Tin tức Minh Tinh hủy hợp đồng với công ty cũ nhanh chóng được lan truyền. Cũng không biết do ai khơi mào, nhưng lúc này có rất nhiều người chửi hắn vong ân bội nghĩa, vừa nổi tiếng đã vội trèo cao, đã vậy còn dụ dỗ Ảnh Đế.

Đến cả Minh Tinh còn không biết mình nổi tiếng từ khi nào. Dù sao hơn hai tháng này ngoại trừ show thực tế và vài cái quảng cáo lẻ tẻ, hắn cũng chỉ diễn mỗi “Tranh đoạt”, mà đất diễn cũng chẳng nhiều, một tuần đã đóng máy.

[Ở đâu ra mà lắm kẻ tào lao vậy? Chưa nghe tên lần nào luôn, cầu thông não.]

[Làm trò nhiều rồi đi đóng phim, tui nhàm mấy chiêu lăng xê này quá rồi.]

[Lại là Trịnh Tây Xuyên, sao đi tới đâu cũng gặp Trịnh Tây Xuyên hết vậy.]

[Ra là quỳ liếm cái bô thái giám của Trịnh Tây Xuyên, khó trách sao lại vong ân phụ nghĩa.]

Minh Tinh đọc kỹ từng bình luận chửi rủa, thỉnh thoảng còn chép miệng chậc lưỡi, cầm lon coca trên bàn uống hai hớp.

“Độc, quá độc, trên miệng tụi này bôi thuốc trừ sâu chắc luôn!”

Đường Hâm Thành ngồi ở đầu kia của sô pha, trên chân đặt một cái laptop, nghe vậy liếc Minh Tinh mấy lần.

“Anh không…không giận sao?”

“Không.” Minh Tinh cười nói, “Anh giận cho chúng nó thành công à?”

Người làm việc này chắc hẳn đã có dự tính trước, chỉ nhằm vào một mục tiêu, muốn hắt nước bẩn vào Minh Tinh, cho hắn biết dù có đổi công ty cũng vô dụng, hắn vĩnh viễn không nổi được.

Mà ai lại làm ra loại chuyện này, thật ra phạm vi nghi vấn rất nhỏ.

“Cậu nói xem có phải anh Phí không?” Minh Tinh hỏi.

“Em…không biết.” Đường Hâm Thành thấy Minh Tinh đang cười, nhưng hắn biết người này chẳng vui vẻ gì.

Nụ cười từ nội tâm của Minh Tinh chưa bao giờ như thế.

“Méo xem nữa!” Minh Tinh hét lớn một tiếng, ném điện thoại đi, lại lết tới ghế quý phi bên cạnh nằm.

Hắn quen tay cầm điều khiển bật tivi, chuyển đến kênh chiếu show thực tế của mình bắt đầu xem.

Thổi điều hòa, uống coca, khỏi nói có bao nhiêu mãn nguyện.

Hắn vừa xem vừa cười, có thể nhìn chính mình trong tivi cười cả buổi.

Nửa tiếng sau…

Đường Hâm Thành đợi mười phút không nghe thấy động tĩnh gì, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện Minh Tinh đã ngoẹo cổ ngủ như chết từ lúc nào.

Hắn vào phòng lấy một cái chăn mỏng đắp cho Minh Tinh, lại thấy trong tay hắn còn cầm lon coca đã uống cạn.

Khóe miệng hơi cong lên, Đường Hâm Thành nhẹ nhàng lấy lon nước trong tay hắn.

Minh Tinh ngủ không yên cựa mình, nhưng cuối cùng vẫn không tỉnh lại, trở mình một cái rồi ngủ càng ngon.

Đường Hâm Thành đứng bên cạnh nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên xoay người cầm điều khiển vặn nhỏ âm lượng tivi, sau đó lại mang theo laptop vào phòng làm việc.

Mắt hắn lóe sáng, nét mặt kiên nghị, cả người toát ra hơi lạnh thấu người.

Trong đầu như có gì đang khuấy đảo, dưới tay phảng phất như có gió.

Im Lặng Là Vàng: Tới lúc mấy người trả nhân tình cho tôi rồi.

Hắn gửi tin cho các công ty thủy quân trước đây từng hợp tác, phát tín hiệu khai chiến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện