Bà Kim Lương nhìn vẻ mặt không chút e dè còn mang đầy thách thức của cô thì tức điên lên, bà ta lao vào đánh, cấu xé, nắm đầu cô tát mạnh. Ngân Hằng nhiều lúc thật sự muốn vùng lên, thật sự muốn đáp lại cho bà ta những cái tát mà bà ta ban cho cô, nhưng cô không làm. Nếu cô làm, chỉ càng khiến bà ta gáng cho cô thêm một tội danh bất hiếu, *******, cô sẽ trở thành hạng người không khác gì với bà ta. Nhưng cô cũng không muốn bà ta được đắc ý, được thỏa mãn vì có thể hành hạ được cô, cho nên dù cả người đau nhức, Ngân Hằng vẫn cười lạnh hỏi bà tay:

- Tay bà có đau không?

Cơn lửa lòng của bà Kim Lương sau trận đòn vừa được giảm thì lại bị châm lên lần nữa. Quả thật đánh cô, tay bà ta cũng đau rát vô cùng. Mắt bà ta như có lửa, bà ta siết chặt bàn tay đã tê dại của mình nhìn gương mặt đanh lại của Ngân Hằng tuyệt không có lấy một giọt nước mắt nào, tức điên người. Bà xoay người bước đến bên cánh cửa, nơi có một cây chổi thân chổi bện bằng gỗ, nhanh chóng lấy xuống bước nhanh về phía Ngân Hằng vẫn còn chưa thoát khỏi sự đau đớn đang run rẩy đứng lên. Quất liên túc cây chổi vào hai chân của Ngân Hằng khiến cô ngã xuống đất, nước mắt không kìm được lăn dài trên mặt.

Cô vô thức co chân lên, đưa tay ôm lấy đôi chân đau rát của mình. Bà Kim vì không còn có thể đánh vào chân cô được nữa nên giơ cai cái cái chổi lên muốn đánh mạnh vào người cô thì ngay lúc đó một bóng đen nhỏ nhắn lao đến ôm chầm lấy cô hứng chịu thân chổi nặng nề kia.

Sau đó cái thân thể nhỏ bé rơi xuống người Ngân hằng, cô kinh hãi nhìn thấy gương mặt xám nghét của Gia Bảo, đôi mắt thằng bé nhắm ghiền lại bất động, cả thân người không nhúc nhích.

Bà Kim Lương cũng hơi bất ngờ , bà không ngờ Gia Bảo lại chạy đến đỡ cho chị mình, cái đánh lúc này gần như là dồn hết tinh lực cuối cùng của bà trút lên. Dù có ghét đến mấy, nhưng bà cũng chưa từng động đến Gia Bảo, bởi vì thằng bé là đứa con trai duy nhất trong nhà.

- Gia Bảo – Ngân Hằng hoảng sợ hét lên.

Tiếng hét làm cho bà Kim Lương sợ hãi, đánh rôi cây chổi có thân bằng gỗ trên tay xuống đất.

Gia Bảo được bà Kim Lương đón về từ nhà trẻ, thằng bé đang chơi trong phòng thì nghe tiếng thét của chị mình dưới lầu thì chạy xuống. Không ngờ lại lần nữa chứng kiến chị mỉnh bị đánh. Trong tâm trí non nớt của nó vô cùng sợ hãi, nó run rẩy trốn ở góc cầu thang không dám nhúc nhích, cũng không dám khóc, chỉ có thể đưa tay lên miệng cắn chặt.

Nhưng nhìn thấy bà Kim Lương dùng chổi đánh chị mình, sự đau đớn đến nước mắt dâng trào, thằng bé không thể ngồi nhìn được nữa, nó muốn bảo vệ chị mình, cho nên nó lao xuống, ngay lúc đó đã hứng trọn đường chổi oan nghiệt kia.

Ngân Hằng ngồi dậy ôm lấy em trai mình trong đôi tay run rẩy đau nhức của mình, miệng hoảng hốt gọi:

- Gia Bảo


Nhưng thằng bé không trả lời. Ngân hằng cố sức lay em mình dậy, nhưng thằng bé vẫn bất động, hoảng hốt, run sợ đến tốt cùng cùng sự phẫn nộ dồn nén từ lâu. Ngân Hằng đặt Gia Bảo xuống đất căm phẫn nhìn bà Kim Lương mặt tái mét đứng đó trân trối nhìn Gia Bảo.

