Mọi thứ chuẩn bị cho lễ hội thật tuyệt vời. Các gian hàng và sân khấu chuẩn bị cho buổi trình diễn đã dựng lên thật đẹp trên khu đất bên ngoài Hall, thời tiết hôm nay cũng chiều lòng họ nữa, mặt trời sáng rỡ, trên trời không có chút mây hứa hẹn một ngày thật đẹp trời.
Thời tiết quang đãng nhưng Keilly có cảm giác những đám mây mù trong cô lắng lại không thể nào xua đi. Cô rất lo lắng khi gặp lại Rod, quá căng thẳng vì, sự thật là cô đã mời Michael Fenwick cùng đi với mình vào chiều nay. Cô đã đi chơi với anh nhiều lần trong mấy tuần qua, chủ yếu là để quên đi Rod hơn là thực sự muốn đi cùng Michael. Cô không công bằng với anh, cô biết điều đó, nhưng trong chiều hôm nay thì cô ít nhất cần có sự nâng đỡ khi có anh làm bạn đồng hành.
“Tất cả đã sẵn sàng rồi” Kathy đến bên cô ngắm nghía thành quả mà họ làm ban sáng. “Chỉ hy vọng là mọi người sẽ đến vào buổi chiều thôi”
“Em nghĩ là toàn thị trấn sẽ đến ấy chứ” Keilly cười cợt với chị “Và em không chỉ có ý muốn nói đến buổi liên hoan đâu!”
“Chúng ta có nhiều sự kiện thu hút năm nay” Kathy gật đầu “Và không chỉ vì lễ hội!”
“Ờ - Rod đã đến chưa?” cô cố tỏ ra thờ ơ.
“Theo chị thì chưa đâu. Mẹ không nói gì về việc anh ta đặt phòng khách sạn à?”
“Có” Cô trả lời cụt lủn. Một người phụ nữ mà cô đoán là Barbie đã gọi điện đặt hai phòng qua đêm vào tuần trước dưới tên của Rod. Cô đã thắc mắc rất nhiều về về căn phòng thứ hai dành cho ai. “Anh ta mang ai đó theo” cô thêm vào vẻ chế giễu.
“Có thể là bạn gái” Kathy gạt đi như thể nó không quan trọng.
Keilly nhìn chị tò mò “Chuyện này không làm chị bận tâm sao? Sau rốt, thì chị đã từng nghĩ là mình yêu anh ta”
Chị cô trừng mắt nhìn cô, dẫn tay cô tiến về phía ngôi nhà “Chị mong em đừng nói những điều như thế ở nơi mà chúng ta có thể bị nghe lén” cô rít lên.
“Xin lỗi” Keilly nhăn mặt “Nhưng chuyện anh ta mang bạn gái đến không làm chị bận tâm chứ?” Điều đó chắc chắn làm cô bận tâm!
“Chẳng chút nào.” Kathy gạt phắt “Cô ta sẽ làm anh ta sao lãng”.
Keilly không thể thờ ơ trước tin Rod không hề đến đây một mình. Anh phải biết việc anh đi cùng người phụ nữ khác sẽ tác động cô đến thế nào, anh không thể nào vô cảm đến thế được, thật ra thì cô biết anh ngược lại mới đúng. Có thể anh muốn làm tổn thương cô khi anh buộc tội cô làm tổn thương anh.
Bất cứ lý do gì, bất kể khách đi cùng anh là ai, cô đã ăn mặc đặc biệt cẩn thận vào chiều hôm đó, cô mặc một chiếc áo đầm màu ngọc lam, chất vải lụa bám vào da cô thật đáng yêu, lớp trang điểm của cô đậm hơn bình thường nhằm che đi vẻ xanh xao và quầng thâm dưới mắt, màu mắt cô tiệp cùng màu váy. Tóc cô sẫm và bóng, được gài ở hai bên thái dương bằng hai chiếc kẹp màu xanh xám, trang sức duy nhất của cô là mảnh dây chuyền thánh giá mà mẹ đã tặng cô cách đây nhiều năm.
Vẻ ngoài của cô khiến Michael tỏ ra cực kỳ ngưỡng mộ không hề dấu diếm khi anh đón cô lúc 2g chều, cuộc liên hoan sẽ bắt đầu vào lúc 2g30, Keily đã đồng ý đi sớm nhỡ may ai đó cần cô giúp.
Cô cứng người khi cô và Michael chuẩn bị rời đi và gần như đâm vào Rod và một người phụ nữ đứng sát bên nói chuyện thật sôi nổi. Họ nhìn nhau tưởng như vô tận, cả Michael và người phụ nữ tóc vàng đẹp tuyệt trần như bị lãng quên trong giây phút ấy, cảm xúc của họ đồng điệu với nhau.
Cuối cùng, người phụ nữ tóc vàng phá tan bầu không khí căng thẳng “Anh không định giới thiệu chúng ta sao Rod?” cô gợi ý.
Anh cố gắng dứt mắt mình khỏi Keilly, nhìn người phụ nữ kế bên. Keilly nhìn theo anh, người phụ nữ cỡ bằng tuổi Rod, có thể lớn hơn - dù cô biết tuổi tác cũng không quan trọng lắm đối với anh nếu anh thật tình bị cuốn hút bởi người ấy! Cô ta cao, dáng mảnh dẻ, tuyệt đẹp và quan trọng hơn, cô ta rất tự tin vào chính mình. Kế bên chị ta, Keilly cảm thấy mình thật không tương xứng, dù bề ngoài hôm nay của cô được chăm chút rất kỹ.
“Tất nhiên rồi” Rod nói dịu mượt “Đây là cháu gái của bà Grant, cô Keilly, và bạn cô ấy anh Michael Fenwick. Keilly, Michael, đây là thư ký của tôi cô Barbie Daniels.”
Danh tính của người phụ nữ kia dường như không quan trọng bằng cái cách mà Rod đã dùng để giới thiệu Keilly, như thể với anh, cô chẳng có ý nghĩa gì ngoài là cháu gái của một chủ khác sạn! Cô nhìn anh, mắt mở lớn đầy đau khổ, cảm thấy như anh đã tát vào mặt cô.
“Tôi rất vui được gặp hai người” Barbie nói giọng thân thiện, bộ vét xám và áo phông đen được cắt may khéo léo, một sự kết hợp thật hoàn hảo với bộ vét xám và áo sơ mi đen Rod đang mặc.
“Còn hai người” Michael hỏi người phụ nữ “Cả hai đang trên đường đến Hall phải không?”
“Đúng thế” Rod gật đầu “Anh thì sao?”
“Như nhau thôi” Michael cười, hầu như chẳng nhận ra vẻ căng thẳng giữa Keilly và người đàn ông kia.
“Em đến quầy lấy chìa khóa đây, Rod” thư ký anh nói.
Keilly còn cảm thấy căng thẳng hơn khi người phụ nữ kia rời đi tới quầy, cô chưa hề nói gì kể từ lúc quay ra và gặp Rod. Thư ký anh thật khác với những gì mà cô đã hình dung, không chút nào giống một người mẹ với 3 con cả.
“Ơ - Rất vui được gặp lại anh, Rod” cuối cùng cô lúng túng nói “Anh đến khi nào thế?”
Vẻ mặt anh không hề lộ ra bất cứ cảm xúc nào khi gặp lại cô, mắt anh trống rỗng cảm xúc, mặt anh nhạt nhẽo. “Khoảng 1 giờ trước” anh lịch sự trả lời “Vừa đủ thời gian ăn trưa trước khi tới Hall”
Anh chắc đã tới lúc cô đang thay quần áo, phải chi cô tránh được cuộc gặp gỡ riêng tư này “Chúng tôi không giữ anh lại nữa” cô gạt đi “Michael và tôi cũng chuẩn bị đi đây”
Anh gật đầu xa cách, mắt anh lạnh băng “Có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau sau”
“Chắc thế” Michael cười.
Keilly vẫn còn run rẩy khi họ đến xe của Michael, cô thật nhẹ nhõm vì cuối cùng đã ngồi vào ghế, không biết bao lâu thì chân cô có thể trụ vững nổi. Điều đó còn tệ hơn cả những gì cô đã hình dung, Rod cư xử như người lạ đối với cô, còn cô thư ký của anh dường như có vai trò còn hơn cả những gì mà cô đã từng nghĩ đến. Barbie Daniels thật đẹp, làm sao mà Rod không thấy cô ta lôi cuốn cho được chứ? “Anh nghĩ là anh thích một cô thư ký trông như thế” Michael vô tình xát muối vào vết thương cô.
