Nhưng không ngờ cái bụng của cô lúc đó lại réo rắc lên khiến Ngân Hằng xấu hổ đỏ cả mặt, thái độ xấu hổ của cô cực kì đáng yêu khiến Lâm Phong bật cười.

- Bạn cười cái gì – Ngân Hằng bặm mội trừng mắt hỏi.

- Mình đâu có cười – Lâm Phong cố gắng nín cười đáp, nhìn gương mặt càng lục càng đỏ của Ngân Hằng, cậu cảm thấy thật ra cô cũng giống như bao nhiêu nữ sinh khác, cũng biết thẹn thùng.

- Mình có nhờ chị giúp việc nấu cháo, mình xuống lấy lên cho bạn.

- Không cần đâu, mình phải về – Ngân Hằng vội lắc đầu từ chối, cô đã đi lâu như vậy, không biết Gia Bảo thế nào, còn Minh Nhật nữa, không biết cậu ấy có bận việc gì hay không, cô chưa về cậu ấy không đi được.

- Bạn bị bệnh như vậy, không ăn gì sẽ không có sức mà đi đâu. Dù sao cũng nấu rồi, ăn xong mình đưa bạn đi – Lâm Phong giữ tay cô lại nhẹ nhàng khuyên nhủ, đề cô đi trong tình trạng như vậy, cậu sợ cô lại ngất xỉu không ai hay.

- Vậy ….- Ngân Hằng cắn môi cúi đầu suy nghĩ, dù gì cũng không nên phụ lòng tốt của người ta, nhưng Lâm Phong vừa mới tỏ tình với cô xong, nếu ở lại nghĩa là chấp nhận cho cậu ta một cơ hội.

Cô có chút bối rối ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, lần nữa bắt gặp ánh mắt trong suốt ngước nhìn cô mong đợi, lòng Ngân Hằng chùng xuống. Lần nào đối diện với đôi mắt này, cô cũng thấy rung động, nó mang hình ảnh của Gia Bảo mỗi khi cầu xin cô điều gì đó khiến cô không tài nào từ chối được.

Khẽ thở dài một cái Ngân hằng gật đầu. Lâm Phong bèn nhoẻn miệng cười đầy sung sướng, một nụ cười mang nét trẻ con trong sáng, trông cậu như một thằng nhóc được cho quà. Vội vàng quay lưng đi lấy cháo. Lung túng đến nỗi làm cánh cửa bật mở va vào đầu mình, Lâm Phong xấu hổ quay lại nhìn Ngân Hằng cười ngượng một cái rồi nhanh chóng đi ra. Ngân hằng nhìn theo bộ dáng của Lâm Phong thì không khỏi bật cười, trong lòng bỗng cảm thấy thoải mái lên rất nhiều.

Tô cháo thịt nóng bốc khói nghi ngút đặt cẩn thận trên bàn trước mặt Ngân Hằng, cô cẩn thận thổi từng muỗng rồi cho vào miệng, từng muỗng từng muỗng đi vào bên trong người dường đã thỏa lấp được sự réo rắc của bao tử, sắc mặt cô cũng hồng hào hơn. Sức lực yếu ớt cũng dần phục hồi, cháo nóng thêm hành có khả năng giải cảm tốt, mồ hôi tuôn ra đầy trán nhưng lại khiến cơ thể khỏe hơn.

Lâm Phong cẩn thận lấy khăn giấy lau giúp Ngân Hằng những giọt mồ hôi kia để cô ăn được thoải mái hơn, nhưng Ngân Hằng đã lên tiếng:


- Để mình tự lau.

Lâm Phong bèn đưa tờ khăn giấy cho Ngân Hằng rồi ngồi khép tay bên cạnh chăm chú nhìn cô ăn. Ngân hằng bèn quay sang cậu nói:

- Bạn Phong này, bạn nhìn như vậy khiến mình ngại lắm, làm sao mình ăn được.

- Vậy mình quay mặt đi – Lâm Phong giật mình xấu hổ xoay người quay mặt đi nơi khác.

- Cũng không cần vậy đâu, miễn là bạn đừng nhìn mình chăm chăm như thế – Ngân hằng nhìn Lâm Phong nhẹ nhàng bảo.

Lâm Phong gật đầu mĩm cười xoay đầu lại nhưng dù cố thế nào, mắt cậu vẫn liếc nhìn Ngân Hằng, Ngân Hằng cũng đành mặc kệ cậu, cố ăn thật nhanh để ra về.

Theo Lâm Phong đi xuống lầu gặp ngay chị gái cậu ta bên dưới, đó là một cô gái tuy không xinh đẹp nhưng lại rất ưa nhìn, chị ấy cũng có dáng cao như Lâm Phong nhưng nụ cười và ánh mắt khá giống nhau.

- Hi…em gái tỉnh rồi sao – Lâm Tịnh nhìn Ngân hằng cười hỏi.

Ngân hằng cười ngượng khẽ gật đầu.

- Đây là chị gái mình, Lâm Tịnh.

- Em chào chị Tịnh – Ngân Hằng bèn mở miệng chào – Làm phiền chị rồi.


- Không có chi. Em đến chị rất vui. Thằng nhóc này của chị càng vui hơn – Lâm Tịnh cố tình nói rồi nháy mắt với Lâm Phong.

- Chị ….- Lâm Phong bặm môi trừng mắt cảnh cáo chị gái, rồi quay sang Ngân Hằng bối rối giải thích – Bạn đừng để ý nha, tính chị ấy là vậy.

Ngân hằng gật đầu mĩm cười tỏ ý không buồn, Lâm Phong mới thở phào nói:

- Đi thôi…mình đưa bạn về nhà.

Ngân Hằng cúi đầu chào Lâm Tịnh rồi nhẹ nhàng bước theo Lâm Phong ra cửa, Lâm Tịnh thấy Lâm Phong quên mang chỉa khóa xe, bèn cầm lấy chìa khóa xe bước nhanh đến đưa cho cậu, sau đó kề tai cậu nói:

- Cô bé cũng xinh đẹp và hiền ghê, em trai chị cũng khéo chọn lựa lắm, chị nhất định sẽ ủng hộ.
- Chị này…- Lâm Phong mắc cỡ khẽ kêu thầm.

Tuy là nói rất nhỏ, nhưng Ngân Hằng vẫn nghe thấy, cô thấy hơi xấu hổ, chị Lâm Tịnh nhất định là hiểu lầm mối quan hệ của hai người.

Lâm Phong đưa Ngân Hằng về nhà, NGân Hằng phải nói mãi, cậu mới chịu ra về. Cô biết trong lòng cậu có hàng tá câu hỏi thắc mắc muốn hỏi, cũng như cô biết ánh mắt Lâm Tịnh nhìn mình vẻ thương cảm, thường đưa mắt quan sát đôi chân của cô, nhưng hai người họ điều không hỏi đến để tránh việc cô thấy khó xử.
Nhìn theo bóng Lâm Phong, Ngân Hằng mới quay ngót vào nhà.

Cô vốn là muốn âm thầm về nhà thu dọn đồ đạc rời đi, không ngờ lại bị ngất xỉu. Bây giờ mà vào, thế nào cũng chạm mặt bà ta ngay thôi. Nhưng sự việc đã đến nước này, cô không còn gì phải sợ nữa, cô đã quyết tâm bảo vệ Gia Bảo tránh cho thằng bé phải chịu thêm nhiều tổn thương nữa.


Hít một hơi thật sâu, cố lấy hết can đảm để đối mặt với bà Kim Lương, cô sẽ không nhường nhịn bà ấy nữa. Đẩy mạnh cánh cửa vào nhà, Ngân Hằng đã thấy bà Kim Lương ngồi ở phòng khách.

Vừa thấy Ngân Hằng bước vào, bà Kim Lương vội đứng bật dậy. Cứ nghĩ đến việc phải đối mặt với sự hằn học của bà ta, Ngân Hằng không khỏi ngồng người đối mặt. Nhưng không ngờ bà Kim Lương lại có thái độ ôn hòa vô cùng.

Hai tay bà vò vò, đôi mắt hơi trũng sâu, quần áo mặc trên người cũng nhăn nhúm, cứ như bà ta đã thức chờ cả đêm. Bà Kim Lương nhìn Ngân Hằng môi mấp mấy muốn mở miệng nói.

Ngân Hằng phớt lờ sự có mặt của bà ta, cô muốn về phòng thu dọn thật nhanh, Gia Bảo đang chờ cô.

Ngân Hằng đi thẳng lên lầu, lôi cái túi xách của mình ra nhét hết đồ đạc cần thiết từ tập vở và quần áo cho vào bên trong. Cô lôi chiếc thẻ màu vàng mà ba cô cho để dành xài ra, cô siết chặt nó trong tay, số tiền mà cô đẻ dành cho cuộc sống tự lập, cho sự thoát khỏi cái lồng chết chóc này.

Cứ ngỡ vẫn còn khá lâu mới sử dụng, không ngờ lại sử dụng nó nhanh như vậy. Đây là lần thứ hai cô sử dụng. Lần trước cô rút ra một ít để cùng Lâm Phong đi chơi, lần này có lẻ phải dùng toàn bộ chờ đến khi ba cô về.

Ngân Hằng nhét cái thẻ cẩn thận vào trong túi rồi mở cửa đi đến phòng Gia Bảo thu dọn.

Lần nữa chạm mặt bà Kim Lương, cô đã không muốn đến gần bà ta, vậy mà bà ta cứ sấn tới trước mặt cô khiến cô nhìn vẻ mặt bà ta mà phát cáu, cô hằn hỏi nói:

- Bà muốn gì đây.

Cô giận dữ trừng trừng nhìn bà ta, cô vẫn thấy rõ trên mặt bà ta còn vết móng tay của mình, cũng như trên người cô cũng có vết móng tay của bà ta, dưới chân cô vẫn còn dấu vết của trận đòn. Lần này, cô không còn nhẫn nhịn nữa, cô tuôn hết sự phẫn nộ qua nét mặt của mình.

Có lẽ trước sự phẫn nộ của cô, bà Kim Lương cuối cùng cũng e sợ, bà ta nước nước miếng , mặt tái mét, ca3 người run lên đứng bất động.

Ngân Hằng đi thẳng về phòng Gia Bảo, xét qua người bà ta khiến bà ta chới với té ngã, Ngân Hằng cũng không thèm đứng lại, cô vào phòng Gia Bảo thu dọn.

Bà Kim Lương thấy cô thu dọn hết, bắt đầu thấy lo lắng, bà ta cuối cùng cũng lên tiếng hỏi:


- Gia Bảo thế nào rồi, nó có sao không, con đưa nó vào bệnh viện nào. Để dì đến đó thăm nó sẵn đóng tiền viện phí luôn.
- Không cần, để lại lương tâm xấu xa của bà mà dành cho người khác đi. Chị em tôi không dám nhận – Ngân Hằng cười mĩa mai đáp.

- Ngân Hằng, dì sai rồi. Mong con tha thứ cho dì. Dì không cố ý đánh Gia Bảo đâu – Bà Kim Lương mếu máo nói.

- Cái sai của bà không chỉ có việc đó. Đừng mong tôi tha thứ cho hành động của bà. Hạng người như bà không có chỗ để chứa sự khoan hồng tha thứ của người khác đâu – Ngân hằng quyết liệt đáp.

Nói xong cô kéo khóa của chiếc túi lại rồi xách nó đi ra. Bà Kim Lương vẫn đứng áng ở cửa ra vào, cô trừng mắt quát:

- Tránh ra.

- Xin con, tha thứ cho dì đi. Dì biết mình sai rồi, dì đã suy nghĩ cả đêm, dì rất ăn năn, xin con đừng đi– Bà Kim Lương nước mắt ngắn dài cầu xin Ngân Hằng tha thứ.

- Bà thật sự ăn năn hay bà lo sợ – Ngân hằng nhếch môi cười châm biếm hỏi – Bà ăn năn, buồn cười, bà mà cũng biết ăn năn hay sao.

- Không đâu, dì đã nhận ra lỗi của mình rồi, dì thật sự ăn năn, con đừng có bỏ đi được không – Bà Kim Lương giữ tay cô lại lắc đầu nói.
- Bà nhận ra lỗi của mình rồi sao, nếu bà thật sự nhận ra, thì phải nhận ra từ lâu rồi mới đúng, từ những trận đòn bà ban cho tôi kìa. Bà chỉ đang lo sợ, sợ khi ba tôi về biết chuyện, ông sẽ nổi giận thì đúng hơn. Sự ăn năn của bà chẳng lừa được ai đâu. Con người bà tôi quá hiểu rõ – Ngân Hằng tức giận mắng – Tôi nói cho bà biết, bây giờ cho dù bà thật sự ăn năn đi chăng nữa, tôi cũng không bao giờ tha thứ cho bà đâu, bà nghe rõ chưa.

Bà Kim Lương gnhe Ngân Hằng nói sợ hãi siết chặt lấy tay cô, ánh mắt bà ta đầy sự sợ hãi, lần đầu tiên Ngân Hằng thấy đôi mắt này của bà ta, trong lòng cô có chút vui sướng, thì ra cái cảm giác tự đứng vững trên chân mình có thể làm cho kẻ thù sợ hãi đến thế, vậy mà bấy lâu nay cô lại không biết.

Ngân hằng đưa tay đẩy mạnh bà Kim Lương ra, xách túi dứt khoát ra đi

Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 18


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện