Từ nhỏ đã dính chặt lấy nhau, giờ làm sao chia xa đây? Cô bé không muốn, không muốn một chút nào!
Mấy ngày nay Ngu Trĩ Nhất luôn ngẩn ngơ không tập trung.
“Bụp”
Đến đi đứng cũng không cẩn thận đâm sầm vào đằng trước, đụng trúng chỗ mềm mại, ấy là lòng bàn tay của Thời Dịch.
“Đã nhắc bao nhiêu lần rồi, lúc đi đường không được cúi đầu. Nếu không có anh đi bên cạnh thì em phải làm sao?”
Chẳng biết thói quen ấy đã hình thành trong Ngu Trĩ Nhất từ bao giờ, đi trên đường thích suy nghĩ linh tinh, bước chẳng thèm nhìn đường, vì đã có cậu cản cho cô biết bao nhiêu hiểm nguy.
Thường ngày nếu bị mắng, cô sẽ nở nụ cười nịnh nọt, nhưng hôm nay khuôn mặt ỉu xìu.
Cô bé ủ rũ kéo tay Thời Dịch: “Anh ơi, bọn mình sẽ không xa nhau phải không?”
“Cái đầu nhỏ của em nghĩ linh tinh gì đấy?”
“Mấy hôm trước em nghe thấy bà ngoại nói chuyện với mẹ. Bà bảo rằng, họ chuẩn bị mua nhà trong thành phố, lúc đó sẽ bán căn nhà đang ở này đi rồi chuyển sang đó.”
Mới giây trước Thời Dịch còn muốn trêu chọc cô bé thì ngay giây sau đã sầm mặt.
Sau khi về nhà, cậu đi thẳng về phòng, đóng chặt cửa nhốt mình trong đó, cơm tối cũng không ăn.
Thời Dịch không có tính bướng bỉnh nhõng nhẽo của trẻ con nên khi cậu bảo không ăn cơm, Ninh Tố Nhã cũng chỉ nghĩ là cậu không đói.
Thế nhưng đến tối muộn vẫn không thấy cậu ra khỏi phòng, Ninh Tố Nhã hơi lo: “Thời Dịch à, mẹ đây, con mở cửa đi.”
Người bên trong rề rà mất một lúc mới ra mở cửa.
“Hôm nay đi học về con không ăn cơm, còn tự nhốt mình trong phòng, xảy ra chuyện gì à?”
“Mẹ ơi, nếu Nhất Nhất chuyển nhà thì làm sao bây giờ ạ?”
“Hả…” Ninh Tố Nhã hoàn toàn không ngờ lại là chuyện lớn như vậy.
Chuyện này tuyệt đối không thể thảo luận qua loa với Thời Dịch. Ninh Tố Nhã nghiêm túc suy nghĩ một lát, từ tốn nói: “Mỗi lần chia xa đều là vì để lần gặp lại càng thêm tốt đẹp. Con trai, mẹ biết tình cảm giữa con và Nhất Nhất rất tốt, nhưng các con đang lớn lên không ngừng, một ngày nào đó rồi cũng sẽ chia xa thôi.”
“Sao nhất định sẽ chia xa ạ?”
“Bởi vì mỗi người đều là cá thể độc lập, sau khi lớn lên sẽ có cuộc sống của riêng mình. Cho dù là anh em ruột cũng sẽ chia xa, loại chia xa này không có nghĩa là các con không thể gặp lại nhau, chỉ là sẽ khác với việc sống cùng khi còn bé.”
Thời Dịch nhắm mắt lại: “Con không muốn.”
Cậu biết mẹ nói vậy là có ý gì. Dường như mỗi người đều phải đối mặt, nhưng cậu cảm thấy những lời này cũng không đúng hoàn toàn.
“Mẹ nói đúng, cho dù là anh em ruột cũng có thể xa nhau, nhưng con và Nhất Nhất sẽ không như thế.” Cậu không khóc nức nở giống như đứa trẻ ngây thơ, cậu cần phải nghĩ cách để cho hai người được ở cùng với nhau.
Vợ chồng họ Ngu mới chỉ lên kế hoạch mua nhà, cậu cũng không muốn buồn lo vô cớ
*
Trên mạng hiện giờ đang lan truyền một video rất hot, đó là cảnh một đứa trẻ khoảng mười mấy tuổi chơi rubic. Rubic vừa rẻ vừa dễ chơi nên rất phổ biến trong lứa tuổi học sinh, thậm chí còn có người dụng tâm học thuộc lòng công thức chơi rubic.
Ngu Trĩ Nhất cũng cố gắng học thuộc công thức, thế nhưng cô và Kiều Lạc Chỉ dựa vào công thức lại không thể nào xoay đúng được.
Ngu Trĩ Nhất: “Cùng công thức mà sao không xoay được thế nhỉ?”
Kiều Lạc Chỉ: “Khó ghê ấy…”
Hai con gà mờ đang kêu than thì bỗng cuối lớp vang lên tiếng vỗ tay hú hét: “Ây chà, lớp trưởng đỉnh vờ lờ!”
“Lớp trưởng xoay rubic 3×3 chỉ trong 10 giây, cậu có tin không?”
Tin hay không tin thì Thời Dịch cũng xoay xong rồi.
Lớp phó Trình Thanh Vũ vẫn luôn đuổi theo sát nút mọi mặt với lớp trưởng cũng dốc hết sức lực, 15 giây đã xoay xong.
Nhóm học sinh vây xem tỏ vẻ: Cách thi đấu của đại thần, người thường không thể so được.
Lúc đó trường học tổ chức có hoạt động bổ ích nhằm khích lệ các học sinh ngoài việc học cũng nên hoạt động nhiều hơn, ví dụ như chơi rubic.
Để cổ vũ mọi người tham gia, trường học còn treo giải thưởng. Mặc dù không nhiều nhưng cũng đủ khiến học sinh muốn chơi. Những người có hứng thú với rubic đều nóng lòng muốn thử, bất chấp tất cả, chỉ cần có thể xoay 6 mặt đúng như cũ đều đăng kí.
Vì khuyến khích nhiều người tham gia hoạt động hơn nên không chỉ có đăng ký theo cá nhân mà còn có thể đăng kí theo đội tầm hai, ba người, chỉ tính thời gian đến khi rubic cuối cùng được xoay xong.
Vì vinh dự của lớp nên Trình Thanh Vũ chủ động đến tìm Thời Dịch: “Lớp trường, chúng ta hợp tác một lần nhé?”
“Cũng được.” Cậu chẳng quan tâm đồng đội của mình là ai, bởi vì cậu có lòng tin với năng lực của mình.
Kiều Lạc Chỉ ghét nhất dáng vẻ kiêu căng của Trình Thành Vũ trên lớp, nghe cậu ta muốn hợp tác thi đấu cùng Thời Dịch thì cố ý trêu chọc: “Lớp trưởng, Nhất Nhất của chúng ta cũng muốn tham gia, hợp tác một lần được không nhể?”
Rõ ràng là cô cố ý nói cho Trình Thanh Vũ nghe, các bạn học khác đều cười vang.
Ngu Trĩ Nhất vội vàng kéo Kiều Lạc Chỉ lại. Cô bé xoay rubic vô cùng chậm, không thể nào thi đấu được!
Ai ngờ, Thời Dịch không chút do dự đáp lời: “Được luôn.”
Trình Thanh Vũ nghe cậu cho Ngu Trĩ Nhất vào đội, không vui nói: “Ngu Trĩ Nhất có chơi được đâu. Chúng ta đi thi phải lấy được giải thưởng về, cậu đừng thêm người lung tung.”
“Tớ thích thế.”
“Không được! Tớ không bao giờ chung đội với cậu ấy.” Mục tiêu của Trình Thanh Vũ là giành chức quán quân, nên không muốn bị ai cản trở.
“Thế thì không hợp thành đội được rồi.”
“Tớ bảo mà. Cậu là người lý trí, biết ai mới là đồng đội tốt nhất.” Trình Thanh Vũ tự cho là đúng nói.
Chẳng ngờ lại bị Thời Dịch vả cho cú đau điếng: “Ý tớ là, tớ với Nhất Nhất một đội, còn cậu tìm người khác giỏi hơn đi.”
Trình Thanh Vũ:???
Nhóm học sinh:???
Kiều Lạc Chỉ:!!!
Ngu Trĩ Nhất: “Ấy… Hai người đừng cãi nhau, tớ không muốn tham gia trò này.”
Thời Dịch phẩy tay, không cho cô có cơ hội từ chối: “Thế không được, anh đã chọn em làm đồng đội rồi. Nếu em không tham gia thì cuộc đấu đội của anh làm thế nào đây?”
Cứ như vậy, Ngu Trĩ Nhất bị đẩy lên sân thi đấu.
Thấy thành viên các đội khác ăn ý với nhau, thao tác xoay rubic nhanh như điện xẹt, thời gian hoàn thành chỉ chênh nhau một, hai giây, cô nắm rubic trong tay, run run nói: “Anh ơi, em có lỗi với anh.”
Cho dù thời gian xoay rubic của Thời Dịch là 10 giây thì hai rubic đã là 20 giây rồi, lại thêm một đồng đội nữa, không thể so được với 10 giây của đội khác.
“Bình tĩnh, chúng ta có thể thắng.”
“…” Cô bé tự biết năng lực của mình, thật sự không tài nào bình tĩnh nổi!
Trình Thanh Vũ lên thi đấu trước, lúc đi ngang qua hai người còn liếc một cái đầy ẩn ý, dường như muốn nói: Tớ nhất định sẽ thắng!
Thành tích nhóm Trình Thanh Vũ quả thật không tệ, cô và đồng đội đều hoàn thành trong 20 giây, thời gian lâu nhất cũng chỉ mới 18 giây.
Đến nhóm của Thời Dịch và Ngu Trĩ Nhất lên đấu, Thời Dịch chỉ nói với cô một câu.
Trên bàn để hai cái rubic, bọn họ có thời gian chuẩn bị quan sát.
Ngay khi bắt đầu bấm giờ, Thời Dịch nhanh chóng cầm lấy rubic xoay, những người khác thậm chí còn không nhìn thấy rõ động tác của cậu. Còn Ngu Trĩ Nhất thì đứng bên cạnh không hề cầm rubic.
“Ơ kìa…”
“Sao cậu ấy không xoay rubic?”
Ngay lúc Trình Thanh Vũ chờ xem kịch hay, Thời Dịch đã xoay xong rubic của mình, tiếp tục cầm lấy rubic của Ngu Trĩ Nhất nhanh chóng chuyển động, thời gian hoàn thành hai rubic cộng lại mới chỉ 15 giây.
“Uầy!” Khán giả bên dưới kinh ngạc, quả thực không thể tin được cái tốc độ này có thể xuất hiện trong hiện thực.
Trình Thanh Vũ choáng váng: “Sao…sao có thể.”
Nhưng sự thật lại đúng như thế. Bao nhiêu con mắt đổ dồn vào cũng chẳng có ai nghi ngờ, dù sao thì người trên sân thi đấu cũng là thiên tài nổi danh trong trường học.
Khi người khác hỏi Ngu Trĩ Nhất sao lại đứng im?
Bởi vì trước lúc thi đấu, Thời Dịch nói với cô rằng: “Lên đó em không phải làm gì hết, để anh.”
Cô tin tưởng lời Thời Dịch vô điều kiện.
*
Lễ Giáng sinh sắp đến, trong trường rộ lên phong trào viết thiệp chúc mừng.
Ngu Trĩ Nhất và Kiều Lạc Chỉ đều là những thiếu nữ đơn thuần, nhìn thấy tấm thiệp xinh xắn thì mê tít.
“Nhất Nhất, tớ tặng thiệp cho cậu, cậu cũng tặng thiệp cho tớ nhé.” Vào độ tuổi này, mọi người thường mong mình bỏ ra cái gì sẽ nhận lại được cái tương đương.
Ngu Trĩ Nhất gật đầu, mua một tấm thiệp cho Kiều Lạc Chỉ, còn có cả mấy tấm thiệp cho những người bạn bình thường vẫn nô đùa.
Thế nhưng buổi trưa tan học, cô lại một mình chạy đến cửa hàng tạp hóa.
Đã tặng thì không thể thiếu phần của Thời Dịch. Trước đó cô đã nhìn trúng một tấm thiệp chúc mừng xinh xắn, hơi đắt một chút, so với thiệp bình thường thì đắt gấp đôi.
Cô muốn tặng cho Thời Dịch món đồ tốt nhất, nên kiên định mua tấm thiệp kia.
Ngu Trĩ Nhất dùng hết vốn từ có trong đầu, nghiêm túc viết hết một mặt tấm thiệp, chỉ cần đợi đến ngày lễ là mang đi tặng thôi!
“Nghe nói ở nước ngoài có rất nhiều phụ huynh giả làm ông già Noel vào ngày Giáng sinh để tặng quà cho con cái đó.”
“Nếu ông già Noel xuất hiện thật thì các cậu muốn được quà gì?”
Đến giờ ra chơi, mọi người tụ tập lại nói chuyện phiếm.
Vừa nói đến chủ đề này, tất cả đều không e dè nói hết mong muốn của mình, ví dụ như: “Tớ muốn mua một món đồ chơi, tiếc là mẹ tớ chẳng mua cho tớ vào dịp này.”
“Tớ muốn một gói snack to vật vã luôn!” Món quà mọi người nói ra cũng chẳng phải đồ hiếm lạ gì, đều là những thứ dễ dàng có được.
“Thế lớp trường thì sao?”
Lúc mọi người hỏi Thời Dịch, Ngu Trĩ Nhất cũng dỏng tai lên nghe.
Chỉ nghe thấy Thời Dịch thuận miệng đáp: “Máy nghe nhạc đi.”
Thì ra anh muốn nhận máy nghe nhạc vào dịp Giáng sinh…
Đến ngày nghỉ, Ngu Trĩ Nhất một mình dạo phố, tìm được nơi bán máy nghe nhạc.
Nhưng món đó rất đắt, loại có tính năng đơn giản nhất cũng phải 100 tệ.
Cô bé không có tiền tiêu vặt, dù có tích cóp từng chút thì tích một năm cũng chưa mua nổi.
“Này em, đây là cái cuối cùng đấy, nếu như em muốn mua thì phải nhanh tay lên.”
Chỉ còn duy nhất một cái, lễ Giáng sinh đã cận kề rồi, cô muốn cho Thời Dịch một bất ngờ lớn.
“Chị ơi, chị giữ giúp em cái này được không? Em sẽ nhanh chóng mua nó.”
Cô bé đi về nhà, đập con lợn đất mình tích được mấy năm nay, lấy ra ba tờ 50 tệ.
Họ hàng nhà cô bé không đông lắm, nhà cậu thì cũng không có chuyện cho con cháu tiền mừng tuổi, lúc đón năm mới chỉ có bố mẹ cho cô bé 50 tệ.
*
Thời Dịch chẳng mấy hứng thú với phong trào thiệp mừng Giáng sinh đang rộ lên trong lớp. Cậu cảm thấy rằng những người đó tặng thiệp chỉ vì thích thú, còn đắc chí vì mình nhận được nhiều thiệp chúc mừng, nhưng trong những tấm thiệp đó chẳng được mấy phần tình cảm chân thành.
Đến ngày lễ Giáng sinh, trong ngăn bàn cậu đầy ắp những tấm thiệp và cậu đang suy nghĩ về vấn đề: Vứt mấy tấm thiệp này ở chỗ nào thì được đây?
Phiền quá đi mất!
Cứ nhét hết vào cặp sách, đi xa trường học một chút rồi vứt sạch.
Cậu nghĩ vậy rồi cũng làm theo y vậy.
Khi Ngu Trĩ Nhất thấy cảnh này, tâm tư nho nhỏ bị lung lay: “Anh ơi, nhiều người tặng anh thiệp như vậy mà anh không thích à?”
“Chẳng có ý nghĩa gì cả.” Thật sự là không muốn nhận chút nào.
“Thế nhưng… haiz…” Cô cũng chuẩn bị thiệp chúc mừng, nhưng có vẻ Thời Dịch không thích.
Nghe tiếng thở dài của cô bé con ở bên cạnh, cậu cũng không để ý lắm: “Nếu anh mang chỗ này về nhà, cộng thêm thư tình trước đó thì nhà anh còn chỗ chứa à?”
Cô bé yên lặng cúi đầu.
Vẫn là không tặng thiệp thì hơn, dù sao cậu cũng không thích.
“Cặp sách em phồng to thế? Đừng nói bên trong toàn thiệp chúc mừng đấy nhé?” Thời Dịch bỗng xách cặp cô lên.
Ngu Trĩ Nhất cảnh giác bảo vệ cặp sách của mình.
Dáng vẻ sốt ruột của cô làm cậu càng muốn nhìn xem bên trong là thiệp ai đưa: “Nào, để anh nhìn xem, Nhất Nhất của chúng ta nhận được thiệp Giáng sinh như thế nào.”
“Không được xem.” Cô ôm chặt cặp sách không buông tay.
“Ghê chưa, Nhất Nhất lớn rồi, lại có bí mật không muốn nói với anh.”
“…” Lại là cái câu này, cô bé không bị mắc lừa nữa đâu!
Lúc bình thường, hành động của Thời Dịch cũng coi như chững chạc, thế mà giờ lại nghịch ngợm đưa tay ra định giật cặp sách.
Mắt thấy bí mật của mình sắp bị lộ, Ngu Trĩ Nhất đưa tay ra gạt, lại bị Thời Dịch nắm lấy.
“Ngốc như em có thể giành với anh được à?” Cậu phách lối kéo khóa cặp sách ra.
Ngu Trĩ Nhất phát cáu: “Đấy là cặp của em mà.”
“Đồ ki bo.” Thấy cô tức, cậu thôi chọc ghẹo, “Rồi nhé, anh không nhìn là được chứ gì, trả cặp cho em này.”
Lúc đưa lại cặp, Ngu Trĩ Nhất chưa kịp cầm chặt, Thời Dịch đã buông tay.
Sự cố ngoài ý muốn, khiến cặp sách rơi xuống đất, thiệp chúc mừng bên trong văng ra hơn nửa.
Đôi mắt Thời Dịch cực tốt, vừa liếc mắt đã nhìn thấy rõ một tấm thiệp ghi 3 chữ:
Tặng Thời Dịch.
Mấy ngày nay Ngu Trĩ Nhất luôn ngẩn ngơ không tập trung.
“Bụp”
Đến đi đứng cũng không cẩn thận đâm sầm vào đằng trước, đụng trúng chỗ mềm mại, ấy là lòng bàn tay của Thời Dịch.
“Đã nhắc bao nhiêu lần rồi, lúc đi đường không được cúi đầu. Nếu không có anh đi bên cạnh thì em phải làm sao?”
Chẳng biết thói quen ấy đã hình thành trong Ngu Trĩ Nhất từ bao giờ, đi trên đường thích suy nghĩ linh tinh, bước chẳng thèm nhìn đường, vì đã có cậu cản cho cô biết bao nhiêu hiểm nguy.
Thường ngày nếu bị mắng, cô sẽ nở nụ cười nịnh nọt, nhưng hôm nay khuôn mặt ỉu xìu.
Cô bé ủ rũ kéo tay Thời Dịch: “Anh ơi, bọn mình sẽ không xa nhau phải không?”
“Cái đầu nhỏ của em nghĩ linh tinh gì đấy?”
“Mấy hôm trước em nghe thấy bà ngoại nói chuyện với mẹ. Bà bảo rằng, họ chuẩn bị mua nhà trong thành phố, lúc đó sẽ bán căn nhà đang ở này đi rồi chuyển sang đó.”
Mới giây trước Thời Dịch còn muốn trêu chọc cô bé thì ngay giây sau đã sầm mặt.
Sau khi về nhà, cậu đi thẳng về phòng, đóng chặt cửa nhốt mình trong đó, cơm tối cũng không ăn.
Thời Dịch không có tính bướng bỉnh nhõng nhẽo của trẻ con nên khi cậu bảo không ăn cơm, Ninh Tố Nhã cũng chỉ nghĩ là cậu không đói.
Thế nhưng đến tối muộn vẫn không thấy cậu ra khỏi phòng, Ninh Tố Nhã hơi lo: “Thời Dịch à, mẹ đây, con mở cửa đi.”
Người bên trong rề rà mất một lúc mới ra mở cửa.
“Hôm nay đi học về con không ăn cơm, còn tự nhốt mình trong phòng, xảy ra chuyện gì à?”
“Mẹ ơi, nếu Nhất Nhất chuyển nhà thì làm sao bây giờ ạ?”
“Hả…” Ninh Tố Nhã hoàn toàn không ngờ lại là chuyện lớn như vậy.
Chuyện này tuyệt đối không thể thảo luận qua loa với Thời Dịch. Ninh Tố Nhã nghiêm túc suy nghĩ một lát, từ tốn nói: “Mỗi lần chia xa đều là vì để lần gặp lại càng thêm tốt đẹp. Con trai, mẹ biết tình cảm giữa con và Nhất Nhất rất tốt, nhưng các con đang lớn lên không ngừng, một ngày nào đó rồi cũng sẽ chia xa thôi.”
“Sao nhất định sẽ chia xa ạ?”
“Bởi vì mỗi người đều là cá thể độc lập, sau khi lớn lên sẽ có cuộc sống của riêng mình. Cho dù là anh em ruột cũng sẽ chia xa, loại chia xa này không có nghĩa là các con không thể gặp lại nhau, chỉ là sẽ khác với việc sống cùng khi còn bé.”
Thời Dịch nhắm mắt lại: “Con không muốn.”
Cậu biết mẹ nói vậy là có ý gì. Dường như mỗi người đều phải đối mặt, nhưng cậu cảm thấy những lời này cũng không đúng hoàn toàn.
“Mẹ nói đúng, cho dù là anh em ruột cũng có thể xa nhau, nhưng con và Nhất Nhất sẽ không như thế.” Cậu không khóc nức nở giống như đứa trẻ ngây thơ, cậu cần phải nghĩ cách để cho hai người được ở cùng với nhau.
Vợ chồng họ Ngu mới chỉ lên kế hoạch mua nhà, cậu cũng không muốn buồn lo vô cớ
*
Trên mạng hiện giờ đang lan truyền một video rất hot, đó là cảnh một đứa trẻ khoảng mười mấy tuổi chơi rubic. Rubic vừa rẻ vừa dễ chơi nên rất phổ biến trong lứa tuổi học sinh, thậm chí còn có người dụng tâm học thuộc lòng công thức chơi rubic.
Ngu Trĩ Nhất cũng cố gắng học thuộc công thức, thế nhưng cô và Kiều Lạc Chỉ dựa vào công thức lại không thể nào xoay đúng được.
Ngu Trĩ Nhất: “Cùng công thức mà sao không xoay được thế nhỉ?”