“Chị ta là bà Daniels đấy” Keilly nghe mình biện hộ lạnh lẽo. “và chị ấy có 3 con”
“Ồ” Michael trông bối rối “Vẫn tuyệt” anh vui vẻ “ có chồng hay không, cô ta vẫn có thể làm cho văn phòng anh vui vẻ đến tột cùng.”
Keilly không trả lời, thừa nhận ra chị ta có thể vui vẻ đến “tột cùng” ở bất cứ văn phòng của người đàn ông nào, hay bất cứ nơi đâu mà chị ta thích! Cô ước gì họ chưa bao giờ nói chuyện với cặp đôi kia, ước rằng cô chưa bao giờ gặp Rod!
Anh khai mạc buổi liên hoan bằng vẻ duyên dáng và hài hước mà cô biết là anh thừa khả năng ấy, anh hoàn toàn không giống người khách lạ lạnh lùng mà cô vừa gặp tại khách sạn, đám đông người đến dự để được thấy anh đã không phải thất vọng khi anh quyến rũ từng người một với bài diễn thuyết nhỏ anh thực hiện trước khi tuyên bố khai mạc buổi lễ.
“Không tồi” Barbie dài giọng bên cạnh Keilly, chị đã đứng bên cạnh Keilly từ lúc nào, Michael đứng cách cô một khoảng ngắn và đang nói chuyện với ba mẹ anh “nếu so với việc anh ta chưa bao giờ làm một điều như thế” chị ta chế giễu.
“Nhưng - không phải những người như anh ta thường làm chuyện này suốt sao?” Keilly tò mò bất chấp bản thân cô không muốn.
Đôi mắt xanh sâu lại với vẻ cười trong ánh mắt. “Không phải dạng ngôi sao cỡ như Rod” Barbie cười “Tôi phải tới đây để biết chắc rằng anh ta không có đùa với tôi”
Keilly đỏ bừng mặt giận dữ “Vậy tôi hy vọng rằng chúng tôi đã cho hai người chút thú vui nho nhỏ-”
“Hey” người phụ nữ này ngăn cô bằng lời khiển trách “Rod đã cảnh báo trước là cô như người mọc đầy gai, anh ta đã không sai”
Mặt cô tái nhợt “Rod nói với chị về tôi?”
“Chỉ nói qua thôi” Barbie gạt đi “Và tôi không đến đây để cười vào mặt ai cả. Tôi chỉ không thể tin được rằng Rod thật sự đến đây để làm việc này. Anh ta giỏi đấy chứ.”
Keilly chẳng bình luận gì về câu nói ấy “Vậy cô là người đã viết những bức thư về Rod” chị ta đăm chiêu “Lạ thật, cô trông chẳng giống gì với kiểu người nuôi lòng hận thù.”
“Tôi không phải kiểu ấy” cô đỏ mặt.
“Không, chắc là không đâu” người phụ nữ kia đồng tình “Lá thư thứ hai chắc chắn là một thiện ý tốt. Tôi biết Rod hài lòng về điều đó. Dù sao đi nữa, khi thấy nó, anh ta chắc chắn đã rất vui” chị tư lự nói.
“Thật thế sao?” cô nói vẻ thờ ơ.
“Người phụ nữ mặc áo đỏ là chị họ cô sao?” Barbie thình lình tò mò hỏi.
Keilly nhìn theo hướng của cô đến nơi Kathy trong bộ váy đỏ đang giới thiệu Rod với những người vây xung quanh “Phải” cô nói vẻ ngờ nghệch.
“Hấp dẫn” Barbie dài giọng.
“Phải.” cô nói gọn lỏn.
Barbie quay lại nhìn cô “Nhưng không giống chút nào với cô phù thủy biển cả” cô thì thầm.
Keilly giật mình nhướn mắt lên, mặc cô trắng bệch “Chị có ý gì?” Môi cô cứng đờ không khớp được lời “Chị Daniels -”
“Barbie” người kia chữa lại “vui lòng thứ lỗi cho tôi, tôi nghĩ là tôi nên đi ra đó giải vây cho Rod” cô cười với Keilly vẻ lơ đãng “nếu không anh ta có khi bị đè nát dưới đám đông này đấy!” cô ta bắt đầu rẽ hướng đi vào đám đông, bỏ Keilly ngơ ngẩn đằng sau.
Câu nói của Barbie về phù thủy biển không hề tình cờ, vậy rốt cuộc thì Rod đã nói gì với thư ký của mình về cô chứ? Cô không có cơ hội nào để hỏi anh vì anh dường như bị bao quanh trong hầu hết buổi chiều.
“Anh đã xem phim của anh ta vài tuần trước “ một lần nữa, Michael lại đem muốt xát vào vết đau của cô “Anh nghĩ nó rất tuyệt”
“Sao anh không đi và nói với anh ta ấy?” cô nạt lại. “Em tin rằng anh ta sẽ thích nghe điều đó!”
Michael nhìn cô đầy tổn thương, anh không hiểu anh đã nói điều gì khiến cô giận dữ như thế. “Anh đi lấy thêm nước chanh cho em nhé” anh đề nghị để dịu đi căng thẳng của họ.
Cô chưa hề đụng đến cốc nước của mình, như cô cũng gật đầu đồng ý. “Cảm ơn anh, cốc này đã hơi ấm rồi” cô đưa cốc cho anh trước khi anh rời đi, trời nắng ấm và xanh trong, hứa hẹn một ngày đẹp, nước chanh tươi dì cô làm vẫn được nhiều người ưa thích.
Toàn bộ buổi lễ này là một thành công, thành công hơn cả bất cứ lần tổ chức nào từ trước đến nay, cô biết Kathy sẽ rất vui mừng với khoản tiền mà chị ấy sẽ đem về cho quỹ từ thiện, nơi thường xuyên được hưởng những khoản tiền mà hội đã làm ra. Nhưng với Keilly, chiều nay quả thật là một thảm họa. Ở bất kỳ nơi đâu, cô dường như đều nhìn thấy Rod, một Rod đang mỉm cười nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo mỗi khi họ tình cờ nhìn thấy nhau. Anh khó mà tha thứ cho cô vì anh đã cho rằng cô thiếu niềm tin nơi anh.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi thuyết phục được Michael đưa cô về nhà trước 5g, dù buổi lễ vẫn còn rất đông người và dường như sẽ còn kéo dài thêm nhiều giờ nữa. Cô đã từ chối sẽ gặp lại Michael tối hôm đó, với lý do là cô đang đau đầu, một cơn đau thật sự. Buổi chiều nay nó đã rất tệ, và cô cảm thấy biết ơn khi được nằm dài trong phòng tối, và thiếp đi hầu như ngay lập tức.
Cô cảm thấy một cảm giác râm ran lạ lẫm dọc sống lưng khi cô tỉnh dậy, chiếc rèm treo che nắng bên ngoài trở nên thừa thãi khi trời đã dần vào đêm. Cảm giác kỳ lạ cảm thấy mình không ở một mình đeo dai dẳng làm cô bừng tỉnh dậy, và cô thấy bóng một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường như thể anh có đủ mọi quyền để làm như thế.
“Rod!” cô há hốc nhận ra, và bật dậy “Em - anh làm gì ở đây?” Cô hỏi, vuốt mái tóc ra khỏi mắt. “Dì em -”
“Bảo là em đang nghỉ vì cảm thấy không khỏe,” anh tiếp lời.
“Em nghi ngờ rằng dì mong anh tới đây!” cô cau mày, vẫn còn run rẩy vì sốc khi thấy anh trong phòng.
“Có lẽ không” anh nói gọn “nhưng anh muốn nói chuyện với em”
“Về chuyện gì” cô cảm thấy mình phòng thủ ngay lập tức. “Không phải anh đã nói về em đủ rồi hay sao?”
Anh nheo mắt lại “Nói rõ hơn đi” anh nạt cô.
Cô trở nên quen hơn với cái bóng trong phòng cô, cô có thể nhìn anh rõ hơn, và tỏ ra bình thản trước khuôn mặt sa sầm của anh “Cô thư ký của anh dường như nắm được nhiều thông tin lắm”
“Anh nói là hãy giải thích” anh lập lại giận dữ.
Keilly cảm thấy mặt đỏ bừng, cô chưa bao giờ thấy anh như thế này trước đây, cô tự hỏi có thể nào anh cũng chịu đựng nhiều như cô trong vài tuần trước. “Cô Daniels dường như ám chỉ rằng chị ấy biết về chúng ta, chị ta thậm chí còn gọi em là phù thủy biển” cô buộc tội.
“Barbie không biết gì về chuyện chúng ta, Keilly” anh khó chịu nói “Và nếu như cô ấy biết thì chỉ là vì cô ấy đoán được từ cách cư xử của anh. Cô ấy gọi em là phù thủy biển vì anh đã dùng từ ấy khi cô ấy hỏi điều gì làm anh phiền muộn. Anh chưa bao giờ đề cập đến tên em”
Cô đỏ mặt hối tiếc vì đã hiểu nhầm anh “Em xin lỗi” cô lẩm nhẩm.
“Thật không?” miệng anh cong lên cay đắng “Em có thật sự cảm thấy vậy không? Hay em vẫn còn nghĩ rằng anh đi khắp nơi khoác lác về những cuộc chinh phục của anh cho bất cứ ai muốn nghe hả?”
Cô chợt tái mặt đi “Đó không phải là điều em đã nói” cô thở dốc “Anh đang suy diễn lời của em -”
“Em đã nói chuyện với Kathy chưa?” anh ngắt ngang lạnh lẽo.
Cô thở mạnh “em nói chuyện với chị ấy suốt-”
“Đó không phải là điều anh muốn hỏi, em biết điều gì mà” anh mất kiên nhẫn đứng dậy, anh đã thay đồ, trên người là quần jean bó và áo sơ mi “chết tiệt, Keilly, tại sao em không tin anh?” anh rên lên “Em có biết anh nhớ em đến chừng nào trong suốt 9 tuần qua không? Rằng anh mong chờ em biết bao nhiêu không?”
“Anh biết nơi nào để tìm em mà” cô lẩm nhẩm.
“Và em cũng thừa biết là anh không thể sống với sự thiếu tin tưởng chết tiệt của em!”
“Em xin lỗi!” cô nhìn xuống tay mình.
Mắt Rod giận dữ khi anh nâng cằm cô ngẩng lên “Em không hối lỗi, nếu em thấy thế thì em đã muốn biết được sự thật rồi. Chết tiệt, tại sao em lại không hỏi.”
Cô run lên trước ánh lửa giận trong mắt anh “Em - em không thể” giọng cô nghẹt lại.
“Em sợ thì đúng hơn” anh đẩy cô ra vẻ ghê tởm “Em nói về lòng kiêu hãnh của chị em, còn anh đang nói về tương lai của chúng ta. Rõ ràng điều nào có ý nghĩa với em hơn!” anh sầm cửa bỏ ra ngoài.
Và Keilly biết anh cuối cùng đã đóng cửa quay lưng ra khỏi cuộc đời cô, rằng anh sẽ không bao giờ yêu cầu sự thấu hiểu của cô một lần nữa. Chúa ơi, cô đã làm gì vậy, cô có thể làm gì nữa đây? Tới Kathy và buộc tội chị ấy nói dối là điều không thể xảy ra, nhưng chứng kiến Rod ra khỏi cuộc đời cô một lần nữa, cũng là lần cuối cùng, là chuyện vượt quá giới hạn chịu đựng!
“Rod đi rồi” Barbie Baniels nói với cô vào sáng hôm sau khi Keilly hỏi về anh.
“Đi?” Cô cau mày bối rối “Đi đâu?”
Người phụ nữ tóc vàng nhún vai. “Anh ấy quyết định tới California sớm, anh ấy rời đi vào tối qua”
“Mà không có chị?”
“Không có tôi” Barbie gật đầu “Anh ta bay về, tôi sẽ lấy xe”
“Tôi hiểu,” Cô cắn môi dưới.
“Tôi ước là tôi cũng hiểu!” Barbie thở dài thông cảm “Anh ấy không nói gì nhiều với tôi, chỉ ra đi thôi, nhưng tôi đoán là anh ta có nói gì đó với cô trước khi đi đúng không?”
“Đúng” giọng cô rời rạc, tự hỏi mình sẽ phải làm gì lúc này. Cô cần nói chuyện với Rod.
“Tôi không biết giữa hai người có chuyện gì” chị ta nhíu mắt nhìn Keilly “Nhưng tôi biết Rod đang cư xử như một người mất đi một người bạn thân nhất - hay người đàn bà mà anh ta yêu? Tôi nói có đúng không?”
“Cô có yêu anh ta không, Keilly?”
“Có” cô trả lời chân thật. “Tôi yêu anh ấy rất nhiều”
“Vậy thì tôi chẳng thấy có vấn đề gì ở đây hết?” Barbie cau mày nhìn cô bối rối.
“Chị không hiểu” cô tránh né ánh nhìn dò hỏi của Barbie “chuyện rất phức tạp”
“Thử nói xem” chị ta thăm dò.
“Không. Tôi-”
“Keilly, Rod chưa bao giờ là người từ bỏ những gì mình muốn,” Barbie cắt ngang thiếu kiên nhẫn “Vậy nghĩa là vấn đề là ở chỗ cô. Nếu cô cũng yêu anh ta thì vấn đề là gì chứ? Không chừng tôi có thể giúp cô” cô ta khuyến khích.
“Tôi không nghĩ thế” cô lắc đầu. “Chị có biết khi nào anh ấy trở lại Anh không?’
“Khoảng một tuần nữa, tôi nghĩ thế” chị ta nhíu mày “Cô định sẽ gặp anh ta khi ấy?”
“Phải” cô kiên quyết trả lời “Tôi - tôi sẽ nói chuyện với anh ấy. Tôi sẽ giải thích -”
“Tại sao lại phải chờ nếu như điều đó là quan trọng chứ?” Barbie gợi ý “Sao lại không phải là bây giờ?”
“Chị bảo anh ấy đến Mỹ...”
“Vậy thì sao nào”
Cô cười vẻ căng thẳng “Chị không đề nghị là tôi theo anh ấy tới đó chứ?”
“Nếu đúng thế thì sao?”
“Chị Daniels, trở thành một thư ký của Rod có thể khiến chị quen với việc dùng máy bay đi khắp mọi nơi, như những người như tôi thì không thể chỉ đứng dậy và đi đến Mỹ được. Đặc biệt khi họ không chắc mình được chào đón” cô phiền muộn nói. Đêm qua cô đã quyết định là mình sẽ tin bất cứ những gì anh nói. Vì cuộc đời cô không thể nào thiếu anh.
“Keilly, tôi - “Barbie chợt ngừng lại, nhìn qua vai cô. “Nếu tôi không nhầm,” cô từ tốn nói “thì chị cô trông cũng tệ như cô vậy”
Cô quay người lại nhìn vào Kathy, cảm thấy choáng váng vì trông chị cô tái nhợt “Có chuyện gì xảy ra vậy?” cô lo lắng hỏi “Peter...? Heather...?”
“Cả hai đều khỏe,” Kathy gạt đi, mắt lo lắng liếc nhìn Barbie “Chị cần nói chuyện với em, Keilly. Một mình” cô nói thêm.
“Đừng lo về tôi” Barbie nói vẻ đôn hậu. “Tôi cũng định đi ăn sáng đây. Gặp lại cô sau, Keilly”, cô nhẹ nhàng nói, nhắc nhở Keilly rằng cuộc trò chuyện giữa họ vẫn chưa kết thúc.
“Chúng ta vào phòng ngủ của em đc không?” Kathy hỏi ngay khi họ ở một mình. “Chị không muốn bị ai nghe thấy”
Keilly không thể hình dung chuyện gì xảy ra với chị, nhưng trông chị cô lo lắn đến nổi kéo cô thẳng lên phòng. “Chuyện gì thế?” cô hỏi lần nữa ngay khi cửa đóng lại. “Kathy, nói cho em biết chuyện gì đi!” cô nài nỉ.
Mặt chị cô tái đi, đôi mắt nâu sâu thẳm như nước hồ. Chị cô ngồi xuống trên chiếc ghế vẻ nặng nề. “Chị mới nhận được một cuộc gọi từ Rod vào khuya hôm qua” cô tiết lộ.
Mặt Keilly trắng nhợt, như mặt chị cô lúc này. “ôi không,” cô rên lên, biết rằng anh đã tự mình nói chuyện với Kathy.
Kathy nhìn cô với đôi mắt đầy đau khổ “Chị không biết - có lẽ là đã không muốn biết - “Cô cắn mạnh môi dưới “Chị không muốn chấp nhận sự thật là em và Rod đang yêu nhau” cô giải thích rời rạc “Bởi vì nếu chị hiểu thì sẽ thay đổi được mọi chuyện.”
“Kathy” cô ngồi xuống thảm trước mặt chị cô “Kathy, Rod nói gì với chị vậy?”
“Chỉ những điều chị đã biết trong tiềm thức” cô nghẹn lại “Rằng hai người yêu nhau và chị đang khiến cả hai phải rời xa nhau”
“Anh ta nói vậy sao?” cô há hốc trước sự nhẫn tâm của anh.
