Người trẻ tuổi đen mặt bước đi, đầu không ngoảnh lại.

Minh Tinh thấy hắn có vẻ giận thật, lập tức lắc đuôi cún đuổi theo dỗ.

“Hâm Hâm đừng giận anh mà, vừa nãy anh chỉ lỡ miệng thôi mà, anh không có ác ý đâu mà~”

“Hâm Hâm đừng vậy mà, nói chuyện với anh đi mà~”

“Anh không cố ý móc áo vào xe thật mà, sao anh lại lấy mạng mình ra đùa được chứ!”

Đường Hâm Thành không đếm xỉa tới hắn, đưa tay lau mồ hôi trên trán, liếc cũng không thèm liếc lấy một cái.

Minh Tinh không thấy hắn để ý đến mình, lải nhải một hồi cũng dần yên tĩnh lại.

Đường Hâm Thành đột nhiên không nghe tiếng ồn ào của hắn nữa, không biết vì sao lại càng thấy bực hơn.

Đi được một đoạn, hắn không nhịn được quay đầu lại nhìn, nhưng sau lưng làm gì có người nào, Minh Tinh đã biến mất không còn dấu vết! Đường Hâm Thành trừng mắt, hắn cảm thấy ngực của hắn đau, phổi của hắn đau, dường như sắp nổ tung rồi.

Hắn nhắm mắt lại, cố gắng để mình bình tĩnh hơn, quyết định tối nay về phải xoát cho Minh Tinh tám chín cái tag anti mới hả dạ!

Đương nghĩ miên man, chợt hắn thấy bên mặt bị dán một thứ lạnh buốt, hắn giật mình mở to mắt nhìn sang liền thấy Minh Tinh cười ngây ngô đứng bên cạnh, còn đem một lon coca lạnh dán vào mặt hắn.

“Hâm Hâm uống chút đồ lạnh hạ hoả đi.” Minh Tinh nịnh nọt nói.

Cứ như vậy, quả bom một giây trước chuẩn bị nổ, một giây sau đã bị lon coca dập tắt.

Đường Hâm Thành nhận nước từ tay hắn, khoé miệng giật giật, do dự không biết có nên nói chuyện hay không.

Minh Tinh: “Nói được thì đừng nghẹn.”

Đường Hâm Thành không quá tình nguyện lí nhí một câu: “Cảm…cảm ơn anh.”

Minh Minh cũng mở lon coca của mình, đưa lên miệng che đi nụ cười không cách nào đè xuống được. Hắn sợ em họ lại cho là mình có ý cười nhạo, nhưng thật ra hắn cảm thấy em họ như vầy…

Rất đáng yêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện