Người đàn ông đó chợi dừng bước rồi quay người lại nhìn cô, dáng vẻ có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh nghiêm nghị của mình, ông nhìn Ngân hằng hỏi.
- Cháu gọi bác có chuyện gì?
Ngân hằng thấy ông ta đứng lại bèn tiến lại gần, cô ngẩng đầu nhìn ông ngập ngừng nói, trong khi người đàn ông đó dường như rất nhẫn nại chờ đợi cô.
- Bác có phải là ba của bạn Phong không ạ?
- Cháu là…- Người đàn ông có chút sửng sốt khi cô nhận ra ông, sắc mặt ông hỏi tái lại nhìn cô hỏi.
- Cháu là bạn học của Lâm Phong ạ- Cô nhỏ nhẹ nói
- À – Ông Lâm tỏ vẻ phát hiện ra rồi gật đầu – Cháu muốn bòi gì – Giọng ông có chút lạnh hỏi.
- Cháu chỉ muốn hỏi, bạn Phong thế nào rồi ạ, nghe nói bạn ấy không được khỏe.
- Ừ, nó có chút không khỏe – Ông trả lời cho có lệ rồi từ giả – Cám ơn cháu đã quan tâm, bác có chuyện gấp cần phải đi.
Nói rồi ông sải bước đi thật nhanh không để Ngân hằng kịp nói them điều gì. Thái độ lẩn tránh của ông ấy khiến cho Ngân hằng càng thêm lo lắng, không biết Lâm Phong đã bị bệnh gì.
Khi Ngân hằng bước vào bên trong thì nghe tiếng Minh nhật giận dữ nói:
- Cho dù có thế nào con cũng không cần ông ấy giúp đâu.
- Con đừng có ngang bướng nữa. hiện giờ chỉ có ông ấy mới giúp được bà nội con mà thôi – Cậu An cũng giận dữ lên tiếng quát.
- Con không cần sự bố thí đó, tự con có thể lo liệu được – Minh Nhật ngang bướng nói.
- Lo liệu, con lo liệu thế nào chứ hả? Con có làm ra được tiển chưa mà đòi lo liệu.
Lời cậu An khiến minh nhật khựng lại, sắc mắt tái xanh, tay siết chặt lại, sau đó bất lực ngồi thỏng xuống đất, hai tay ôm lấy đầu.
Ngân Hằng nhìn thấy cảnh tưởng đó mà đau long không siết, Ngân Quỳnh thì nước mắt chảy dài, môi cắn chặt lại kìm nén tiếng khóc của mình.
Trong không khí căn thẳng này, Ngân hằng cũng không biết phải làm gì hơn, cô nhìn cậu An cũng đang ngồi thẫn thờ nói:
- cậu à, để bạn Nhật yên tĩnh suy nghĩ rồi nói tiếp.
Cậu An nghe vậy thở dài đứng dậy đi ra ngoài.
Ngân Hằng cũng kéo Ngân Quỳnh đi ra về, lúc này để Minh Nhật yên tĩnh là cách tốt nhất.
Hôm sau khi Ngân hằng đến thăm Minh Nhật đã nghe tiếng cậu từ xa:
- Cút. Bà cút ngay cho tôi. Thật là nực cười, quá nực cười rồi. Bà về đi – cánh cửa phòng bật ra.
- Cô xin cháu, xin cháu hãy cứu nó, nó là con trai duy nhất của cô – Giọng một phụ nữ vang lên trong nức nghẹn, dường như bà ta khóc rất nhiều.
- Haha, cầu xin ư? Bà định cầu xin tôi thế nào đây – Giọng Minh Nhật chua chat nói.
Ngân Hằng rảo bước nhanh đến, cánh cửa phòng đã được mở, Minh Nhật đứng gần cánh cửa, bên trong là một phụ nữ mặc bộ vest đen thanh lịch và sang trọng đang từ từ quỳ xuống.
Cả Minh Nhật và Ngân hằng đều ngạc nhiên vô cùng khi thấy bà ấy quỳ xuống trước mặt Minh Nhật, người đàn bà nhìn Minh Nhật đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên định hỏi:
- Cậu đã thấy thành ý chưa
Minh Nhật lặng người, cậu không ngờ người đàn bà này lại quỳ dưới chân cậu như thế, sững sờ vài giây rồi quay lưng nói:
- Bà đi đi, dù bà có quỳ bao nhiêu lâu, tôi cũng không đồng ý đâu.
Không ngờ khi cậu quay lưng lại thì thấy Ngân Hằng phía sau , cậu mím môi nhìn cô , ánh mắt dời đi nơi khác. Người phụ nữ vừa định nói gì đó cũng phát hiện ra Ngân hằng, đôi môi vừa hé ra bỗng ngậm lại.
Ngân Hằng không nói lời nào, lẳng lặng bước đến đỡ bà dạy rồi nói:
- Bác đứng lên đi rồi nói tiếp.
Dừơng như sự xuất hiện của cô đã tạo ra không khí êm dịu hơn cho hai người họ, ai cũng không lên tiếng trước, xung quanh chỉ có tiếng hơi thở của ba người họ.