“Anh ta không nói điều cuối” Kathy khẽ cười vẻ mệt mỏi “Anh ta quá lịch sự để không buộc tội chị về điều đó! Anh ta gọi để chào tạm biệt, anh ta bảo thế” cô vụng về nhớ lại, “rằng anh ta không nghĩ là sẽ quay trở lại Selchurch một lần nữa. Rằng dù ngay cả anh ta yêu em, và tin em cũng yêu anh ta, nhưng điều gì đó quan trọng hơn đã níu giữ hai người xa nhau” Cô nhìn Kathy bằng ánh mắt thâm quầng “Đó là chị, phải không?” cô thôi thúc.
“Kathy -”
“Phải không?” cô khăng khăng hỏi.
Keilly đứng dậy. “Rod không có quyền gọi cho chị, và quấy rầy chị theo cách này-”
“Anh ta có đủ mọi quyền” chị cô nói vẻ dứt khoát “anh ta đấu tranh vì những gì anh ta muốn”
“Nhưng với cái giá mà chị phải trả”
Kathy thở dài “Anh ta đã biết chị là ai từ lâu rồi, đúng không?”
Cô đau khổ nhìn chị mình “Phải ”
“Chị nghĩ vậy” cô gật đầu, mỉm cười buồn bã “Anh ta chẳng hề thay đổi, vẫn rất che chở bao dung. Ngay cả khi chị nói dối anh ta để anh ta đem chị lên giường, anh ta cũng không hề đổ lỗi cho chị, và thậm chí còn lo lắng vì anh ta có thể làm đau chị. Và chị thấy mình thật nhục nhã,” giọng chị cô vỡ ra “thật gian trá!”
Keilly cau mày, lắc đầu “Chị nói dối ư?” cô lặp lại “Nhưng em nghĩ -”
“Ồ, Keilly, em chắc đã phải đoán ra sự thật rồi chứ?” Kathy rên lên vì mặc cảm có lỗi “Rod không quyến rũ chị. Chị biết là anh ta thấy chị hấp dẫn, vì vậy chị đã khuyến khích anh ta mà không hề thấy xấu hổ, chị bảo rằng chị có kinh nghiệm, và anh ta không phải lo lắng bất cứ điều gì. Phải mất đến nửa giờ mới làm anh ta thôi choáng váng khi phát hiện ra sự thật!”
Khi cô nằm suy nghĩ về chuyện này vào đêm qua, Keilly đã đoán ra chuyện có thể xảy ra như thế này, cô biết Rod chưa bao giờ nói dối cô, và anh cũng chưa bao giờ cố ý làm tổn thương ai cả. Nhưng nghe chính Kathy thừa nhận việc đó vẫn làm cho cô choáng váng...!
“Anh ta đã rất lo cho chị” Kathy thình lình nhớ lại “anh ta bảo chị thật ngu ngốc khi nói dối, rằng cô gái như chị một ngày nào sẽ cảm thấy hối tiếc cay đắng khi nhớ lại chuyện này. Lạy chúa, đúng là chị đã hối tiếc!” cô rên lên.
“Vậy tại sao chị lại nói dối em vào ngày cưới?”
Cô gật đầu, nhìn vào hai tay cô “Lần đó với Rod, là lần duy nhất chị ngu ngốc đủ để - “ cô cắn môi mình thật đau. “Như anh ta đã đoán, chị cảm thấy hối tiếc. Vào ngày cưới của chị, tội lỗi gậm nhấm đã khiến chị phải kiếm một ai đó thổ lộ. Chị chọn em để đưa gánh nặng này cho em. Niềm kiêu hãnh đã bảo chị đổ lỗi này cho Rod. Em luôn là em gái bé nhỏ của chị, Keilly, và chị biết em cảm thấy như thế nào về chị nếu chị kể cho em sự thật” cô cười héo hắt “Em đã tranh đấu vì chị thật tuyệt vời, Keilly,” cô khàn giọng nói “Nhưng chị không thể để em hy sinh cơ hội nắm lấy hạnh phúc của mình vì chị. Chị đã nói với Peter vào tối hôm qua-”
“Ôi không,” cô rên lên.
Kathy gật đầu “Anh ấy đã biết từ lâu là đã có ai đó trước anh ấy, nhưng anh ấy xem đó là chuyện riêng của chị, nếu chị không muốn nói về nói.” Nước mắt long lanh trong mắt cô “Dường như chị được tất cả mọi người bảo vệ trong suốt cả đời mình, đã đến lúc chị ngừng việc giấu mình đằng sau những lời nói dối để cứu lấy cái kiêu hãnh của chị. Peter đã - thật tuyệt vời trong chuyện này, đúng như chị đã nhận biết được điều đó về anh. Chị ước là chị đã làm theo lời khuyên của em vào ngày cưới, Keilly, nói hết cho Peter tất cả. Có lẽ nếu làm thế thì sẽ không có chuyện xảy ra như ngày hôm nay.”
Cô không biết phải nói gì, cô không nghĩ ra được lời nào để an ủi giúp đỡ cho chị cô.
“Chị không sợ Rod nhận ra chị” Kathy nói tiếp. “Chị sợ việc anh ta nhớ lại thật ra chuyện đã xảy ra thế nào và kể cho em nghe”
Cô lắc đầu “Anh ta đã không làm thế”
“Không à?” Kathy bảo “Lẽ ra chị phải biết là anh ta không làm thế, ngay cả nếu điều đó có nghĩa là mất em. Chỉ là, chị đã sống với sự dối trá này quá lâu, và giờ chị không thể chịu đựng nổi nếu phơi bày sự thật. Chị là một kẻ hèn nhát, nhưng điều đó sẽ không còn nữa”
“Chị biết rằng chuyện sẽ không bao giờ đi xa hơn phải không?” Keilly hỏi nhỏ nhẹ “Đã quá lâu rồi, em nghĩ là sẽ tốt hơn nếu chúng bị quên lãng”
Nước mắt bắt đầu rơi trên gò má tái nhợt của Kathy “Chị nghĩ là chị đã biết Rod sẽ không bao giờ kể với bất cứ ai về chuyện thật sự xảy ra, rằng anh ta quá lịch sự để hé lộ việc chị ngu ngốc đến thế nào. Chỉ là chị không thể biết chắc”
“Giờ thì chị có thể rồi đấy” Keilly nói vẻ chắc chắn.
“Phải,” Kathy thở dài “nhưng với giá nào cơ chứ? Không phải đã quá trễ để cả hai người làm rõ mọi chuyện rồi sao?”
Cô quay mặt đi “Rod đi rồi.”
“Đi” Kathy giật mình “Em có ý gì, anh ta đi rồi?” Chị vừa nói chuyện với anh ta đêm qua-”
“Anh ta nói chuyện chị chỗ nào thì cũng không phải là ở đây” Keilly bảo chị. “Barbie bảo anh ta rời đi ngay sau khi nói chuyện với em, nghĩa là lúc ấy còn rất sớm”
“Nhưng chị - “ Kathy mặt nhợt đi lần nữa. “Sau tất cả chuyện này, mà chị vẫn muộn ư?”
Cô thở dài, “Em không biết. Có thể là không” Cô an ủi khi chị cô trông như bị chấn động mạnh.
“Nếu anh ta ở London, tại sao em-”
“Anh ta không ở London,” cô mệt mỏi nói “Anh ta bay tới Mỹ hôm nay.”
“Ồ” Kathy thở dài.
“Xem này, giờ chị nên về nhà đi” cô nói dứt khoát “Em cần suy nghĩ một chút, và em chắc là chị muốn đến chỗ Peter. Mọi việc thật sự ổn giữa hai người chứ?” Cô dò hỏi đầy lo lắng.
Nụ cười của Kathy sáng bừng vì hạnh phúc “Chưa bao giờ tốt hơn, vì giữa anh chị sẽ không còn có bí mật nào nữa”
Keilly có thể hiểu được điều đó, đã có quá nhiều bí mật giữa cô và Rod. Nhưng tối qua sau khi anh đi, cô đã nhận ra anh đã bảo vệ Kathy khỏi điều gì đó, và cô đã đoán đc phần nào sự thật. Tội nghiệp Kathy, chị ấy đã phải sống với lời dối trá ấy trong suốt bao nhiêu năm. Và tội cả Rod, vì đã bị đổ lỗi, buộc tội cho việc mà anh đã không làm.
Nhưng điều đó khiến cô ấm áp, và cho cô hy vọng, kể cả khi anh rời cô tối qua, và có thể là lần cuối, anh đã cố gắng một cách tuyệt vọng cứu vãn hạnh phúc của họ, anh đã gọi cho Kathy trong nỗi hy vọng rằng chị ấy nhận ra được việc nói sự thật quan trọng đến thế nào.
Nhưng cô nên làm gì bây giờ đây? Cô có nên theo anh đến Mỹ, và có thể, gánh chịu rủi ro bị từ chối vì cô đã thiếu niềm tin nơi anh? Hay cô có thể chọn ở lại đây an toàn, chờ cho đến khi anh quay về London và gọi lại cho anh? Sẽ mất đến cả một tuần dài nếu như cô làm như thế.
Thời tiết quang đãng nhưng Keilly có cảm giác những đám mây mù trong cô lắng lại không thể nào xua đi. Cô rất lo lắng khi gặp lại Rod, quá căng thẳng vì, sự thật là cô đã mời Michael Fenwick cùng đi với mình vào chiều nay. Cô đã đi chơi với anh nhiều lần trong mấy tuần qua, chủ yếu là để quên đi Rod hơn là thực sự muốn đi cùng Michael. Cô không công bằng với anh, cô biết điều đó, nhưng trong chiều hôm nay thì cô ít nhất cần có sự nâng đỡ khi có anh làm bạn đồng hành.
“Tất cả đã sẵn sàng rồi” Kathy đến bên cô ngắm nghía thành quả mà họ làm ban sáng. “Chỉ hy vọng là mọi người sẽ đến vào buổi chiều thôi”
“Em nghĩ là toàn thị trấn sẽ đến ấy chứ” Keilly cười cợt với chị “Và em không chỉ có ý muốn nói đến buổi liên hoan đâu!”
“Chúng ta có nhiều sự kiện thu hút năm nay” Kathy gật đầu “Và không chỉ vì lễ hội!”
“Ờ - Rod đã đến chưa?” cô cố tỏ ra thờ ơ.
“Theo chị thì chưa đâu. Mẹ không nói gì về việc anh ta đặt phòng khách sạn à?”
“Có” Cô trả lời cụt lủn. Một người phụ nữ mà cô đoán là Barbie đã gọi điện đặt hai phòng qua đêm vào tuần trước dưới tên của Rod. Cô đã thắc mắc rất nhiều về về căn phòng thứ hai dành cho ai. “Anh ta mang ai đó theo” cô thêm vào vẻ chế giễu.
“Có thể là bạn gái” Kathy gạt đi như thể nó không quan trọng.
Keilly nhìn chị tò mò “Chuyện này không làm chị bận tâm sao? Sau rốt, thì chị đã từng nghĩ là mình yêu anh ta”
Chị cô trừng mắt nhìn cô, dẫn tay cô tiến về phía ngôi nhà “Chị mong em đừng nói những điều như thế ở nơi mà chúng ta có thể bị nghe lén” cô rít lên.
“Xin lỗi” Keilly nhăn mặt “Nhưng chuyện anh ta mang bạn gái đến không làm chị bận tâm chứ?” Điều đó chắc chắn làm cô bận tâm!
“Chẳng chút nào.” Kathy gạt phắt “Cô ta sẽ làm anh ta sao lãng”.
Keilly không thể thờ ơ trước tin Rod không hề đến đây một mình. Anh phải biết việc anh đi cùng người phụ nữ khác sẽ tác động cô đến thế nào, anh không thể nào vô cảm đến thế được, thật ra thì cô biết anh ngược lại mới đúng. Có thể anh muốn làm tổn thương cô khi anh buộc tội cô làm tổn thương anh.
Bất cứ lý do gì, bất kể khách đi cùng anh là ai, cô đã ăn mặc đặc biệt cẩn thận vào chiều hôm đó, cô mặc một chiếc áo đầm màu ngọc lam, chất vải lụa bám vào da cô thật đáng yêu, lớp trang điểm của cô đậm hơn bình thường nhằm che đi vẻ xanh xao và quầng thâm dưới mắt, màu mắt cô tiệp cùng màu váy. Tóc cô sẫm và bóng, được gài ở hai bên thái dương bằng hai chiếc kẹp màu xanh xám, trang sức duy nhất của cô là mảnh dây chuyền thánh giá mà mẹ đã tặng cô cách đây nhiều năm.
Vẻ ngoài của cô khiến Michael tỏ ra cực kỳ ngưỡng mộ không hề dấu diếm khi anh đón cô lúc 2g chều, cuộc liên hoan sẽ bắt đầu vào lúc 2g30, Keily đã đồng ý đi sớm nhỡ may ai đó cần cô giúp.
Cô cứng người khi cô và Michael chuẩn bị rời đi và gần như đâm vào Rod và một người phụ nữ đứng sát bên nói chuyện thật sôi nổi. Họ nhìn nhau tưởng như vô tận, cả Michael và người phụ nữ tóc vàng đẹp tuyệt trần như bị lãng quên trong giây phút ấy, cảm xúc của họ đồng điệu với nhau.
Cuối cùng, người phụ nữ tóc vàng phá tan bầu không khí căng thẳng “Anh không định giới thiệu chúng ta sao Rod?” cô gợi ý.
Anh cố gắng dứt mắt mình khỏi Keilly, nhìn người phụ nữ kế bên. Keilly nhìn theo anh, người phụ nữ cỡ bằng tuổi Rod, có thể lớn hơn - dù cô biết tuổi tác cũng không quan trọng lắm đối với anh nếu anh thật tình bị cuốn hút bởi người ấy! Cô ta cao, dáng mảnh dẻ, tuyệt đẹp và quan trọng hơn, cô ta rất tự tin vào chính mình. Kế bên chị ta, Keilly cảm thấy mình thật không tương xứng, dù bề ngoài hôm nay của cô được chăm chút rất kỹ.
“Tất nhiên rồi” Rod nói dịu mượt “Đây là cháu gái của bà Grant, cô Keilly, và bạn cô ấy anh Michael Fenwick. Keilly, Michael, đây là thư ký của tôi cô Barbie Daniels.”
Danh tính của người phụ nữ kia dường như không quan trọng bằng cái cách mà Rod đã dùng để giới thiệu Keilly, như thể với anh, cô chẳng có ý nghĩa gì ngoài là cháu gái của một chủ khác sạn! Cô nhìn anh, mắt mở lớn đầy đau khổ, cảm thấy như anh đã tát vào mặt cô.
“Tôi rất vui được gặp hai người” Barbie nói giọng thân thiện, bộ vét xám và áo phông đen được cắt may khéo léo, một sự kết hợp thật hoàn hảo với bộ vét xám và áo sơ mi đen Rod đang mặc.
“Còn hai người” Michael hỏi người phụ nữ “Cả hai đang trên đường đến Hall phải không?”
“Đúng thế” Rod gật đầu “Anh thì sao?”
“Như nhau thôi” Michael cười, hầu như chẳng nhận ra vẻ căng thẳng giữa Keilly và người đàn ông kia.
“Em đến quầy lấy chìa khóa đây, Rod” thư ký anh nói.
Keilly còn cảm thấy căng thẳng hơn khi người phụ nữ kia rời đi tới quầy, cô chưa hề nói gì kể từ lúc quay ra và gặp Rod. Thư ký anh thật khác với những gì mà cô đã hình dung, không chút nào giống một người mẹ với 3 con cả.
“Ơ - Rất vui được gặp lại anh, Rod” cuối cùng cô lúng túng nói “Anh đến khi nào thế?”
Vẻ mặt anh không hề lộ ra bất cứ cảm xúc nào khi gặp lại cô, mắt anh trống rỗng cảm xúc, mặt anh nhạt nhẽo. “Khoảng 1 giờ trước” anh lịch sự trả lời “Vừa đủ thời gian ăn trưa trước khi tới Hall”
Anh chắc đã tới lúc cô đang thay quần áo, phải chi cô tránh được cuộc gặp gỡ riêng tư này “Chúng tôi không giữ anh lại nữa” cô gạt đi “Michael và tôi cũng chuẩn bị đi đây”
Anh gật đầu xa cách, mắt anh lạnh băng “Có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau sau”
“Chắc thế” Michael cười.
Keilly vẫn còn run rẩy khi họ đến xe của Michael, cô thật nhẹ nhõm vì cuối cùng đã ngồi vào ghế, không biết bao lâu thì chân cô có thể trụ vững nổi. Điều đó còn tệ hơn cả những gì cô đã hình dung, Rod cư xử như người lạ đối với cô, còn cô thư ký của anh dường như có vai trò còn hơn cả những gì mà cô đã từng nghĩ đến. Barbie Daniels thật đẹp, làm sao mà Rod không thấy cô ta lôi cuốn cho được chứ? “Anh nghĩ là anh thích một cô thư ký trông như thế” Michael vô tình xát muối vào vết thương cô.
“Chị ta là bà Daniels đấy” Keilly nghe mình biện hộ lạnh lẽo. “và chị ấy có 3 con”
“Ồ” Michael trông bối rối “Vẫn tuyệt” anh vui vẻ “ có chồng hay không, cô ta vẫn có thể làm cho văn phòng anh vui vẻ đến tột cùng.”
