Đã có sự quyết tâm, Ngân hằng đi đến bệnh viện gặp Minh Nhật, cô hy vọng có thể tìm được một tia hy vọng dù rằng rất mong manh từ Minh Nhật.
Nhưng Minh Nhật không hề có ở bệnh viện, người chăm sóc bà cậu chính là cậu An, cậu An bèn nói cho Ngân Hằng biết Minh Nhật đi đâu.
- Nó đi viếng mộ mẹ ở nghĩa trang rồi….
Ngân Hằng vừa nghe xong liền quay lưng đi tìm cậu ấy ngay lập tức.
Nghĩa trang cũng là điểm chung của họ, bởi vì nơi đó có hai người mẹ mà họ hết mực yêu quý đang nằm. Cô và Minh Nhật đều là những đứa trẻ mồ côi mẹ, cho nên cả hai rất hiểu tình cảm mình dành ẹ là như thế nào.
Ngân Hằng cầm trên tay hai bó hoa cúc trắng, cô đến mộ mẹ mình, muốn đặt lên đó một bó hoa cúc. Không ngờ lại thấy trước mộ mẹ là một bó hoa cúc trắng khác, không cần nghĩ, cô cũng biết người đặt bó hoa ấy là ai. Hai người họ đã từng hứa khi ai đến viếng thăm mộ mẹ, sẽ viếng thăm mộ mẹ của người kia. Đó là một lời hứa hẹn.
Đặt bó hoa cúc xuống mộ mẹ mình, Ngân Hằng thì thầm với mẹ mình vài câu rồi tiến lại phần mộ của mẹ Minh Nhật. Từ xa xa, cô đã thấy bóng dáng cao ráo của Minh Nhật đang đứng yên trước mộ mẹ của cậu. Cô tiến lại gần thì nhìn thấy được vẻ mặt chất chứa đau buồn của Minh Nhật. Bên dưới là một tờ xét nghiệm nhàu nát.
Cô đặt nhẹ bó hoa cúc trước mộ mẹ của Minh Nhật, bên cạnh bó hoa của cậu ấy, cúi lạy vài cái rồi quay người nhìn tờ xét nghiệm dưới đất kia.
Ngân Hằng nhặt tờ xét nghiệm đó lên xem xét. Quả nhiên đây là báo cáo xét nghiệm cho thấy tủy của Minh Nhật rất thích hợp để hiến cho Lâm Phong.
Ngân Hằng vuốt tờ giấy thật thẳng thớm rồi đặt ngay ngắn trước phần mộ của mẹ Minh Nhật.
- Là cậu An nói cho bạn biết mình ở đây sao? – Minh Nhật đứng im lặng nhìn cô nãy giờ bỗng lên tiếng.
Ngân Hằng không trả lời mà gật đầu, cô đứng dậy đối diện với Minh Nhật.
- Bạn có thấy buồn cười hay không? Mình là đứa trẻ mà họ đã bỏ rơi không ngó ngàng đến, thậm chí họ còn không muốn sự có mặt của mình trên cõi đời này nữa. Chỉ vì họ đã có một đứa con khác, trong bao nhiêu năm qua, họ không hề ngó ngàng gì đến mình. Bây giờ thì sao nào, đứa con đó của họ mắc bệnh, mà người duy nhất có thể cứu lại là mình. Ông trời quả thật quá công bằng rồi. Ông ta cho người cái này thì lấy đi cái kia. Ông ta cho tên khốn ấy có tất cả, nhưng lại lấy đi sức khỏe và sự sống của tên khốn ấy.
- Bạn cho đó là sự công bằng hay sao – Ngân Hằng phẫn nộ lên tiếng.
Minh Nhật nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa nhiều tâm tư.
- Bạn có cuộc sống đau buồn, cực khổ, gia đình bạn tan nát, mẹ mất, ba bị đi tù, bạn cho rằng đó là lỗi của Lâm Phong hay sao? Bạn sai rồi, sai nghiêm trọng rồi. Người có lỗi với bạn không phải là bạn ấy, người có lỗi với bạn là ba mẹ của bạn ấy, không phải bạn ấy. Lâm Phong cũng như bạn, cả hai đều là những người vô tội. Mọi tội lỗi của ba mẹ bạn ấy, không liên quan gì đến bạn ấy. Nếu muốn hận, hãy hận ba mẹ của bạn ấy.
- Không phải lỗi của tên đó ư!- Minh Nhật bật cười lớn rồi gằn giọng nói trong giận dữ – Nếu như không có tên đó, thì vị trí hiện nay mà hắn ta có sẽ là của mình, bạn hiểu không hả? Vậy thì mình cần gì phải mang tiếng là con của tội phạm, cần gì mỗi ngày đánh nhau đến chảy máu vì bị nhục mạ. Sẽ không có ai nhìn mình bằng cặp mắt khinh rẻ và mắng ****. Cuộc sống của mình sẽ hạnh phúc như bao đứa trẻ khác.
- Phải! nếu như không có Lâm Phong, thì có lẽ vị trí đó rất có thể đã thuộc về bạn. Nhưng chẳng có ai có thể chọn lựa ình cuộc sống khi chưa sinh ra cả. Lâm phong cũng vậy, bạn ấy chẳng thể lựa chọn cuộc sống cho riêng bạn ấy khi còn trong bụng mẹ, ….là cuộc sống chọn bạn ấy. Bạn cũng vậy, là cuộc sống này đã chọn bạn. Đúng là cuộc sống khắc nghiệt đã chọn bạn, khiến bạn oán trách.
Nhưng bạn có nghĩ đến việc, nếu không có Lâm Phong, vị trí đó thuộc về bạn, còn mẹ bạn thì sao?
Mẹ bạn liệu có thể vì bạn mà có được cuộc sống giàu sang hay không? Hay bà phải đau khổ mang nặng đẻ đau rồi sau đó đứa ruột nhìn bạn rời xa bà ấy. Bạn nghĩ đến điều này chưa?
Minh Nhật ngây người trước lời Ngân hằng, cuộc sống khốc liệt đã chọn cậu, nếu cậu chấp nhận cuộc sống giàu sang này thì mẹ cậu sẽ đau khổ.
Ngân Hằng thấy Minh Nhật đã bị tác động trước những lời mình nói, cô bèn nói thêm vào:
- Minh Nhật, bạn thử nghĩ xem, liệu mẹ bạn có vui khi bạn sống trong căm hận hay không? Liệu bác ấy có muốn bạn đứng nhìn người anh em cùng chung dòng máu của bạn chết hay không?