Ánh mắt Ngân hằng nhìn bà Ngọc lan dò hỏi, bà vội vã lẩn tránh ánh mắt của cô, rồi ngượng cười nói:
- Cô đi trước đây.
- Mong bà từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Đừng làm phiền bà tôi đang điều trị bệnh, nếu không tôi sẽ không để yên cho bà đâu – Minh Nhật giận dữ cảnh cáo.
- Tôi sẽ còn quay lại. Dù phải quỳ bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ quỳ, cho tới khi cậu thấy được thành ý của tôi.
- Tôi sẽ mãi mãi không nhận thành ý của bà – Minh nhật dứt khoát nói, nói xong cậu đóng sầm cửa lại, mặt kệ người đàn bà kia thế nào.
Nhìn thái độ vội vã của bà ấy, lại thấy sắc mặt Minh Nhật không tốt, Ngân hằng cũng không lên tiếng hỏi gì về chuyện vừa xảy ra. Cô chỉ lẳng lặng đến bên cạnh bà nội Minh Nhật quan sát sắc mặt của bà. Sau đó đi lấy thau hứng nước, giúp bà lau người.
Minh Nhật ngồi im lặng một bên nhìn Ngân hằng tỉ mỉ lau cho bà của mình. Đến khi Ngân hằng lau xong thay nước cậu mới chậm rãi hỏi:
- Bạn biết bà ta đúng không?
Ngân hằng nhìn thẳng Minh Nhật thẳng thắng gật đầu.
- Vì sao mình ghét Lâm Phong, bạn đã hiểu rồi chứ.
Ngân Hằng cắn môi rồi lại gật đầu. Minh Nhật thở dài ngã người ra sau ghế, ngẩng mặt lên trời . Ngân hằng biết cậu đang cố kìm nén những giọt nước mắt tủi thân và đau buồn khôn tả vào trong tim mình.
- Có muốn biết lí do vì sao bà ta đến tìm mình hay không?
- Mình sẽ không hỏi, nếu bạn muốn kể thì sẽ tự động kể – Ngân hằng cuối cùng cũng lên tiếng.
Cô cố gắng kìm nén sự nôn nóng trong long mình xuống không để nó lộ ra, bởi vì cô biết, chỉ cần một biểu hiện nhỏ nhoi của mình thôi cũng sẽ làm Minh Nhật càng thấy tổn thương nhiều hơn. Cô không muốn, dù là Lâm phong hay Minh Nhật, cô đều không muốn cả hai bị tổn thương.
Nhưng phải làm sao giải quyết mâu thuẫn này? Cô là người ngoài, càng không tiện xen vào, dù cô nghiêng về phía ai, cũng sẽ làm người kia tổn thương nghiêm trọng.
- Cám ơn – Minh nhật khẽ cười ngượng đáp. Quả thật giờ phút này cậu rất cần yên tĩnh.
- Bạn về đi
Ngân hằng cũng không nán lại them, đứng dậy rồi bảo.
- Ừ…mình về đây. Lát nữa Ngân Quỳnh sẽ đem cơm đến cho bạn. Hãy giữ gìn sức khỏe, bà còn cần bạn chăm sóc, chớ để bản thân gục ngã.
- Yên tâm. Mình sẽ không bao giờ gục ngã, nhất là thời điểm này.
Ngân Hằng nhìn thấy sự lạnh lẽo có chút thù hằn trong đôi mắt cậu. Có lẽ sự xuất hiện dồn dập của hai người kia ngay trong thời khắc này đã làm bùng nổ sự giận dữ của Minh Nhật. Hai người đó, một người thì uy quyền, một người thì hạ thấp bản thân, cả hai dung hai phương thức khác nhau để ép buộc Minh Nhật.
Lòng Ngân hằng càng thấp thỏm không yên. Phải có chuyện gì rất nghiêm trọng xảy ra, cho nên một người như bà Ngọc lan đã bất chấp sĩ diện quỳ trước mặt con trai tình địch của mình như thế. Điều gì có thể khiến bà ta hành động như thế ngoài tình yêu và tình mẫu tử chứ.
Lâm phong nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, cô nhất định phải gặp Lâm Phong mới được, nhất định
Có cách nào gặp được Lâm phong không? – Ngân hằng được Bảo Trâm và Xuân Phương chở đến gặp hai tên bạn thân của Lâm Phong là Sơn hải và Bảo Duy.
- Tụi mình đến nhà mấy lần. Người nhà đều bảo bạn ấy đến nhà ông chơi rồi. Hỏi số điện thoại thì họ nói không tiện cho. Còn gọi điện thoại thì không bóc máy. Nói thật tụi mình cũng hết cách. Bây giờ lại nghỉ hè, càng khó gặp cậu ấy hơn – Sơn hải nhăn nhó khổ sở nói.
- Thật không hiểu thằng phong xảy ra chuyện gì. Tự nhiên lại biệt tích như vậy chứ – Bảo Duy lo lắng nói.
- Hai ngày nữa là sinh nhật của thằng Phong rồi, nó phải ăn sinh nhật một mình thì buồn chết – Sơn Hải cũng buồn bã nói.
- Chả lẽ không còn cách nào gặp được bạn ấy hay sao? – Bbảo Trâm tức tối dậm chân hỏi.
