Văn Dã nâng mặt cậu lên, đối diện với ánh mắt thuần khiết và trong trẻo của cậu. Vân Nhạc chủ động cọ vào lòng bàn tay của hắn, hỏi: “Đại Bảo Bảo thì sao? Anh cũng sẽ chọn trèo qua vách núi chứ?”

Văn Dã gật đầu, kiên định nói: “Tất nhiên, anh cũng sẽ trèo qua.” Ánh mắt hắn trở nên trầm tư, giấu một tia phức tạp cùng áy náy không thể giải thích: Nhưng xin lỗi Bảo Bảo à, chỉ có lần này thôi, anh không thể dắt tay em được.

Vân Nhạc cảm thấy có gì đó không đúng, định bụng kéo hắn lại hỏi cho rõ. Thế nhưng lại nghe thấy vài tiếng “Tách tách”, âm thanh bấm máy ảnh vang lên. Hai người họ cùng lúc quay đầu lại, phát hiện ra Lan Thư đang giơ điện thoại di động híp mắt cười chụp lén. Hai người trẻ đành phải tách ra, chuyển hướng sang đề tài khác.

Ngày hôm sau, một vị khách không mời mà đến thăm tiệm café của Hàn Thần. Người kia đỉnh đạc ngồi trên ghế salon dài ở lầu một, nhấp một ngụm cà phê đen mà người phục vụ mang đến. Đắng đến nhe răng nhếch miệng, muốn phun ngay ra đất, nhưng liếc mắt nhìn xuống liền thấy thảm len trải nền rất xa xỉ, liền nước mắt lưng tròng mà nuốt ngược trở vào. Người phục vụ vốn là thấy sợ y, lo lắng rằng y đến đây để gây sự, nhưng thấy y cả buổi cũng không có động tĩnh gì. Người phục vụ thở phào nhẹ nhõm, thừa dịp y lấy điếu thuốc ra, liền đi đến lễ phép nói: “Xin lỗi ngài, nơi công cộng không cho phép hút thuốc ạ.”

“Đây là nơi công cộng à? Không phải là chỉ là một cửa hàng tư nhân sao?” Người vừa thở ra một hơi khói rồi trừng mắt kia, chính là đàn anh Long Cương của thành phố Thụy Hải.

Người phục vụ nhanh chóng giải thích: “Là kinh doanh tư nhân, nhưng vẫn được tính là nơi công cộng ạ. Nếu ngài thực sự không nhịn được, ở phía ngoài cách quán 500 mét chính là khu vực được phép hút thuốc…”

Long Cương vô bàn: “Cho đây là điện sao? Hút có điếu thuốc mà phải đi 500 mét?”

Người phục vụ chỉ mới vừa tốt nghiệp, xác thực cũng không giỏi nói chuyện, sợ hãi đến mức phải lui về phía sau, “Nhưng mà…”

“Ngại quá Tiểu Lý, anh đi làm việc khác đi, anh Long là đang chờ em.” Chính trong thời điểm giằng co, Văn Dã mở cửa lớn mà đi vào.

Ngược phục vụ lập tức gật gật đầu, quay đầu chạy đi. Văn Dã hướng về phía Long Cương lên tiếng chào hỏi, nhìn thấy hắn cầm hộp thuốc lá liền nói: “Chúng ta lên lầu đi, em tìm cho anh một chỗ để nhả khói.”

Long Cương lập tức vui vẻ: “Tốt lắm, vẫn là Thiếu gia Văn của chúng ta nói chuyện dễ nghe nhất.”

Trên lầu hai có một cái văn phòng, căn bản vẫn còn bỏ trống. Văn Dã mở cửa sổ ra, rồi rót cho Long Cương một chén trà. Long Cương rất lịch thiệp với hắn, kẹp thuốc lá lên, dùng hai tay mà nhận lấy, sau đó nói lời cảm ơn.

Văn Dã ngồi ở trên ghế salon đối diện, hỏi: “Hôm nay anh Long có chuyện vui à?”

Long Cương khà khà cười: “Còn không phải nhờ phúc phần của Văn thiếu gia sao. Thu được một khoảng khá lớn, vừa đủ cho tôi ăn uống, lại còn nuôi dưỡng được đám huynh đệ ít nhất hai năm.”

Văn Dã nói: “Em cũng đâu có làm được gì nhiều, chủ yếu là do anh Long lợi hại.”

“Thôi nào thôi nào, trắng ra thì cũng là tiền của Văn thiếu gia.”

Văn Dã cười cười hỏi: “Hắn làm sao rồi ạ?”

“Thua trắng luôn rồi, còn thiếu nợ tôi đến mấy trăm ngàn.” Nói rồi lấy điện thoại di động ra tìm cho Văn Dã xem một đoạn video, tức giận nói: “Mẹ thằng già này đúng là một tên súc sinh, từ đầu đến cuối phản ứng đều như cậu đoán trước.”

Văn Dã mở video ra xem, trong đó là Văn Cẩm Bằng mới ra tù được không lâu đang bị đàn em của Long Cương ép quỳ trên mặt đất, liên tục cầu khẩn xin tha: “Anh Long, anh Long, xin đừng, xin đừng chặt tay của em! Em có thể trả tiền cho anh, em xin thề. Anh thư thả cho em mấy ngày, em còn có thằng con trai, mười sáu tuổi, không không, lớn hơn vậy, nó cái gì cũng có thể làm. Em bán luôn nó cho anh, nó có thể kiếm tiền cho anh.”

Long Cương nghe âm thanh phát ra từ trong video, khinh thường nói: “Tao bắt con trai mày thì được cái chó gì chứ? Nuôi nó cho tốn cơm tao à?”

Vân Cẩm Bằng liếm đôi môi nức nẻ đến chảy máu nghĩ kế: “Nó có thể kiếm tiền cho anh Long mà, anh bán nó, bán cái gì cũng được. Em nghe nói có mấy người muốn chơi con trai không phải sao, càng nhỏ tuổi càng có giá. Con trai của em càng lớn càng trắng trẻo mềm mại, nhất định có thể bán được…” (Má nó chứ, tên chó này không phải người rồi. Xin lỗi mọi người Mèo hơi bức xúc. Muốn chửi thề ghê nơi.)

Văn Dã cau mày tắt video, thấp giọng nói: “Sau đó anh nói như thế nào?”

Long Cương đáp: “Văn thiếu gia đã dặn sao thì tôi nói y như vậy. Thật mẹ nó chứ, đứa nhỏ nào làm con của tên chó này cũng là đen đủi tám kiếp. Lúc thắng tiền thì luôn miệng nói muốn giết chết đứa con do người vợ đê tiện sinh ra, để sau này thằng con không lấy được tiền của gã. Còn lúc thua tiền liền muốn bán con mình vào nhà thổ để làm điếm, con mẹ nó chứ tôi lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, cũng chưa thấy một người làm cha như thế này. Người ta hay nói câu gì đó? À đúng rồi, là hổ dữ không ăn thịt con, tên khốn này thì đếch bằng con chó luôn rồi, thật là được mở mang tầm mắt! Con của tên chó này cũng thật là thảm, sau này nếu không phải bị nó giết chết, thì cũng bị cái tên súc sinh đội lốt ba này liên lụy cả một đời.”

Long Cương hùng hùng hổ hổ mắng chửi hơn nửa canh giờ, mới tìm cái bọc rác để vứt đầu lọc vào. Hàn Thần đã đến từ sớm, ngồi xổm trước cửa nghe lén cả buổi mà không hiểu mô tê gì. Cậu ta nhát như chuột nhắt, chờ Long Cương mất dạng mới dám chạy vào văn phòng lo lắng hỏi: “Mày với ông đàn anh kia làm sao mà dính líu đến nhau vậy? Ông ta không phải là lão làng trong giới xã hội đen sao? Dạo này mày đang làm cái gì vậy chứ?”