- Anh em cùng chung dòng máu ….haha – Minh Nhật phá ra cười, sau đó cậu đưa đôi mắt đầy tức giận nhìn Ngân Hằng – Tại sao mình phải coi tên khốn đó là anh em cơ chứ.Là bởi vì mình và tên đó có cùng huyết thống à. Thật buồn cười.
- Minh Nhật, bạn suy nghĩ kỹ lại đi. Cứ coi như Lâm Phong không phải là an hem với bạn thì sao. Đối với một người xa lạ bạn còn giúp đỡ thì tại sao lại không chịu cứu một mạng sống chứ.
- Người xa lạ….- Minh Nhật nhìn cô với ánh mắt châm biếm – Mình giúp bạn bởi vì mình thích bạn.
Ngân Hằng hơi ngây người khi nghe Minh Nhật nói thẳng ra như thế.
- Nhưng tại sao? Tại sao ngay cả bạn cũng đứng về phía Lâm Phong, tại sao người bạn chọn là Lâm Phong chứ không phải mình cơ chứ – Minh Nhật nhìn Ngân Hằng buông lời oán trách – Mình đã nghĩ, chúng ta giống nhau như vậy, người thích hợp với bạn là mình chứ không phải là Lâm Phong.
- Tình cảm là một thứ không thể nắm bắt được, nó không thuộc vào lý trí mà là thuộc con tim. Có lẽ vì hoàn cảnh chúng ta quá giống nhau, cho nên mới không thích hợp với nhau. Bởi vì con người ta cần tìm những chỗ thiếu của mình mà bồi đắp vào để tạo nên hai nữa hoàn chỉnh của tâm hồn. Chúng ta đều là những con người lạnh lùng, nhưng co rút lại vào một góc lẩn tránh tất cả mọi người. Vừa mang nỗi cô đơn, vừa mang nỗi sợ hãi không dám cho ai đụng đến vì sợ bản thân lại bị tổn thương. Nhưng Lâm Phong thì khác, bạn ấy gần như trái ngược với chúng ta . Bạn ấy như một ngọn lửa sôi nổi và dũng cảm. Bạn ấy nghĩ điều gì thì sẽ làm điều đó, muốn nói gì thì sẽ nói ra chứ không giữ mãi trong lòng như chúng ta. Bạn ấy là cơn gió nóng thổi đến khiến mình thấy ấm áp.
- Hóa ra là như vậy – Minh Nhật cười nhạt – Vì mình là kẻ lạnh lùng nên bạn chọn hắn chứ không chọn mình. Haha…
Ngân Hằng muốn phủ nhận nhưng lời nói lại không thể ra khỏi miệng. Cô cũng từng nghĩ, nếu như mình không bị tình cảm chân thành của Lâm Phong làm cảm động, vậy thì có thể chấp nhận Minh Nhật hay không? Có lẽ nếu không gặp Lâm Phong, cô sẽ đón nhận Minh Nhật, vì cậu ấy hiểu cô nhất.
- Bạn nói đúng, mình là kẻ lạnh lùng, chỉ muốn bảo vệ bản thân mà thôi. Cho nên mình sẽ không vì tên đó mà làm tổn thương bản thân mình đâu.
- Mình thật thất vọng vì bạn. Bây giờ, mình đã hiểu rõ hơn lí do vì sao mình chọn lâm Phong. Bạn ấy dù tính tình bốc đồng lại trẻ con, nhưng có một điều, bạn ấy sẽ không ích kỷ, không bỏ rơi người bị nạn, dù đó chỉ là con chó con bẩn thỉu bị người ta vứt bỏ – Ngân Hằng nghĩ đến con Bỏ rơi được Lâm Phong nhặt về khi lần đầu hai người gặp nhau – Còn bạn thì sao. Bạn ích kỷ, bạn bị sự thù hận làm che mờ lý trí, bạn có thể ngoảnh mặt làm ngơ trước một người sắp chết, hơn hết, người đó lại là anh em với bạn.
- Nếu như mình cứu tên đó, mình nhận được cái gì chứ – Minh Nhật phẫn nộ trước lời trách móc của Ngân Hằng – Bạn nói xem, mình sẽ nhận được cái gì?
- Giúp người là điều nên làm, không nên đòi hỏi người khác báo đáp.
- Nhưng nếu mình đòi hỏi thì sao?
Không gì làm tình yêu xa cách.
- Mẹ…khoảng bao lâu thì con sẽ chết – Lâm Phong quay mặt nhìn lên trời sau khi tỉnh lại, một giọt nước mắt từ gương mặt cậu rơi ra. Cậu biết bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu là của mẹ mình, bà lúc nào cũng ở bên cạnh cậu lo lắng – Thật tiếc là con đã bỏ lỡ quá nhiều
Vốn vẫn tưởng có thể vui vẻ cùng Ngân Hằng hết ngày hôm qua, vậy mà….Con người thường chẳng bao giờ biết quý trọng thời gian, chỉ đến khi nó trôi qua, mới bắt đầu thấy hối tiếc.
Cậu từng nghĩ, bản thân có một cuộc sống vô cùng đầy đủ, thậm chí cảm thấy cuộc sống này quá ư nhàm chán. Cậu cho rằng mình còn quá trẻ, mình còn rất nhiều thời gian cho nên đã bỏ phí rất nhiều thời gian mà không biết rằng nó sẽ bị lấy đi bất ngờ như thế.
Cuộc sống trước mặt cậu là một màn tăm tối, bởi vì cậu không biết khoảng thời gian còn lại của bản thân là bao lâu. Đột nhiên cảm thấy còn có quá nhiều việc cậu muốn thực hiện, còn rất nhiều việc cậu chưa làm. Cậu cảm thấy vô cùng tiếc nuối và hối hận vì đã bỏ lỡ khoảng thời gian qua
Nghe con trai hỏi, bà Ngọc Lan bưng mặt khóc trong đau đớn.
Bà còn nhớ, vào cái ngày Lâm Phong thi xong môn thi cuối cùng rồi trở về trong tình trạng ướt hết toàn thân, sau đó bị sốt cao , bà phải hốt hoảng đưa cậu đi bệnh viện. Sau đó phát hiện ra căn bệnh
Ngay từ lúc biết Lâm Phong mắc bệnh ung thư máu, ban đầu chồng bà muốn giấu giếm không cho Lâm Phong biết sự thật này cho đến khi tìm ra được người có tủy thích hợp. Bà cũng muốn Lâm Phong có thể vui vẻ mà sống tiếp cho nên bà cũng đồng ý với ý kiến của chồng.
Nhưng khi bà nghe Lâm Phong nói ra những ước mơ của mình bằng giọng đau buồn, bà biết rằng không thể giấu con trai về căn bệnh này. Bởi vì bà muốn rằng…lỡ chẳng may chẳng thể tìm được tủy thích hợp thì ít ra trong thời gian còn lại, Lâm Phong có thể thực hiện được ước mơ của mình. Bà không muốn con trai có điều hối tiếc khi ra đi.