- Còn thì tụi tui đã làm rồi – Bảo Duy ảo não nói.
- Hai ông đúng là vô dụng mà – Xuân Phượng bức đầu bức tóc mắng.
- Có giỏi thì bà đi tìm cách đi – Sơn hải bị mắng thì nổi cáu.
- Được rồi, thôi cãi nhau đi – Bảo Trâm nạt hai người đang chuẩn bị khẩu chiến với nhau kia.
- Mình sẽ đến nhà Lâm Phong tìm lần nữa. Hy vọng bạn ấy sẽ chịu gặp mình – Ngân Hằng cắn môi lên tiếng.
Cả bọn đều nhìn cô với tia hy vọng mỏng manh.
Ngân Hằng đứng trước nhà Lâm Phong với quyết tâm nhất định phải gặp được cậu. Người mở cửa cho cô là Lâm Tịnh.
- Em chào chị! – Cô lễ phép nói – Chị ơi, có thể cho em gặp Phong không hả chị.
- Phong lên nhà nội chơi rồi em – Lâm Tịnh trả lời.
- Vậy chừng nào bạn ấy về hả chị – Cô e dè hỏi.
- Cái này chị cũng không rõ lắm, có lẽ chơi chán thì nó sẽ trở về – Lâm Tịnh mĩm cười trả lời.
- Vậy chị có thể chỉ cho em cách gì lien lạc với bạn ấy không chị ?
- Chị e là không….
- Chị em biết chị biết cách liên lạc với bạn ấy mà – Ngân hằng vội nói trước, chặn đứng lời từ chối của chị Tịnh.
Lâm tịnh trở nên bối rối, không biết phải nói sao, cuối cùng thở dài nói:
- Chị xin lỗi em. Đây là ý của thằng Phong, chị không muốn làm trái ý của nó.
- Vậy chị có thể nói với bạn ấy dùm em một tiếng hay không ạ.
Lâm Tịnh gật đầu.
- Nói với bạn ấy, đích thân đem trả cho em chiếc lọ thủy tinh của em mà bạn ấy đang giữ.
Lâm Tịnh dường như đã từng thấy chiếc lọ nhỏ đó Lâm Phong hay cầm trong tay. Cô biết em trai mình rất quý chiếc lọ đó, hóa ra là của Ngân hằng. Nếu như là Ngân hằng biết đâu có thể khuyên bảo được….Trong lúc lâm Tịnh còn đang lưỡng lựu, Ngân hằng đã chào tạm biệt cô ra về.
Ngân Hằng thất thểu đi ra về, một chiếc xe hơi màu đen sang trong chạy vụt qua cô, sau đó ngừng lại, chiếc xe chạy lùi về phía cô rồi dừng lại. Một người phụ nữ từ trong xe bước ra.
- Con chào bác – Ngân hằng vừa thấy bà liền cúi đầu chào.
- Bác có thể nói chuyện với con một lát hay không?
Trong quán nước gần đó, Ngân hằng ngồi đối diện với bà Ngọc Lan, mẹ Lâm Phong.
- Cháu là gì của cậu bé đó.
- Dạ, tụi cháu đều là bạn của Phong ạ – Nge bà Ngọc Lan hỏi, Ngân hằng biết bà đang nói đến Minh Nhật, cô thành thật trả lời.
- Bác thấy thằng bé đó dường như rất quý cháu – Ngừng một lát bà ta lại hỏi – Còn cháu, cháu thích ai.
- Dạ – Ngân hằng bị hỏi bất ngờ, cô có chút xấu hổ đỏ mặt bèn cúi đầu ấp úng – Cháu …
- Bác biết rất rõ thằng Phong nhà bác rất thích cháu.
Ngân hằng nghe bà Ngọc Lan nói thì cắn môi , hai tay siết chặt, cả người thấy nóng bừng lên, cô không biết phải làm gì, trả lời ra sao. Bà Ngọc lan thấy biểu hiện căng thẳng của cô thì cười trấn an.
- Bác hiểu chuyện tình cảm rất khó cấm đoán, bác cũng không phải những bà mẹ khó khăn hay ngăn cấm chuyện tình cảm của con cái.
Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn bà, trong lòng cảm thấy nhẹ nhỏm. Cô lúc này mới lên tiếng hỏi:
- Bác tìm cháu chắc không phải để nói mấy chuyện này phải không ạ.
- Đúng vậy – bà Ngọc Lan cũng thẳng thắn đáp – bác tìm cháu vì chuyện của Lâm phong.
Ngân Hằng nhìn bà chờ đợi.
- Thật ra Lâm Phong đang mắc bệnh.
- Cháu biết ạ.
- Bệnh mà nó mắc phải là bệnh ung thư máu mãn tính.
Ngân hằng há hốc miệng nhìn bà Ngọc Lan, cả người trấn động, cô không ngờ căn bệnh mà Lâm Phong gặp phải lại là một căn bệnh nan y như thế. Vốn vẫn tưởng Lâm Phong mắc căn bệnh gì đó về da, căn bệnh hiện ra trên mặt hay tay chân, cậu vì thế nên không chịu gặp mọi người mới bắt người nhà nói dối.