Keilly không trả lời, thừa nhận ra chị ta có thể vui vẻ đến “tột cùng” ở bất cứ văn phòng của người đàn ông nào, hay bất cứ nơi đâu mà chị ta thích! Cô ước gì họ chưa bao giờ nói chuyện với cặp đôi kia, ước rằng cô chưa bao giờ gặp Rod!
Anh khai mạc buổi liên hoan bằng vẻ duyên dáng và hài hước mà cô biết là anh thừa khả năng ấy, anh hoàn toàn không giống người khách lạ lạnh lùng mà cô vừa gặp tại khách sạn, đám đông người đến dự để được thấy anh đã không phải thất vọng khi anh quyến rũ từng người một với bài diễn thuyết nhỏ anh thực hiện trước khi tuyên bố khai mạc buổi lễ.
“Không tồi” Barbie dài giọng bên cạnh Keilly, chị đã đứng bên cạnh Keilly từ lúc nào, Michael đứng cách cô một khoảng ngắn và đang nói chuyện với ba mẹ anh “nếu so với việc anh ta chưa bao giờ làm một điều như thế” chị ta chế giễu.
“Nhưng - không phải những người như anh ta thường làm chuyện này suốt sao?” Keilly tò mò bất chấp bản thân cô không muốn.
Đôi mắt xanh sâu lại với vẻ cười trong ánh mắt. “Không phải dạng ngôi sao cỡ như Rod” Barbie cười “Tôi phải tới đây để biết chắc rằng anh ta không có đùa với tôi”
Keilly đỏ bừng mặt giận dữ “Vậy tôi hy vọng rằng chúng tôi đã cho hai người chút thú vui nho nhỏ-”
“Hey” người phụ nữ này ngăn cô bằng lời khiển trách “Rod đã cảnh báo trước là cô như người mọc đầy gai, anh ta đã không sai”
Mặt cô tái nhợt “Rod nói với chị về tôi?”
“Chỉ nói qua thôi” Barbie gạt đi “Và tôi không đến đây để cười vào mặt ai cả. Tôi chỉ không thể tin được rằng Rod thật sự đến đây để làm việc này. Anh ta giỏi đấy chứ.”
Keilly chẳng bình luận gì về câu nói ấy “Vậy cô là người đã viết những bức thư về Rod” chị ta đăm chiêu “Lạ thật, cô trông chẳng giống gì với kiểu người nuôi lòng hận thù.”
“Tôi không phải kiểu ấy” cô đỏ mặt.
“Không, chắc là không đâu” người phụ nữ kia đồng tình “Lá thư thứ hai chắc chắn là một thiện ý tốt. Tôi biết Rod hài lòng về điều đó. Dù sao đi nữa, khi thấy nó, anh ta chắc chắn đã rất vui” chị tư lự nói.
“Thật thế sao?” cô nói vẻ thờ ơ.
“Người phụ nữ mặc áo đỏ là chị họ cô sao?” Barbie thình lình tò mò hỏi.
Keilly nhìn theo hướng của cô đến nơi Kathy trong bộ váy đỏ đang giới thiệu Rod với những người vây xung quanh “Phải” cô nói vẻ ngờ nghệch.
“Hấp dẫn” Barbie dài giọng.
“Phải.” cô nói gọn lỏn.
Barbie quay lại nhìn cô “Nhưng không giống chút nào với cô phù thủy biển cả” cô thì thầm.
Keilly giật mình nhướn mắt lên, mặc cô trắng bệch “Chị có ý gì?” Môi cô cứng đờ không khớp được lời “Chị Daniels -”
“Barbie” người kia chữa lại “vui lòng thứ lỗi cho tôi, tôi nghĩ là tôi nên đi ra đó giải vây cho Rod” cô cười với Keilly vẻ lơ đãng “nếu không anh ta có khi bị đè nát dưới đám đông này đấy!” cô ta bắt đầu rẽ hướng đi vào đám đông, bỏ Keilly ngơ ngẩn đằng sau.
Câu nói của Barbie về phù thủy biển không hề tình cờ, vậy rốt cuộc thì Rod đã nói gì với thư ký của mình về cô chứ? Cô không có cơ hội nào để hỏi anh vì anh dường như bị bao quanh trong hầu hết buổi chiều.
“Anh đã xem phim của anh ta vài tuần trước “ một lần nữa, Michael lại đem muốt xát vào vết đau của cô “Anh nghĩ nó rất tuyệt”
“Sao anh không đi và nói với anh ta ấy?” cô nạt lại. “Em tin rằng anh ta sẽ thích nghe điều đó!”
Michael nhìn cô đầy tổn thương, anh không hiểu anh đã nói điều gì khiến cô giận dữ như thế. “Anh đi lấy thêm nước chanh cho em nhé” anh đề nghị để dịu đi căng thẳng của họ.
Cô chưa hề đụng đến cốc nước của mình, như cô cũng gật đầu đồng ý. “Cảm ơn anh, cốc này đã hơi ấm rồi” cô đưa cốc cho anh trước khi anh rời đi, trời nắng ấm và xanh trong, hứa hẹn một ngày đẹp, nước chanh tươi dì cô làm vẫn được nhiều người ưa thích.
Toàn bộ buổi lễ này là một thành công, thành công hơn cả bất cứ lần tổ chức nào từ trước đến nay, cô biết Kathy sẽ rất vui mừng với khoản tiền mà chị ấy sẽ đem về cho quỹ từ thiện, nơi thường xuyên được hưởng những khoản tiền mà hội đã làm ra. Nhưng với Keilly, chiều nay quả thật là một thảm họa. Ở bất kỳ nơi đâu, cô dường như đều nhìn thấy Rod, một Rod đang mỉm cười nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo mỗi khi họ tình cờ nhìn thấy nhau. Anh khó mà tha thứ cho cô vì anh đã cho rằng cô thiếu niềm tin nơi anh.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi thuyết phục được Michael đưa cô về nhà trước 5g, dù buổi lễ vẫn còn rất đông người và dường như sẽ còn kéo dài thêm nhiều giờ nữa. Cô đã từ chối sẽ gặp lại Michael tối hôm đó, với lý do là cô đang đau đầu, một cơn đau thật sự. Buổi chiều nay nó đã rất tệ, và cô cảm thấy biết ơn khi được nằm dài trong phòng tối, và thiếp đi hầu như ngay lập tức.
Cô cảm thấy một cảm giác râm ran lạ lẫm dọc sống lưng khi cô tỉnh dậy, chiếc rèm treo che nắng bên ngoài trở nên thừa thãi khi trời đã dần vào đêm. Cảm giác kỳ lạ cảm thấy mình không ở một mình đeo dai dẳng làm cô bừng tỉnh dậy, và cô thấy bóng một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường như thể anh có đủ mọi quyền để làm như thế.
“Rod!” cô há hốc nhận ra, và bật dậy “Em - anh làm gì ở đây?” Cô hỏi, vuốt mái tóc ra khỏi mắt. “Dì em -”
“Bảo là em đang nghỉ vì cảm thấy không khỏe,” anh tiếp lời.
“Em nghi ngờ rằng dì mong anh tới đây!” cô cau mày, vẫn còn run rẩy vì sốc khi thấy anh trong phòng.
“Có lẽ không” anh nói gọn “nhưng anh muốn nói chuyện với em”
“Về chuyện gì” cô cảm thấy mình phòng thủ ngay lập tức. “Không phải anh đã nói về em đủ rồi hay sao?”
Anh nheo mắt lại “Nói rõ hơn đi” anh nạt cô.
Cô trở nên quen hơn với cái bóng trong phòng cô, cô có thể nhìn anh rõ hơn, và tỏ ra bình thản trước khuôn mặt sa sầm của anh “Cô thư ký của anh dường như nắm được nhiều thông tin lắm”
“Anh nói là hãy giải thích” anh lập lại giận dữ.
Keilly cảm thấy mặt đỏ bừng, cô chưa bao giờ thấy anh như thế này trước đây, cô tự hỏi có thể nào anh cũng chịu đựng nhiều như cô trong vài tuần trước. “Cô Daniels dường như ám chỉ rằng chị ấy biết về chúng ta, chị ta thậm chí còn gọi em là phù thủy biển” cô buộc tội.
“Barbie không biết gì về chuyện chúng ta, Keilly” anh khó chịu nói “Và nếu như cô ấy biết thì chỉ là vì cô ấy đoán được từ cách cư xử của anh. Cô ấy gọi em là phù thủy biển vì anh đã dùng từ ấy khi cô ấy hỏi điều gì làm anh phiền muộn. Anh chưa bao giờ đề cập đến tên em”
Cô đỏ mặt hối tiếc vì đã hiểu nhầm anh “Em xin lỗi” cô lẩm nhẩm.
