Trời đã sáng.
Ánh nắng hồng hòa vào từng kẽ lá, hứa hẹn một ngày đẹp trời.
Tất cả các lớp đều ổn định bắt đầu để chuẩn bị cho cuộc thi trò chơi dân gian. Tất cả các trò chơi dân gian gồm truyền trứng, đập dừa, kéo co , nhảy bao bố ….đều được các lớp hưởng ứng nhiệt tình.
Truyền trứng là trò chơi tập thể, mỗi lớp cử ra 12 thành viên tham dự: 6 nam, 6 nữ xếp thành hang dài, đứng xen kẽ lẫn nhau, mỗi người cách nhau 1m.
Mỗi người ngậm trong miệng một cái muỗng nhỏ, dùng miệng ngậm trứng truyền quả trứng cút vẫn còn sống tới người chơi cuối cùng mà không được để rớt. Nếu rớt thì phải xem như quả trứng đó bị loại. Cuối cùng, xem lớp nào truyền được nhiều trứng hơn thì chiến thắng.
Cả một góc trời vang dậy tiếng hò reo cổ vũ, còn những người tham gia thì vừa hồi hộp vừa cố gắng để dung miệng lấy trứng mà không thể đánh rơi. Cuộc thi diễn ra sôi nổi hào hứng. Nhìn những quả trứng lăn qua lộn lại trên những chiếc muỗng nhỏ mà xuýt rơi xuống đất bể nát, mà ai nấy đều lo sợ.
Nhật Tân vốn từ nhỏ hiền lành, nhút nhát, nhìn mọi người thi đấu, lo lắng cho các bạn thì ít, nhưng lo cho số phận của những quả trứng cút kia thì nhiều. Cô cảm thấy số phận của những chú chim cút chưa ra đời thật đáng thương, bị lăn qua lộn lại, còn có khả năng bị vỡ.
Cho nên cứ mỗi lần thấy bạn nào đó suýt đánh rơi quả trứng, cô hoảng sợ bấu chặt tay lại. Trong lúc vô tình đã nắm lấy tay bạn kế bên bấu chặt, mắt nhắm lại dưới đôi kính cận run run, rồi hé ra nhìn thở phào khi thấy những quả trừng yên lành. Nhưng rồi nhận ra mình đang nắm tay người khác. Cô ngại ngùng đưa mắt nhìn người đó.
Bắt gặp một gương mặt đeo kính. Bốn mắt nhìn nhau qua hai đôi mắt kính.
Nhật Tân nhận ra anh chàng này chính là anh chàng mà Xuân Phượng lỡ tay phang trúng đầu. Đúng là oan gia quá, cả hai lần gây tai nạn đều nhằm vào anh chàng này. Nhật Tân bối rối xấu hổ cúi gằm mặt xuống nhìn mấy ngón tay đang tự bấu nhau của mình, líu ríu nói:
- Xin lỗi bạn.
- Bạn cũng lo lắng ấy cái trứng đó sao, mình cũng vậy – Giọng bạn nam đó trầm ấm hỏi.
Nhật Tân ngẩng đầu nhìn cậu, cô không ngờ cậu cũng có cùng tâm trạng với mình. Hành động lo lắng này có chút ấu trĩ, những quả trứng đó, trước hay sao thì cũng bị đem đi ăn, có lo lắng thì những chú chim trong đó cũng chẳng thể nào sống lại. Nhưng lo lắng cứ là lo lắng, có thể bị cho là lo lắng hảo, hay điên rồ. Ít người có suy nghĩ giống như cô.
Vậy mà ngay gần cô lại có một người có cùng suy nghĩ , nụ cười tự nhiên hiện thị trên môi hai người, cảm giác có chút gần gũi vô cùng.
Lớp Ngân Hằng và Ngân Quỳnh tạm thời dẫn đầu với số lượng trứng bằng nhau. Cả hai lớp đang kình nhau tranh giành hạng nhất, khí thế quyết tâm dâng trào giành chiến thắng.
Họ bắt đầu thi tiếp phần thi nhảy bao bố. Lớp Ngân Hằng đã chọn ra hai bạn nhỏ con nhưng nhanh nhẹn ra thi, là cuộc thi phối hợp nam nữ. Vì nhỏ con lại nhanh nhẹn , họ nhảy bao bố cứ như những chú cào cào búng thân mình. Lần nữa lớp họ đã giành chiến thắng. Lớp Ngân Quỳnh tức lắm, quyết giành chiến thắng ở cuộc thi đập dừa tiếp theo.
Môn đập dừa có quy tắc như sau: nam cõng nữ cầm một khúc gỗ trên tay. Nam bị bịt mắt , bước đi theo sự chỉ dẫn của bạn nữ mình cõng. Lớp Ngân Hằng cho Xuân Phượng và Sơn Hải rat hi.
Sơn Hải nhìn cái tướng của Xuân Phượng thì âm thầm nuốt nước miếng cái ực. Sau đó mếu mào nói:
- Đổi người…tui muốn đổi người…bảo tui vác bao gạo này à. Muốn giết người hay sao chứ.
- Ông chịu khó đi. Lớp mình ông to con nhất, miệng nhỏ Phượng to nhất. Giữa một tràng la hét âm ĩ, miệng nhỏ Xuân Phượng rất có ích ông biết chưa – Bảo Trâm chống nạnh giải thích, tư thế ép người phải nghe theo – Vào thi đi, đừng nhiều lời, ông mà còn lộn xộn là no đòn biết chưa.
- Tại sao trên đời này lại có mấy đứa con gái vừa hung dữ, vừa như quả tạ chứ – Sơn Hải cằn nhằn nói.
- Giờ cho ông xem nấm đấmcủa quả tạ nè, muốn hông – Xuân Phượng tức giận giơ nấm tay trước mặt của Sơn Hải, cô chỉ hơi tròn tròn thôi chứ đâu có mập như cái tên kia nói, đúng là sỉ nhục mà.
Sơn Hải thấy Xuân Phượng nổi giận thì nhăn răng cười trừ nói:
- Từ từ nói, bình tĩnh đi, sắp thi rồi, bà đánh tui chết thì lấy ai cõng bà đi thi.
Xuân Phượng nghe vậy thì nhượng bộ, leo lên lưng Sơn Hải bắt đầu cuộc thi.
Sau khi nghe Xuân Phượng gào thét trong tiếng hò reo ầm ĩ của mọi người, Sơn Hải cũng lò mò đi được tới đích, nhưng miệng cũng không ngừng than vãn vì sức nặng trên lưng mình, bị Xuân Phượng nhéo lỗ tai mấy cái đau điếng. Nhưng điều khó nhất chính là làm sao đánh trúng được trái dừa trước mặt khi mà mắt bị bịt kín không nhìn thấy được.
Sơn Hải nhận cây gỗ từ tay Xuân Phương, bắt đầu theo lời chỉ bảo của cô mà đánh. Đánh hụt vài lần, cuối cùng cũng đánh trúng được quả dừa trước mặt, nhanh hơn các lớp khác.
Chiến thắng oanh liệt trong một buổi sáng khiến toàn lớp Ngân Hằng vui mừng rạng rỡ hân hoan ôm lấy nhau vui mừng. Sơn Hải vui mừng kéo vải bịt mắt của mình ra, rồi thảy Xuân Phượng xuống đất như trái mít rụng. Quá bất ngờ, Xuân Phượng té bịch đau điếng. Cô tức giận gầm lên:
- Sơn Hải! Ông đứng lại cho tôi.
Sơn Hải quay mặt lại nhìn cô le lưỡi trêu tức, Xuân Phượng tức quá quên cả đau, đứng dậy đuổi theo Sơn Hải khiến mọi người cười một trận ra trò.
Kết thúc buổi sáng, mọi người chia nhau ra chuẩn bị nấu cơm.
Sáng sớm, Ngân Hằng và Lâm Phong được phân công cùng nhau đi chợ. Lâm Phong chở Ngân Hằng sau lưng bằng xe đạp được trường chuẩn bị đi đến chợ.