Sự đau đớn đến tột cùng, lí trí đã không còn nữa, Ngân Hằng mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra, cô lao đến bà Kim Lương ra sức đánh, cào cấu, miệng không ngừng ****:

- Bà là đồ khốn, bà là đồ độc ác, bà còn thua cả cầm thú. Tôi hận bà….

Bà Kim Lương trong lúc hoảng loạn, lại chưa từng thấy Ngân hằng nổi cơn thịnh nổ phản kháng lại như bây giờ, nhất là bà nhìn thấy đôi mắt màu nâu nhạt của cô lại hằn tia máu căm thù như muốn giết chết bà, cả người run sợ chỉ có thể lui lại chịu đòn.

Ngân hằng không biết cô đã đánh bà ta bao nhiêu, tát bà tao bao nhiêu, cào cấu bà ta bao nhiêu, nhưng cô hoàn toàn không có cảm giác thỏa mãn, thậm chí gương mặt bà ta bị cô cào đến chảy máu lòng cô chẳng chút vui sướng nào cả. Hai tay tê dại, móng tay như xướt ra, nhưng giờ phuát này, sự căm phẫn đã làm cô quên đi nỗi đau thể xác.

Ngân Quỳnh ngồi lên xe buýt, xe lăn bánh được một đoạn, cô bị sự trầy xướt trên người làm đau đớn. Chính vì sự đau đớn đó hiển rõ làm cô cảm thấy cố điều gì đó không đúng lắm.

Rõ ràng vết thương trên người cô hiện rõ như thế, lẽ nào mẹ cô lại không nhìn thấy. Tại sao mặt bà không có chút lo lắng nào, còn bình thản sai cô đi như thế. Bán tín bán nghi, Ngân Quỳnh cầm điện thoại gọi ngay cho cô Hương. Điện thoại nhà cô ấy không có ai nghe. Ngân Quỳnh gọi liền mấy cuộc, vẫn không ai nghe máy. Cô quyết định xuống xe trở về nhà.

Vì mới đi có một trạm nên Ngân Quỳnh không chờ xe mà trực tiếp chạy nhanh về nhà. Nếu mẹ cô có trách thì cứ việc bảo cô Hương không có nhà, đến đó cũng không gặp được. Điều cô lo ngại chính là, mẹ nhân lúc mình không có nhà, sẽ lại gây khó dễ cho Ngân Hằng, điều này gần như đã thành thông lệ mỗi khi ba cô đi công tác.
Khi Ngân Quỳnh mở cửa chạy vào nhà, cô sửng sốt tột độ khi thấy người bị đánh không phải là Ngân Hằng mà là mẹ mình- bà Kim Lương.

Cô nhìn thấy Ngân Hằng đầu cổ tóc tai rũ rượi, quần áo nhăn nhúm, cả người cũng đầy thương tích. Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Ngân Hằng như thế. Dù biết mẹ mình có lỗi, dù biết cơn phẫn nộ của Ngân hằng không sai nhưng thấy mẹ mình bị đánh cô cũng không đành lòng, đứng nhìn nên chạy đến kéo Ngân Hằng ra.
Nhưng trong lúc hấp tấp, không ngờ lại đẩy ngã Ngân Hằng té xuống sàn.

Ngân Hằng bị té xuống trừng mắt nhìn kẻ đã đẩy mình. Cô thấy người đó là Ngân Quỳnh thì không khỏi đau đớn thêm.


- Chị….có gì từ từ nói – Ngân Quỳnh run run khuyên.

Ngân Hằng rất tức giận, nhưng lúc này lí trí đã dần tỉnh lại, cô nhớ đến Gia Bảo vẫn còn bất động trên sàn nhà. Điều quan trọng nhất lúc này là đưa thằng bé đi cấp cứu, cô trừng mắt nhìn hai mẹ con kẻ đạo đức giả kia rồi bò đến bên Gia Bảo, cố sức bế thằng bé lên rồi lao nhanh ra bên ngoài.

Ngân Quỳnh lúc này mới phát hiện ra Gia Bảo đang nằm bất động dưới đất. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng thấy Ngân hằng lão đảo bế Gia Bảo đi ra, cô muốn đến giúp, nhưng Ngân Hằng đã gạt cô ra quát:

- Tránh ra. Tôi không muốn nhìn thấy mặt mẹ con hai người.

Ngân Quỳnh bị Ngân hằng lớn tiếng thì mếu máo không biết nên thế nào đành đứng nhìn hai bóng người kia ra khỏi nhà. Cô mới quay lại hỏi mẹ với vẻ phẫn nộ:

- Mẹ…đã xảy ra chuyện gì. Mẹ đã làm gì, Gia Bảo tại sao lại như thế

Bà Kim Lương đưa đôi mắt hoang dại nhìn con gái không biết trả lời thế nào.

Ngân Hằng bế Gia Bảo lảo đảo chạy ra ngoài tìm kiếm xe, nhưng đang là giờ gia điểm rất khó bắt được xe, xung quanh lại chẳng có bóng người chạy xe ôm nào. Cô nhìn gương mặt bất động của Gia Bảo mà không cầm được nước mắt, cô có lỗi với em trai mình, có lỗi với mẹ mình, cô đã hứa sẽ yêu thương chăm sóc và bảo vệ em trai thật tốt, vậy mà….

Cô quyết định bế Gia Bảo chạy theo hướng bệnh viện. Cắn chặt môi chịu đựng sự đau đớn, run rẩy của từng bước chân, cô không để Gia Bảo có chuyện được.

Không ngờ mãi lo chạy lại va vào một người, cứ tưởng đâu hai chị em đã té ngã. Nào ngờ lại được cánh tay rắn chắc đỡ lấy.

- Không sao chứ? – Giọng nói lo lắng có phần quen quen vang lên.


Ngân Hằng chỉ vừa ngẩng đầu nhìn lên chưa kịp nói gì thì Gia Bảo đã bị bế khói tay cô, Minh Nhật quay lưng ngay lập tức bế Gia Bảo chạy đi, Ngân hằng hơi ngây người đứng lại liền bị cậu giục:

- Còn không đi nhanh.

Ngân Hằng sực tỉnh vội vã chạy theo, chạy được một quảng đường dài mới bắt được taxi đưa Gia Bảo đến bệnh viện. Khi xuống khỏi taxi, Ngân Hằng mới phát hiện, trên người cô không có lấy một đồng nào. Cũng may Minh Nhật tinh ý trả tiền giúp cô. Còn giúp cô trả tiền viện phí.

- Bác sĩ, em trai cháu thế nào – Ngân Hằng hai mắt đỏ hoa nhìn vị bác sĩ có tuổi vừa c6a1p cứu cho Gia Bảo xong lo lắng hỏi.

Ông bác sĩ nhìn Ngân Hằng một lượt, thấy cả người cô cũng đầy vết thương, đầu cổ tóc tai rũ rượi, đặc biệt cô vẫn khoát lên người bộ đồng phục cấp ba , trong ánh mắt chứa đầy sự xót xa, ông lắc đầu nói:

- Cháu gái, em cháu tạm thời không sao, chỉ cần nghỉ ngơi và tránh bị kích động lần nữa là được. Nhưng bác có chuyện muốn hỏi cháu: gia đình cháu như thế nào vậy.

Ngân Hằng nghe hỏi thì biến sắc cúi đầu, cô không muốn làm ầm ĩ ra bên ngoài, mất thanh danh ba mình. Vì sợ ảnh hưởng đ0ến uy tín của ông mà trước giờ cô vẫn cam chịu sự hành hạ của bà ta, cô bặm môi lắc đầu nói dối:

- Cháu và em cháu gặp kẻ xấu nên mới thế.

- Tôi là bác sĩ, cháu nghĩ là mình lừa được tôi sao? – Vị bác sĩ già nghiêm khắc nói.

Ngân Hằng biết lời nói dối của mình không lừa được vị bác sĩ đầy kinh nghiệm này thì chỉ biết cúi đầu im lặng, không nói. Vị bác sĩ nhìn cô thở dài thương xót, khuyên:

- Cháu gái, bác biết cháu không muốn ba mẹ hay người thân của mình bị pháp luật xử tội, nhưng mà cháu phải hiểu, bạo hành là phạm pháp. Pháp luật đặt ra luật này là để bảo vệ ngững người như cháu. Cháu đã lớn, có thể cháu chịu đựng được những hành hạ này, nhưng cháu có nghĩ đến em cháu không. Nó vẫn còn là một đứa bé, liệu nó có thể chịu đựng được sự bạo hành thế này hay không?

Hai mắt của Ngân Hằng đã đong đầy nước mắt, cô vẫn cúi đầu im lặng. Vị bác sĩ lần nữa thở dài, quay sang Gia Bảo, ông kéo quần thằng bé xuống tận đầu gối bảo:

- Cháu nhìn đi.


Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn hai bắp vế của Gia Bảo. Nước mắt cô chợt ngừng rơi, bởi vì cô như người chết đứng trước những vết thương chi chít trên người Gia Bảo. Rất nhiều vết sẹo dài nhỏ, mờ có, nổi rõ có, hồng hồng những lằn dài. Cô sụp người khuỵa xuống đất, nước mắt bắt đầu rơi ra không ngừng.

Bắt đầu tứ lúc nào, đứa em trai 6 tuổi của cô từ chối việc cô giúp nó đi tắm, giúp nó thay đồ. Nguyên nhân là từ những vết sẹo này. Chuyện gì đã xảy ra.

Minh Nhật đứng im lặng nhìn dáng vẻ run run của Ngân Hằng, trong lòng cậu bỗng cảm thấy thương xót vô cùng.

Vị bác sĩ từ từ kéo quần Gia Bảo lên bắt đầu nói:

- Cháu có biết một dạng tự hành xác mình hay không? Khi con người ta có nhiều chuyện đau buồn, có quá nhiều sợ hãi không thể thoát ra, họ chọn cách làm đu chính mình để thoát khỏi cảm giác đau đớn sợ hãi của chính mình. Em trai cháu cũng như vậy. Bác nghĩ, những vết thương này là do nó dùng dao lam tự làm tổn thương mình.

Cả người Ngân Hằng rung lên, lạnh toát, cái lạnh đến thắt lòng, ngăn cản nhịp thở, tim cô gần như ngừng đập.

- Điều này chứng tỏ tâm lí của em cháu có vấn đề, có lẽ xuất phát từ nỗi sợ hãi không ngừng. Mà sự sợ hãi này có lẽ từ việc bạo hành trong gia đình cháu. Nếu thương em cháu, cháu hãy nói rõ ra, pháp luật sẽ thay mặt các cháu trừng trị những kẻ phạm tội, có như vậy cháu và em cháu mới có thể sống thảnh thơi được.

Đầu óc Ngân Hằng không còn chứa được gì thêm nữa, vị bác sĩ còn nói nhiều lắm, nhưng cô không nghe được nữa. Cô đã hứa với mẹ, sẽ chăm sóc em thật tốt. Vậy mà…

Minh Nhật bước đến bên cạnh Ngân hằng, cậu ôm chặt cô vào lòng vỗ về. Như một cơn lũ không báo trước, Ngân Hằng òa khóc, tiếng khóc rất lớn, cô nức nở trong lòng Minh Nhật.

- Đừng khóc, em trai bạn không sao. Sẽ ổn thôi mà, nó là đứa trẻ ngon, ông trời sẽ không đế em ấy bị gì đâu. Bạn hãy kiên cường lên, đừng để bản thân ngã xuống, vì em trai bạn, bạn nhất định phải kiên cường lên.
Ngân Hằng không biết, cô đưa tay siết chặt Minh Nhật, cậu giống như chiếc phao của cô lúc này, giúp cô không khỏi chìm vào bể đâu khổ.

Cuộc đời con người là những quả đắng, chỉ có những người may mắn mới nếm được vị ngọt

Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 15


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện