Sinh viên năm tư ngành ngôn ngữ Trung ở đại học C bắt đầu kỳ thực tập, Ngu Trĩ Nhất phải học nốt một kỳ ở trường nữa.
Còn Thời Dịch đã được cho phép tốt nghiệp sớm, cậu càng có nhiều thời gian và sức lực hơn để tập trung cho công việc.
Bước vào năm cuối đại học, Ngu Trĩ Nhất và các bạn cùng phòng bắt đầu lên kế hoạch đi thực tập.
Chung Tịnh Huyên định về quê: “Bố mẹ tớ bảo tớ về quê, nói là sẽ nhờ quan hệ để tớ có thể đi thực tập luôn.”
Một bạn khác thì lắc đầu: “Tớ muốn tự tìm việc, nhưng cũng chưa biết nên đi chỗ nào.”
“Nhất Nhất, sao cậu không nói gì?”
“À, tớ đã tìm được chỗ thực tập rồi.”
Thời Dịch và Giang Trì Châu thành lập một công ty chuyên về game online, lúc đi vào hoạt động cũng cần có các nhân viên văn phòng, cô không cần lo lắng về vấn đề thực tập.
Cô đã quyết định học lên thạc sĩ, dù sao thì bây giờ viết truyện cũng có nguồn thu nhập, nâng cao trình độ học vấn cũng là việc tốt.
Về phần công việc, vì cô không có ý định kiếm tiền theo con đường chuyên ngành nên chưa biết chừng sau khi ra trường cô sẽ trở thành một nhà văn chuyên nghiệp.
Có điều những lời này cô sẽ không nói với các bạn cùng phòng.
Chung Tịnh Huyên lộ vẻ hâm mộ: “Hâm mộ cậu thật đấy, tìm được một người bạn trai tốt như thế, quan trọng là cậu ấy cũng tốt với cậu nữa.”
“Tình yêu ngọt ngào khi nào mới đến với tớ đây!” Dân chơi solo từ trong bụng mẹ gào thét.
Ngu Trĩ Nhất mỉm cười bật máy tính, bắt đầu công việc viết truyện của ngày hôm nay. Bây giờ cô đang viết cuốn tiểu thuyết thứ ba, thành tích khá ổn.
Nhưng nhìn số chữ trong cuốn đầu tăng dần và không biết khi nào mới hết, cô vô cùng bùi ngùi, tưởng chừng như có thể viết xong bất cứ lúc nào, nhưng không biết kết thúc ở đâu.
Độc giả dưới chỗ bình luận đã thành thói quen, bình thản đợi chương mới.
Thời gian Ngu Trĩ Nhất ôn thi thạc sĩ ngày nào cũng đọc sách, cả ngày chỉ ngồi trong thư viện, dường như còn bận hơn cả Thời Dịch.
Không phải thông minh bẩm sinh thì đành cần cù bù vào thôi.
Ngu Trĩ Nhất không thích chỗ đông người, nên cô đã quen tìm một chỗ vắng người ở thư viện ngồi học.
Hôm nay vừa mới nhập tâm học hành thì có người ngồi xuống phía đối diện. Ngu Trĩ Nhất không bị ảnh hưởng vẫn chăm chú đọc sách.
Người bên kia cuối cùng không kìm được, cất tiếng chào: “Hey, bạn gì ơi.”
Ngu Trĩ Nhất ngẩng đầu, thấy đối diện là một chàng trai.
“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
Cậu chàng kia rút điện thoại ra: “Cậu ơi, thấy ngày nào cậu đến đây học, chắc chắn là thích đọc sách, mình cũng thích đọc sách, hay là chúng ta kết bạn đi để cùng bàn luận một chút.”
Cậu ta đã ngồi đây vài ngày, thấy Ngu Trĩ Nhất luôn ngồi một mình nên mới lấy can đảm tiến lên xin được kết bạn.
Ài…Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không ngờ lại là tình huống này, mỗi lần cô bày tỏ sự thắc mắc của mình, những người đó luôn rất chủ động nói rõ lý do. Cô cũng chỉ đành từ chối dứt khoát: “Xin lỗi cậu nhé.”
Cậu trai bị từ chối hơi xấu hổ, cậu ta vớ lấy cuốn sách gần đó lật bừa một trang, cánh tay đè lên trên, không hề có ý đứng dậy bỏ đi.
Sau đó Ngu Trĩ Nhất đã cố ý tránh đi thì cậu ta vẫn đi theo.
Song tình huống này chẳng diễn ra lâu vì Ngu Trĩ Nhất dứt khoát không đến thư viện nữa.
Hôm nay Thời Dịch bỗng về trường tìm cô, hai người đều khá thoải mái nên hẹn gặp ở căn tin trường.
Lúc tới Ngu Trĩ Nhất vẫn đang ôm mấy cuốn sách trong tay. Thời Dịch thấy vậy bèn hỏi: “Dạo này chắc em mệt lắm à? Ăn cơm mà cũng cầm theo sách.”
Cô lắc đầu: “Không phải ạ, chỗ sách này lát em phải đi trả trên thư viện.”
“Được, chốc nữa anh đi cùng em.”
“Cảm ơn anh.”
“Hửm? Lại nói cảm ơn với anh?”
“Ấy, tại em quen miệng nói vậy ở trường rồi á.”
Đối với bạn cùng lớp, giáo viên hoặc những người khác trong trường, cô có thói quen duy trì phép lịch sự cơ bản trong nói và làm. Tần suất của những từ như “Oki nha”, “đã biết”, “cảm ơn” khá nhiều, quả thật là quen miệng.
“Được rồi, ăn nhanh đi.”
Thư viện ở đại học C đúng là một bảo tàng, bên trong có rất nhiều đầu sách, là một nơi học tập rất tốt. Ngu Trĩ Nhất đi trả sách đồng thời mượn thêm hai quyển.
Trở lại khu ngồi tự học, cô lại nhìn thấy cậu trai kia, đúng thật là trùng hợp. Ngu Trĩ Nhất chỉ nhìn lướt qua rồi chẳng để ý nữa, dù sao mượn được sách rồi thì về thôi.
Nhưng chẳng ngờ cậu chàng kia vẫn chưa bỏ cuộc, nhanh chóng đi đến bên cạnh Ngu Trĩ Nhất: “Này, cậu còn nhớ mình không?”
Ngu Trĩ Nhất: “…”
Cũng qua tận mấy ngày rồi mà sao cậu vẫn còn đến thế? Càng không có được thì lại càng khó buông bỏ, Ngu Trĩ Nhất từ chối cậu ta khiến cậu ta cứ nhớ mãi khôn nguôi. Đang định tiến đến gần thì có một quyển sách cản cậu ta lại.
Cậu chàng ngẩn người, ngẩng lên thì lại thấy Ngu Trĩ Nhất đã đứng bên cạnh một vị “hộ hoa sứ giả” khác.
“Cậu có chuyện gì à?” Thời Dịch mỉm cười nhìn cậu ta, nụ cười kia chẳng hề thân thiện mà cứ như đang uy hiếp.
Giữa đàn ông với nhau có đôi khi không cần giao lưu mà vẫn cảm nhận được địch ý của đối phương. Tuy cậu kia muốn tán tỉnh Ngu Trĩ Nhất nhưng cũng biết tình hình không ổn bèn khoát tay bỏ đi.
Thời Dịch quay đầu, nhìn bạn gái mình chòng chọc, bờ môi cong lên tạo thành một nụ cười nguy hiểm: “Nhất Nhất nhà mình giỏi thật đấy, vô cùng có sức hấp dẫn.”
Ngu Trĩ Nhất lắc đầu như trống bỏi: “Em không biết người đó!”
Trong suy nghĩ của Ngu Trĩ Nhất, bạn bè là con trai ngoại trừ Lê Thiếu Chu mà cô và Thời Dịch đều chơi chung thì những người khác đều không quen thân gì hết. Sự thật cũng đúng là như thế.
*
Sau khi thi thạc sĩ xong cũng gần đến kỳ nghỉ đông, thời gian rảnh rỗi của Ngu Trĩ Nhất khá nhiều nên cô thường về căn hộ hai người thuê.
Thời Dịch bận rộn làm việc, cô sẽ ở nhà nấu bữa sáng, bữa tối, đến khi nào hai người cùng rảnh rỗi sẽ ra ngoài thư giãn.
Người trong công ty đánh giá rất cao Thời Dịch, bọn họ đều rất bội phục chàng trai trẻ mới 21 tuổi nhưng lại xuất sắc hơn tất cả mọi người.
Trong một lần liên hoan, có người thắc mắc hỏi: “Anh Dịch này, cậu còn trẻ mà sao liều mạng thế để làm gì?”
Quen biết đã hơn một năm, mọi người cũng biết đại khái gia cảnh Thời Dịch thuộc dạng khá giả, bây giờ thanh niên trẻ tuổi muốn kiếm tiền cũng không có gì đáng trách, nhưng mới 21 tuổi mà cứ muốn nhanh chóng trưởng thành là cớ làm sao, liệu có phải đang hướng đến một mục tiêu đặc biệt nào đó không?
Lúc tụ tập đông người, chàng thiếu niên vốn đã có khí chất chững chạc, vững vàng, khí phách hiên ngang.
“Hỏi em sao phải vậy à…” Cậu hơi ngà ngà, cặp mắt đào hoa mơ màng dường như đã nhuốm thêm vài phần men say: “Cô gái nhỏ của em muốn có một mái nhà.”
Cậu đã từng nói rằng vì thương cô, thương đến nỗi chỉ muốn cho cô hết thảy những gì mình có.
Ngay cả khi đó là thứ cậu chưa sở hữu, chỉ cần cô muốn, cậu sẽ cố gắng hết sức để giành lấy nó cho cô!
Ngu Trĩ Nhất nhận được điện thoại từ đồng nghiệp Thời Dịch, bảo rằng cô đến đón Thời Dịch uống say.
Tiết trời tháng Một hẵng còn lạnh, Ngu Trĩ Nhất đang ở trường sau khi biết tin vội cầm khăn quàng cổ trên giường rồi chạy đi.
Có vài người đã biết Ngu Trĩ Nhất, có vài người thì mới gặp lần đầu. Thì ra cô gái có gương mặt dịu dàng này chính là người được Thời Dịch đặt nơi đầu quả tim.
Thời Dịch ngồi trên ghế gục đầu.
Ngu Trĩ Nhất đi đến trước mặt cậu, hơi khom lưng: “Anh ơi, mình về nhà thôi.”
“Được.” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cậu nhanh chóng đáp lại.
Cô kéo tay Thời Dịch đỡ cậu nhưng Thời Dịch cũng không đè hết trọng lượng cơ thể lên người cô, chỉ là sắc mặt có chút mơ màng.
“Anh say à?”
“Ừm, anh say rồi.”
Ngu Trĩ Nhất buồn cười, đột nhiên nhớ lại hồi tốt nghiệp cấp 3, khi cậu lừa cô mình uống say.
Lúc ra ngoài nhà hàng, Ngu Trĩ Nhất gỡ khăn trên cổ xuống quàng lên người cậu.
Cô đang muốn vẫy xe thì Thời Dịch gạt tay cô, không cho vẫy.
“Sao thế ạ?” Cô hỏi.
Thời Dịch nhíu mày: “Chắc anh phải đứng ngoài cho bớt mùi rượu đã.”
Ngu Trĩ Nhất quyết đoán đồng ý: “Được, vậy mình cứ đi bộ một lát.”Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô không có bất cứ ý kiến gì, cứ như vậy bằng lòng cùng đi bộ với cậu.
Đang đi trên đường, Thời Dịch đột nhiên hỏi: “Nhất Nhất, có phải sắp đến sinh nhật em rồi không?”
Sinh nhật 21 tuổi của cô vừa qua được hai ngày, chắc là uống say nên nhớ nhầm. Ngu Trĩ Nhất cười nghĩ cậu thật sự say đến mức chẳng nhớ rõ nữa: “Anh nhớ nhầm rồi, sinh nhật em vừa qua rồi mà.”
“À, Nhất Nhất đã 21 tuổi rồi.” Có vẻ giờ Thời Dịch mới phản ứng lại được.
“Vâng ạ.”
Cơn gió lạnh thổi đến, Thời Dịch dừng bước ôm cô gái bên cạnh vào lòng, ngăn cái lạnh lẽo thổi vào cô.
Đứng bên ngoài hứng gió lạnh quá lâu cũng không tốt, Ngu Trĩ Nhất đang muốn khuyên cậu nhanh đi về, chợt nghe tiếng cậu trầm khàn vang lên trên đầu: “Giờ này sang năm mình kết hôn nhé.”
Kết hôn?!
Hai tiếng đập vào lòng Ngu Trĩ Nhất một cách nặng nề.
Chưa nghe thấy cô trả lời, Thời Dịch cứ một hai phải nghe bằng được: “Nhất Nhất, có được không em?”
“Vâng ạ.” Cô gái chủ động đưa tay đáp lại cái ôm của cậu, gò má ửng hồng dán chặt vào trái tim cậu: “Anh phải nhớ kỹ lời mình nói đó.”
“Ừm.”
Bọn họ đã hứa với nhau như vậy.
*
Sang tháng Hai, thành tích thi thạc sĩ được công bố, sự cực khổ của Ngu Trĩ Nhất không hề uổng phí.
Năm cuối đại học chỉ còn mấy tháng là kết thúc, cô vẫn luôn thực tập trong công ty, để hiểu hơn về công việc Thời Dịch đang làm mà cô cũng tiêu tốn khá nhiều thời gian nghiên cứu.
Bây giờ có thể cùng đi làm về nhà, giống như hồi còn bé ngày nào cũng cùng đi học tan học.
Có người cho rằng, ngoài gia đình, bạn bè, những đôi yêu nhau càng yêu lâu thì tình cảm sẽ thay đổi, nếu phát triển theo chiều hướng tốt sẽ từ tình yêu thành tình thân, và ngược lại thì càng lúc càng xa nhau.
Mà giữa hai người này là rất nhiều loại tình cảm đan xen vào nhau, chắc có lẽ cả đời này chẳng thể nào rời xa.
Đến tháng Chín, Ngu Trĩ Nhất học thạc sĩ lại quay về trường.
Sang tháng Mười, Thời Dịch phải về thị trấn Vân Dương công tác, hôm đó lại đúng thứ tư, Ngu Trĩ Nhất học cả ngày không thể về cùng cậu.
“Anh, anh về xem giúp em trong phòng em có đồ gì cần dùng thì mang lên hộ em nhé.” Cô hoàn toàn không ngại nhờ Thời Dịch dọn dẹp đồ đạc trong phòng mình.
–
Biết con trai về công tác, Ninh Tố Nhã đặc biệt nấu một bàn đồ ăn ngon, trong bữa ăn lại không kìm được lải nhải, dặn dò cậu phải chú ý giữ gìn sức khỏe.
Thời Dịch đi sang phòng Ngu Trĩ Nhất, nơi này vẫn được sắp xếp y như trước, thậm chí từng đồ trang trí cậu cũng nhớ rõ ràng.
Chọn ra mấy thứ đồ cậu cảm thấy cần dùng, chuẩn bị mang lên cho cô.
Cậu ngồi trước bàn học của Ngu Trĩ Nhất, thuận tay mở ngăn kéo, bên trong đó còn rải rác vài ngôi sao nhỏ, gương soi mini, và cả chìa khóa cũ kỹ.
Đây đều là những đồ vật chứa đựng rất nhiều kỷ niệm.
Cậu sắp xếp lại từng món đồ, tiếp đó mở ngăn tủ bên kia.
Tận cùng bên trong ngăn có một cuốn sổ khóa mật mã.
Ngu Trĩ Nhất sẽ không để sách vở vào sâu như vậy, cuốn sổ này vô cùng khiến người khác để ý.
Chẳng biết có phải đã lâu không dùng nên mới để lại cuốn sổ ở chỗ này không. Cậu nhìn khóa mật mã một chút, khóa chỉ có 3 con số, để đúng mật mã là có thể mở ra.
Cậu thuận tay gảy vài cái, lúc gảy đến số 111 thì quả nhiên sổ bật mở.
“Cái cô nhóc này…” Mật mã đơn giản thế thì khóa được cái gì?
Nhưng giây phút mở cuốn sổ, đọc nội dung trong đó khiến nụ cười trên môi Thời Dịch tắt lịm.
Nhật ký của Ngu Trĩ Nhất chỉ kể lại vài đoạn vụn vặt chứ không ghi lại cả một ngày dài.
Giống như thỉnh thoảng cô nhớ ra gì đó sẽ ghi vào nhật ký, cứ ngắt quãng không theo trình tự, nhưng từng câu từng chữ như đâm vào lòng người.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Anh đừng đau lòng nữa, Nhất Nhất sẽ nghe lời mà.”
“Mình rất muốn cố gắng ăn hết đồ cô Ninh nấu, nhưng mình khó chịu quá.”
“Mình biến thành một kẻ xấu xí rồi.”
“Anh ấy bảo mình rất đáng yêu, xứng đáng được yêu thương.”
“Không được mang lại phiền phức cho người khác, không thể trở thành gánh nặng…Mình thật vô dụng…”
“Mình rất thích gia đình này.”
Nội dung từng câu khá ngắn, nhưng câu nào cũng đều ghi lại cảm xúc chân thật của cô khi ấy.
Khoảng một phần ba độ dài trang giấy chỉ nhắc đi nhắc lại hai chữ “Thời Dịch”.
Đó là tên của cậu.
Cùng với đó là câu nói cuối cùng: Anh ơi, anh cứu em với.
Khi đó, cô bé rơi xuống vực sâu thăm thẳm chỉ có một khát cầu được cứu giúp.
May thay Thời Dịch 15 tuổi khi ấy đã đưa ra quyết định chính xác, nắm chặt tay cô chưa từng lơi lỏng!
—
Thời Dịch dọn dẹp xong đồ đạc cũng không lên thành phố C luôn mà về thị trấn nhỏ một chuyến.
Gần mười năm trôi qua, kinh tế phát triển nhanh chóng, khung cảnh ở thị trấn thay đổi rất nhiều, con đường nhỏ hẹp bùn lầy năm đó đã được tu sửa thành con đường nhựa rộng rãi, xung quanh mọc lên các tòa nhà cao tầng.
Tiểu khu đầy ắp kỷ niệm thời thơ ấu vẫn còn đó, Thời Dịch đi tới cửa, người bên trong ngóng ra nhìn.
“Cháu là người nhà nào đấy, tìm ai?”
Thời Dịch nhận ra người phụ nữ trung niên này, cất tiếng chào: “Cô Dương ạ, cháu là Thời Dịch đây.”
Năm đó khi Ngu Trĩ Nhất xảy ra chuyện, cô Dương đã nhanh chóng gọi điện cho cậu, cậu sẽ ghi nhớ mãi mãi.
“Ôi chao, Thời Dịch lớn như này rồi à…” Nơi đây không giống với thành thị phồn hoa, nhà nào biết nhà nấy, nơi đây giàu nghĩa tình làng xóm, người nhà ai về thăm đều biết mặt.
Thời Dịch theo lối cũ sang nhà bà Ngu Trĩ Nhất, cửa nhà mở rộng, bà cụ đang ngồi ngả trên ghế, nhàn nhã phe phẩy chiếc quạt nan trong tay.
“Bà ơi.”
Nghe được tiếng gọi, bà cụ từ từ ngẩng lên, dường như nghĩ là mình nhìn nhầm, còn cẩn thận nhìn thêm vài lần.
“Tiểu Dịch đó à!” Bà nhận ra người mới đến, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Hôm đó Thời Dịch kiên nhẫn làm bạn với bà cụ cả ngày, trước khi đi còn mượn bà một món đồ.
Lúc bà đưa đồ cho cậu, rưng rưng nước mắt: “Con bé đã khổ từ nhỏ, cháu hãy yêu thương nó thật nhiều nhé.”
“Cháu sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh, cháu cảm ơn bà!”
Ánh mắt cậu cương nghị và điềm tĩnh.
*
Một mùa đông nữa lại đến.
Sinh nhật 22 tuổi của Ngu Trĩ Nhất đã gần kề, bạn bè ở xa vẫn nhớ đến cô, lũ lượt gửi quà chúc mừng đến.
Mấy người xa xôi cách trở còn la hét đòi cô phải đãi họ một bữa. Ngu Trĩ Nhất đồng ý ngay tắp lự trong nhóm chat, thực tế mọi người đều hiểu cuộc sống của người trưởng thành không hề thoải mái như trong suy nghĩ hồi tấm bé.
Cô quen biết thêm vài người ở trường nên bàn bạc với Thời Dịch sẽ đi đâu ăn, xác định thời gian và số người.
Thời Dịch hiếm khi chần chừ:
“Khả năng là tình hình sẽ có thay đổi.”
“Chắc có lẽ em phải xin nghỉ một ngày.”
Trước đây Thời Dịch sẽ nói “chờ anh sắp xếp”, nhưng giờ lại nói một cách do dự với cô.
Kỳ lạ thật đấy.
Còn xin nghỉ nữa?
Cô chỉ tổ chức sinh nhật 22 tuổi thôi mà, có cần phải phức tạp như vậy không?
“Anh, anh đừng bày vẽ này nọ, chỉ là sinh nhật 22 tuổi thôi mà.”
“Ừm, không bày vẽ gì nhiều đâu.” Cậu đã đồng ý với cô như vậy.
Buổi tối trước ngày Ngu Trĩ Nhất tròn 22 tuổi, Thời Dịch đã đưa quà cho cô, là một tập tranh vừa to vừa dày.
Thời Dịch nói: “Cho em mở quà trước đó.”
Nhưng Ngu Trĩ Nhất rất thích cảm giác nghi thức, cô mừng rỡ ôm món quà, kìm nén xúc động trong lòng, “Em có thể chờ đến 12 giờ rồi mới mở ra xem không? “
Thời Dịch lắc đầu, nghiêm nghị nói với cô: “Không cần chờ đến 12 giờ đâu, giờ em mở ra đi, anh sẽ tặng em một món quà còn tốt hơn nữa.”
Nếu như có món quà khác tốt hơn món quà này, vậy thì…
Không kìm nổi nữa rồi.
Ngu Trĩ Nhất nhanh chóng gỡ xuống màng bọc mỏng manh trên món quà, đây là một tập tranh khá dày và to. Tập tranh này không giống với tập tranh bình thường, mỗi trang mở ra đều là ảnh hoạt hình vẽ trên giấy màu ba chiều, mỗi bức tranh đều rất ấm áp.
Món quà vô cùng tinh xảo, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của cô, món đồ này không giống như Thời Dịch 22 tuổi sẽ tặng cho cô.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ thông thường đều rất chính xác.
Cô kiên nhẫn lật thêm các trang ở phía sau, từng bức tranh như gợi lại hồi ức đẹp đẽ trong lòng cô.
Từ thuở ấu thơ cho đến khi trưởng thành, chiều cao, kiểu tóc, trang phục của các nhân vật đều thay đổi không ngừng, chỉ có duy nhất một điều không đổi là hai nhân vật chính trong mỗi bức tranh luôn quấn quýt bên nhau, chưa từng rời xa.
Cực kỳ giống hai người họ.
Lúc sắp giở đến trang cuối, mu bàn tay chợt bị ấn lại. Thời Dịch giữ tay cô, ngăn động tác lật giở của cô.
Ngu Trĩ Nhất lộ vẻ thắc mắc, Thời Dịch nghiêm túc khác thường nhìn cô chăm chú, nói: “Anh đặt một món đồ vào trang cuối cùng.”
“Sao ạ?”
“Giờ không thể nói cho em biết, nhưng một khi em mở ra thì nhất định phải nhận nó.” Cậu đưa ra một lời nhắc nhở nhiệt thành trước, thậm chí còn tâm lý đưa ra một lựa chọn thứ hai: “Em cũng có thể chọn không mở.”
Ngu Trĩ Nhất giần giật khóe miệng: “Anh gian thế, đến lúc cuối rồi mới nói với em, làm sao mà em nhịn được?”
Đã đến trang cuối cùng rồi ai mà kìm lại nổi?
Hơn nữa, bất kể Thời Dịch tặng cô cái gì, cô đều sẽ nhận hết! Chuyện này căn bản không cần nghi ngờ.
Ngu Trĩ Nhất lấy tay còn lại vỗ vào mu bàn tay cậu: “Anh, anh bỏ ra nào, em muốn xem nốt.”
Đây chính sự lựa chọn của cô.
Trông Thời Dịch có vẻ thấp thỏm không quá tự tin, đôi mắt dán chặt vào tay cô, nhấn mạnh lại một lần nữa: “Nếu em mở ra thì nhất định phải nhận đấy!”
Thấy cậu nói nghiêm túc như vậy, Ngu Trĩ Nhất cũng hết sức phối hợp, trịnh trọng gật đầu: “Vâng! Em nhất định sẽ nhận!”
“Vậy được, em xem đi!” Thời Dịch dời bàn tay.
Vốn Ngu Trĩ Nhất rất bình thản lại bị mấy câu nói của cậu làm cho hồi hộp. Liếc nhanh cậu một cái rồi vươn tay giở trang giấy…
Khi trang giấy mở ra, hình ảnh ba chiều của hai người đang nắm tay nhau, và giữa nơi hai bàn tay đan chặt vào nhau, có một chiếc nhẫn sáng lấp lánh được treo vào.
Bên tai vang lên giọng nói khiến người ta mê đắm: “Nhất Nhất, mình kết hôn nhé.”
“Em…”
Cô chỉ là hơi lưỡng lự, người nào đó bắt đầu căng thẳng: “Lúc nãy chúng ta nói rồi mà, nếu em mở ra thì nhất định phải nhận.”
Thông minh như Thời Dịch vào lúc này cũng sẽ lo lắng mình tính nhầm.
Ngu Trĩ Nhất khẽ lắc đầu.
Chưa đợi cô cất lời, Thời Dịch đã nóng lòng nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình: “Có phải em cảm thấy hơi sớm không? Nhưng chuyện này tuyệt đối không phải một phút bốc đồng của anh. Từ khi anh có nhận thức thì em đã là một phần trong kế hoạch cả đời này của anh.”
“Tuy khi ấy còn chưa nghĩ đến sẽ lấy danh phận gì ở bên em, nhưng khi đón em về nhà thì lòng anh đã quyết phải cưới em.”
“Và cũng chỉ cưới một mình em.”
Khi còn bé, cậu chỉ biết có một cô em gái, nên lúc nào cũng muốn đưa bé theo bên người, chơi cùng bé, bảo vệ bé thật tốt.
Đến khi lớn rồi, cậu thích cô gái ấy, đồng thời quả quyết rằng chính là cô ấy, muốn được vững vàng nắm thật chặt bàn tay người đó chẳng đời nào buông lỏng.
Thời Dịch nắm tay cô, nhẹ nhàng đưa lên dán vào vị trí trái tim mình: “Nhất Nhất, em hãy tin anh.”
Trái tim kia đang đập thình thịch vì cô, vừa chân thành lại nóng hổi.
“Em không nói là không đồng ý mà.” Ngu Trĩ Nhất nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh ánh nước: “Anh biết đó, em phản ứng hơi chậm, từ bé đã vậy rồi.”
“Nhưng chuyện em tin anh và yêu anh, cho đến bây giờ đều không cần nghi ngờ.”
“Có Nhất Nhất ở đây, Thời Dịch mãi mãi là người chiến thắng.”
Cũng như trước đây, khi những người đó chất vấn cậu thất bại, cô sẽ vững vàng đứng bên cạnh cậu, tin rằng cậu sẽ dũng cảm đối mặt!
Tiếng chuông 0 giờ đã điểm, bọn họ sắp có một thân phận mới.
–
Ngày sinh nhật 22 tuổi của Ngu Trĩ Nhất, Thời Dịch đi cùng cô đến xin giáo viên cho nghỉ học.
Giáo viên hỏi lý do, Thời Dịch đưa luôn một túi kẹo cưới: “Thưa thầy, hôm nay chúng em muốn đi đăng ký kết hôn ạ.”
Túi kẹo mà thầy giáo vừa mới cầm trong tay rơi thẳng xuống đất: “Thầy, thầy không nghe nhầm chứ?”
Hai con người này vừa mới tròn 22 tuổi thôi mà?
“Đợi thầy uống ngụm trà cho tỉnh táo lại đã.” Thầy giáo lẩm bẩm nhưng cuối cùng vẫn ký tên đồng ý.
Hai người đều là người trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình, thầy giáo nhận túi kẹo cưới đầy ý nghĩa, còn đích thân tiễn họ ra cổng trường: “Chúc hai đứa hạnh phúc nhé, hai thanh niên.”
Khởi hành về nhà, thời gian vừa kịp.
“Anh ơi, rất nhiều người lúc đi đăng ký kết hôn đều đến từ sớm để xếp hàng, muốn được là người đăng ký đầu tiên ấy!” Bọn họ vừa phải xin nghỉ, vừa phải về nhà, cả quá trình trình tự các bước đều bình tĩnh, dường như không sốt ruột chút nào.
Thời Dịch nắm chặt tay cô, giọng nói chắc chắn: “Không sớm thì muộn, kiểu gì Ngu Trĩ Nhất cũng phải trở thành vợ Thời Dịch trong ngày hôm nay!”
Thời Dịch đã thuộc làu làu trình tự đăng ký kết hôn từ lâu. Chỉ là khi nhân viên nhìn thấy số tuổi của hai người còn cố ý hỏi vài câu, thế nhưng cả hai đều trả lời hết sức thống nhất lại chắc chắn.
Lúc nhận hai quyển sổ con màu đỏ từ tay nhân viên, Thời Dịch ghé sát vào tai cô khẽ nói: “Chiếc nhẫn không phải là món quà cho sinh nhật 22 tuổi của em đâu, cái này mới là quà.”
Ngu Trĩ Nhất quơ quyển sổ đỏ trong tay, nói cho cậu biết: “Đây là món quà tốt nhất mà em nhận được.”
Bởi vì những gì Thời Dịch từng nói với cô, cậu chưa bao giờ thất hứa.
Hai người cứ ngắm nghía mãi quyển sổ, rõ ràng nội dung chỉ ngắn một mẩu mà nhìn mãi vẫn không chán.
Bước ra từ cửa của cục dân chính, mới đi được hai bước đã cảm nhận được thời tiết thay đổi.
Cô ngẩng đầu lên phát hiện đang có tuyết rơi.
Những bông tuyết trắng muốt khẽ phiêu lãng, Ngu Trĩ Nhất vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Tuyết đầu mùa này.”
Truyền thuyết kể rằng, tuyết đầu mùa tượng trưng cho tình yêu thuần khiết, một đôi tình nhân cùng ngắm tuyết đầu mùa sẽ nhận được lời chúc phúc từ ông trời.
“Thời Dịch, anh có biết em thích nhất là mùa nào không?” Cô vươn tay ra đón, bông tuyết rơi vào lòng bàn tay tan ra thành nước.
Thời Dịch ngoảnh lại nhìn, cặp mắt đào hoa cong lên thành vầng trăng non, đồng tử lấp lánh mê người: “Là bây giờ à?”
Cô gái choàng tay vòng qua cổ cậu, nhón chân đóng dấu lên bờ môi mềm mại của ai kia.
“Là mùa hè.”
Là mùa hè năm ấy có trái tim rung động, có thương mến nuông chiều, và cả chàng thiếu niên đã ở bên em chẳng rời xa.
*Hậu kỳ*
Mùa hè năm thứ hai Ngu Trĩ Nhất kết hôn với Thời Dịch, cuốn tiểu thuyết viết trong 6 năm cuối cùng đã đi đến chương cuối.
“Sớm gặp được người muốn ở cùng nhau suốt kiếp vốn đã là một điều đáng tự hào!”
Số lượng bình luận trong chương cuối tăng nhanh hơn số bình luận trong bất kỳ chương nào, và mọi người đều bày tỏ sự chúc phúc của họ bằng những câu từ khác nhau.
Sau đó chỗ bình luận lại bùng nổ. Người yêu nhau rồi về bên nhau luôn là chuyện khiến mọi người mong ngóng.
Tác giả chỉ để lại một câu nói:
Chỉ mong mùa hè này, chúng ta đều có thể gặp được một người dịu dàng và cả một chuyện tình lãng mạn nức lòng.
===
Tác giả nói ra suy nghĩ: Lời cuối cùng là dành cho các bạn đó, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ tôi.
Tôi ngồi xem lại couple chính tay mình viết, được rồi, tôi ganh tị rồi đấy, cảm giác như mình đã đi qua một nửa cuộc đời nhỏ bé của họ vậy.
Weibo @Giang La La nha
1. Chính văn đến đây là hết, sẽ có phiên ngoại sau khi cưới, mấy người thích đọc gì thì cứ nói…khụ, tôi hiểu hết mà… đúng nhỉ.
2. Sẽ có một baby, là bé trai.
3. Hôm nay cũng rất vui nha, được hẳn 99 lì xì, đương nhiên rồi, bình luận có nội dung thì mới dễ dàng được nhìn thấy.
4. Cuốn tiếp theo “Xuyên thành mẹ ruột của con trai độc ác” đã được mở hố rồi nha, cầuuu xinnnnn lưu vào kho lưu trữ!
5. Cuốn nữa là “Rung động với anh đó” (Tuyệt đối rung động), sẽ không viết Nhan Hi và Giang Trì Châu giống như Thời Dịch và Nhất Nhất, thanh mai trúc mã cũng chỉ là một motip được định ra, mà không phải cùng một câu chuyện.