Hai người cuối cùng đã bày tỏ tình cảm với nhau, cùng nhau chạy xe dưới con đường vắng đầy bóng cây, lá vàng lác đác rơi, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Ngân Hằng ngồi ở phía sau nắm vạt áo Lâm Phong, đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, quả thật là rất đẹp. Cô rụt rè chủ động đưa tay vòng eo Lâm Phong, gương mặt đỏ bừng nhưng nụ cười hạnh phúc lại nở trên môi.
Lâm Phong thấy Ngân Hằng vòng tay ôm lấy eo mình, tim đập loạn lên, hạnh phúc như mật rót vào tim, cậu lấy tay kéo tay cô vòng qua eo cậu sát hơn, khiến gương mặt cô áp vào lưng cậu. Đó là thứ cảm giác nhẹ nhàng lãng mạn nhất giữa hai trái tim cùng nhịp đập. Cái cảm giác ấm áp truyền cho nhau thật bình yên và hạnh phúc.
Ngân hằng chợt nhìn thấy trước mặt là một cánh đồng hoa oải hương tím rất đẹp, cô bèn nói:
- Dừng lại đi.
Lâm Phong bèn dừng lại, xoay đầu nhìn cô. Ngân Hằng từ từ buông tay ra khỏi eo Lâm Phong, cô bước nhẹ nhàng đến trước mặt cánh đồng hoa oải hương kia.
Cô chìm đắm trong mùi hương ngọt ngào, nhẹ nhàng của màu hoa oải hương tím kia. Thật lâu sau cô mới mở miệng kể:
- Ngày xưa ở 1 làng quên nhỏ yên bình, có 2 đứa trẻ vẫn thường hay chơi đùa trên cánh đồng hoa oải hương ở dưới chân đồi. Chúng rất thích đến đây vào mỗi buổi chiều, để được nằm dài trên cánh đồng hoa, thả hồn vào mây gió, để được ngắm trời, mây và những bông hoa tím đung đưa theo làn gió nhẹ. Cũng trên cánh đồng hoa oải hương, 2 người đã hẹn ước khi nào lớn lên sẽ cưới nhau. Cô bé ngắt 1 cành hoa oải hương tách đôi và cho vào 2 chiếc lọ nhỏ xíu, mỗi người giữ 1 lọ.
Một ngày kia, 1 chuyện không may đã xảy ra. Một tai nạn đã khiến cậu bé phải nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Bố mẹ cậu phải đưa cậu ra nước ngoài chửa trị.
15 năm sau. Cậu bé ngày xưa nay đã trở thành ca sĩ nổi tiếng. Anh trở về làng quê cũ để tìm lại những ký ức về tuổi thơ đã mất sau tai nạn. 15 năm sau, kể từ ngày cậu bé ra đi cô bé vẫn chưa từng rời khỏi làng quê 1 lần. Cô mở 1 trang trại trồng hoa ngay dưới chân đồi, nơi có cánh đồng hoa oải hương thơm ngát. Hàng ngày cô vẫn đứng trước cánh đồng hoa oải hương, nhìn những bông hoa tím đung đưa theo chiều gió, và hy vọng 1 ngày nào đó anh sẽ trở về.
Vào 1 buổi chiều khi chàng trai đi dạo, anh đi về phía chân đồi nơi có cánh đồng hoa oải hương tím biếc. 2 người đã gặp lại nhau sau 15 năm xa cách, nhưng thật trớ trêu thay, họ không thể nhận ra nhau. Họ nói chuyện với nhau, trở thành bạn, họ kể chuyện cho nhau nghe. Chàng trai kể về chuyện anh trở về là để tìm lại ký ức. Anh đưa cho cô xem chiếc lọ nhỏ bên trong có bông hoa oải hương mà anh đã giữ bấy lâu nay, cô gái liền nhận ra đó chình là cậu bé ngày xưa, người mà cô đã chờ đợi 15 năm nay.
Hàng ngày cô đưa anh đi đến những nơi mà trước kia 2 người từng đến, kể cho anh nghe những kỷ niệm ngày xưa của 2 người. Sau 1 thời gian anh cũng nhớ lại được những chuyện từ quá khứ. Họ yêu nhau, và có khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc bên nhau.