Không ngờ rằng cậu lại mắc căn bệnh này.
- Bạn ấy bây giờ ra sao ạ – Cô hỏi mà giọng trở nên run rẩy.
- Ngày thi cuối cùng, thắng bé trở về trong bộ đồ ướt sũng, sau đó bị sốt cao. Cả nhà cứ tưởng do mắc mưa nên chỉ chăm chăm hạ sốt cho nó. Sau đó, cả người nó nổi những đốt đỏ, lại hay nôn ói. Bác đành đưa nó đi bệnh viện – Bà Ngọc Lan bắt đầu kể với giọng khàn khan, rưng rưng nước mắt – Khi cầm báo cáo xét nghiệm trên tay mà bác tưởng chừng như trời đất sập đỗ. Thằng Phong là đứa con trai duy nhất của bác, mà cũng là đứa cháu trai duy nhất của cả dòng họ, không ngờ nó lại mắc phải căn bệnh này.
Kể xong bà Ngọc Lan bưng mặt khóc nức nở, Ngân hằng cũng đau long không cầm được nước mắt. Cô lẳng lặng ngửa mặt lên trời cố gắng kìm nén nước mắt của mình rơi ra. Rõ rang người mắc bệnh là Lâm Phong, vậy mà vì sao cô lại thấy đau lòng đến như thế, tim đau thắt từng cơn nhức nhối.
- Không còn cách nào sao bác? – Cô ghẹn ngào hỏi.
Bà Ngọc Lan chậm rãi lắc đầu.
- Gia đình bác đã lần lượt đi xét nghiệm, mong là tìm được tủy thích hợp với thằng Phong, nhưng đáng tiếc là không có ai có tủy thích hợp với nó cả. Cũng may đây là căn bệnh mãn tính, nếu không e rằng thằng Phong đã sớm rời bỏ cuộc sống này. Bác và bác trai đang cố gắng tìm người có tủy thích hợp với thằng Phong, và hy vọng duy nhất chính là thằng bé đó. Nhưng mà …
Bà không tài nào nói tiếp được, đó là chuyện xấu trong gia đình. Ngân Hằng nghe bà nói, cô hiểu dụng ý của bà Ngọc lan là gì, cô lặng lặng đứng dậy nói:
- Cháu sẽ cố gắng hết sức dể khuyên bạn ấy đi xét nghiệm.
Nói xong, cô bỏ đi ra về trong tâm trạng cực kì hoang mang bối rối. Cô phải làm sao đây, phải làm thế nào để khuyên nhủ Minh Nhật. Cô biết nỗi đau trong long Minh Nhật rất lớn, nỗi hận trong lòng cậu càng lớn hơn. Bây giờ trong lúc cậu đang lo lắng cho bà, lại bắt buộc cậu đi hiến tủy, chắc chắn sẽ làm tổn thương cậu ấy rất nhiều.
Nhưng nếu không khuyên cậu thì Lâm Phong sẽ phải chết vì căn bệnh ung thư này. Cô đứng giữa hai chàng trai mà cả hai đều có tình ý với mình. Vốn dĩ cô chọn người nào cũng làm người kia bị tổn thương. Cô đã chọn Lâm Phong, đã làm tổn thương Minh Nhật một lần, bây giờ lại vì Lâm Phong lại tiếp tục làm Minh Nhật tổn thương lần nữa.
Lâm Phong ngồi trong nhà nhìn ngọn nến đang dần tàn lụi trên cái bánh sinh nhật rất lớn của mình. Hôm nay là sinh nhật của cậu, sinh nhật tròn 17 tuổi của mình. Là sinh nhật thật sự, không phải là sinh nhật nói dối như lần trước. vậy mà lần này cậu lại cô đơn khi không có cô bên cạnh, càng không có bất cứ bạn bè nào .
Cười nhạt cho nỗi đau của mình, thật không ngờ rằng cậu lại bị mắc căn bệnh ung thư như thế. Cuộc sống của cậu giờ đây phải đếm ngược từng ngày. Cậu từng muốn bình thản chấp nhận nó, coi như đó là một chuyện không hề quan trọng gì. Cho nên cậu vẫn tham dự hội trại, vẫn đón nhận và nắm giữ tình cảm Ngân hằng dành ình. Cho tới khi cậu lần nữa ngất xỉu, nó đã nhắc cho cậu biết rằng cậu đang ảo tưởng một cuộc sống tươi đẹp. Cậu biết rằng mình không nên lấn sâu vào cảm xúc tình yêu, nếu không sẽ đau đớn mãi mãi cho đền khi chết.
Cậu đã suy nghĩ rất nhiều mới quyết định quên đi Ngân hằng. Nhưng lại chẳng thể nào quên được. Cậu nhìn con bỏ rơi trầm giọng nói:
- Mày có nhớ bạn ấy không?
- Cộp….
Tiếng gì đó va vào cửa kính của cậu rất nhẹ.
- Cộp ….
Thêm một tiếng nữa. Lăng phong bèn đứng dậy bước ra xem thử.
Qua ô kính cửa sổ, Ngân hằng đứng bên dưới cầm một cái bánh kem nhỏ, trên đó dốt hai cây nến hiển thị năm sinh nhật cậu.
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 41
- Cháu gọi bác có chuyện gì?
Ngân hằng thấy ông ta đứng lại bèn tiến lại gần, cô ngẩng đầu nhìn ông ngập ngừng nói, trong khi người đàn ông đó dường như rất nhẫn nại chờ đợi cô.
- Bác có phải là ba của bạn Phong không ạ?
- Cháu là…- Người đàn ông có chút sửng sốt khi cô nhận ra ông, sắc mặt ông hỏi tái lại nhìn cô hỏi.
- Cháu là bạn học của Lâm Phong ạ- Cô nhỏ nhẹ nói
- À – Ông Lâm tỏ vẻ phát hiện ra rồi gật đầu – Cháu muốn bòi gì – Giọng ông có chút lạnh hỏi.
- Cháu chỉ muốn hỏi, bạn Phong thế nào rồi ạ, nghe nói bạn ấy không được khỏe.
- Ừ, nó có chút không khỏe – Ông trả lời cho có lệ rồi từ giả – Cám ơn cháu đã quan tâm, bác có chuyện gấp cần phải đi.
Nói rồi ông sải bước đi thật nhanh không để Ngân hằng kịp nói them điều gì. Thái độ lẩn tránh của ông ấy khiến cho Ngân hằng càng thêm lo lắng, không biết Lâm Phong đã bị bệnh gì.
Khi Ngân hằng bước vào bên trong thì nghe tiếng Minh nhật giận dữ nói:
- Cho dù có thế nào con cũng không cần ông ấy giúp đâu.
- Con đừng có ngang bướng nữa. hiện giờ chỉ có ông ấy mới giúp được bà nội con mà thôi – Cậu An cũng giận dữ lên tiếng quát.
- Con không cần sự bố thí đó, tự con có thể lo liệu được – Minh Nhật ngang bướng nói.
- Lo liệu, con lo liệu thế nào chứ hả? Con có làm ra được tiển chưa mà đòi lo liệu.
Lời cậu An khiến minh nhật khựng lại, sắc mắt tái xanh, tay siết chặt lại, sau đó bất lực ngồi thỏng xuống đất, hai tay ôm lấy đầu.
Ngân Hằng nhìn thấy cảnh tưởng đó mà đau long không siết, Ngân Quỳnh thì nước mắt chảy dài, môi cắn chặt lại kìm nén tiếng khóc của mình.
Trong không khí căn thẳng này, Ngân hằng cũng không biết phải làm gì hơn, cô nhìn cậu An cũng đang ngồi thẫn thờ nói:
- cậu à, để bạn Nhật yên tĩnh suy nghĩ rồi nói tiếp.
Cậu An nghe vậy thở dài đứng dậy đi ra ngoài.
Ngân Hằng cũng kéo Ngân Quỳnh đi ra về, lúc này để Minh Nhật yên tĩnh là cách tốt nhất.
Hôm sau khi Ngân hằng đến thăm Minh Nhật đã nghe tiếng cậu từ xa:
- Cút. Bà cút ngay cho tôi. Thật là nực cười, quá nực cười rồi. Bà về đi – cánh cửa phòng bật ra.
- Cô xin cháu, xin cháu hãy cứu nó, nó là con trai duy nhất của cô – Giọng một phụ nữ vang lên trong nức nghẹn, dường như bà ta khóc rất nhiều.
- Haha, cầu xin ư? Bà định cầu xin tôi thế nào đây – Giọng Minh Nhật chua chat nói.
Ngân Hằng rảo bước nhanh đến, cánh cửa phòng đã được mở, Minh Nhật đứng gần cánh cửa, bên trong là một phụ nữ mặc bộ vest đen thanh lịch và sang trọng đang từ từ quỳ xuống.
Cả Minh Nhật và Ngân hằng đều ngạc nhiên vô cùng khi thấy bà ấy quỳ xuống trước mặt Minh Nhật, người đàn bà nhìn Minh Nhật đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên định hỏi:
- Cậu đã thấy thành ý chưa
Minh Nhật lặng người, cậu không ngờ người đàn bà này lại quỳ dưới chân cậu như thế, sững sờ vài giây rồi quay lưng nói:
- Bà đi đi, dù bà có quỳ bao nhiêu lâu, tôi cũng không đồng ý đâu.
Không ngờ khi cậu quay lưng lại thì thấy Ngân Hằng phía sau , cậu mím môi nhìn cô , ánh mắt dời đi nơi khác. Người phụ nữ vừa định nói gì đó cũng phát hiện ra Ngân hằng, đôi môi vừa hé ra bỗng ngậm lại.
Ngân Hằng không nói lời nào, lẳng lặng bước đến đỡ bà dạy rồi nói:
- Bác đứng lên đi rồi nói tiếp.
Dừơng như sự xuất hiện của cô đã tạo ra không khí êm dịu hơn cho hai người họ, ai cũng không lên tiếng trước, xung quanh chỉ có tiếng hơi thở của ba người họ.
Ánh mắt Ngân hằng nhìn bà Ngọc lan dò hỏi, bà vội vã lẩn tránh ánh mắt của cô, rồi ngượng cười nói:
- Cô đi trước đây.
- Mong bà từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Đừng làm phiền bà tôi đang điều trị bệnh, nếu không tôi sẽ không để yên cho bà đâu – Minh Nhật giận dữ cảnh cáo.
- Tôi sẽ còn quay lại. Dù phải quỳ bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ quỳ, cho tới khi cậu thấy được thành ý của tôi.
- Tôi sẽ mãi mãi không nhận thành ý của bà – Minh nhật dứt khoát nói, nói xong cậu đóng sầm cửa lại, mặt kệ người đàn bà kia thế nào.
Nhìn thái độ vội vã của bà ấy, lại thấy sắc mặt Minh Nhật không tốt, Ngân hằng cũng không lên tiếng hỏi gì về chuyện vừa xảy ra. Cô chỉ lẳng lặng đến bên cạnh bà nội Minh Nhật quan sát sắc mặt của bà. Sau đó đi lấy thau hứng nước, giúp bà lau người.
Minh Nhật ngồi im lặng một bên nhìn Ngân hằng tỉ mỉ lau cho bà của mình. Đến khi Ngân hằng lau xong thay nước cậu mới chậm rãi hỏi:
- Bạn biết bà ta đúng không?
Ngân hằng nhìn thẳng Minh Nhật thẳng thắng gật đầu.
- Vì sao mình ghét Lâm Phong, bạn đã hiểu rồi chứ.
Ngân Hằng cắn môi rồi lại gật đầu. Minh Nhật thở dài ngã người ra sau ghế, ngẩng mặt lên trời . Ngân hằng biết cậu đang cố kìm nén những giọt nước mắt tủi thân và đau buồn khôn tả vào trong tim mình.
- Có muốn biết lí do vì sao bà ta đến tìm mình hay không?
- Mình sẽ không hỏi, nếu bạn muốn kể thì sẽ tự động kể – Ngân hằng cuối cùng cũng lên tiếng.
Cô cố gắng kìm nén sự nôn nóng trong long mình xuống không để nó lộ ra, bởi vì cô biết, chỉ cần một biểu hiện nhỏ nhoi của mình thôi cũng sẽ làm Minh Nhật càng thấy tổn thương nhiều hơn. Cô không muốn, dù là Lâm phong hay Minh Nhật, cô đều không muốn cả hai bị tổn thương.
Nhưng phải làm sao giải quyết mâu thuẫn này? Cô là người ngoài, càng không tiện xen vào, dù cô nghiêng về phía ai, cũng sẽ làm người kia tổn thương nghiêm trọng.
- Cám ơn – Minh nhật khẽ cười ngượng đáp. Quả thật giờ phút này cậu rất cần yên tĩnh.
- Bạn về đi
Ngân hằng cũng không nán lại them, đứng dậy rồi bảo.
- Ừ…mình về đây. Lát nữa Ngân Quỳnh sẽ đem cơm đến cho bạn. Hãy giữ gìn sức khỏe, bà còn cần bạn chăm sóc, chớ để bản thân gục ngã.
- Yên tâm. Mình sẽ không bao giờ gục ngã, nhất là thời điểm này.
Ngân Hằng nhìn thấy sự lạnh lẽo có chút thù hằn trong đôi mắt cậu. Có lẽ sự xuất hiện dồn dập của hai người kia ngay trong thời khắc này đã làm bùng nổ sự giận dữ của Minh Nhật. Hai người đó, một người thì uy quyền, một người thì hạ thấp bản thân, cả hai dung hai phương thức khác nhau để ép buộc Minh Nhật.
Lòng Ngân hằng càng thấp thỏm không yên. Phải có chuyện gì rất nghiêm trọng xảy ra, cho nên một người như bà Ngọc lan đã bất chấp sĩ diện quỳ trước mặt con trai tình địch của mình như thế. Điều gì có thể khiến bà ta hành động như thế ngoài tình yêu và tình mẫu tử chứ.
Lâm phong nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, cô nhất định phải gặp Lâm Phong mới được, nhất định
Có cách nào gặp được Lâm phong không? – Ngân hằng được Bảo Trâm và Xuân Phương chở đến gặp hai tên bạn thân của Lâm Phong là Sơn hải và Bảo Duy.
- Tụi mình đến nhà mấy lần. Người nhà đều bảo bạn ấy đến nhà ông chơi rồi. Hỏi số điện thoại thì họ nói không tiện cho. Còn gọi điện thoại thì không bóc máy. Nói thật tụi mình cũng hết cách. Bây giờ lại nghỉ hè, càng khó gặp cậu ấy hơn – Sơn hải nhăn nhó khổ sở nói.
- Thật không hiểu thằng phong xảy ra chuyện gì. Tự nhiên lại biệt tích như vậy chứ – Bảo Duy lo lắng nói.
- Hai ngày nữa là sinh nhật của thằng Phong rồi, nó phải ăn sinh nhật một mình thì buồn chết – Sơn Hải cũng buồn bã nói.
- Chả lẽ không còn cách nào gặp được bạn ấy hay sao? – Bbảo Trâm tức tối dậm chân hỏi.
- Còn thì tụi tui đã làm rồi – Bảo Duy ảo não nói.