Kiều Lạc Chỉ: “Khó ghê ấy…”
Hai con gà mờ đang kêu than thì bỗng cuối lớp vang lên tiếng vỗ tay hú hét: “Ây chà, lớp trưởng đỉnh vờ lờ!”
“Lớp trưởng xoay rubic 3×3 chỉ trong 10 giây, cậu có tin không?”
Tin hay không tin thì Thời Dịch cũng xoay xong rồi.
Lớp phó Trình Thanh Vũ vẫn luôn đuổi theo sát nút mọi mặt với lớp trưởng cũng dốc hết sức lực, 15 giây đã xoay xong.
Nhóm học sinh vây xem tỏ vẻ: Cách thi đấu của đại thần, người thường không thể so được.
Lúc đó trường học tổ chức có hoạt động bổ ích nhằm khích lệ các học sinh ngoài việc học cũng nên hoạt động nhiều hơn, ví dụ như chơi rubic.
Để cổ vũ mọi người tham gia, trường học còn treo giải thưởng. Mặc dù không nhiều nhưng cũng đủ khiến học sinh muốn chơi. Những người có hứng thú với rubic đều nóng lòng muốn thử, bất chấp tất cả, chỉ cần có thể xoay 6 mặt đúng như cũ đều đăng kí.
Vì khuyến khích nhiều người tham gia hoạt động hơn nên không chỉ có đăng ký theo cá nhân mà còn có thể đăng kí theo đội tầm hai, ba người, chỉ tính thời gian đến khi rubic cuối cùng được xoay xong.
Vì vinh dự của lớp nên Trình Thanh Vũ chủ động đến tìm Thời Dịch: “Lớp trường, chúng ta hợp tác một lần nhé?”
“Cũng được.” Cậu chẳng quan tâm đồng đội của mình là ai, bởi vì cậu có lòng tin với năng lực của mình.
Kiều Lạc Chỉ ghét nhất dáng vẻ kiêu căng của Trình Thành Vũ trên lớp, nghe cậu ta muốn hợp tác thi đấu cùng Thời Dịch thì cố ý trêu chọc: “Lớp trưởng, Nhất Nhất của chúng ta cũng muốn tham gia, hợp tác một lần được không nhể?”
Rõ ràng là cô cố ý nói cho Trình Thanh Vũ nghe, các bạn học khác đều cười vang.
Ngu Trĩ Nhất vội vàng kéo Kiều Lạc Chỉ lại. Cô bé xoay rubic vô cùng chậm, không thể nào thi đấu được!
Ai ngờ, Thời Dịch không chút do dự đáp lời: “Được luôn.”
Trình Thanh Vũ nghe cậu cho Ngu Trĩ Nhất vào đội, không vui nói: “Ngu Trĩ Nhất có chơi được đâu. Chúng ta đi thi phải lấy được giải thưởng về, cậu đừng thêm người lung tung.”
“Tớ thích thế.”
“Không được! Tớ không bao giờ chung đội với cậu ấy.” Mục tiêu của Trình Thanh Vũ là giành chức quán quân, nên không muốn bị ai cản trở.
“Thế thì không hợp thành đội được rồi.”
“Tớ bảo mà. Cậu là người lý trí, biết ai mới là đồng đội tốt nhất.” Trình Thanh Vũ tự cho là đúng nói.
Chẳng ngờ lại bị Thời Dịch vả cho cú đau điếng: “Ý tớ là, tớ với Nhất Nhất một đội, còn cậu tìm người khác giỏi hơn đi.”
Trình Thanh Vũ:???
Nhóm học sinh:???
Kiều Lạc Chỉ:!!!
Ngu Trĩ Nhất: “Ấy… Hai người đừng cãi nhau, tớ không muốn tham gia trò này.”
Thời Dịch phẩy tay, không cho cô có cơ hội từ chối: “Thế không được, anh đã chọn em làm đồng đội rồi. Nếu em không tham gia thì cuộc đấu đội của anh làm thế nào đây?”
Cứ như vậy, Ngu Trĩ Nhất bị đẩy lên sân thi đấu.
Thấy thành viên các đội khác ăn ý với nhau, thao tác xoay rubic nhanh như điện xẹt, thời gian hoàn thành chỉ chênh nhau một, hai giây, cô nắm rubic trong tay, run run nói: “Anh ơi, em có lỗi với anh.”
Cho dù thời gian xoay rubic của Thời Dịch là 10 giây thì hai rubic đã là 20 giây rồi, lại thêm một đồng đội nữa, không thể so được với 10 giây của đội khác.
“Bình tĩnh, chúng ta có thể thắng.”