“Thật không?” miệng anh cong lên cay đắng “Em có thật sự cảm thấy vậy không? Hay em vẫn còn nghĩ rằng anh đi khắp nơi khoác lác về những cuộc chinh phục của anh cho bất cứ ai muốn nghe hả?”
Cô chợt tái mặt đi “Đó không phải là điều em đã nói” cô thở dốc “Anh đang suy diễn lời của em -”
“Em đã nói chuyện với Kathy chưa?” anh ngắt ngang lạnh lẽo.
Cô thở mạnh “em nói chuyện với chị ấy suốt-”
“Đó không phải là điều anh muốn hỏi, em biết điều gì mà” anh mất kiên nhẫn đứng dậy, anh đã thay đồ, trên người là quần jean bó và áo sơ mi “chết tiệt, Keilly, tại sao em không tin anh?” anh rên lên “Em có biết anh nhớ em đến chừng nào trong suốt 9 tuần qua không? Rằng anh mong chờ em biết bao nhiêu không?”
“Anh biết nơi nào để tìm em mà” cô lẩm nhẩm.
“Và em cũng thừa biết là anh không thể sống với sự thiếu tin tưởng chết tiệt của em!”
“Em xin lỗi!” cô nhìn xuống tay mình.
Mắt Rod giận dữ khi anh nâng cằm cô ngẩng lên “Em không hối lỗi, nếu em thấy thế thì em đã muốn biết được sự thật rồi. Chết tiệt, tại sao em lại không hỏi.”
Cô run lên trước ánh lửa giận trong mắt anh “Em - em không thể” giọng cô nghẹt lại.
“Em sợ thì đúng hơn” anh đẩy cô ra vẻ ghê tởm “Em nói về lòng kiêu hãnh của chị em, còn anh đang nói về tương lai của chúng ta. Rõ ràng điều nào có ý nghĩa với em hơn!” anh sầm cửa bỏ ra ngoài.
Và Keilly biết anh cuối cùng đã đóng cửa quay lưng ra khỏi cuộc đời cô, rằng anh sẽ không bao giờ yêu cầu sự thấu hiểu của cô một lần nữa. Chúa ơi, cô đã làm gì vậy, cô có thể làm gì nữa đây? Tới Kathy và buộc tội chị ấy nói dối là điều không thể xảy ra, nhưng chứng kiến Rod ra khỏi cuộc đời cô một lần nữa, cũng là lần cuối cùng, là chuyện vượt quá giới hạn chịu đựng!
“Rod đi rồi” Barbie Baniels nói với cô vào sáng hôm sau khi Keilly hỏi về anh.
“Đi?” Cô cau mày bối rối “Đi đâu?”
Người phụ nữ tóc vàng nhún vai. “Anh ấy quyết định tới California sớm, anh ấy rời đi vào tối qua”
“Mà không có chị?”
“Không có tôi” Barbie gật đầu “Anh ta bay về, tôi sẽ lấy xe”
“Tôi hiểu,” Cô cắn môi dưới.
“Tôi ước là tôi cũng hiểu!” Barbie thở dài thông cảm “Anh ấy không nói gì nhiều với tôi, chỉ ra đi thôi, nhưng tôi đoán là anh ta có nói gì đó với cô trước khi đi đúng không?”
“Đúng” giọng cô rời rạc, tự hỏi mình sẽ phải làm gì lúc này. Cô cần nói chuyện với Rod.
“Tôi không biết giữa hai người có chuyện gì” chị ta nhíu mắt nhìn Keilly “Nhưng tôi biết Rod đang cư xử như một người mất đi một người bạn thân nhất - hay người đàn bà mà anh ta yêu? Tôi nói có đúng không?”
“Cô có yêu anh ta không, Keilly?”
“Có” cô trả lời chân thật. “Tôi yêu anh ấy rất nhiều”
“Vậy thì tôi chẳng thấy có vấn đề gì ở đây hết?” Barbie cau mày nhìn cô bối rối.
“Chị không hiểu” cô tránh né ánh nhìn dò hỏi của Barbie “chuyện rất phức tạp”
“Thử nói xem” chị ta thăm dò.
“Không. Tôi-”
“Keilly, Rod chưa bao giờ là người từ bỏ những gì mình muốn,” Barbie cắt ngang thiếu kiên nhẫn “Vậy nghĩa là vấn đề là ở chỗ cô. Nếu cô cũng yêu anh ta thì vấn đề là gì chứ? Không chừng tôi có thể giúp cô” cô ta khuyến khích.
“Tôi không nghĩ thế” cô lắc đầu. “Chị có biết khi nào anh ấy trở lại Anh không?’
“Khoảng một tuần nữa, tôi nghĩ thế” chị ta nhíu mày “Cô định sẽ gặp anh ta khi ấy?”
“Phải” cô kiên quyết trả lời “Tôi - tôi sẽ nói chuyện với anh ấy. Tôi sẽ giải thích -”
“Tại sao lại phải chờ nếu như điều đó là quan trọng chứ?” Barbie gợi ý “Sao lại không phải là bây giờ?”
“Chị bảo anh ấy đến Mỹ...”
“Vậy thì sao nào”
Cô cười vẻ căng thẳng “Chị không đề nghị là tôi theo anh ấy tới đó chứ?”
“Nếu đúng thế thì sao?”
“Chị Daniels, trở thành một thư ký của Rod có thể khiến chị quen với việc dùng máy bay đi khắp mọi nơi, như những người như tôi thì không thể chỉ đứng dậy và đi đến Mỹ được. Đặc biệt khi họ không chắc mình được chào đón” cô phiền muộn nói. Đêm qua cô đã quyết định là mình sẽ tin bất cứ những gì anh nói. Vì cuộc đời cô không thể nào thiếu anh.
“Keilly, tôi - “Barbie chợt ngừng lại, nhìn qua vai cô. “Nếu tôi không nhầm,” cô từ tốn nói “thì chị cô trông cũng tệ như cô vậy”
Cô quay người lại nhìn vào Kathy, cảm thấy choáng váng vì trông chị cô tái nhợt “Có chuyện gì xảy ra vậy?” cô lo lắng hỏi “Peter...? Heather...?”
“Cả hai đều khỏe,” Kathy gạt đi, mắt lo lắng liếc nhìn Barbie “Chị cần nói chuyện với em, Keilly. Một mình” cô nói thêm.
“Đừng lo về tôi” Barbie nói vẻ đôn hậu. “Tôi cũng định đi ăn sáng đây. Gặp lại cô sau, Keilly”, cô nhẹ nhàng nói, nhắc nhở Keilly rằng cuộc trò chuyện giữa họ vẫn chưa kết thúc.
“Chúng ta vào phòng ngủ của em đc không?” Kathy hỏi ngay khi họ ở một mình. “Chị không muốn bị ai nghe thấy”
Keilly không thể hình dung chuyện gì xảy ra với chị, nhưng trông chị cô lo lắn đến nổi kéo cô thẳng lên phòng. “Chuyện gì thế?” cô hỏi lần nữa ngay khi cửa đóng lại. “Kathy, nói cho em biết chuyện gì đi!” cô nài nỉ.
Mặt chị cô tái đi, đôi mắt nâu sâu thẳm như nước hồ. Chị cô ngồi xuống trên chiếc ghế vẻ nặng nề. “Chị mới nhận được một cuộc gọi từ Rod vào khuya hôm qua” cô tiết lộ.
Mặt Keilly trắng nhợt, như mặt chị cô lúc này. “ôi không,” cô rên lên, biết rằng anh đã tự mình nói chuyện với Kathy.
Kathy nhìn cô với đôi mắt đầy đau khổ “Chị không biết - có lẽ là đã không muốn biết - “Cô cắn mạnh môi dưới “Chị không muốn chấp nhận sự thật là em và Rod đang yêu nhau” cô giải thích rời rạc “Bởi vì nếu chị hiểu thì sẽ thay đổi được mọi chuyện.”
“Kathy” cô ngồi xuống thảm trước mặt chị cô “Kathy, Rod nói gì với chị vậy?”
“Chỉ những điều chị đã biết trong tiềm thức” cô nghẹn lại “Rằng hai người yêu nhau và chị đang khiến cả hai phải rời xa nhau”
“Anh ta nói vậy sao?” cô há hốc trước sự nhẫn tâm của anh.
“Anh ta không nói điều cuối” Kathy khẽ cười vẻ mệt mỏi “Anh ta quá lịch sự để không buộc tội chị về điều đó! Anh ta gọi để chào tạm biệt, anh ta bảo thế” cô vụng về nhớ lại, “rằng anh ta không nghĩ là sẽ quay trở lại Selchurch một lần nữa. Rằng dù ngay cả anh ta yêu em, và tin em cũng yêu anh ta, nhưng điều gì đó quan trọng hơn đã níu giữ hai người xa nhau” Cô nhìn Kathy bằng ánh mắt thâm quầng “Đó là chị, phải không?” cô thôi thúc.
“Kathy -”
“Phải không?” cô khăng khăng hỏi.
Keilly đứng dậy. “Rod không có quyền gọi cho chị, và quấy rầy chị theo cách này-”
“Anh ta có đủ mọi quyền” chị cô nói vẻ dứt khoát “anh ta đấu tranh vì những gì anh ta muốn”
“Nhưng với cái giá mà chị phải trả”
Kathy thở dài “Anh ta đã biết chị là ai từ lâu rồi, đúng không?”
Cô đau khổ nhìn chị mình “Phải ”
“Chị nghĩ vậy” cô gật đầu, mỉm cười buồn bã “Anh ta chẳng hề thay đổi, vẫn rất che chở bao dung. Ngay cả khi chị nói dối anh ta để anh ta đem chị lên giường, anh ta cũng không hề đổ lỗi cho chị, và thậm chí còn lo lắng vì anh ta có thể làm đau chị. Và chị thấy mình thật nhục nhã,” giọng chị cô vỡ ra “thật gian trá!”
Keilly cau mày, lắc đầu “Chị nói dối ư?” cô lặp lại “Nhưng em nghĩ -”
“Ồ, Keilly, em chắc đã phải đoán ra sự thật rồi chứ?” Kathy rên lên vì mặc cảm có lỗi “Rod không quyến rũ chị. Chị biết là anh ta thấy chị hấp dẫn, vì vậy chị đã khuyến khích anh ta mà không hề thấy xấu hổ, chị bảo rằng chị có kinh nghiệm, và anh ta không phải lo lắng bất cứ điều gì. Phải mất đến nửa giờ mới làm anh ta thôi choáng váng khi phát hiện ra sự thật!”
Khi cô nằm suy nghĩ về chuyện này vào đêm qua, Keilly đã đoán ra chuyện có thể xảy ra như thế này, cô biết Rod chưa bao giờ nói dối cô, và anh cũng chưa bao giờ cố ý làm tổn thương ai cả. Nhưng nghe chính Kathy thừa nhận việc đó vẫn làm cho cô choáng váng...!
“Anh ta đã rất lo cho chị” Kathy thình lình nhớ lại “anh ta bảo chị thật ngu ngốc khi nói dối, rằng cô gái như chị một ngày nào sẽ cảm thấy hối tiếc cay đắng khi nhớ lại chuyện này. Lạy chúa, đúng là chị đã hối tiếc!” cô rên lên.
“Vậy tại sao chị lại nói dối em vào ngày cưới?”
Cô gật đầu, nhìn vào hai tay cô “Lần đó với Rod, là lần duy nhất chị ngu ngốc đủ để - “ cô cắn môi mình thật đau. “Như anh ta đã đoán, chị cảm thấy hối tiếc. Vào ngày cưới của chị, tội lỗi gậm nhấm đã khiến chị phải kiếm một ai đó thổ lộ. Chị chọn em để đưa gánh nặng này cho em. Niềm kiêu hãnh đã bảo chị đổ lỗi này cho Rod. Em luôn là em gái bé nhỏ của chị, Keilly, và chị biết em cảm thấy như thế nào về chị nếu chị kể cho em sự thật” cô cười héo hắt “Em đã tranh đấu vì chị thật tuyệt vời, Keilly,” cô khàn giọng nói “Nhưng chị không thể để em hy sinh cơ hội nắm lấy hạnh phúc của mình vì chị. Chị đã nói với Peter vào tối hôm qua-”
“Ôi không,” cô rên lên.
Kathy gật đầu “Anh ấy đã biết từ lâu là đã có ai đó trước anh ấy, nhưng anh ấy xem đó là chuyện riêng của chị, nếu chị không muốn nói về nói.” Nước mắt long lanh trong mắt cô “Dường như chị được tất cả mọi người bảo vệ trong suốt cả đời mình, đã đến lúc chị ngừng việc giấu mình đằng sau những lời nói dối để cứu lấy cái kiêu hãnh của chị. Peter đã - thật tuyệt vời trong chuyện này, đúng như chị đã nhận biết được điều đó về anh. Chị ước là chị đã làm theo lời khuyên của em vào ngày cưới, Keilly, nói hết cho Peter tất cả. Có lẽ nếu làm thế thì sẽ không có chuyện xảy ra như ngày hôm nay.”
Cô không biết phải nói gì, cô không nghĩ ra được lời nào để an ủi giúp đỡ cho chị cô.
“Chị không sợ Rod nhận ra chị” Kathy nói tiếp. “Chị sợ việc anh ta nhớ lại thật ra chuyện đã xảy ra thế nào và kể cho em nghe”
Cô lắc đầu “Anh ta đã không làm thế”
“Không à?” Kathy bảo “Lẽ ra chị phải biết là anh ta không làm thế, ngay cả nếu điều đó có nghĩa là mất em. Chỉ là, chị đã sống với sự dối trá này quá lâu, và giờ chị không thể chịu đựng nổi nếu phơi bày sự thật. Chị là một kẻ hèn nhát, nhưng điều đó sẽ không còn nữa”
“Chị biết rằng chuyện sẽ không bao giờ đi xa hơn phải không?” Keilly hỏi nhỏ nhẹ “Đã quá lâu rồi, em nghĩ là sẽ tốt hơn nếu chúng bị quên lãng”
Nước mắt bắt đầu rơi trên gò má tái nhợt của Kathy “Chị nghĩ là chị đã biết Rod sẽ không bao giờ kể với bất cứ ai về chuyện thật sự xảy ra, rằng anh ta quá lịch sự để hé lộ việc chị ngu ngốc đến thế nào. Chỉ là chị không thể biết chắc”
“Giờ thì chị có thể rồi đấy” Keilly nói vẻ chắc chắn.
“Phải,” Kathy thở dài “nhưng với giá nào cơ chứ? Không phải đã quá trễ để cả hai người làm rõ mọi chuyện rồi sao?”
Cô quay mặt đi “Rod đi rồi.”
“Đi” Kathy giật mình “Em có ý gì, anh ta đi rồi?” Chị vừa nói chuyện với anh ta đêm qua-”
“Anh ta nói chuyện chị chỗ nào thì cũng không phải là ở đây” Keilly bảo chị. “Barbie bảo anh ta rời đi ngay sau khi nói chuyện với em, nghĩa là lúc ấy còn rất sớm”
“Nhưng chị - “ Kathy mặt nhợt đi lần nữa. “Sau tất cả chuyện này, mà chị vẫn muộn ư?”
Cô thở dài, “Em không biết. Có thể là không” Cô an ủi khi chị cô trông như bị chấn động mạnh.
“Nếu anh ta ở London, tại sao em-”
“Anh ta không ở London,” cô mệt mỏi nói “Anh ta bay tới Mỹ hôm nay.”
“Ồ” Kathy thở dài.
“Xem này, giờ chị nên về nhà đi” cô nói dứt khoát “Em cần suy nghĩ một chút, và em chắc là chị muốn đến chỗ Peter. Mọi việc thật sự ổn giữa hai người chứ?” Cô dò hỏi đầy lo lắng.
Nụ cười của Kathy sáng bừng vì hạnh phúc “Chưa bao giờ tốt hơn, vì giữa anh chị sẽ không còn có bí mật nào nữa”
Keilly có thể hiểu được điều đó, đã có quá nhiều bí mật giữa cô và Rod. Nhưng tối qua sau khi anh đi, cô đã nhận ra anh đã bảo vệ Kathy khỏi điều gì đó, và cô đã đoán đc phần nào sự thật. Tội nghiệp Kathy, chị ấy đã phải sống với lời dối trá ấy trong suốt bao nhiêu năm. Và tội cả Rod, vì đã bị đổ lỗi, buộc tội cho việc mà anh đã không làm.
Nhưng điều đó khiến cô ấm áp, và cho cô hy vọng, kể cả khi anh rời cô tối qua, và có thể là lần cuối, anh đã cố gắng một cách tuyệt vọng cứu vãn hạnh phúc của họ, anh đã gọi cho Kathy trong nỗi hy vọng rằng chị ấy nhận ra được việc nói sự thật quan trọng đến thế nào.
Nhưng cô nên làm gì bây giờ đây? Cô có nên theo anh đến Mỹ, và có thể, gánh chịu rủi ro bị từ chối vì cô đã thiếu niềm tin nơi anh? Hay cô có thể chọn ở lại đây an toàn, chờ cho đến khi anh quay về London và gọi lại cho anh? Sẽ mất đến cả một tuần dài nếu như cô làm như thế.
Danh sách chương