Văn Dã tựa vào trước cửa sổ, xoa xoa giữa mày mà đáp: “Tao có thể nói cho mày biết, nhưng mày phải hứa giúp tao một chuyện.”

Một giờ chiều, Vân Nhạc cùng đồng nghiệp thay ca, tìm một quán bán thức ăn nhanh gần đó ăn cơm trưa. Mỗi ngày cậu phát tờ rơi ở một địa điểm khác nhau. Chỗ làm hôm nay cách trung tâm thành phố khá xa, ngay bên cạnh là một khu phố kiểu mới được xây cất không lâu, còn có thêm một trường dạy nghề nữa. Thành ra người tới lui ở quán ăn này rất nhiều, Vân Nhạc bưng mâm thức ăn tìm một chỗ ngồi xuống. Cậu nhìn đồng hồ, quyết định gọi Văn Dã sớm một chút, để hắn không phải sợ mình chờ đợi, rồi chạy xe gấp quá, trên đường sẽ dễ gặp nguy hiểm. Ăn qua loa vài miếng, cậu liền phải quay trở về nơi làm việc. Nhưng vừa mới ra khỏi cửa của quán bán đồ ăn nhanh, liền bị một cánh tay rắn chắc nắm chặt lấy vai cậu.

Vân Nhạc quay đầu lại, ánh mắt liền nhanh chóng biến đổi, lạnh lẽo âm trầm.

Là Vân Cẩm Bằng, gã đã ra tù rồi. Vân Nhạc không muốn nhiều lời với gã, liền quay đầu bỏ đi, lại bị gã cưỡng ép kéo đến ngõ nhỏ bên cạnh quán ăn. Vân Cẩm Bằng nghiến răng nghiến lợi hướng cậu mà tung ra một nắm đấm, Vân Nhạc nhanh chóng né sang bên cạnh, không khách khí hướng bụng gã đạp một phát, “Đậu má mày! Mày là cái đồ chó đẻ đê tiện! Ông nội mày phải trong tù ăn cơm chó! Còn mày lại dám sống tốt đến như vậy?” Vân Cẩm Bằng lùi về sau hai bước, liền nhào tới. Vân Nhạc bị gã đánh hơn mười mấy năm, đối với gã không thể quen thuộc hơn được nữa, rất gọn gàng né tránh, cũng không bị thương tích gì nhiều. Tuy nhiên khí lục của một đứa trẻ mới lớn với một gã trung niên cũng chênh lệch nhiều, Vân Cẩm Bằng chớp lấy cơ hội ép cậu đẩy vào tường. Vân Nhạc thấy có mấy người bộ hành đang qua lại ở trước ngõ, vừa định lên giọng kêu cứu, liền nghe Vân Cẩm Bằng nói: “Ngày hôm nay tao đến không phải để đánh mày.”

“Tao nghe nói mày với con trai của Văn Hòa Vũ, người giàu nhất thành phố Thụy Hải này, ngủ với nhau?”

Vân Nhạc ngay lập tức trợn to mắt, nắm chặt tay thành đấm.

“Hừ.” Vân Cẩm Bằng đột nhiên nở nụ cười, cười đến tham lam hung tợn: “Mày thật đúng là con trai ngoan của cái con đàn bà đê tiện Đoạn Phỉ kia, mày bao nhiêu tuổi rồi? Còn chưa đủ tuổi đã biết bán cái mông kiếm tiền cho ba rồi? Ha ha ha ha con trai ngoan!”

“Ông có ý gì?” Vân Nhạc lạnh giọng hỏi.

Vân Cẩm Bằng nói: “Tao mà có ý gì, mày giờ làm con chó của con trai Văn gia, xem ra sống cũng được phết ha, trên người cũng mặc toàn đồ mắc tiền như vầy? Nếu đã có tiền rồi, thì bớt chút đỉnh hiếu kính với ba mày. Đừng ích kỷ hưởng thụ như vậy, cũng phải tận hiếu mới đúng đạo.”

Vân Nhạc theo dõi gã nói: “Tôi không có tiền.”

“Không có thì phải làm sao cho có!” Vân Cẩm Bằng bất ngờ bóp lấy cổ cậu, tàn bạo nói: “Giờ tao đang cần năm mươi vạn, không là năm triệu. Hai ngày nữa đem đến nhà cho tao, nếu như không có, tao sẽ tự đến công ty của Văn Hòa Vũ lấy. Nếu mày không đáp ứng cho tao, tao sẽ cho Văn gia không còn chút mặt mũi, mày cũng không thể sống yên thân!”

Vân Nhạc chụp lấy từng bên cánh tay của Vân Cẩm Bằng, khóe miệng mím chặt lại. Trong mấy tháng vừa qua, cậu như đã quên được cuộc sống đen tối không một ánh quang của mười mấy năm qua, quên mất gã cha bạo lực nghiện rượu mê bài bạc, quên mất người mẹ lạnh lùng tàn nhẫn bỏ quê đi xa. Cậu đột nhiên nghĩ đến vấn đề mà Văn Dã đã đặt ra, giờ khắc này cậu xác thực đang đứng trên vách đá cheo leo. Có thể liều mình trèo qua, cũng có thể lựa chọn trốn tránh, đi đường vòng. Vân Nhạc tin chắc rằng Vân Cẩm Bằng sẽ không động thủ với cậu nữa vì hiện tại cậu đang có giá trị lợi dụng. Gã ba này của cậu như một tên ác quỷ, trong tương lai sẽ lại xuất hiện thêm nhiều lần, đảo lộn cuộc sống của cậu, đảo lộn cuộc sống của người thân cậu. Trong đầu Vân Nhạc chợt lóe lên hình bóng của mỗi người trong gia đình họ Văn, cuối cùng hình ảnh của Văn Dã dừng lại trong đôi mắt của cậu. Người kia chúng là ánh mặt trời của cậu, cậu không cho phép bất kỳ kẻ nào mảy may thương tổn đến hắn.

“Mày điên rồi!?” Hàn Thần trong văn phòng rống lên một tiếng, “Rõ ràng không có khả năng, mày dự định một mũi tên trúng ba con nhạn mà không làm tổn hai bất cứ người nào, quả thực là đang nói chuyện viển vông. Cũng chỉ vì muốn cậu ta có thể cùng mẹ ruột tâm sự mà mày bày ra nhiều trò như vậy? Anh hai Văn Dã à, mày chỉ là một học sinh trung học thôi, mày tự coi bản thân mình là thần thánh à!”

“Cho nên sau khi mọi việc xong xuôi, còn cần mày phải vận động hành lang đó.”

“Tao…” Hàn Thần cau mày: “Mày cũng làm khó dễ tao quá. Hơn nữa tao cảm thấy việc này mày vẫn có thể chờ thêm một chút, chờ bọn mình đều trường thành thuần thục chút đã, mới chậm rãi tính toán. Mày là quá gấp gáp rồi.”

Văn Dã vẫn như trước đứng dựa vào cửa sổ, nhìn theo hướng làm việc của Vân Nhạc, nói: “Không có dư dả thời gian để chậm rãi an bài đâu. Cậu ấy đã bị cái gia đình lộn xộn đó kéo lùi đến tận 17 năm, tao không cho phép trong tương lai của cậu ấy xuất hiện thêm bất kỳ trở ngại nào. Tao muốn con đường phía trước của cậu ấy sẽ thật sáng sủa, trống trải bằng phẳng.”

~ Hoàn Chương 49 ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện