Đoàn Thiên Lang nhấc chân, từ trên khán đài đi xuống.
Mà bên cạnh lão, đám người Sở Kình cũng theo sát sau, cùng nhau bước xuống, vậy mà đi về phía Sinh Tử đài ở trung tâm.
Trong đám người này đều có thực lực cường đại, mỗi một bước nhìn như chậm chạp nhưng bước xa hơn mười thước, mấy hơi thở đã lên trên Sinh Tử đài cao nhất.
Bước chân như đi dạo, phảng phất như đi lại trong hoa viên.
- Tất cả đệ tử Vân Hải tông nghe đây.
Ánh mắt bá đạo của Đoàn Thiên Lang lướt qua mọi người, lớn tiếng nói:
- Ta, Đoàn Thiên Lang, đại biểu bệ hạ lựa chọn đệ tử ưu tú đi về Hoàng thành, tiến nhập vào học viện mạnh nhất do bệ hạ sáng lập, Tuyết Nguyệt thánh viện! Nhưng mà, tông chủ các ngươi lại cự tuyệt yêu cầu của bệ hạ, cãi lệnh bệ hạ, hôm nay, bệ hạ tức giận, muốn Vân Hải tông xóa tên khỏi nước Tuyết Nguyệt.
Thanh âm Đoàn Thiên Lang chấn động tâm linh mọi người, muốn Vân Hải tông xóa tên khỏi nước Tuyết Nguyệt?
Xóa tên một tông môn lớn như vậy, chỉ có một biên pháp, đó chính là … Diệt môn!
Những người này muốn tiêu diệt Vân Hải tông!!!
Tâm tình khủng hoảng của mọi người càng thêm mãnh liệt, bọn họ tới Vân Hải tông là muốn theo đuổi võ đạo, trở thành cường giả, há có thể chết không minh bạch, chết oan uổng như vậy.
- Nhưng mà, bệ hạ nhân từ, cho các ngươi một cơ hội! Đệ tử hạch tâm, đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn, phàm là những người được ghi tên trên thạch bích, chỉ cần nguyện ý phản bội Vân Hải tông, gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện cùng với các tông môn khác, vậy thì có thể miễn chết!
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Đoàn Thiên Lang lại nói tiếp, làm cho mọi người ùng ùng trong đầu, thân hình tê liệt.
Muốn bọn họ phản bội Vân Hải tông? Hơn nữa còn chỉ có những đệ tử thiên tài xếp hạng trên thạch bích mới có tư cách phản bội?
Những người không nằm trong số người được xếp hạng trên thạch bích đều trở nên lạnh lẽo, ngay cả lựa chọn sống sót cũng bị tước đoạt.
Trên khán đài, đám người Nam Cung Lăng đều trở nên khó coi, diệt môn, những người này muốn liên thủ tiêu diệt Vân Hải tông.
Ngàn năm rồi, Vân Hải tông đã tồn tại ngàn năm, mặc dù các đại thế lực tranh chập không ngừng, nhưng cũng không vượt qua điểm mấu chốt, sẽ không phát sinh chiến đấu trên quy mô lớn, nhưng lần này lại thạch phá kinh thiên.
Hạo Nguyệt tông, Băng Tuyết sơn trang, Vạn Thú môn cùng với Thiên Lang Vương liên thủ mà tới, muốn xóa tên Vân Hải tông.
Rất hiển nhiên, là hoàng thất tham gia, Thiên Lang Vương nhúng tay làm cho cân bằng giữa các thế lực tông môn bị phá vỡ triệt để, Vân Hải tông trở thành vật hy sinh.
- Tại sao lại chọn Vân Hải tông chúng ta?
Thần sắc Nam Cung Lăng vô cùng băng hàn, gắt gao trừng trừng nhìn Đoàn Thiên Lang, hận không được ăn thịt kẻ kia, chẳng lẽ, tông môn ngàn năm phải diệt vong trong tay Nam Cung Lăng gã ư?
- Nam Cung Lăng, ngươi còn chưa hiểu sao?
Đoàn Thiên Lang cười lạnh nói.
- Nếu nói là vì ta cự tuyệt con ngươi, đừng nói là ta không tin tưởng, e rằng ngay cả chính ngươi cũng sẽ không tin, bởi vì, Hạo Nguyệt tông, Băng Tuyết sơn trang cũng sẽ nhất định cự tuyệt yêu cầu hoang đường kia.
Nam Cung Lăng liếc nhìn Sở Kình cùng Hàn Tuyết Thiên một cái.
- Ha ha, ngươi nói không sai, mấy người Sở chưởng môn ngay lúc đầu đều cự tuyệt, nhưng mà khi ta nói cho bọn họ biết, ta sẽ dùng cả Vân Hải tông để bồi lại, bọn họ llập tức đáp ứng.
Thanh âm đạm mạc của Đoàn Thiên Lang làm cho đám người run lên, phân Vân Hải tông chia cho người khác.
- Ta đoán đúng rồi.