“…” Cô bé tự biết năng lực của mình, thật sự không tài nào bình tĩnh nổi!
Trình Thanh Vũ lên thi đấu trước, lúc đi ngang qua hai người còn liếc một cái đầy ẩn ý, dường như muốn nói: Tớ nhất định sẽ thắng!
Thành tích nhóm Trình Thanh Vũ quả thật không tệ, cô và đồng đội đều hoàn thành trong 20 giây, thời gian lâu nhất cũng chỉ mới 18 giây.
Đến nhóm của Thời Dịch và Ngu Trĩ Nhất lên đấu, Thời Dịch chỉ nói với cô một câu.
Trên bàn để hai cái rubic, bọn họ có thời gian chuẩn bị quan sát.
Ngay khi bắt đầu bấm giờ, Thời Dịch nhanh chóng cầm lấy rubic xoay, những người khác thậm chí còn không nhìn thấy rõ động tác của cậu. Còn Ngu Trĩ Nhất thì đứng bên cạnh không hề cầm rubic.
“Ơ kìa…”
“Sao cậu ấy không xoay rubic?”
Ngay lúc Trình Thanh Vũ chờ xem kịch hay, Thời Dịch đã xoay xong rubic của mình, tiếp tục cầm lấy rubic của Ngu Trĩ Nhất nhanh chóng chuyển động, thời gian hoàn thành hai rubic cộng lại mới chỉ 15 giây.
“Uầy!” Khán giả bên dưới kinh ngạc, quả thực không thể tin được cái tốc độ này có thể xuất hiện trong hiện thực.
Trình Thanh Vũ choáng váng: “Sao…sao có thể.”
Nhưng sự thật lại đúng như thế. Bao nhiêu con mắt đổ dồn vào cũng chẳng có ai nghi ngờ, dù sao thì người trên sân thi đấu cũng là thiên tài nổi danh trong trường học.
Khi người khác hỏi Ngu Trĩ Nhất sao lại đứng im?
Bởi vì trước lúc thi đấu, Thời Dịch nói với cô rằng: “Lên đó em không phải làm gì hết, để anh.”
Cô tin tưởng lời Thời Dịch vô điều kiện.
*
Lễ Giáng sinh sắp đến, trong trường rộ lên phong trào viết thiệp chúc mừng.
Ngu Trĩ Nhất và Kiều Lạc Chỉ đều là những thiếu nữ đơn thuần, nhìn thấy tấm thiệp xinh xắn thì mê tít.
“Nhất Nhất, tớ tặng thiệp cho cậu, cậu cũng tặng thiệp cho tớ nhé.” Vào độ tuổi này, mọi người thường mong mình bỏ ra cái gì sẽ nhận lại được cái tương đương.
Ngu Trĩ Nhất gật đầu, mua một tấm thiệp cho Kiều Lạc Chỉ, còn có cả mấy tấm thiệp cho những người bạn bình thường vẫn nô đùa.
Thế nhưng buổi trưa tan học, cô lại một mình chạy đến cửa hàng tạp hóa.
Đã tặng thì không thể thiếu phần của Thời Dịch. Trước đó cô đã nhìn trúng một tấm thiệp chúc mừng xinh xắn, hơi đắt một chút, so với thiệp bình thường thì đắt gấp đôi.
Cô muốn tặng cho Thời Dịch món đồ tốt nhất, nên kiên định mua tấm thiệp kia.
Ngu Trĩ Nhất dùng hết vốn từ có trong đầu, nghiêm túc viết hết một mặt tấm thiệp, chỉ cần đợi đến ngày lễ là mang đi tặng thôi!
“Nghe nói ở nước ngoài có rất nhiều phụ huynh giả làm ông già Noel vào ngày Giáng sinh để tặng quà cho con cái đó.”
“Nếu ông già Noel xuất hiện thật thì các cậu muốn được quà gì?”
Đến giờ ra chơi, mọi người tụ tập lại nói chuyện phiếm.
Vừa nói đến chủ đề này, tất cả đều không e dè nói hết mong muốn của mình, ví dụ như: “Tớ muốn mua một món đồ chơi, tiếc là mẹ tớ chẳng mua cho tớ vào dịp này.”
“Tớ muốn một gói snack to vật vã luôn!” Món quà mọi người nói ra cũng chẳng phải đồ hiếm lạ gì, đều là những thứ dễ dàng có được.
“Thế lớp trường thì sao?”
Lúc mọi người hỏi Thời Dịch, Ngu Trĩ Nhất cũng dỏng tai lên nghe.
Chỉ nghe thấy Thời Dịch thuận miệng đáp: “Máy nghe nhạc đi.”
Thì ra anh muốn nhận máy nghe nhạc vào dịp Giáng sinh…
Đến ngày nghỉ, Ngu Trĩ Nhất một mình dạo phố, tìm được nơi bán máy nghe nhạc.
Nhưng món đó rất đắt, loại có tính năng đơn giản nhất cũng phải 100 tệ.
Cô bé không có tiền tiêu vặt, dù có tích cóp từng chút thì tích một năm cũng chưa mua nổi.
“Này em, đây là cái cuối cùng đấy, nếu như em muốn mua thì phải nhanh tay lên.”
Chỉ còn duy nhất một cái, lễ Giáng sinh đã cận kề rồi, cô muốn cho Thời Dịch một bất ngờ lớn.
“Chị ơi, chị giữ giúp em cái này được không? Em sẽ nhanh chóng mua nó.”
Cô bé đi về nhà, đập con lợn đất mình tích được mấy năm nay, lấy ra ba tờ 50 tệ.
Họ hàng nhà cô bé không đông lắm, nhà cậu thì cũng không có chuyện cho con cháu tiền mừng tuổi, lúc đón năm mới chỉ có bố mẹ cho cô bé 50 tệ.
*
Thời Dịch chẳng mấy hứng thú với phong trào thiệp mừng Giáng sinh đang rộ lên trong lớp. Cậu cảm thấy rằng những người đó tặng thiệp chỉ vì thích thú, còn đắc chí vì mình nhận được nhiều thiệp chúc mừng, nhưng trong những tấm thiệp đó chẳng được mấy phần tình cảm chân thành.
Đến ngày lễ Giáng sinh, trong ngăn bàn cậu đầy ắp những tấm thiệp và cậu đang suy nghĩ về vấn đề: Vứt mấy tấm thiệp này ở chỗ nào thì được đây?
Phiền quá đi mất!
Cứ nhét hết vào cặp sách, đi xa trường học một chút rồi vứt sạch.
Cậu nghĩ vậy rồi cũng làm theo y vậy.
Khi Ngu Trĩ Nhất thấy cảnh này, tâm tư nho nhỏ bị lung lay: “Anh ơi, nhiều người tặng anh thiệp như vậy mà anh không thích à?”
“Chẳng có ý nghĩa gì cả.” Thật sự là không muốn nhận chút nào.
“Thế nhưng… haiz…” Cô cũng chuẩn bị thiệp chúc mừng, nhưng có vẻ Thời Dịch không thích.
Nghe tiếng thở dài của cô bé con ở bên cạnh, cậu cũng không để ý lắm: “Nếu anh mang chỗ này về nhà, cộng thêm thư tình trước đó thì nhà anh còn chỗ chứa à?”
Cô bé yên lặng cúi đầu.
Vẫn là không tặng thiệp thì hơn, dù sao cậu cũng không thích.
“Cặp sách em phồng to thế? Đừng nói bên trong toàn thiệp chúc mừng đấy nhé?” Thời Dịch bỗng xách cặp cô lên.
Ngu Trĩ Nhất cảnh giác bảo vệ cặp sách của mình.
Dáng vẻ sốt ruột của cô làm cậu càng muốn nhìn xem bên trong là thiệp ai đưa: “Nào, để anh nhìn xem, Nhất Nhất của chúng ta nhận được thiệp Giáng sinh như thế nào.”
“Không được xem.” Cô ôm chặt cặp sách không buông tay.
“Ghê chưa, Nhất Nhất lớn rồi, lại có bí mật không muốn nói với anh.”
“…” Lại là cái câu này, cô bé không bị mắc lừa nữa đâu!
Lúc bình thường, hành động của Thời Dịch cũng coi như chững chạc, thế mà giờ lại nghịch ngợm đưa tay ra định giật cặp sách.
Mắt thấy bí mật của mình sắp bị lộ, Ngu Trĩ Nhất đưa tay ra gạt, lại bị Thời Dịch nắm lấy.
“Ngốc như em có thể giành với anh được à?” Cậu phách lối kéo khóa cặp sách ra.
Ngu Trĩ Nhất phát cáu: “Đấy là cặp của em mà.”
“Đồ ki bo.” Thấy cô tức, cậu thôi chọc ghẹo, “Rồi nhé, anh không nhìn là được chứ gì, trả cặp cho em này.”
Lúc đưa lại cặp, Ngu Trĩ Nhất chưa kịp cầm chặt, Thời Dịch đã buông tay.
Sự cố ngoài ý muốn, khiến cặp sách rơi xuống đất, thiệp chúc mừng bên trong văng ra hơn nửa.
Đôi mắt Thời Dịch cực tốt, vừa liếc mắt đã nhìn thấy rõ một tấm thiệp ghi 3 chữ:
Tặng Thời Dịch.
Danh sách chương