- Hai ông đúng là vô dụng mà – Xuân Phượng bức đầu bức tóc mắng.
- Có giỏi thì bà đi tìm cách đi – Sơn hải bị mắng thì nổi cáu.
- Được rồi, thôi cãi nhau đi – Bảo Trâm nạt hai người đang chuẩn bị khẩu chiến với nhau kia.
- Mình sẽ đến nhà Lâm Phong tìm lần nữa. Hy vọng bạn ấy sẽ chịu gặp mình – Ngân Hằng cắn môi lên tiếng.
Cả bọn đều nhìn cô với tia hy vọng mỏng manh.
Ngân Hằng đứng trước nhà Lâm Phong với quyết tâm nhất định phải gặp được cậu. Người mở cửa cho cô là Lâm Tịnh.
- Em chào chị! – Cô lễ phép nói – Chị ơi, có thể cho em gặp Phong không hả chị.
- Phong lên nhà nội chơi rồi em – Lâm Tịnh trả lời.
- Vậy chừng nào bạn ấy về hả chị – Cô e dè hỏi.
- Cái này chị cũng không rõ lắm, có lẽ chơi chán thì nó sẽ trở về – Lâm Tịnh mĩm cười trả lời.
- Vậy chị có thể chỉ cho em cách gì lien lạc với bạn ấy không chị ?
- Chị e là không….
- Chị em biết chị biết cách liên lạc với bạn ấy mà – Ngân hằng vội nói trước, chặn đứng lời từ chối của chị Tịnh.
Lâm tịnh trở nên bối rối, không biết phải nói sao, cuối cùng thở dài nói:
- Chị xin lỗi em. Đây là ý của thằng Phong, chị không muốn làm trái ý của nó.
- Vậy chị có thể nói với bạn ấy dùm em một tiếng hay không ạ.
Lâm Tịnh gật đầu.
- Nói với bạn ấy, đích thân đem trả cho em chiếc lọ thủy tinh của em mà bạn ấy đang giữ.
Lâm Tịnh dường như đã từng thấy chiếc lọ nhỏ đó Lâm Phong hay cầm trong tay. Cô biết em trai mình rất quý chiếc lọ đó, hóa ra là của Ngân hằng. Nếu như là Ngân hằng biết đâu có thể khuyên bảo được….Trong lúc lâm Tịnh còn đang lưỡng lựu, Ngân hằng đã chào tạm biệt cô ra về.
Ngân Hằng thất thểu đi ra về, một chiếc xe hơi màu đen sang trong chạy vụt qua cô, sau đó ngừng lại, chiếc xe chạy lùi về phía cô rồi dừng lại. Một người phụ nữ từ trong xe bước ra.
- Con chào bác – Ngân hằng vừa thấy bà liền cúi đầu chào.
- Bác có thể nói chuyện với con một lát hay không?
Trong quán nước gần đó, Ngân hằng ngồi đối diện với bà Ngọc Lan, mẹ Lâm Phong.
- Cháu là gì của cậu bé đó.
- Dạ, tụi cháu đều là bạn của Phong ạ – Nge bà Ngọc Lan hỏi, Ngân hằng biết bà đang nói đến Minh Nhật, cô thành thật trả lời.
- Bác thấy thằng bé đó dường như rất quý cháu – Ngừng một lát bà ta lại hỏi – Còn cháu, cháu thích ai.
- Dạ – Ngân hằng bị hỏi bất ngờ, cô có chút xấu hổ đỏ mặt bèn cúi đầu ấp úng – Cháu …
- Bác biết rất rõ thằng Phong nhà bác rất thích cháu.
Ngân hằng nghe bà Ngọc Lan nói thì cắn môi , hai tay siết chặt, cả người thấy nóng bừng lên, cô không biết phải làm gì, trả lời ra sao. Bà Ngọc lan thấy biểu hiện căng thẳng của cô thì cười trấn an.
- Bác hiểu chuyện tình cảm rất khó cấm đoán, bác cũng không phải những bà mẹ khó khăn hay ngăn cấm chuyện tình cảm của con cái.
Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn bà, trong lòng cảm thấy nhẹ nhỏm. Cô lúc này mới lên tiếng hỏi:
- Bác tìm cháu chắc không phải để nói mấy chuyện này phải không ạ.
- Đúng vậy – bà Ngọc Lan cũng thẳng thắn đáp – bác tìm cháu vì chuyện của Lâm phong.
Ngân Hằng nhìn bà chờ đợi.
- Thật ra Lâm Phong đang mắc bệnh.
- Cháu biết ạ.
- Bệnh mà nó mắc phải là bệnh ung thư máu mãn tính.
Ngân hằng há hốc miệng nhìn bà Ngọc Lan, cả người trấn động, cô không ngờ căn bệnh mà Lâm Phong gặp phải lại là một căn bệnh nan y như thế. Vốn vẫn tưởng Lâm Phong mắc căn bệnh gì đó về da, căn bệnh hiện ra trên mặt hay tay chân, cậu vì thế nên không chịu gặp mọi người mới bắt người nhà nói dối.
Không ngờ rằng cậu lại mắc căn bệnh này.
- Bạn ấy bây giờ ra sao ạ – Cô hỏi mà giọng trở nên run rẩy.
- Ngày thi cuối cùng, thắng bé trở về trong bộ đồ ướt sũng, sau đó bị sốt cao. Cả nhà cứ tưởng do mắc mưa nên chỉ chăm chăm hạ sốt cho nó. Sau đó, cả người nó nổi những đốt đỏ, lại hay nôn ói. Bác đành đưa nó đi bệnh viện – Bà Ngọc Lan bắt đầu kể với giọng khàn khan, rưng rưng nước mắt – Khi cầm báo cáo xét nghiệm trên tay mà bác tưởng chừng như trời đất sập đỗ. Thằng Phong là đứa con trai duy nhất của bác, mà cũng là đứa cháu trai duy nhất của cả dòng họ, không ngờ nó lại mắc phải căn bệnh này.
Kể xong bà Ngọc Lan bưng mặt khóc nức nở, Ngân hằng cũng đau long không cầm được nước mắt. Cô lẳng lặng ngửa mặt lên trời cố gắng kìm nén nước mắt của mình rơi ra. Rõ rang người mắc bệnh là Lâm Phong, vậy mà vì sao cô lại thấy đau lòng đến như thế, tim đau thắt từng cơn nhức nhối.
- Không còn cách nào sao bác? – Cô ghẹn ngào hỏi.
Bà Ngọc Lan chậm rãi lắc đầu.
- Gia đình bác đã lần lượt đi xét nghiệm, mong là tìm được tủy thích hợp với thằng Phong, nhưng đáng tiếc là không có ai có tủy thích hợp với nó cả. Cũng may đây là căn bệnh mãn tính, nếu không e rằng thằng Phong đã sớm rời bỏ cuộc sống này. Bác và bác trai đang cố gắng tìm người có tủy thích hợp với thằng Phong, và hy vọng duy nhất chính là thằng bé đó. Nhưng mà …
Bà không tài nào nói tiếp được, đó là chuyện xấu trong gia đình. Ngân Hằng nghe bà nói, cô hiểu dụng ý của bà Ngọc lan là gì, cô lặng lặng đứng dậy nói:
- Cháu sẽ cố gắng hết sức dể khuyên bạn ấy đi xét nghiệm.
Nói xong, cô bỏ đi ra về trong tâm trạng cực kì hoang mang bối rối. Cô phải làm sao đây, phải làm thế nào để khuyên nhủ Minh Nhật. Cô biết nỗi đau trong long Minh Nhật rất lớn, nỗi hận trong lòng cậu càng lớn hơn. Bây giờ trong lúc cậu đang lo lắng cho bà, lại bắt buộc cậu đi hiến tủy, chắc chắn sẽ làm tổn thương cậu ấy rất nhiều.
Nhưng nếu không khuyên cậu thì Lâm Phong sẽ phải chết vì căn bệnh ung thư này. Cô đứng giữa hai chàng trai mà cả hai đều có tình ý với mình. Vốn dĩ cô chọn người nào cũng làm người kia bị tổn thương. Cô đã chọn Lâm Phong, đã làm tổn thương Minh Nhật một lần, bây giờ lại vì Lâm Phong lại tiếp tục làm Minh Nhật tổn thương lần nữa.
Lâm Phong ngồi trong nhà nhìn ngọn nến đang dần tàn lụi trên cái bánh sinh nhật rất lớn của mình. Hôm nay là sinh nhật của cậu, sinh nhật tròn 17 tuổi của mình. Là sinh nhật thật sự, không phải là sinh nhật nói dối như lần trước. vậy mà lần này cậu lại cô đơn khi không có cô bên cạnh, càng không có bất cứ bạn bè nào .
Cười nhạt cho nỗi đau của mình, thật không ngờ rằng cậu lại bị mắc căn bệnh ung thư như thế. Cuộc sống của cậu giờ đây phải đếm ngược từng ngày. Cậu từng muốn bình thản chấp nhận nó, coi như đó là một chuyện không hề quan trọng gì. Cho nên cậu vẫn tham dự hội trại, vẫn đón nhận và nắm giữ tình cảm Ngân hằng dành ình. Cho tới khi cậu lần nữa ngất xỉu, nó đã nhắc cho cậu biết rằng cậu đang ảo tưởng một cuộc sống tươi đẹp. Cậu biết rằng mình không nên lấn sâu vào cảm xúc tình yêu, nếu không sẽ đau đớn mãi mãi cho đền khi chết.
Cậu đã suy nghĩ rất nhiều mới quyết định quên đi Ngân hằng. Nhưng lại chẳng thể nào quên được. Cậu nhìn con bỏ rơi trầm giọng nói:
- Mày có nhớ bạn ấy không?
- Cộp….
Tiếng gì đó va vào cửa kính của cậu rất nhẹ.
- Cộp ….
Thêm một tiếng nữa. Lăng phong bèn đứng dậy bước ra xem thử.
Qua ô kính cửa sổ, Ngân hằng đứng bên dưới cầm một cái bánh kem nhỏ, trên đó dốt hai cây nến hiển thị năm sinh nhật cậu.
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 41
Danh sách chương