HOÀN CHÍNH VĂN
Đôi lời của Cải Trắng: Vậy là chúng ta đã đi đến chặng đường gần cuối rồi =))) chúng ta sẽ còn gặp lại Nhất Nhất và Thời Dịch ở ngoại truyện đó nha, đừng rời đi vội nheee
Còn Thời Dịch đã được cho phép tốt nghiệp sớm, cậu càng có nhiều thời gian và sức lực hơn để tập trung cho công việc.
Bước vào năm cuối đại học, Ngu Trĩ Nhất và các bạn cùng phòng bắt đầu lên kế hoạch đi thực tập.
Chung Tịnh Huyên định về quê: “Bố mẹ tớ bảo tớ về quê, nói là sẽ nhờ quan hệ để tớ có thể đi thực tập luôn.”
Một bạn khác thì lắc đầu: “Tớ muốn tự tìm việc, nhưng cũng chưa biết nên đi chỗ nào.”
“Nhất Nhất, sao cậu không nói gì?”
“À, tớ đã tìm được chỗ thực tập rồi.”
Thời Dịch và Giang Trì Châu thành lập một công ty chuyên về game online, lúc đi vào hoạt động cũng cần có các nhân viên văn phòng, cô không cần lo lắng về vấn đề thực tập.
Cô đã quyết định học lên thạc sĩ, dù sao thì bây giờ viết truyện cũng có nguồn thu nhập, nâng cao trình độ học vấn cũng là việc tốt.
Về phần công việc, vì cô không có ý định kiếm tiền theo con đường chuyên ngành nên chưa biết chừng sau khi ra trường cô sẽ trở thành một nhà văn chuyên nghiệp.
Có điều những lời này cô sẽ không nói với các bạn cùng phòng.
Chung Tịnh Huyên lộ vẻ hâm mộ: “Hâm mộ cậu thật đấy, tìm được một người bạn trai tốt như thế, quan trọng là cậu ấy cũng tốt với cậu nữa.”
“Tình yêu ngọt ngào khi nào mới đến với tớ đây!” Dân chơi solo từ trong bụng mẹ gào thét.
Ngu Trĩ Nhất mỉm cười bật máy tính, bắt đầu công việc viết truyện của ngày hôm nay. Bây giờ cô đang viết cuốn tiểu thuyết thứ ba, thành tích khá ổn.
Nhưng nhìn số chữ trong cuốn đầu tăng dần và không biết khi nào mới hết, cô vô cùng bùi ngùi, tưởng chừng như có thể viết xong bất cứ lúc nào, nhưng không biết kết thúc ở đâu.
Độc giả dưới chỗ bình luận đã thành thói quen, bình thản đợi chương mới.
Thời gian Ngu Trĩ Nhất ôn thi thạc sĩ ngày nào cũng đọc sách, cả ngày chỉ ngồi trong thư viện, dường như còn bận hơn cả Thời Dịch.
Không phải thông minh bẩm sinh thì đành cần cù bù vào thôi.
Ngu Trĩ Nhất không thích chỗ đông người, nên cô đã quen tìm một chỗ vắng người ở thư viện ngồi học.
Hôm nay vừa mới nhập tâm học hành thì có người ngồi xuống phía đối diện. Ngu Trĩ Nhất không bị ảnh hưởng vẫn chăm chú đọc sách.
Người bên kia cuối cùng không kìm được, cất tiếng chào: “Hey, bạn gì ơi.”
Ngu Trĩ Nhất ngẩng đầu, thấy đối diện là một chàng trai.
“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
Cậu chàng kia rút điện thoại ra: “Cậu ơi, thấy ngày nào cậu đến đây học, chắc chắn là thích đọc sách, mình cũng thích đọc sách, hay là chúng ta kết bạn đi để cùng bàn luận một chút.”
Cậu ta đã ngồi đây vài ngày, thấy Ngu Trĩ Nhất luôn ngồi một mình nên mới lấy can đảm tiến lên xin được kết bạn.
Ài…Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không ngờ lại là tình huống này, mỗi lần cô bày tỏ sự thắc mắc của mình, những người đó luôn rất chủ động nói rõ lý do. Cô cũng chỉ đành từ chối dứt khoát: “Xin lỗi cậu nhé.”
Cậu trai bị từ chối hơi xấu hổ, cậu ta vớ lấy cuốn sách gần đó lật bừa một trang, cánh tay đè lên trên, không hề có ý đứng dậy bỏ đi.
Sau đó Ngu Trĩ Nhất đã cố ý tránh đi thì cậu ta vẫn đi theo.
Song tình huống này chẳng diễn ra lâu vì Ngu Trĩ Nhất dứt khoát không đến thư viện nữa.
Hôm nay Thời Dịch bỗng về trường tìm cô, hai người đều khá thoải mái nên hẹn gặp ở căn tin trường.
Lúc tới Ngu Trĩ Nhất vẫn đang ôm mấy cuốn sách trong tay. Thời Dịch thấy vậy bèn hỏi: “Dạo này chắc em mệt lắm à? Ăn cơm mà cũng cầm theo sách.”
Cô lắc đầu: “Không phải ạ, chỗ sách này lát em phải đi trả trên thư viện.”
“Được, chốc nữa anh đi cùng em.”
“Cảm ơn anh.”
“Hửm? Lại nói cảm ơn với anh?”
“Ấy, tại em quen miệng nói vậy ở trường rồi á.”
Đối với bạn cùng lớp, giáo viên hoặc những người khác trong trường, cô có thói quen duy trì phép lịch sự cơ bản trong nói và làm. Tần suất của những từ như “Oki nha”, “đã biết”, “cảm ơn” khá nhiều, quả thật là quen miệng.
“Được rồi, ăn nhanh đi.”
Thư viện ở đại học C đúng là một bảo tàng, bên trong có rất nhiều đầu sách, là một nơi học tập rất tốt. Ngu Trĩ Nhất đi trả sách đồng thời mượn thêm hai quyển.
Trở lại khu ngồi tự học, cô lại nhìn thấy cậu trai kia, đúng thật là trùng hợp. Ngu Trĩ Nhất chỉ nhìn lướt qua rồi chẳng để ý nữa, dù sao mượn được sách rồi thì về thôi.
Nhưng chẳng ngờ cậu chàng kia vẫn chưa bỏ cuộc, nhanh chóng đi đến bên cạnh Ngu Trĩ Nhất: “Này, cậu còn nhớ mình không?”
Ngu Trĩ Nhất: “…”
Cũng qua tận mấy ngày rồi mà sao cậu vẫn còn đến thế? Càng không có được thì lại càng khó buông bỏ, Ngu Trĩ Nhất từ chối cậu ta khiến cậu ta cứ nhớ mãi khôn nguôi. Đang định tiến đến gần thì có một quyển sách cản cậu ta lại.
Cậu chàng ngẩn người, ngẩng lên thì lại thấy Ngu Trĩ Nhất đã đứng bên cạnh một vị “hộ hoa sứ giả” khác.
“Cậu có chuyện gì à?” Thời Dịch mỉm cười nhìn cậu ta, nụ cười kia chẳng hề thân thiện mà cứ như đang uy hiếp.
Giữa đàn ông với nhau có đôi khi không cần giao lưu mà vẫn cảm nhận được địch ý của đối phương. Tuy cậu kia muốn tán tỉnh Ngu Trĩ Nhất nhưng cũng biết tình hình không ổn bèn khoát tay bỏ đi.
Thời Dịch quay đầu, nhìn bạn gái mình chòng chọc, bờ môi cong lên tạo thành một nụ cười nguy hiểm: “Nhất Nhất nhà mình giỏi thật đấy, vô cùng có sức hấp dẫn.”
Ngu Trĩ Nhất lắc đầu như trống bỏi: “Em không biết người đó!”
Trong suy nghĩ của Ngu Trĩ Nhất, bạn bè là con trai ngoại trừ Lê Thiếu Chu mà cô và Thời Dịch đều chơi chung thì những người khác đều không quen thân gì hết. Sự thật cũng đúng là như thế.
*
Sau khi thi thạc sĩ xong cũng gần đến kỳ nghỉ đông, thời gian rảnh rỗi của Ngu Trĩ Nhất khá nhiều nên cô thường về căn hộ hai người thuê.
Thời Dịch bận rộn làm việc, cô sẽ ở nhà nấu bữa sáng, bữa tối, đến khi nào hai người cùng rảnh rỗi sẽ ra ngoài thư giãn.
Người trong công ty đánh giá rất cao Thời Dịch, bọn họ đều rất bội phục chàng trai trẻ mới 21 tuổi nhưng lại xuất sắc hơn tất cả mọi người.
Trong một lần liên hoan, có người thắc mắc hỏi: “Anh Dịch này, cậu còn trẻ mà sao liều mạng thế để làm gì?”
Quen biết đã hơn một năm, mọi người cũng biết đại khái gia cảnh Thời Dịch thuộc dạng khá giả, bây giờ thanh niên trẻ tuổi muốn kiếm tiền cũng không có gì đáng trách, nhưng mới 21 tuổi mà cứ muốn nhanh chóng trưởng thành là cớ làm sao, liệu có phải đang hướng đến một mục tiêu đặc biệt nào đó không?
Lúc tụ tập đông người, chàng thiếu niên vốn đã có khí chất chững chạc, vững vàng, khí phách hiên ngang.
“Hỏi em sao phải vậy à…” Cậu hơi ngà ngà, cặp mắt đào hoa mơ màng dường như đã nhuốm thêm vài phần men say: “Cô gái nhỏ của em muốn có một mái nhà.”
Cậu đã từng nói rằng vì thương cô, thương đến nỗi chỉ muốn cho cô hết thảy những gì mình có.
Ngay cả khi đó là thứ cậu chưa sở hữu, chỉ cần cô muốn, cậu sẽ cố gắng hết sức để giành lấy nó cho cô!
Ngu Trĩ Nhất nhận được điện thoại từ đồng nghiệp Thời Dịch, bảo rằng cô đến đón Thời Dịch uống say.
Tiết trời tháng Một hẵng còn lạnh, Ngu Trĩ Nhất đang ở trường sau khi biết tin vội cầm khăn quàng cổ trên giường rồi chạy đi.
Có vài người đã biết Ngu Trĩ Nhất, có vài người thì mới gặp lần đầu. Thì ra cô gái có gương mặt dịu dàng này chính là người được Thời Dịch đặt nơi đầu quả tim.
Thời Dịch ngồi trên ghế gục đầu.
Ngu Trĩ Nhất đi đến trước mặt cậu, hơi khom lưng: “Anh ơi, mình về nhà thôi.”
“Được.” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cậu nhanh chóng đáp lại.
Cô kéo tay Thời Dịch đỡ cậu nhưng Thời Dịch cũng không đè hết trọng lượng cơ thể lên người cô, chỉ là sắc mặt có chút mơ màng.
“Anh say à?”
“Ừm, anh say rồi.”
Ngu Trĩ Nhất buồn cười, đột nhiên nhớ lại hồi tốt nghiệp cấp 3, khi cậu lừa cô mình uống say.
Lúc ra ngoài nhà hàng, Ngu Trĩ Nhất gỡ khăn trên cổ xuống quàng lên người cậu.
Cô đang muốn vẫy xe thì Thời Dịch gạt tay cô, không cho vẫy.
“Sao thế ạ?” Cô hỏi.
Thời Dịch nhíu mày: “Chắc anh phải đứng ngoài cho bớt mùi rượu đã.”
Ngu Trĩ Nhất quyết đoán đồng ý: “Được, vậy mình cứ đi bộ một lát.”Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô không có bất cứ ý kiến gì, cứ như vậy bằng lòng cùng đi bộ với cậu.
Đang đi trên đường, Thời Dịch đột nhiên hỏi: “Nhất Nhất, có phải sắp đến sinh nhật em rồi không?”
Sinh nhật 21 tuổi của cô vừa qua được hai ngày, chắc là uống say nên nhớ nhầm. Ngu Trĩ Nhất cười nghĩ cậu thật sự say đến mức chẳng nhớ rõ nữa: “Anh nhớ nhầm rồi, sinh nhật em vừa qua rồi mà.”
“À, Nhất Nhất đã 21 tuổi rồi.” Có vẻ giờ Thời Dịch mới phản ứng lại được.
“Vâng ạ.”
Cơn gió lạnh thổi đến, Thời Dịch dừng bước ôm cô gái bên cạnh vào lòng, ngăn cái lạnh lẽo thổi vào cô.
Đứng bên ngoài hứng gió lạnh quá lâu cũng không tốt, Ngu Trĩ Nhất đang muốn khuyên cậu nhanh đi về, chợt nghe tiếng cậu trầm khàn vang lên trên đầu: “Giờ này sang năm mình kết hôn nhé.”
Kết hôn?!
Hai tiếng đập vào lòng Ngu Trĩ Nhất một cách nặng nề.
Chưa nghe thấy cô trả lời, Thời Dịch cứ một hai phải nghe bằng được: “Nhất Nhất, có được không em?”
“Vâng ạ.” Cô gái chủ động đưa tay đáp lại cái ôm của cậu, gò má ửng hồng dán chặt vào trái tim cậu: “Anh phải nhớ kỹ lời mình nói đó.”
“Ừm.”
Bọn họ đã hứa với nhau như vậy.
*
Sang tháng Hai, thành tích thi thạc sĩ được công bố, sự cực khổ của Ngu Trĩ Nhất không hề uổng phí.
Năm cuối đại học chỉ còn mấy tháng là kết thúc, cô vẫn luôn thực tập trong công ty, để hiểu hơn về công việc Thời Dịch đang làm mà cô cũng tiêu tốn khá nhiều thời gian nghiên cứu.
Bây giờ có thể cùng đi làm về nhà, giống như hồi còn bé ngày nào cũng cùng đi học tan học.
Có người cho rằng, ngoài gia đình, bạn bè, những đôi yêu nhau càng yêu lâu thì tình cảm sẽ thay đổi, nếu phát triển theo chiều hướng tốt sẽ từ tình yêu thành tình thân, và ngược lại thì càng lúc càng xa nhau.
Mà giữa hai người này là rất nhiều loại tình cảm đan xen vào nhau, chắc có lẽ cả đời này chẳng thể nào rời xa.
Đến tháng Chín, Ngu Trĩ Nhất học thạc sĩ lại quay về trường.
Sang tháng Mười, Thời Dịch phải về thị trấn Vân Dương công tác, hôm đó lại đúng thứ tư, Ngu Trĩ Nhất học cả ngày không thể về cùng cậu.
“Anh, anh về xem giúp em trong phòng em có đồ gì cần dùng thì mang lên hộ em nhé.” Cô hoàn toàn không ngại nhờ Thời Dịch dọn dẹp đồ đạc trong phòng mình.
–
Biết con trai về công tác, Ninh Tố Nhã đặc biệt nấu một bàn đồ ăn ngon, trong bữa ăn lại không kìm được lải nhải, dặn dò cậu phải chú ý giữ gìn sức khỏe.
Thời Dịch đi sang phòng Ngu Trĩ Nhất, nơi này vẫn được sắp xếp y như trước, thậm chí từng đồ trang trí cậu cũng nhớ rõ ràng.
Chọn ra mấy thứ đồ cậu cảm thấy cần dùng, chuẩn bị mang lên cho cô.
Cậu ngồi trước bàn học của Ngu Trĩ Nhất, thuận tay mở ngăn kéo, bên trong đó còn rải rác vài ngôi sao nhỏ, gương soi mini, và cả chìa khóa cũ kỹ.
Đây đều là những đồ vật chứa đựng rất nhiều kỷ niệm.
Cậu sắp xếp lại từng món đồ, tiếp đó mở ngăn tủ bên kia.
Tận cùng bên trong ngăn có một cuốn sổ khóa mật mã.
Ngu Trĩ Nhất sẽ không để sách vở vào sâu như vậy, cuốn sổ này vô cùng khiến người khác để ý.
Chẳng biết có phải đã lâu không dùng nên mới để lại cuốn sổ ở chỗ này không. Cậu nhìn khóa mật mã một chút, khóa chỉ có 3 con số, để đúng mật mã là có thể mở ra.
Cậu thuận tay gảy vài cái, lúc gảy đến số 111 thì quả nhiên sổ bật mở.
“Cái cô nhóc này…” Mật mã đơn giản thế thì khóa được cái gì?
Nhưng giây phút mở cuốn sổ, đọc nội dung trong đó khiến nụ cười trên môi Thời Dịch tắt lịm.
Nhật ký của Ngu Trĩ Nhất chỉ kể lại vài đoạn vụn vặt chứ không ghi lại cả một ngày dài.
Giống như thỉnh thoảng cô nhớ ra gì đó sẽ ghi vào nhật ký, cứ ngắt quãng không theo trình tự, nhưng từng câu từng chữ như đâm vào lòng người.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Anh đừng đau lòng nữa, Nhất Nhất sẽ nghe lời mà.”
“Mình rất muốn cố gắng ăn hết đồ cô Ninh nấu, nhưng mình khó chịu quá.”
“Mình biến thành một kẻ xấu xí rồi.”
“Anh ấy bảo mình rất đáng yêu, xứng đáng được yêu thương.”