Bà đã đau khổ biết bao nhiêu khi hay tin này, thương cho đứa con trai còn chưa trải qua cái tuổi 17. Đó là đứa con bà đứt ruột đẻ ra, là đứa con rất khó khăn mới có được. Vậy mà ông trời lại nỡ cướp mất nó khỏi tay bà.
Khi bà quyết tâm nói ra cho Lâm Phong biết, bà nghĩ thằng bé sẽ suy sụp nhiều lắm, nhưng bà không ngờ Lâm Phong lại đón nhận sự thật này một cách bình thản. Lâm Phong chỉ hỏi bà một câu
- Tại sao căn bệnh này lại chọn con hả mẹ.
Chỉ một câu thôi, cũng khiến bà đau như đứ từng đoạn ruột. Tại sao hạnh phúc và vui vẻ không chọn con bà. Hay kẻ chọn con bà là sự gian nan vất vả, bà cũng có thể chấp nhận. Vậy mà căn bệnh này lại chọn con bà, thần chết lại chọn con của bà.
Chỉ là một câu nói thôi, nó cũng nói lên sự đau long vô cùng tận của Lâm Phong. Nỗi đau này quá lớn, lớn đến nỗi muốn từ chối nó cũng không được, nên chỉ có thể chấp nhận nó trong đau đớn mà thôi
Lâm Phong chỉ hỏi bà đúng câu đó mà thôi. Sau đó không nói thêm gì hết cho đến bây giờ.
Đây là lần thứ hai Lâm Phong hỏi bà, nhưng lại không ngờ Lâm Phong lại hỏi bà về thời gian cậu còn tồn tại trên cõi đời này.
Bà Ngọc Lan khóc nức nở lắc đầu nói:
- Không đâu? Con đừng có suy nghĩ bậy như thế. Rồi chúng ta sẽ tìm được người có tủy phù hợp với con, con yên tâm tĩnh dưỡng đi.
- Mẹ! Con xin lỗi mẹ, con toàn làm mẹ lo lắng cho con mà thôi – Cậu nhìn những giọt nước mắt trên mặt mẹ đau lòng đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đó.
- Không đâu! Con là con trai ngoan nhất của mẹ – Bà Ngọc lan cố gắng kiềm nén nước mắt của mình, bà không muốn làm Lâm Phong thêm đau lòng nữa
Lâm Tịnh cũng bước đến vỗ nhẹ vai mẹ nói:
- Được rồi, có Ngân Hằng ở đây, hai người làm vậy sẽ khiến cô bé khó xử đó.
Nghe nói, Lâm Phong mới giật mình quay lại tìm kiếm, cậu phát hiện ra Ngân Hằng đang đứng bên cạnh cửa sổ nhìn về phía cậu, chóp mũi và khóe mắt cô có chút đỏ.
- Để hai đứa nó nói chuyện đi mẹ, chúng ta đi tìm bác sĩ nói chuyện – Lâm Tịnh thấy vậy bèn khuyên mẹ mình.
Bà Ngọc Lan cũng gật đầu rồi đứng dậy theo Lâm Tịnh ra ngoài
Từ lúc biết Ngân Hằng ở đây, ánh mắt Lâm Phong không rời khỏi dáng người cô. Cậu chưa đủ dũng cảm để nói rõ với cô về căn bệnh mà cậu mắc phải. Nhưng xem ra giờ đây cô đã biết hết tất cả rồi. Ánh mắt cô nhìn cậu không chớp, đôi mắt màu đen trong suốt đó đang ẩn chứa nét buồn đau. Là sự đau buồn hay là sự thương cảm.
Ngân Hằng tiến lại gần trong ánh nhìn không dứt của Lâm Phong. Khi cô dừng lại, Lâm Phong nén đau thương quay đầu nói
- Bạn đi đi.
- Vì sao? Chỉ vì bạn bị ung thư máu hay sao?
- Vì mình không cho bạn được bất cứ lời hứa hẹn nào cả. Lời hứa mà các chàng trai đều hứa với người con gái mình yêu
- Nếu mình nói, mình không cần lời hứa hẹn thì sao? Nếu mình nói, dù thời gian bên bạn là những giây phút ngắn ngủi mình cũng chấp nhận, chỉ cần….- Cô ngừng lại nhìn cậu im lặng.
Lâm Phong thấy Ngân Hằng bỏ lỡ câu nói, cho nên quay đầu lại, mong muốn nghe tiếp câu nói bỏ dở kia. Ngân Hằng thấy Lâm Phong quay đầu nhìn mỉnh, cô nhoẻn miệng cười nói:
- Chỉ cần bạn luôn nhìn về phía mình. Thật ra yêu cầu của con gái rất đơn giản. Bất luận thời gian hai người bên nhau có bao nhiêu lâu đi chăng nữa, chỉ cần trong long người con trai luôn luôn chỉ có hình bong của người con gái đó là đủ rồi. Đó là nguyện ước muôn đời của con gái. Cho nên….- Cô dừng lại nhìn sâu vào ánh mắt Lâm Phong xúc động nói – Cho nên, bất luận là thời gian bao nhiêu lâu, bất luận là thời gian bạn dành ình chỉ còn 1 tháng, 1 tuần…. hay chỉ là 1 giây, trong lòng bạn chỉ có một mình mình là đủ rồi. Bởi vì ….em yêu anh – Ngân Hằng chậm rãi nói ra ba tiếng thổ lộ.
Môi Lâm Phong run run mấp mấy không thành lời trước lời thổ lộ của Ngân Hằng.
- Trong lòng bạn có không? – Cô lên tiếng hỏi
Khóe mắt cay nồng, toàn thân run lên những giai điệu hạnh phúc. Lâm Phong gắng gượng ngồi dậy, Ngân hằng thấy vậy vội đến giúp đỡ cậu. Sau khi đã có thể đối mặt với nhau Lâm Phong nhìn thẳng vào mắt Ngân Hằng và đáp:
- Có. Trong long mình từ giây phút bắt đầu thì vẫn luôn chỉ có bạn. Chỉ có riêng một mình bạn mà thôi.
Ngân Hằng khẽ mĩm cười hạnh phúc gật đầu, nước mắt rơi xuống mặt cô, rơi xuống bàn tay Lâm Phong, một cảm giác nóng hổi và ấm áp lan tỏa giữa hai trái tim trong sáng. Giữa mối tình vụng dại ngây thơ, giữa đau khổ và hạnh phúc.
- Hứa với mình, không được nản lòng. Bạn phải luôn cố gắng tiếp tục sống, cho dù rằng chẳng có một tia hy vọng mong manh nào. Hãy vì mình mà sống tốt có được không?
Lâm Phong gật đầu choàng tay ôm lấy Ngân Hằng. Cái gật đầu mang theo lời hứa, dù rằng ngày mai cậu có thể nhắm mắt xuôi tay đi chăng nữa. Cái ôm ấm áp thể hiện tình yêu chân thành của cậu qua từng hơi ấm yêu thương
Ngân Hằng tựa người vào vai Lâm Phong, cô khẽ nhắm mắt lại, răng cắn chặt môi đến chảy máu, cố gắng kìm nén sự đau lòng đang dằn xé trong lòng cô
Hai người trò chuyện thật nhiều bên nhau.
- Điều mình hối tiếc là chúng ta chưa chính thức hẹn hò, cùng nhau đi chơi, làm những việc mà mấy cặp tình nhân hay làm – Lâm Phong thờ dài buồn rầu nói.
- Chẳng phải chúng ta cũng đi chơi trò chơi với nhau, cùng nhau đi chợ, cùng nhau đi ngắm hoa hướng dương đó sao? – Ngân hằng tròn mắt nhìn cậu nói.
- Không đúng. Đó không phải là hẹn hò chính thức – Lâm phong phản bác lại.
- Vậy phải như thế nào? – Ngân hằng phải thú nhận, lĩnh vực này cô hoàn toàn không biết tí nào.
- Hẹn hò là phải nắm tay nhau đi trên phố – Lâm Phong đỏ mặt ấp úng nói – Mình có thể lớn tiếng nói với mọi người bạn là bạn gái mình, còn nữa….
Cậu xấu hổ không dám nói tiếp. Vẻ xấu hổ đỏ cả mặt của cậu rất dễ thương, cái dễ thương ngây ngô của những chàng trai mới lớn khiến trái tim Ngân hằng đập rộn rang
Cô luồn nhẹ bàn tay mình vào trong lòng bàn tay Lâm Phong, nhìn cậu cười nói:
- Đợi bạn khỏe hơn một chút, tụi mình cùng nhau đi hẹn hò có được không?
Lâm Phong vui vẻ nhanh chóng gật đầu. Hai bàn tay siết chặt vào nhau thành một sợi dây bền bỉ.
Đợi khi Lâm Phong ngủ say, Ngân Hằng mới rút tay mình ra khỏi tay cậu. Cô nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt đau buồn, cô đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt cậu cảm nhận hơi thở của cậu vươn vấn nơi đầu ngón tay mình
Nước mắt lại lăng dài trên mặt cô, Ngân hằng đưa tay lau nước mắt khẽ nói thầm: “ Xin lỗi! Lời hứa ở bên cạnh cậu, e rằng mình không thể giữ.
Cô nhẹ nhàng bước ra ngoài, siết chặt chiếc điện thoại rồi bấm số gọi.
- Thực hiện đi. Mình chấp nhận yêu cầu của bạn.
- Thật hả mẹ? – Lâm Phong hớn hở reo lên hỏi khi bà Ngọc Lan thông báo rằng đã tìm được người có tủy phù hợp với cậu rồi.
Bà Ngọc Lan nhìn niềm vui ngập tràn trên nét mặt của Lâm Phong hạnh phục gật đầu, bà đưa tay vuốt lại mái tóc cho Lâm Phong rồi nói:
- Bây giờ đã tìm được người rồi, con không được buồn rầu nữa có biết không? Không được bỏ mặc bản thân nữa, mau chóng lấy lại sức khỏe và tinh thần để chuẩn bị làm phẫu thuật. Ba và bác sĩ đang bàn xem thời điểm thích hợp để làm phẩu thuật cho con.
- Có phải chỉ cần phẩu thuật xong thì con có thể sống tốt phải không mẹ? – Lâm Phong e dè hỏi lại mẹ mình.
Gương mặt bà Ngọc Lan thoáng khựng lại, lời bác sĩ vẫn vang lên bên tai bà :” Thật ra dù phẫu thuật có thành công đi chăng nữa, người bệnh vẫn phải đối mặt với nhiều vấn đề. Hệ miễn dịch bị suy yếu, rất dễ mắc các chứng bệnh khác. Phải thường xuyên uống thuốc sau phẫu thuật…..”
- Mẹ…..- Lâm Phong hoang mang nhìn mẹ gọi.
- Chuyện gì? – Bà giật mình ngơ ngác hỏi lại Lâm Phong.
- Mẹ làm sao vậy, mẹ mệt à ? – Lâm Phong nhìn mẹ mình lo lắng.
- Mẹ không sao, chị là mẹ đang suy nghĩ xem nên làm gì để chúc mừng sau khi con phẫu thuật xong – Bà nhẹ nhàng cười nói rồi xoa đầu Lâm Phong.
- Mẹ…- Lâm Phong kêu lên khi bị mẹ xoa đầu như một đứa trẻ.
- Sao vậy?
- Con lớn rồi, người ta nhìn thấy sẽ mất mặt lắm – Lâm Phong phụng phịu hờn dỗi trách.
Bà Ngọc Lan phì cười nhìn con trai, đưa tay bẹo mà cậu:
- Con sợ ai nhìn thấy hả? Không phải là Ngân hằng đó chứ?
- Mẹ lại trêu con nữa – Lâm Phong đỏ mặt đẩy tay mẹ mình ra khỏi mặt mình nhưng bà Ngọc Lan vẫn muốn trêu chọc đứa con trai của mình nên vẫn không buông tha.
Hai mẹ con cứ đùa giợn như thế thì….
- Cốc …cốc …cốc…
Cánh cửa phòng bệnh mở toang, nhưng vì lịch sự nên Ngân Hằng vẫn gõ cửa thông báo. Hai mẹ con bèn ngừng đùa mà nhìn ra cửa .
- Bạn đến rồi – Lâm Phong thấy Ngân Hằng thì hớn hở reo lên thong báo – Đã tìm được người có tủy phù hợp với mình rồi.
- Thật vậy sao – Ngân Hằng cố gắng cười thật tươi nói.
- Thật. Chỉ vài bữa nữa thôi sẽ phẫu thuật ghép tủy – Bà Ngọc Lan đáp thay lời Lâm Phong.
- Bây giờ bạn ấy khỏe chưa bác? Có thể ra ngoài được hay không? – Ngân Hằng nhìn bà Ngọc lan hỏi.
- Rồi. Bác nghĩ, bác sĩ sẽ chấp nhận – bà Ngọc Lan gật đầu đáp.
- Chúng ta đi đâu à? – Lâm Phong nhìn Ngân hằng ngơ ngác hỏi.
- Chúng ta đi hẹn hò.
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 44
Nhưng Minh Nhật không hề có ở bệnh viện, người chăm sóc bà cậu chính là cậu An, cậu An bèn nói cho Ngân Hằng biết Minh Nhật đi đâu.
- Nó đi viếng mộ mẹ ở nghĩa trang rồi….
Ngân Hằng vừa nghe xong liền quay lưng đi tìm cậu ấy ngay lập tức.
Nghĩa trang cũng là điểm chung của họ, bởi vì nơi đó có hai người mẹ mà họ hết mực yêu quý đang nằm. Cô và Minh Nhật đều là những đứa trẻ mồ côi mẹ, cho nên cả hai rất hiểu tình cảm mình dành ẹ là như thế nào.
Ngân Hằng cầm trên tay hai bó hoa cúc trắng, cô đến mộ mẹ mình, muốn đặt lên đó một bó hoa cúc. Không ngờ lại thấy trước mộ mẹ là một bó hoa cúc trắng khác, không cần nghĩ, cô cũng biết người đặt bó hoa ấy là ai. Hai người họ đã từng hứa khi ai đến viếng thăm mộ mẹ, sẽ viếng thăm mộ mẹ của người kia. Đó là một lời hứa hẹn.
Đặt bó hoa cúc xuống mộ mẹ mình, Ngân Hằng thì thầm với mẹ mình vài câu rồi tiến lại phần mộ của mẹ Minh Nhật. Từ xa xa, cô đã thấy bóng dáng cao ráo của Minh Nhật đang đứng yên trước mộ mẹ của cậu. Cô tiến lại gần thì nhìn thấy được vẻ mặt chất chứa đau buồn của Minh Nhật. Bên dưới là một tờ xét nghiệm nhàu nát.
Cô đặt nhẹ bó hoa cúc trước mộ mẹ của Minh Nhật, bên cạnh bó hoa của cậu ấy, cúi lạy vài cái rồi quay người nhìn tờ xét nghiệm dưới đất kia.
Ngân Hằng nhặt tờ xét nghiệm đó lên xem xét. Quả nhiên đây là báo cáo xét nghiệm cho thấy tủy của Minh Nhật rất thích hợp để hiến cho Lâm Phong.
Ngân Hằng vuốt tờ giấy thật thẳng thớm rồi đặt ngay ngắn trước phần mộ của mẹ Minh Nhật.
- Là cậu An nói cho bạn biết mình ở đây sao? – Minh Nhật đứng im lặng nhìn cô nãy giờ bỗng lên tiếng.
Ngân Hằng không trả lời mà gật đầu, cô đứng dậy đối diện với Minh Nhật.
- Bạn có thấy buồn cười hay không? Mình là đứa trẻ mà họ đã bỏ rơi không ngó ngàng đến, thậm chí họ còn không muốn sự có mặt của mình trên cõi đời này nữa. Chỉ vì họ đã có một đứa con khác, trong bao nhiêu năm qua, họ không hề ngó ngàng gì đến mình. Bây giờ thì sao nào, đứa con đó của họ mắc bệnh, mà người duy nhất có thể cứu lại là mình. Ông trời quả thật quá công bằng rồi. Ông ta cho người cái này thì lấy đi cái kia. Ông ta cho tên khốn ấy có tất cả, nhưng lại lấy đi sức khỏe và sự sống của tên khốn ấy.
- Bạn cho đó là sự công bằng hay sao – Ngân Hằng phẫn nộ lên tiếng.
Minh Nhật nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa nhiều tâm tư.
- Bạn có cuộc sống đau buồn, cực khổ, gia đình bạn tan nát, mẹ mất, ba bị đi tù, bạn cho rằng đó là lỗi của Lâm Phong hay sao? Bạn sai rồi, sai nghiêm trọng rồi. Người có lỗi với bạn không phải là bạn ấy, người có lỗi với bạn là ba mẹ của bạn ấy, không phải bạn ấy. Lâm Phong cũng như bạn, cả hai đều là những người vô tội. Mọi tội lỗi của ba mẹ bạn ấy, không liên quan gì đến bạn ấy. Nếu muốn hận, hãy hận ba mẹ của bạn ấy.
- Không phải lỗi của tên đó ư!- Minh Nhật bật cười lớn rồi gằn giọng nói trong giận dữ – Nếu như không có tên đó, thì vị trí hiện nay mà hắn ta có sẽ là của mình, bạn hiểu không hả? Vậy thì mình cần gì phải mang tiếng là con của tội phạm, cần gì mỗi ngày đánh nhau đến chảy máu vì bị nhục mạ. Sẽ không có ai nhìn mình bằng cặp mắt khinh rẻ và mắng ****. Cuộc sống của mình sẽ hạnh phúc như bao đứa trẻ khác.
- Phải! nếu như không có Lâm Phong, thì có lẽ vị trí đó rất có thể đã thuộc về bạn. Nhưng chẳng có ai có thể chọn lựa ình cuộc sống khi chưa sinh ra cả. Lâm phong cũng vậy, bạn ấy chẳng thể lựa chọn cuộc sống cho riêng bạn ấy khi còn trong bụng mẹ, ….là cuộc sống chọn bạn ấy. Bạn cũng vậy, là cuộc sống này đã chọn bạn. Đúng là cuộc sống khắc nghiệt đã chọn bạn, khiến bạn oán trách.
Nhưng bạn có nghĩ đến việc, nếu không có Lâm Phong, vị trí đó thuộc về bạn, còn mẹ bạn thì sao?
Mẹ bạn liệu có thể vì bạn mà có được cuộc sống giàu sang hay không? Hay bà phải đau khổ mang nặng đẻ đau rồi sau đó đứa ruột nhìn bạn rời xa bà ấy. Bạn nghĩ đến điều này chưa?
Minh Nhật ngây người trước lời Ngân hằng, cuộc sống khốc liệt đã chọn cậu, nếu cậu chấp nhận cuộc sống giàu sang này thì mẹ cậu sẽ đau khổ.
Ngân Hằng thấy Minh Nhật đã bị tác động trước những lời mình nói, cô bèn nói thêm vào:
- Minh Nhật, bạn thử nghĩ xem, liệu mẹ bạn có vui khi bạn sống trong căm hận hay không? Liệu bác ấy có muốn bạn đứng nhìn người anh em cùng chung dòng máu của bạn chết hay không?
- Anh em cùng chung dòng máu ….haha – Minh Nhật phá ra cười, sau đó cậu đưa đôi mắt đầy tức giận nhìn Ngân Hằng – Tại sao mình phải coi tên khốn đó là anh em cơ chứ.Là bởi vì mình và tên đó có cùng huyết thống à. Thật buồn cười.
- Minh Nhật, bạn suy nghĩ kỹ lại đi. Cứ coi như Lâm Phong không phải là an hem với bạn thì sao. Đối với một người xa lạ bạn còn giúp đỡ thì tại sao lại không chịu cứu một mạng sống chứ.
- Người xa lạ….- Minh Nhật nhìn cô với ánh mắt châm biếm – Mình giúp bạn bởi vì mình thích bạn.
Ngân Hằng hơi ngây người khi nghe Minh Nhật nói thẳng ra như thế.
- Nhưng tại sao? Tại sao ngay cả bạn cũng đứng về phía Lâm Phong, tại sao người bạn chọn là Lâm Phong chứ không phải mình cơ chứ – Minh Nhật nhìn Ngân Hằng buông lời oán trách – Mình đã nghĩ, chúng ta giống nhau như vậy, người thích hợp với bạn là mình chứ không phải là Lâm Phong.
- Tình cảm là một thứ không thể nắm bắt được, nó không thuộc vào lý trí mà là thuộc con tim. Có lẽ vì hoàn cảnh chúng ta quá giống nhau, cho nên mới không thích hợp với nhau. Bởi vì con người ta cần tìm những chỗ thiếu của mình mà bồi đắp vào để tạo nên hai nữa hoàn chỉnh của tâm hồn. Chúng ta đều là những con người lạnh lùng, nhưng co rút lại vào một góc lẩn tránh tất cả mọi người. Vừa mang nỗi cô đơn, vừa mang nỗi sợ hãi không dám cho ai đụng đến vì sợ bản thân lại bị tổn thương. Nhưng Lâm Phong thì khác, bạn ấy gần như trái ngược với chúng ta . Bạn ấy như một ngọn lửa sôi nổi và dũng cảm. Bạn ấy nghĩ điều gì thì sẽ làm điều đó, muốn nói gì thì sẽ nói ra chứ không giữ mãi trong lòng như chúng ta. Bạn ấy là cơn gió nóng thổi đến khiến mình thấy ấm áp.
- Hóa ra là như vậy – Minh Nhật cười nhạt – Vì mình là kẻ lạnh lùng nên bạn chọn hắn chứ không chọn mình. Haha…
Ngân Hằng muốn phủ nhận nhưng lời nói lại không thể ra khỏi miệng. Cô cũng từng nghĩ, nếu như mình không bị tình cảm chân thành của Lâm Phong làm cảm động, vậy thì có thể chấp nhận Minh Nhật hay không? Có lẽ nếu không gặp Lâm Phong, cô sẽ đón nhận Minh Nhật, vì cậu ấy hiểu cô nhất.
- Bạn nói đúng, mình là kẻ lạnh lùng, chỉ muốn bảo vệ bản thân mà thôi. Cho nên mình sẽ không vì tên đó mà làm tổn thương bản thân mình đâu.
- Mình thật thất vọng vì bạn. Bây giờ, mình đã hiểu rõ hơn lí do vì sao mình chọn lâm Phong. Bạn ấy dù tính tình bốc đồng lại trẻ con, nhưng có một điều, bạn ấy sẽ không ích kỷ, không bỏ rơi người bị nạn, dù đó chỉ là con chó con bẩn thỉu bị người ta vứt bỏ – Ngân Hằng nghĩ đến con Bỏ rơi được Lâm Phong nhặt về khi lần đầu hai người gặp nhau – Còn bạn thì sao. Bạn ích kỷ, bạn bị sự thù hận làm che mờ lý trí, bạn có thể ngoảnh mặt làm ngơ trước một người sắp chết, hơn hết, người đó lại là anh em với bạn.
- Nếu như mình cứu tên đó, mình nhận được cái gì chứ – Minh Nhật phẫn nộ trước lời trách móc của Ngân Hằng – Bạn nói xem, mình sẽ nhận được cái gì?
- Giúp người là điều nên làm, không nên đòi hỏi người khác báo đáp.
- Nhưng nếu mình đòi hỏi thì sao?
Không gì làm tình yêu xa cách.
- Mẹ…khoảng bao lâu thì con sẽ chết – Lâm Phong quay mặt nhìn lên trời sau khi tỉnh lại, một giọt nước mắt từ gương mặt cậu rơi ra. Cậu biết bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu là của mẹ mình, bà lúc nào cũng ở bên cạnh cậu lo lắng – Thật tiếc là con đã bỏ lỡ quá nhiều
Vốn vẫn tưởng có thể vui vẻ cùng Ngân Hằng hết ngày hôm qua, vậy mà….Con người thường chẳng bao giờ biết quý trọng thời gian, chỉ đến khi nó trôi qua, mới bắt đầu thấy hối tiếc.
Cậu từng nghĩ, bản thân có một cuộc sống vô cùng đầy đủ, thậm chí cảm thấy cuộc sống này quá ư nhàm chán. Cậu cho rằng mình còn quá trẻ, mình còn rất nhiều thời gian cho nên đã bỏ phí rất nhiều thời gian mà không biết rằng nó sẽ bị lấy đi bất ngờ như thế.
Cuộc sống trước mặt cậu là một màn tăm tối, bởi vì cậu không biết khoảng thời gian còn lại của bản thân là bao lâu. Đột nhiên cảm thấy còn có quá nhiều việc cậu muốn thực hiện, còn rất nhiều việc cậu chưa làm. Cậu cảm thấy vô cùng tiếc nuối và hối hận vì đã bỏ lỡ khoảng thời gian qua
Nghe con trai hỏi, bà Ngọc Lan bưng mặt khóc trong đau đớn.
Bà còn nhớ, vào cái ngày Lâm Phong thi xong môn thi cuối cùng rồi trở về trong tình trạng ướt hết toàn thân, sau đó bị sốt cao , bà phải hốt hoảng đưa cậu đi bệnh viện. Sau đó phát hiện ra căn bệnh
Ngay từ lúc biết Lâm Phong mắc bệnh ung thư máu, ban đầu chồng bà muốn giấu giếm không cho Lâm Phong biết sự thật này cho đến khi tìm ra được người có tủy thích hợp. Bà cũng muốn Lâm Phong có thể vui vẻ mà sống tiếp cho nên bà cũng đồng ý với ý kiến của chồng.
Nhưng khi bà nghe Lâm Phong nói ra những ước mơ của mình bằng giọng đau buồn, bà biết rằng không thể giấu con trai về căn bệnh này. Bởi vì bà muốn rằng…lỡ chẳng may chẳng thể tìm được tủy thích hợp thì ít ra trong thời gian còn lại, Lâm Phong có thể thực hiện được ước mơ của mình. Bà không muốn con trai có điều hối tiếc khi ra đi.
Bà đã đau khổ biết bao nhiêu khi hay tin này, thương cho đứa con trai còn chưa trải qua cái tuổi 17. Đó là đứa con bà đứt ruột đẻ ra, là đứa con rất khó khăn mới có được. Vậy mà ông trời lại nỡ cướp mất nó khỏi tay bà.
Khi bà quyết tâm nói ra cho Lâm Phong biết, bà nghĩ thằng bé sẽ suy sụp nhiều lắm, nhưng bà không ngờ Lâm Phong lại đón nhận sự thật này một cách bình thản. Lâm Phong chỉ hỏi bà một câu
- Tại sao căn bệnh này lại chọn con hả mẹ.
Chỉ một câu thôi, cũng khiến bà đau như đứ từng đoạn ruột. Tại sao hạnh phúc và vui vẻ không chọn con bà. Hay kẻ chọn con bà là sự gian nan vất vả, bà cũng có thể chấp nhận. Vậy mà căn bệnh này lại chọn con bà, thần chết lại chọn con của bà.
Chỉ là một câu nói thôi, nó cũng nói lên sự đau long vô cùng tận của Lâm Phong. Nỗi đau này quá lớn, lớn đến nỗi muốn từ chối nó cũng không được, nên chỉ có thể chấp nhận nó trong đau đớn mà thôi
Lâm Phong chỉ hỏi bà đúng câu đó mà thôi. Sau đó không nói thêm gì hết cho đến bây giờ.
Đây là lần thứ hai Lâm Phong hỏi bà, nhưng lại không ngờ Lâm Phong lại hỏi bà về thời gian cậu còn tồn tại trên cõi đời này.
Bà Ngọc Lan khóc nức nở lắc đầu nói:
- Không đâu? Con đừng có suy nghĩ bậy như thế. Rồi chúng ta sẽ tìm được người có tủy phù hợp với con, con yên tâm tĩnh dưỡng đi.
- Mẹ! Con xin lỗi mẹ, con toàn làm mẹ lo lắng cho con mà thôi – Cậu nhìn những giọt nước mắt trên mặt mẹ đau lòng đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đó.
- Không đâu! Con là con trai ngoan nhất của mẹ – Bà Ngọc lan cố gắng kiềm nén nước mắt của mình, bà không muốn làm Lâm Phong thêm đau lòng nữa
Lâm Tịnh cũng bước đến vỗ nhẹ vai mẹ nói:
- Được rồi, có Ngân Hằng ở đây, hai người làm vậy sẽ khiến cô bé khó xử đó.
Nghe nói, Lâm Phong mới giật mình quay lại tìm kiếm, cậu phát hiện ra Ngân Hằng đang đứng bên cạnh cửa sổ nhìn về phía cậu, chóp mũi và khóe mắt cô có chút đỏ.
- Để hai đứa nó nói chuyện đi mẹ, chúng ta đi tìm bác sĩ nói chuyện – Lâm Tịnh thấy vậy bèn khuyên mẹ mình.
Bà Ngọc Lan cũng gật đầu rồi đứng dậy theo Lâm Tịnh ra ngoài
Từ lúc biết Ngân Hằng ở đây, ánh mắt Lâm Phong không rời khỏi dáng người cô. Cậu chưa đủ dũng cảm để nói rõ với cô về căn bệnh mà cậu mắc phải. Nhưng xem ra giờ đây cô đã biết hết tất cả rồi. Ánh mắt cô nhìn cậu không chớp, đôi mắt màu đen trong suốt đó đang ẩn chứa nét buồn đau. Là sự đau buồn hay là sự thương cảm.
Ngân Hằng tiến lại gần trong ánh nhìn không dứt của Lâm Phong. Khi cô dừng lại, Lâm Phong nén đau thương quay đầu nói
- Bạn đi đi.
- Vì sao? Chỉ vì bạn bị ung thư máu hay sao?
- Vì mình không cho bạn được bất cứ lời hứa hẹn nào cả. Lời hứa mà các chàng trai đều hứa với người con gái mình yêu
- Nếu mình nói, mình không cần lời hứa hẹn thì sao? Nếu mình nói, dù thời gian bên bạn là những giây phút ngắn ngủi mình cũng chấp nhận, chỉ cần….- Cô ngừng lại nhìn cậu im lặng.
Lâm Phong thấy Ngân Hằng bỏ lỡ câu nói, cho nên quay đầu lại, mong muốn nghe tiếp câu nói bỏ dở kia. Ngân Hằng thấy Lâm Phong quay đầu nhìn mỉnh, cô nhoẻn miệng cười nói:
- Chỉ cần bạn luôn nhìn về phía mình. Thật ra yêu cầu của con gái rất đơn giản. Bất luận thời gian hai người bên nhau có bao nhiêu lâu đi chăng nữa, chỉ cần trong long người con trai luôn luôn chỉ có hình bong của người con gái đó là đủ rồi. Đó là nguyện ước muôn đời của con gái. Cho nên….- Cô dừng lại nhìn sâu vào ánh mắt Lâm Phong xúc động nói – Cho nên, bất luận là thời gian bao nhiêu lâu, bất luận là thời gian bạn dành ình chỉ còn 1 tháng, 1 tuần…. hay chỉ là 1 giây, trong lòng bạn chỉ có một mình mình là đủ rồi. Bởi vì ….em yêu anh – Ngân Hằng chậm rãi nói ra ba tiếng thổ lộ.
Môi Lâm Phong run run mấp mấy không thành lời trước lời thổ lộ của Ngân Hằng.
- Trong lòng bạn có không? – Cô lên tiếng hỏi
Khóe mắt cay nồng, toàn thân run lên những giai điệu hạnh phúc. Lâm Phong gắng gượng ngồi dậy, Ngân hằng thấy vậy vội đến giúp đỡ cậu. Sau khi đã có thể đối mặt với nhau Lâm Phong nhìn thẳng vào mắt Ngân Hằng và đáp:
- Có. Trong long mình từ giây phút bắt đầu thì vẫn luôn chỉ có bạn. Chỉ có riêng một mình bạn mà thôi.
Ngân Hằng khẽ mĩm cười hạnh phúc gật đầu, nước mắt rơi xuống mặt cô, rơi xuống bàn tay Lâm Phong, một cảm giác nóng hổi và ấm áp lan tỏa giữa hai trái tim trong sáng. Giữa mối tình vụng dại ngây thơ, giữa đau khổ và hạnh phúc.
- Hứa với mình, không được nản lòng. Bạn phải luôn cố gắng tiếp tục sống, cho dù rằng chẳng có một tia hy vọng mong manh nào. Hãy vì mình mà sống tốt có được không?
Lâm Phong gật đầu choàng tay ôm lấy Ngân Hằng. Cái gật đầu mang theo lời hứa, dù rằng ngày mai cậu có thể nhắm mắt xuôi tay đi chăng nữa. Cái ôm ấm áp thể hiện tình yêu chân thành của cậu qua từng hơi ấm yêu thương
Ngân Hằng tựa người vào vai Lâm Phong, cô khẽ nhắm mắt lại, răng cắn chặt môi đến chảy máu, cố gắng kìm nén sự đau lòng đang dằn xé trong lòng cô
Hai người trò chuyện thật nhiều bên nhau.
- Điều mình hối tiếc là chúng ta chưa chính thức hẹn hò, cùng nhau đi chơi, làm những việc mà mấy cặp tình nhân hay làm – Lâm Phong thờ dài buồn rầu nói.
- Chẳng phải chúng ta cũng đi chơi trò chơi với nhau, cùng nhau đi chợ, cùng nhau đi ngắm hoa hướng dương đó sao? – Ngân hằng tròn mắt nhìn cậu nói.
- Không đúng. Đó không phải là hẹn hò chính thức – Lâm phong phản bác lại.
- Vậy phải như thế nào? – Ngân hằng phải thú nhận, lĩnh vực này cô hoàn toàn không biết tí nào.
- Hẹn hò là phải nắm tay nhau đi trên phố – Lâm Phong đỏ mặt ấp úng nói – Mình có thể lớn tiếng nói với mọi người bạn là bạn gái mình, còn nữa….
Cậu xấu hổ không dám nói tiếp. Vẻ xấu hổ đỏ cả mặt của cậu rất dễ thương, cái dễ thương ngây ngô của những chàng trai mới lớn khiến trái tim Ngân hằng đập rộn rang
Cô luồn nhẹ bàn tay mình vào trong lòng bàn tay Lâm Phong, nhìn cậu cười nói:
- Đợi bạn khỏe hơn một chút, tụi mình cùng nhau đi hẹn hò có được không?
Lâm Phong vui vẻ nhanh chóng gật đầu. Hai bàn tay siết chặt vào nhau thành một sợi dây bền bỉ.
Đợi khi Lâm Phong ngủ say, Ngân Hằng mới rút tay mình ra khỏi tay cậu. Cô nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt đau buồn, cô đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt cậu cảm nhận hơi thở của cậu vươn vấn nơi đầu ngón tay mình
Nước mắt lại lăng dài trên mặt cô, Ngân hằng đưa tay lau nước mắt khẽ nói thầm: “ Xin lỗi! Lời hứa ở bên cạnh cậu, e rằng mình không thể giữ.
Cô nhẹ nhàng bước ra ngoài, siết chặt chiếc điện thoại rồi bấm số gọi.
- Thực hiện đi. Mình chấp nhận yêu cầu của bạn.
- Thật hả mẹ? – Lâm Phong hớn hở reo lên hỏi khi bà Ngọc Lan thông báo rằng đã tìm được người có tủy phù hợp với cậu rồi.
Bà Ngọc Lan nhìn niềm vui ngập tràn trên nét mặt của Lâm Phong hạnh phục gật đầu, bà đưa tay vuốt lại mái tóc cho Lâm Phong rồi nói:
- Bây giờ đã tìm được người rồi, con không được buồn rầu nữa có biết không? Không được bỏ mặc bản thân nữa, mau chóng lấy lại sức khỏe và tinh thần để chuẩn bị làm phẫu thuật. Ba và bác sĩ đang bàn xem thời điểm thích hợp để làm phẩu thuật cho con.
- Có phải chỉ cần phẩu thuật xong thì con có thể sống tốt phải không mẹ? – Lâm Phong e dè hỏi lại mẹ mình.
Gương mặt bà Ngọc Lan thoáng khựng lại, lời bác sĩ vẫn vang lên bên tai bà :” Thật ra dù phẫu thuật có thành công đi chăng nữa, người bệnh vẫn phải đối mặt với nhiều vấn đề. Hệ miễn dịch bị suy yếu, rất dễ mắc các chứng bệnh khác. Phải thường xuyên uống thuốc sau phẫu thuật…..”
- Mẹ…..- Lâm Phong hoang mang nhìn mẹ gọi.
- Chuyện gì? – Bà giật mình ngơ ngác hỏi lại Lâm Phong.
- Mẹ làm sao vậy, mẹ mệt à ? – Lâm Phong nhìn mẹ mình lo lắng.
- Mẹ không sao, chị là mẹ đang suy nghĩ xem nên làm gì để chúc mừng sau khi con phẫu thuật xong – Bà nhẹ nhàng cười nói rồi xoa đầu Lâm Phong.
- Mẹ…- Lâm Phong kêu lên khi bị mẹ xoa đầu như một đứa trẻ.
- Sao vậy?
- Con lớn rồi, người ta nhìn thấy sẽ mất mặt lắm – Lâm Phong phụng phịu hờn dỗi trách.
Bà Ngọc Lan phì cười nhìn con trai, đưa tay bẹo mà cậu:
- Con sợ ai nhìn thấy hả? Không phải là Ngân hằng đó chứ?
- Mẹ lại trêu con nữa – Lâm Phong đỏ mặt đẩy tay mẹ mình ra khỏi mặt mình nhưng bà Ngọc Lan vẫn muốn trêu chọc đứa con trai của mình nên vẫn không buông tha.
Hai mẹ con cứ đùa giợn như thế thì….
- Cốc …cốc …cốc…
Cánh cửa phòng bệnh mở toang, nhưng vì lịch sự nên Ngân Hằng vẫn gõ cửa thông báo. Hai mẹ con bèn ngừng đùa mà nhìn ra cửa .
- Bạn đến rồi – Lâm Phong thấy Ngân Hằng thì hớn hở reo lên thong báo – Đã tìm được người có tủy phù hợp với mình rồi.
- Thật vậy sao – Ngân Hằng cố gắng cười thật tươi nói.
- Thật. Chỉ vài bữa nữa thôi sẽ phẫu thuật ghép tủy – Bà Ngọc Lan đáp thay lời Lâm Phong.
- Bây giờ bạn ấy khỏe chưa bác? Có thể ra ngoài được hay không? – Ngân Hằng nhìn bà Ngọc lan hỏi.
- Rồi. Bác nghĩ, bác sĩ sẽ chấp nhận – bà Ngọc Lan gật đầu đáp.
- Chúng ta đi đâu à? – Lâm Phong nhìn Ngân hằng ngơ ngác hỏi.
- Chúng ta đi hẹn hò.
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 44
Danh sách chương