Tưởng rằng từ đây họ sẽ được sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, nhưng ai ngờ đâu, số phận lại 1 lần nữa chia cách 2 người. Cô gái bị mắc 1 căn bệnh hiểm nghèo. Trước lúc ra đi cô gái đưa cho chàng trai cái lọ thuỷ tinh nhỏ và nói với chàng trai: “Anh hãy giữ lấy chiếc lọ này, nhìn thấy nó như là thấy em, như vậy chúng mình sẽ được ở bên nhau mãi mãi”.
Sau khi cô gái ra đi, chàng trai vô cùng đau khổ. Anh quyết định sẽ vẫn ở lại, tiếp tục trồng hoa trên mảnh đất mà người yêu anh đã trồng. Mỗi buổi chiều anh lại ra đứng trước cánh đồng hoa oải hương, nhìn những bông hoa tím đung đưa theo chiều gió, chờ đợi, đợi 1 ngày nào đó cô sẽ theo những làn gió trở về bên anh
Kể xong, Ngân Hằng bèn quay sanh Lâm Phong nói:
- Bạn đã từng hỏi mình thích loại hoa nào đúng không?
Sau đó cô quay sang nhìn cánh đồng hoa oải hương tím trước mặt mình rồi nói:
- Màu tím luôn là màu thể hiện sự buồn bã của người con gái. Cũng là màu thể hiện tình yêu khắc khoải mong chờ của người con gái. Hoa oải hương tím có nghĩa là sự thủy chung. Mẹ mình rất thích loài hoa này bởi cái ý nghĩa của nó. Cả đời bà nguyện chung thủy một tình yêu với ba của mình không hối tiếc.
Đôi mắt Ngân Hằng có chút long lanh xúc động khi nói về mẹ mình, giọng khan khan cô nói:
- Nhưng mình thích loài hoa này vì ý nghĩa khác của nó. Mình hy vọng có người con trai sẽ trồng loại hoa này để tặng mình. Bởi vì nó có ý nghĩa là đợi chờ một tình yêu.
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 37
Ánh nắng hồng hòa vào từng kẽ lá, hứa hẹn một ngày đẹp trời.
Tất cả các lớp đều ổn định bắt đầu để chuẩn bị cho cuộc thi trò chơi dân gian. Tất cả các trò chơi dân gian gồm truyền trứng, đập dừa, kéo co , nhảy bao bố ….đều được các lớp hưởng ứng nhiệt tình.
Truyền trứng là trò chơi tập thể, mỗi lớp cử ra 12 thành viên tham dự: 6 nam, 6 nữ xếp thành hang dài, đứng xen kẽ lẫn nhau, mỗi người cách nhau 1m.
Mỗi người ngậm trong miệng một cái muỗng nhỏ, dùng miệng ngậm trứng truyền quả trứng cút vẫn còn sống tới người chơi cuối cùng mà không được để rớt. Nếu rớt thì phải xem như quả trứng đó bị loại. Cuối cùng, xem lớp nào truyền được nhiều trứng hơn thì chiến thắng.
Cả một góc trời vang dậy tiếng hò reo cổ vũ, còn những người tham gia thì vừa hồi hộp vừa cố gắng để dung miệng lấy trứng mà không thể đánh rơi. Cuộc thi diễn ra sôi nổi hào hứng. Nhìn những quả trứng lăn qua lộn lại trên những chiếc muỗng nhỏ mà xuýt rơi xuống đất bể nát, mà ai nấy đều lo sợ.
Nhật Tân vốn từ nhỏ hiền lành, nhút nhát, nhìn mọi người thi đấu, lo lắng cho các bạn thì ít, nhưng lo cho số phận của những quả trứng cút kia thì nhiều. Cô cảm thấy số phận của những chú chim cút chưa ra đời thật đáng thương, bị lăn qua lộn lại, còn có khả năng bị vỡ.
Cho nên cứ mỗi lần thấy bạn nào đó suýt đánh rơi quả trứng, cô hoảng sợ bấu chặt tay lại. Trong lúc vô tình đã nắm lấy tay bạn kế bên bấu chặt, mắt nhắm lại dưới đôi kính cận run run, rồi hé ra nhìn thở phào khi thấy những quả trừng yên lành. Nhưng rồi nhận ra mình đang nắm tay người khác. Cô ngại ngùng đưa mắt nhìn người đó.
Bắt gặp một gương mặt đeo kính. Bốn mắt nhìn nhau qua hai đôi mắt kính.
Nhật Tân nhận ra anh chàng này chính là anh chàng mà Xuân Phượng lỡ tay phang trúng đầu. Đúng là oan gia quá, cả hai lần gây tai nạn đều nhằm vào anh chàng này. Nhật Tân bối rối xấu hổ cúi gằm mặt xuống nhìn mấy ngón tay đang tự bấu nhau của mình, líu ríu nói:
- Xin lỗi bạn.
- Bạn cũng lo lắng ấy cái trứng đó sao, mình cũng vậy – Giọng bạn nam đó trầm ấm hỏi.
Nhật Tân ngẩng đầu nhìn cậu, cô không ngờ cậu cũng có cùng tâm trạng với mình. Hành động lo lắng này có chút ấu trĩ, những quả trứng đó, trước hay sao thì cũng bị đem đi ăn, có lo lắng thì những chú chim trong đó cũng chẳng thể nào sống lại. Nhưng lo lắng cứ là lo lắng, có thể bị cho là lo lắng hảo, hay điên rồ. Ít người có suy nghĩ giống như cô.
Vậy mà ngay gần cô lại có một người có cùng suy nghĩ , nụ cười tự nhiên hiện thị trên môi hai người, cảm giác có chút gần gũi vô cùng.
Lớp Ngân Hằng và Ngân Quỳnh tạm thời dẫn đầu với số lượng trứng bằng nhau. Cả hai lớp đang kình nhau tranh giành hạng nhất, khí thế quyết tâm dâng trào giành chiến thắng.
Họ bắt đầu thi tiếp phần thi nhảy bao bố. Lớp Ngân Hằng đã chọn ra hai bạn nhỏ con nhưng nhanh nhẹn ra thi, là cuộc thi phối hợp nam nữ. Vì nhỏ con lại nhanh nhẹn , họ nhảy bao bố cứ như những chú cào cào búng thân mình. Lần nữa lớp họ đã giành chiến thắng. Lớp Ngân Quỳnh tức lắm, quyết giành chiến thắng ở cuộc thi đập dừa tiếp theo.
Môn đập dừa có quy tắc như sau: nam cõng nữ cầm một khúc gỗ trên tay. Nam bị bịt mắt , bước đi theo sự chỉ dẫn của bạn nữ mình cõng. Lớp Ngân Hằng cho Xuân Phượng và Sơn Hải rat hi.
Sơn Hải nhìn cái tướng của Xuân Phượng thì âm thầm nuốt nước miếng cái ực. Sau đó mếu mào nói:
- Đổi người…tui muốn đổi người…bảo tui vác bao gạo này à. Muốn giết người hay sao chứ.
- Ông chịu khó đi. Lớp mình ông to con nhất, miệng nhỏ Phượng to nhất. Giữa một tràng la hét âm ĩ, miệng nhỏ Xuân Phượng rất có ích ông biết chưa – Bảo Trâm chống nạnh giải thích, tư thế ép người phải nghe theo – Vào thi đi, đừng nhiều lời, ông mà còn lộn xộn là no đòn biết chưa.
- Tại sao trên đời này lại có mấy đứa con gái vừa hung dữ, vừa như quả tạ chứ – Sơn Hải cằn nhằn nói.
- Giờ cho ông xem nấm đấmcủa quả tạ nè, muốn hông – Xuân Phượng tức giận giơ nấm tay trước mặt của Sơn Hải, cô chỉ hơi tròn tròn thôi chứ đâu có mập như cái tên kia nói, đúng là sỉ nhục mà.
Sơn Hải thấy Xuân Phượng nổi giận thì nhăn răng cười trừ nói:
- Từ từ nói, bình tĩnh đi, sắp thi rồi, bà đánh tui chết thì lấy ai cõng bà đi thi.
Xuân Phượng nghe vậy thì nhượng bộ, leo lên lưng Sơn Hải bắt đầu cuộc thi.
Sau khi nghe Xuân Phượng gào thét trong tiếng hò reo ầm ĩ của mọi người, Sơn Hải cũng lò mò đi được tới đích, nhưng miệng cũng không ngừng than vãn vì sức nặng trên lưng mình, bị Xuân Phượng nhéo lỗ tai mấy cái đau điếng. Nhưng điều khó nhất chính là làm sao đánh trúng được trái dừa trước mặt khi mà mắt bị bịt kín không nhìn thấy được.
Sơn Hải nhận cây gỗ từ tay Xuân Phương, bắt đầu theo lời chỉ bảo của cô mà đánh. Đánh hụt vài lần, cuối cùng cũng đánh trúng được quả dừa trước mặt, nhanh hơn các lớp khác.
Chiến thắng oanh liệt trong một buổi sáng khiến toàn lớp Ngân Hằng vui mừng rạng rỡ hân hoan ôm lấy nhau vui mừng. Sơn Hải vui mừng kéo vải bịt mắt của mình ra, rồi thảy Xuân Phượng xuống đất như trái mít rụng. Quá bất ngờ, Xuân Phượng té bịch đau điếng. Cô tức giận gầm lên:
- Sơn Hải! Ông đứng lại cho tôi.
Sơn Hải quay mặt lại nhìn cô le lưỡi trêu tức, Xuân Phượng tức quá quên cả đau, đứng dậy đuổi theo Sơn Hải khiến mọi người cười một trận ra trò.
Kết thúc buổi sáng, mọi người chia nhau ra chuẩn bị nấu cơm.
Sáng sớm, Ngân Hằng và Lâm Phong được phân công cùng nhau đi chợ. Lâm Phong chở Ngân Hằng sau lưng bằng xe đạp được trường chuẩn bị đi đến chợ.
Hai người cuối cùng đã bày tỏ tình cảm với nhau, cùng nhau chạy xe dưới con đường vắng đầy bóng cây, lá vàng lác đác rơi, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Ngân Hằng ngồi ở phía sau nắm vạt áo Lâm Phong, đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, quả thật là rất đẹp. Cô rụt rè chủ động đưa tay vòng eo Lâm Phong, gương mặt đỏ bừng nhưng nụ cười hạnh phúc lại nở trên môi.
Lâm Phong thấy Ngân Hằng vòng tay ôm lấy eo mình, tim đập loạn lên, hạnh phúc như mật rót vào tim, cậu lấy tay kéo tay cô vòng qua eo cậu sát hơn, khiến gương mặt cô áp vào lưng cậu. Đó là thứ cảm giác nhẹ nhàng lãng mạn nhất giữa hai trái tim cùng nhịp đập. Cái cảm giác ấm áp truyền cho nhau thật bình yên và hạnh phúc.
Ngân hằng chợt nhìn thấy trước mặt là một cánh đồng hoa oải hương tím rất đẹp, cô bèn nói:
- Dừng lại đi.
Lâm Phong bèn dừng lại, xoay đầu nhìn cô. Ngân Hằng từ từ buông tay ra khỏi eo Lâm Phong, cô bước nhẹ nhàng đến trước mặt cánh đồng hoa oải hương kia.
Cô chìm đắm trong mùi hương ngọt ngào, nhẹ nhàng của màu hoa oải hương tím kia. Thật lâu sau cô mới mở miệng kể:
- Ngày xưa ở 1 làng quên nhỏ yên bình, có 2 đứa trẻ vẫn thường hay chơi đùa trên cánh đồng hoa oải hương ở dưới chân đồi. Chúng rất thích đến đây vào mỗi buổi chiều, để được nằm dài trên cánh đồng hoa, thả hồn vào mây gió, để được ngắm trời, mây và những bông hoa tím đung đưa theo làn gió nhẹ. Cũng trên cánh đồng hoa oải hương, 2 người đã hẹn ước khi nào lớn lên sẽ cưới nhau. Cô bé ngắt 1 cành hoa oải hương tách đôi và cho vào 2 chiếc lọ nhỏ xíu, mỗi người giữ 1 lọ.
Một ngày kia, 1 chuyện không may đã xảy ra. Một tai nạn đã khiến cậu bé phải nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Bố mẹ cậu phải đưa cậu ra nước ngoài chửa trị.
15 năm sau. Cậu bé ngày xưa nay đã trở thành ca sĩ nổi tiếng. Anh trở về làng quê cũ để tìm lại những ký ức về tuổi thơ đã mất sau tai nạn. 15 năm sau, kể từ ngày cậu bé ra đi cô bé vẫn chưa từng rời khỏi làng quê 1 lần. Cô mở 1 trang trại trồng hoa ngay dưới chân đồi, nơi có cánh đồng hoa oải hương thơm ngát. Hàng ngày cô vẫn đứng trước cánh đồng hoa oải hương, nhìn những bông hoa tím đung đưa theo chiều gió, và hy vọng 1 ngày nào đó anh sẽ trở về.
Vào 1 buổi chiều khi chàng trai đi dạo, anh đi về phía chân đồi nơi có cánh đồng hoa oải hương tím biếc. 2 người đã gặp lại nhau sau 15 năm xa cách, nhưng thật trớ trêu thay, họ không thể nhận ra nhau. Họ nói chuyện với nhau, trở thành bạn, họ kể chuyện cho nhau nghe. Chàng trai kể về chuyện anh trở về là để tìm lại ký ức. Anh đưa cho cô xem chiếc lọ nhỏ bên trong có bông hoa oải hương mà anh đã giữ bấy lâu nay, cô gái liền nhận ra đó chình là cậu bé ngày xưa, người mà cô đã chờ đợi 15 năm nay.
Hàng ngày cô đưa anh đi đến những nơi mà trước kia 2 người từng đến, kể cho anh nghe những kỷ niệm ngày xưa của 2 người. Sau 1 thời gian anh cũng nhớ lại được những chuyện từ quá khứ. Họ yêu nhau, và có khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc bên nhau.
Tưởng rằng từ đây họ sẽ được sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, nhưng ai ngờ đâu, số phận lại 1 lần nữa chia cách 2 người. Cô gái bị mắc 1 căn bệnh hiểm nghèo. Trước lúc ra đi cô gái đưa cho chàng trai cái lọ thuỷ tinh nhỏ và nói với chàng trai: “Anh hãy giữ lấy chiếc lọ này, nhìn thấy nó như là thấy em, như vậy chúng mình sẽ được ở bên nhau mãi mãi”.
Sau khi cô gái ra đi, chàng trai vô cùng đau khổ. Anh quyết định sẽ vẫn ở lại, tiếp tục trồng hoa trên mảnh đất mà người yêu anh đã trồng. Mỗi buổi chiều anh lại ra đứng trước cánh đồng hoa oải hương, nhìn những bông hoa tím đung đưa theo chiều gió, chờ đợi, đợi 1 ngày nào đó cô sẽ theo những làn gió trở về bên anh
Kể xong, Ngân Hằng bèn quay sanh Lâm Phong nói:
- Bạn đã từng hỏi mình thích loại hoa nào đúng không?
Sau đó cô quay sang nhìn cánh đồng hoa oải hương tím trước mặt mình rồi nói:
- Màu tím luôn là màu thể hiện sự buồn bã của người con gái. Cũng là màu thể hiện tình yêu khắc khoải mong chờ của người con gái. Hoa oải hương tím có nghĩa là sự thủy chung. Mẹ mình rất thích loài hoa này bởi cái ý nghĩa của nó. Cả đời bà nguyện chung thủy một tình yêu với ba của mình không hối tiếc.
Đôi mắt Ngân Hằng có chút long lanh xúc động khi nói về mẹ mình, giọng khan khan cô nói:
- Nhưng mình thích loài hoa này vì ý nghĩa khác của nó. Mình hy vọng có người con trai sẽ trồng loại hoa này để tặng mình. Bởi vì nó có ý nghĩa là đợi chờ một tình yêu.
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 37
Danh sách chương