Nam Cung Lăng cười thảm một tiếng, sau khi biết được mục đích của đám người Đoàn Thiên Lang, Nam Cung Lăng cũng vẫn luôn suy đoán, tại sao mấy người Sở Kinh cũng ở đây.
- Về phần nguyên nhân mà ngươi nói, rất đơn giản, bởi vì Vân Hải tông các ngươi yếu nhất, dễ đối phó nhất! Chỉ cần các vị tông chủ phái cường giả của tông môn ra giúp ta hành động, Vân Hải tông, diệt trừ trong nháy mắt.
- Ngươi nói láo!!
Một giọng nói đột ngột vang lên, một thân ảnh mạn điệu chậm rãi đi lên Sinh Tử đài, ánh mắt băng hàn tràn đầy thống hận.
- Đoàn Thiên Lang, ngươi đang nói láo!
Gương mặt xinh đẹp của Liễu Phỉ cực kỳ tái nhợt, thân hình phập phồng vì tức giận.
- Sở dĩ ngươi chọn Vân Hải tông là bởi vì cha ta! Đoàn Thiên Lang, ngươi ghen tỵ cha ta, ghen tỵ thực lực của người, ghen tỵ tài ba của người, cho nên ngươi mới lựa chọn hạ thủ Vân Hải tông. Hơn nữa, dùng âm mưu thủ đoạn để lừa gạt Xích Huyết thiết kỵ, ngươi muốn đẩy cha ta vào bất nghĩa, ngươi muốn làm cho cha ta đau đớn không muốn sống nữa.
Ánh mắt tràn đầy căm hận, Liễu Phỉ lạnh lùng nói:
- Đoàn Thiên Lang, ngươi thật là độc ác, thủ đoạn thật tàn nhẫn.
Nghe được lời này của Liễu Phỉ, rất nhiều người đều khiếp sợ. Ở trong Vân Hải tông không có mấy người biết được thân phận của Liễu Phỉ, biết được cha của nàng là ai. Nghe được lời này, cha của Liễu Phỉ hình như là một nhân vật rất giỏi, ngay cả Thiên Lang Vương Đoàn Thiên Lang lừng lẫy của nước Tuyết Nguyệt cũng phải ghen tỵ.
Còn nữa, Xích Huyết thiết kỵ là quân đội của cha Liễu Phỉ?
- Thần Tiễn, Liễu Thương Lan!Trong lòng nhiều người đều hiện lên một giọng nói, ở nước Tuyết Nguyệt, nếu nói người nào chói mắt hơn Thiên Lang Vương thì chỉ có một người, vinh quang vang khắp biên cương, người này nhất định là Thần Tiễn Liễu Thương Lan.
Thần Tiễn Liễu Thương Lan, ông từng suất lĩnh mấy ngàn người, thủ cô thành mười mấy ngày, giết mấy vạn người, cứu vớt người một thành.
Thần Tiễn Liễu Thương Lan, ông từng đeo một mũi tên cổ, một mình một ngựa xung phong liều chết trong quân đoàn ngàn người, đuổi giết tướng địch hơn ngàn dặm, cuối cùng, một mũi tên lấy mạng, mà chính ông, sau khi trở về thì một thân đẫm máu, trực tiếp ngất đi.
Thần Tiễn là thủ hộ giả Tuyết Nguyệt, danh động sơn hà, tên tuổi của Xích Huyết thiết kỵ làm cho địch nhân vừa nghe đã táng đảm.
Càng làm cho người Vân Hải tông cảm thấy vinh quang chính là, Thần Tiễn Liễu Thương Lan là người của Vân Hải tông bọn họ, mặc dù ông đag hiệu lực cho hoàng thất, nhưng vẫn là niềm kiêu ngạo của Vân Hải tông.
Liễu Phỉ, nàng cũng họ Liễu, cha của nàng không thể nghi ngờ chính là nhân vật làm cho vô số người kính ngưỡng kia.
- Phỉ Phỉ, sao cháu lại nói Đoàn thúc như vậy! Ta và cha cháu là mạc nghịch chi giao, là bằng hữu, là huynh đệ, hắn lập nên mỹ danh ngàn thu, ta vì hắn mà cao hứng, sao có thể ghen tỵ với hắn được.
Đoàn Thiên Lang mỉm cười lắc đầu, nhìn về Liễu Phỉ với ánh mắt từ ái, tâm cơ thật sâu, làm cho người ta sợ hãi.
Lão và cha Liễu Phỉ là tâm đầu ý hợp, vậy mà mới vừa rồi còn nói Nam Cung Lăng muốn trách thì trách Liễu Thương Lan, dối trá, dối trá đến mức làm cho người ta buồn nôn.
- Ngươi và cha ta là huynh đệ, là tâm đầu ý hợp? Vậy ngươi còn muốn diệt Vân Hải tông, tông môn của cha ta và ta?
Liễu Phỉ nhìn bộ mặt dối trá của Đoàn Thiên Lang liền cảm thấy ghê tởm.
- Phỉ Phỉ, đây là ý tự của bệ hạ, ta diệt Vân Hải tông là vì toàn bộ nước Tuyết Nguyệt, không có bất kỳ tư tâm nào! Hơn nữa, hiện tại Vân Hải tông càng ngày càng lụn bại, chỉ biết dạy hư đệ tử, những người có thiên phú chân chính kia, không bằng để chúng ta mang đi, cho bọn họ những điều kiện ưu việt hơn.
- Hơn nữa, ta tin tưởng bọn họ cũng sẽ rất vui mừng, nếu cháu không tin thì hãy nhìn.
Đoàn Thiên Lang thủy chung vẫn duy trì nụ cười giả dối, xoay người, lúc ánh mắt nhìn về mọi người thì nhất thời trở nên lạnh lẽo.
- Lời vừa rồi của ta vẫn còn hữu hiệu, những người xếp trên thạch bích nguyện ý rời Vân Hải tông, là người biết bỏ tối tìm sáng, hiện tại có thể lập tức bước qua bên phía Xích Huyết quân đoàn! Nhớ kỹ, các ngươi không có nhiều thời gian để lựa chọn đâu.
Đoàn Thiên Lang vừa nói xong, không khí nhất thời trở nên ngưng trọng, mọi người đều có tâm tư riêng của mình.
Cũng không ít người nhìn lên khán đài, nhìn tông chủ cũng các vị trưởng lão.
- Người nguyện ý đi thì đi đi, Vân Hải tông ta không giữ.
Bắc lão đột nhiên mở miệng, phất phất tay, để cho rất nhiều người cũng khựng lại.
- Bắc lão!
Nam Cung Lăng lộ vẻ khó hiểu.
- Tông chủ, tôn trọng lựa chọn của bọn họ đi.
Tiếng nói của Bắc lão mang theo đau thương, đây không phải là hành động bất đắc dĩ, người xếp hạng trên bảng đều có thiên phú không tệ, thật không dễ dàng mới có được thành tựu như hôm nay, hơn nữa tương lai còn có thể đi xa hơn, nếu chết đi thì thật đáng tiếc.
- Vâng!
Nam Cung Lăng đã hiểu được tâm ý của Bắc lão, cũng không phản bác, nhàn nhạt gật đầu.
- Tạ ơn tông chủ cùng trưởng lão.
Thấy Nam Cung Lăng gật đầu, lập tức có người mở miệng, sau đó thân hình rung lên, chạy về phía Xích Huyết quân đoàn.
Có người dẫn đầu, rất nhiều người bắt đầu động, sau khoảng thời gian ngắn ngủi, có mấy trăm người chạy về phía Xích Huyết thiết kỵ, hơn nữa số người còn đang gia tăng, thậm chí đã vượt qua số lượng người bài danh trên bảng của ngoại môn, nội môn cùng hạch tâm, hiển nhiên, có nhiều người vì mạng sống, thật giả lẫn lộn.
- Dừng lại, từng đó là đủ.
Đoàn Thiên Lang phất tay, trong mát lộ ra nét cười phi thường đắc ý.
- Phỉ Phỉ, cháu thấy rồi chứ, đây là nhân tính, ta cho bọn chúng cơ hội tốt hơn, bọn chúng đặc biệt quý trọng, nguyện ý phản bội Vân Hải tông.
Mà thần sắc của Nam Cung Lăng thì ngược lại, trên người lộ vẻ cô đơn.
- Lâm Phong, ngươi nói rất đúng, lúc đệ tử nhỏ yếu, tông môn không tôn trọng bọn họ, đợi khi bọn họ có thực lực nhất định, còn gì để nói tôn trọng tông môn, vì tông môn mà ra sức.
Nam Cung Lăng nhìn Lâm Phong đang đứng trên Sinh Tử đài, thanh âm mang theo bi ai. Tuy nói là gã cho phép, nhưng thấy nhiều người không chút tình cảm mà phản bội như vậy, thậm chí cũng không cần suy nghĩ, tâm của gã, rất đau.
Trong lúc sinh tử tồn vong, hầu hết có thể kiểm nghiệm lòng người, những tên đệ tử tông môn này, căn bản không có nửa điểm tình cảm với Vân Hải tông.
- Đáng tiếc, ngươi xuất hiện quá muộn, nếu ngươi sinh sớm mấy chục năm, có lẽ, vị trí tông chủ này đã là của ngươi, cũng có lẽ, ngươi đã thành tựu đại nghiệp thiên thu như Liễu Thương Lan rồi.
Giờ phút này, sắc mắt Lâm Phong không chút thay đổi, hắn cũng không nghĩ tới lại xuất hiện cục diện này.
Đối với Nam Cung Lăng, Lâm Phong cũng có chút kính nể, không nói gã đối với mình thế nào, chí ít, đối với tông môn, Nam Cung Lăng không thẹn với lòng, mọi sự gã đều nghĩ cho tông môn.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!