“Không được mang lại phiền phức cho người khác, không thể trở thành gánh nặng…Mình thật vô dụng…”
“Mình rất thích gia đình này.”
Nội dung từng câu khá ngắn, nhưng câu nào cũng đều ghi lại cảm xúc chân thật của cô khi ấy.
Khoảng một phần ba độ dài trang giấy chỉ nhắc đi nhắc lại hai chữ “Thời Dịch”.
Đó là tên của cậu.
Cùng với đó là câu nói cuối cùng: Anh ơi, anh cứu em với.
Khi đó, cô bé rơi xuống vực sâu thăm thẳm chỉ có một khát cầu được cứu giúp.
May thay Thời Dịch 15 tuổi khi ấy đã đưa ra quyết định chính xác, nắm chặt tay cô chưa từng lơi lỏng!
—
Thời Dịch dọn dẹp xong đồ đạc cũng không lên thành phố C luôn mà về thị trấn nhỏ một chuyến.
Gần mười năm trôi qua, kinh tế phát triển nhanh chóng, khung cảnh ở thị trấn thay đổi rất nhiều, con đường nhỏ hẹp bùn lầy năm đó đã được tu sửa thành con đường nhựa rộng rãi, xung quanh mọc lên các tòa nhà cao tầng.
Tiểu khu đầy ắp kỷ niệm thời thơ ấu vẫn còn đó, Thời Dịch đi tới cửa, người bên trong ngóng ra nhìn.
“Cháu là người nhà nào đấy, tìm ai?”
Thời Dịch nhận ra người phụ nữ trung niên này, cất tiếng chào: “Cô Dương ạ, cháu là Thời Dịch đây.”
Năm đó khi Ngu Trĩ Nhất xảy ra chuyện, cô Dương đã nhanh chóng gọi điện cho cậu, cậu sẽ ghi nhớ mãi mãi.
“Ôi chao, Thời Dịch lớn như này rồi à…” Nơi đây không giống với thành thị phồn hoa, nhà nào biết nhà nấy, nơi đây giàu nghĩa tình làng xóm, người nhà ai về thăm đều biết mặt.
Thời Dịch theo lối cũ sang nhà bà Ngu Trĩ Nhất, cửa nhà mở rộng, bà cụ đang ngồi ngả trên ghế, nhàn nhã phe phẩy chiếc quạt nan trong tay.
“Bà ơi.”
Nghe được tiếng gọi, bà cụ từ từ ngẩng lên, dường như nghĩ là mình nhìn nhầm, còn cẩn thận nhìn thêm vài lần.
“Tiểu Dịch đó à!” Bà nhận ra người mới đến, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Hôm đó Thời Dịch kiên nhẫn làm bạn với bà cụ cả ngày, trước khi đi còn mượn bà một món đồ.
Lúc bà đưa đồ cho cậu, rưng rưng nước mắt: “Con bé đã khổ từ nhỏ, cháu hãy yêu thương nó thật nhiều nhé.”
“Cháu sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh, cháu cảm ơn bà!”
Ánh mắt cậu cương nghị và điềm tĩnh.
*
Một mùa đông nữa lại đến.
Sinh nhật 22 tuổi của Ngu Trĩ Nhất đã gần kề, bạn bè ở xa vẫn nhớ đến cô, lũ lượt gửi quà chúc mừng đến.
Mấy người xa xôi cách trở còn la hét đòi cô phải đãi họ một bữa. Ngu Trĩ Nhất đồng ý ngay tắp lự trong nhóm chat, thực tế mọi người đều hiểu cuộc sống của người trưởng thành không hề thoải mái như trong suy nghĩ hồi tấm bé.
Cô quen biết thêm vài người ở trường nên bàn bạc với Thời Dịch sẽ đi đâu ăn, xác định thời gian và số người.
Thời Dịch hiếm khi chần chừ:
“Khả năng là tình hình sẽ có thay đổi.”
“Chắc có lẽ em phải xin nghỉ một ngày.”
Trước đây Thời Dịch sẽ nói “chờ anh sắp xếp”, nhưng giờ lại nói một cách do dự với cô.
Kỳ lạ thật đấy.
Còn xin nghỉ nữa?
Cô chỉ tổ chức sinh nhật 22 tuổi thôi mà, có cần phải phức tạp như vậy không?
“Anh, anh đừng bày vẽ này nọ, chỉ là sinh nhật 22 tuổi thôi mà.”
“Ừm, không bày vẽ gì nhiều đâu.” Cậu đã đồng ý với cô như vậy.
Buổi tối trước ngày Ngu Trĩ Nhất tròn 22 tuổi, Thời Dịch đã đưa quà cho cô, là một tập tranh vừa to vừa dày.
Thời Dịch nói: “Cho em mở quà trước đó.”
Nhưng Ngu Trĩ Nhất rất thích cảm giác nghi thức, cô mừng rỡ ôm món quà, kìm nén xúc động trong lòng, “Em có thể chờ đến 12 giờ rồi mới mở ra xem không? “
Thời Dịch lắc đầu, nghiêm nghị nói với cô: “Không cần chờ đến 12 giờ đâu, giờ em mở ra đi, anh sẽ tặng em một món quà còn tốt hơn nữa.”
Nếu như có món quà khác tốt hơn món quà này, vậy thì…
Không kìm nổi nữa rồi.
Ngu Trĩ Nhất nhanh chóng gỡ xuống màng bọc mỏng manh trên món quà, đây là một tập tranh khá dày và to. Tập tranh này không giống với tập tranh bình thường, mỗi trang mở ra đều là ảnh hoạt hình vẽ trên giấy màu ba chiều, mỗi bức tranh đều rất ấm áp.
Món quà vô cùng tinh xảo, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của cô, món đồ này không giống như Thời Dịch 22 tuổi sẽ tặng cho cô.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ thông thường đều rất chính xác.
Cô kiên nhẫn lật thêm các trang ở phía sau, từng bức tranh như gợi lại hồi ức đẹp đẽ trong lòng cô.
Từ thuở ấu thơ cho đến khi trưởng thành, chiều cao, kiểu tóc, trang phục của các nhân vật đều thay đổi không ngừng, chỉ có duy nhất một điều không đổi là hai nhân vật chính trong mỗi bức tranh luôn quấn quýt bên nhau, chưa từng rời xa.
Cực kỳ giống hai người họ.
Lúc sắp giở đến trang cuối, mu bàn tay chợt bị ấn lại. Thời Dịch giữ tay cô, ngăn động tác lật giở của cô.
Ngu Trĩ Nhất lộ vẻ thắc mắc, Thời Dịch nghiêm túc khác thường nhìn cô chăm chú, nói: “Anh đặt một món đồ vào trang cuối cùng.”
“Sao ạ?”
“Giờ không thể nói cho em biết, nhưng một khi em mở ra thì nhất định phải nhận nó.” Cậu đưa ra một lời nhắc nhở nhiệt thành trước, thậm chí còn tâm lý đưa ra một lựa chọn thứ hai: “Em cũng có thể chọn không mở.”
Ngu Trĩ Nhất giần giật khóe miệng: “Anh gian thế, đến lúc cuối rồi mới nói với em, làm sao mà em nhịn được?”
Đã đến trang cuối cùng rồi ai mà kìm lại nổi?
Hơn nữa, bất kể Thời Dịch tặng cô cái gì, cô đều sẽ nhận hết! Chuyện này căn bản không cần nghi ngờ.
Ngu Trĩ Nhất lấy tay còn lại vỗ vào mu bàn tay cậu: “Anh, anh bỏ ra nào, em muốn xem nốt.”
Đây chính sự lựa chọn của cô.
Trông Thời Dịch có vẻ thấp thỏm không quá tự tin, đôi mắt dán chặt vào tay cô, nhấn mạnh lại một lần nữa: “Nếu em mở ra thì nhất định phải nhận đấy!”
Thấy cậu nói nghiêm túc như vậy, Ngu Trĩ Nhất cũng hết sức phối hợp, trịnh trọng gật đầu: “Vâng! Em nhất định sẽ nhận!”
“Vậy được, em xem đi!” Thời Dịch dời bàn tay.
Vốn Ngu Trĩ Nhất rất bình thản lại bị mấy câu nói của cậu làm cho hồi hộp. Liếc nhanh cậu một cái rồi vươn tay giở trang giấy…
Khi trang giấy mở ra, hình ảnh ba chiều của hai người đang nắm tay nhau, và giữa nơi hai bàn tay đan chặt vào nhau, có một chiếc nhẫn sáng lấp lánh được treo vào.
Bên tai vang lên giọng nói khiến người ta mê đắm: “Nhất Nhất, mình kết hôn nhé.”
“Em…”
Cô chỉ là hơi lưỡng lự, người nào đó bắt đầu căng thẳng: “Lúc nãy chúng ta nói rồi mà, nếu em mở ra thì nhất định phải nhận.”
Thông minh như Thời Dịch vào lúc này cũng sẽ lo lắng mình tính nhầm.
Ngu Trĩ Nhất khẽ lắc đầu.
Chưa đợi cô cất lời, Thời Dịch đã nóng lòng nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình: “Có phải em cảm thấy hơi sớm không? Nhưng chuyện này tuyệt đối không phải một phút bốc đồng của anh. Từ khi anh có nhận thức thì em đã là một phần trong kế hoạch cả đời này của anh.”
“Tuy khi ấy còn chưa nghĩ đến sẽ lấy danh phận gì ở bên em, nhưng khi đón em về nhà thì lòng anh đã quyết phải cưới em.”
“Và cũng chỉ cưới một mình em.”
Khi còn bé, cậu chỉ biết có một cô em gái, nên lúc nào cũng muốn đưa bé theo bên người, chơi cùng bé, bảo vệ bé thật tốt.
Đến khi lớn rồi, cậu thích cô gái ấy, đồng thời quả quyết rằng chính là cô ấy, muốn được vững vàng nắm thật chặt bàn tay người đó chẳng đời nào buông lỏng.
Thời Dịch nắm tay cô, nhẹ nhàng đưa lên dán vào vị trí trái tim mình: “Nhất Nhất, em hãy tin anh.”
Trái tim kia đang đập thình thịch vì cô, vừa chân thành lại nóng hổi.
“Em không nói là không đồng ý mà.” Ngu Trĩ Nhất nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh ánh nước: “Anh biết đó, em phản ứng hơi chậm, từ bé đã vậy rồi.”
“Nhưng chuyện em tin anh và yêu anh, cho đến bây giờ đều không cần nghi ngờ.”
“Có Nhất Nhất ở đây, Thời Dịch mãi mãi là người chiến thắng.”
Cũng như trước đây, khi những người đó chất vấn cậu thất bại, cô sẽ vững vàng đứng bên cạnh cậu, tin rằng cậu sẽ dũng cảm đối mặt!
Tiếng chuông 0 giờ đã điểm, bọn họ sắp có một thân phận mới.
–
Ngày sinh nhật 22 tuổi của Ngu Trĩ Nhất, Thời Dịch đi cùng cô đến xin giáo viên cho nghỉ học.
Giáo viên hỏi lý do, Thời Dịch đưa luôn một túi kẹo cưới: “Thưa thầy, hôm nay chúng em muốn đi đăng ký kết hôn ạ.”
Túi kẹo mà thầy giáo vừa mới cầm trong tay rơi thẳng xuống đất: “Thầy, thầy không nghe nhầm chứ?”
Hai con người này vừa mới tròn 22 tuổi thôi mà?
“Đợi thầy uống ngụm trà cho tỉnh táo lại đã.” Thầy giáo lẩm bẩm nhưng cuối cùng vẫn ký tên đồng ý.
Hai người đều là người trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình, thầy giáo nhận túi kẹo cưới đầy ý nghĩa, còn đích thân tiễn họ ra cổng trường: “Chúc hai đứa hạnh phúc nhé, hai thanh niên.”
Khởi hành về nhà, thời gian vừa kịp.
“Anh ơi, rất nhiều người lúc đi đăng ký kết hôn đều đến từ sớm để xếp hàng, muốn được là người đăng ký đầu tiên ấy!” Bọn họ vừa phải xin nghỉ, vừa phải về nhà, cả quá trình trình tự các bước đều bình tĩnh, dường như không sốt ruột chút nào.
Thời Dịch nắm chặt tay cô, giọng nói chắc chắn: “Không sớm thì muộn, kiểu gì Ngu Trĩ Nhất cũng phải trở thành vợ Thời Dịch trong ngày hôm nay!”
Thời Dịch đã thuộc làu làu trình tự đăng ký kết hôn từ lâu. Chỉ là khi nhân viên nhìn thấy số tuổi của hai người còn cố ý hỏi vài câu, thế nhưng cả hai đều trả lời hết sức thống nhất lại chắc chắn.
Lúc nhận hai quyển sổ con màu đỏ từ tay nhân viên, Thời Dịch ghé sát vào tai cô khẽ nói: “Chiếc nhẫn không phải là món quà cho sinh nhật 22 tuổi của em đâu, cái này mới là quà.”
Ngu Trĩ Nhất quơ quyển sổ đỏ trong tay, nói cho cậu biết: “Đây là món quà tốt nhất mà em nhận được.”
Bởi vì những gì Thời Dịch từng nói với cô, cậu chưa bao giờ thất hứa.
Hai người cứ ngắm nghía mãi quyển sổ, rõ ràng nội dung chỉ ngắn một mẩu mà nhìn mãi vẫn không chán.
Bước ra từ cửa của cục dân chính, mới đi được hai bước đã cảm nhận được thời tiết thay đổi.
Cô ngẩng đầu lên phát hiện đang có tuyết rơi.
Những bông tuyết trắng muốt khẽ phiêu lãng, Ngu Trĩ Nhất vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Tuyết đầu mùa này.”
Truyền thuyết kể rằng, tuyết đầu mùa tượng trưng cho tình yêu thuần khiết, một đôi tình nhân cùng ngắm tuyết đầu mùa sẽ nhận được lời chúc phúc từ ông trời.
“Thời Dịch, anh có biết em thích nhất là mùa nào không?” Cô vươn tay ra đón, bông tuyết rơi vào lòng bàn tay tan ra thành nước.
Thời Dịch ngoảnh lại nhìn, cặp mắt đào hoa cong lên thành vầng trăng non, đồng tử lấp lánh mê người: “Là bây giờ à?”
Cô gái choàng tay vòng qua cổ cậu, nhón chân đóng dấu lên bờ môi mềm mại của ai kia.
“Là mùa hè.”
Là mùa hè năm ấy có trái tim rung động, có thương mến nuông chiều, và cả chàng thiếu niên đã ở bên em chẳng rời xa.
*Hậu kỳ*
Mùa hè năm thứ hai Ngu Trĩ Nhất kết hôn với Thời Dịch, cuốn tiểu thuyết viết trong 6 năm cuối cùng đã đi đến chương cuối.
“Sớm gặp được người muốn ở cùng nhau suốt kiếp vốn đã là một điều đáng tự hào!”
Số lượng bình luận trong chương cuối tăng nhanh hơn số bình luận trong bất kỳ chương nào, và mọi người đều bày tỏ sự chúc phúc của họ bằng những câu từ khác nhau.
Sau đó chỗ bình luận lại bùng nổ. Người yêu nhau rồi về bên nhau luôn là chuyện khiến mọi người mong ngóng.
Tác giả chỉ để lại một câu nói:
Chỉ mong mùa hè này, chúng ta đều có thể gặp được một người dịu dàng và cả một chuyện tình lãng mạn nức lòng.
===
Tác giả nói ra suy nghĩ: Lời cuối cùng là dành cho các bạn đó, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ tôi.
Tôi ngồi xem lại couple chính tay mình viết, được rồi, tôi ganh tị rồi đấy, cảm giác như mình đã đi qua một nửa cuộc đời nhỏ bé của họ vậy.
Weibo @Giang La La nha
1. Chính văn đến đây là hết, sẽ có phiên ngoại sau khi cưới, mấy người thích đọc gì thì cứ nói…khụ, tôi hiểu hết mà… đúng nhỉ.
2. Sẽ có một baby, là bé trai.
3. Hôm nay cũng rất vui nha, được hẳn 99 lì xì, đương nhiên rồi, bình luận có nội dung thì mới dễ dàng được nhìn thấy.
4. Cuốn tiếp theo “Xuyên thành mẹ ruột của con trai độc ác” đã được mở hố rồi nha, cầuuu xinnnnn lưu vào kho lưu trữ!
5. Cuốn nữa là “Rung động với anh đó” (Tuyệt đối rung động), sẽ không viết Nhan Hi và Giang Trì Châu giống như Thời Dịch và Nhất Nhất, thanh mai trúc mã cũng chỉ là một motip được định ra, mà không phải cùng một câu chuyện.
HOÀN CHÍNH VĂN
Đôi lời của Cải Trắng: Vậy là chúng ta đã đi đến chặng đường gần cuối rồi =))) chúng ta sẽ còn gặp lại Nhất Nhất và Thời Dịch ở ngoại truyện đó nha, đừng rời đi vội nheee
Danh sách chương