa.
Sau đó lại thấy Minh Tinh gửi tới thêm một tin.
Tiểu Minh: Anh không muốn nhóc lắp bắp của anh bị đất đá cuốn đi mất đâu.
Đường Hâm Thành ngẩn người, vùi mặt vào lòng bàn tay mướt mồ hôi.
Đồ thiểu năng, lại nhắc đến cấm kỵ của em…
Được rồi, lần này tha cho anh.
Minh Tinh biết thời tiết ở đây rất tào lao, nhưng nào có ngờ lại tào lao đến nhường này.
Nhiệt độ nói xuống là xuống, mưa càng lúc càng lớn, thêm cả cuồng phong tàn sát bừa bãi trong rừng. Tiến độ quay phim bị gián đoạn, mọi người chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi đợi hết mưa rồi quay tiếp.
Nhưng trời không chiều lòng người, mưa suốt một đêm vẫn chưa chịu ngừng. Hôm sau trời còn chưa sáng, Minh Tinh đang ngủ thì nghe cửa phòng bị đập rầm rầm.
Hắn giật mình tỉnh dậy, lảo đảo ra mở cửa, chỉ thấy Tiểu Khương mặt mày lo lắng đứng bên ngoài.
Minh Tinh dụi mắt: “Sao vậy?”
“Anh Tinh nhanh thu dọn đồ đạc đi. Mưa lớn quá, hình như thôn bên cạnh có lở đất, đạo diễn thấy nguy hiểm nên bảo toàn bộ đoàn phim khẩn cấp xuống núi.” Lúc Tiểu Khương đang nói, phòng đối diện mở cửa ra.
Ảnh Đế ăn mặc chỉnh tề bước tới, hai đầu lông mày cau chặt: “Dọn nhanh một chút, lát nữa có xe tới đón chúng ta.”
Minh Tinh nhìn bên ngoài vẫn đang mưa to không dứt, lo lắng nói: “Mưa lớn vầy mà xuống núi có nguy hiểm không?”
Ảnh Đế thở dài: “Lượng mưa vượt quá một trăm rồi, nếu gặp sạt lở thì càng nguy hiểm hơn, thôn dân đã bắt đầu sơ tán, chúng ta đi cùng họ.”
Minh Tinh gật đầu, vào phòng thu dọn đồ đạc, Tiểu Khương cũng ở lại phụ giúp hắn.
Dọn được một nửa, Minh Tinh bỗng nghe bên tai vang lên một tiếng “ầm” thật lớn. Lòng hắn căng chật, vọt tới cửa sổ nhìn thì thấy ở xa xa có một gốc đại thụ cắm rễ trên sườn núi bị nước mưa cuốn vào sơn đạo, cành lá gãy rụng, hình dáng thê thảm vô cùng.
Tiểu Khương sợ hãi nói: “Còn mưa nữa chắc ngọn núi phía sau chúng ta sụp luôn quá.”
Minh Tinh mím môi, đột nhiên nhớ tới hôm nay Đường Hâm Thành sẽ đến thăm mình, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho hắn. Không ngờ vừa nhìn đã thấy không có sóng, cũng không biết có phải do mưa to nên đường truyền bị gián đoạn hay không.
Mặc dù không có sóng nhưng cũng may trên màn hình vẫn có tín hiệu wifi.
Minh Tinh thở ra một hơi, gửi tin nhắn vào cả QQ và wexin cho hắn, bảo đảm Đường Hâm Thành có thể thấy được.
Tiểu Minh: Hâm Hâm, mưa lớn quá, trên núi đang có lở đất, Hâm Hâm đừng lên đây, ngoan ngoãn ở chân núi chờ anh!
Đường Hâm Thành mang theo bao lớn bao nhỏ toàn đồ ăn vặt, đang trên đường sắt cao tốc thì nhận được tin, bỗng nhiên nhìn thấy tin nhắn dọa người như vậy làm trái tim hắn cũng treo lơ lửng. Hắn lập tức gọi cho Minh Tinh, nhưng gọi thế nào cũng không được, gọi cho Ảnh Đế cũng giống như vậy.
Vì thế hắn chỉ đành gửi wexin cho Minh Tinh.
Nhóc Lắp Bắp: Anh có bị thương không?? Nhớ tới còn một người anh họ là Ảnh Đế, hắn nhanh chóng bổ sung: Anh họ em có khỏe không?
Tiểu Minh: Đều ổn, không có ai bị thương cả, Hâm Hâm ngoan ở dưới chờ anh, không được lên đây!
Trái tim đang treo lơ lửng của Đường Hâm Thành thả xuống một nửa.
Sau đó lại thấy Minh Tinh gửi tới thêm một tin.
Tiểu Minh: Anh không muốn nhóc lắp bắp của anh bị đất đá cuốn đi mất đâu.
Đường Hâm Thành ngẩn người, vùi mặt vào lòng bàn tay mướt mồ hôi.
Đồ thiểu năng, lại nhắc đến cấm kỵ của em…
Được rồi, lần này tha cho anh.
Danh sách chương