Động tác của Mạnh Thanh La kết hợp với vẻ mặt kích động của nàng, trông rất giống một diễn viên chuyên nghiệp, nếu nàng đặt ở kiếp trước, nàng có đủ tiêu chuẩn để ẵm trọn chiếc cúp hình người tí hon màu vàng.
"Cái gì? Cháu tìm được nước rồi sao?"
Mạnh lão gia tử bị câu nói của nàng kích động, ông cụ kéo cánh tay của Mạnh Thanh La, lực kéo mạnh đến nỗi khiến Mạnh Thanh La phải hít một hơi thật sâu.
"Ôi, gia gia xin lỗi, xin lỗi, A La, gia gia kích động quá... làm đau cháu rồi."
Mạnh lão gia tử liên tục xin lỗi.
"Mau, cháu mau dẫn gia gia đi xem xem."
"Gia gia, ở ngay bên kia thôi, ngài đừng gấp."
Hai người cõng Đại Bảo và Tiểu Bảo trên lưng, đi về phía đầm nhỏ nọ.
Nhìn mặt đầm đầy ắp nước trong veo, Mạnh lão gia tử bật khóc, khóc thật sự. Lão gia tử khóc đến mức hai vai rung cả lên, nước mắt nước mũi giàn giụa. Ông cụ giơ tay lau nước mắt rồi bảo: "Tiểu A La, nếu cháu không có ba việc gấp thì sao biết được đầm nước lại được giấu kín ở ngay đây. Có lẽ lúc đi tìm hai ta đã bỏ sót nó..."
"Gia gia, ngài đừng khóc nữa, mau xuống núi tìm người truyền tin, bảo họ dẫn người mang đồ đựng nước tới đây, đợi đến khi trời sáng sẽ có nhiều dân chạy nạn hơn. Nếu để những người khác nhìn thấy, họ sẽ đến và giành mất..."
"Gia gia biết rồi, để gia gia đi tìm người, một mình cháu canh giữ ở đây phải cẩn thận một chút!"
Mạnh lão gia tử nói xong vội vã xuống núi, ông cụ không yên lòng để tôn nữ ở đây một mình. Chẳng qua là ông cụ mới đi được một đoạn đã gặp đại nhi tử Mạnh Thường Hiếu và tiểu nhi tử Mạnh Thường Lễ của nhà Mạnh lý chính cũng đang đi về phía này để tìm nước.
Nhìn thấy hai người, lão gia tử lập tức gọi cả hai lại, kể chuyện đã tìm được nước cho họ nghe, hai người kia nghe xong vội vã chạy xuống núi, Mạnh lão gia tử cũng quay người trở lại chỗ tôn nữ.
Mạnh lão gia tử vừa đi, Mạnh Thanh La lại tiếp tục dẫn nước từ trong giếng cổ ra, đổ thêm một ít vào trong đầm. Đến tận bây giờ, nàng vẫn chưa có thời gian nghiên cứu tác dụng thực sự của nước bên trong giếng cổ. Thế nhưng sau khi uống xong thứ nước này nàng có cảm giác nước này có thể nâng cao tinh thần của con người.
Chỉ cần những người cùng đường, cha nương, đệ đệ và cả hai tiểu bảo bối của nàng uống nước suối có pha với nước trong giếng cổ, chắc chắn họ có thể chịu nóng và chịu mệt mỏi tốt hơn những người khác.
Ngày đó, sau khi tiểu Trụ Tử uống xong cũng tỉnh lại một cách nhanh chóng. Tóm lại, kiểu gì thứ nước này cũng có chút tác dụng, chắc thiên đạo sẽ không cho nàng một cái giếng chẳng có chút tích sự gì đâu.
Nước giếng tuôn ra cuồn cuộn không ngừng, nàng không ngại cung cấp cho thôn dân chút nước giếng nhân lúc chưa có ai phát hiện, giúp họ tăng cường thể lực trên đường chạy nạn, để họ có thể kiên trì đến được nơi họ muốn đến.
"Tiểu A La, A La, gia gia về rồi đây..."
Mạnh Thanh La không ngờ gia gia lại trở về nhanh đến vậy, nàng mới dẫn được một chút nước giếng vào trong đầm.
"Gia gia, sao ngài lại quay trở lại?" Giọng nói của nguyên chủ mềm mại, dịu dàng, trong mắt người nhà nàng luôn là một tiểu nữ oa ngoan ngoãn, dịu dàng như vậy.
"Gia gia vừa gặp hai tiểu tử nhà Đại Đầu nên đã bảo họ quay về thôn báo tin rồi."
"Vâng, gia gia, ngồi đây canh chừng nước. Ngài uống nước, rửa mặt, sau đó trông Đại Bảo, Tiểu Bảo giúp cháu để cháu đi nơi khác tìm xem có tìm được gì ăn không."
"Được, thế nhưng cháu đừng có đi xa quá." Mạnh lão gia tử lấy chiếc sáo xương vẫn đeo trên cổ xuống, đưa cho nàng, dặn dò: "Nếu gặp chuyện nguy hiểm, cháu hãy thổi chiếc sáo này." Chẳng biết Mạnh lão gia tử kiếm được chiếc sáo xương này từ đâu, chỉ biết ông cụ rất thích nó, mấy chục năm nay vẫn luôn mang theo bên người.
"Cháu biết rồi, gia gia."
Mạnh Thanh La nhận lấy cái sáo, đeo lên cổ, sau đó mới rời đi. Có lẽ là trời cao giúp đỡ, cũng có thể là do tổ tiên của Mạnh gia thôn tích đức, Mạnh Thanh La không ngờ nàng mới đi được một đoạn không xa đã tìm được một căn nhà đá đổ nát. Căn nhà đá cũ đã sụp mất một nửa nhưng ở phía sau căn nhà lại có một cái hang lớn, rộng chừng năm mươi, sáu mươi mét vuông được nối thông với nó.
"Cái gì? Cháu tìm được nước rồi sao?"
Mạnh lão gia tử bị câu nói của nàng kích động, ông cụ kéo cánh tay của Mạnh Thanh La, lực kéo mạnh đến nỗi khiến Mạnh Thanh La phải hít một hơi thật sâu.
"Ôi, gia gia xin lỗi, xin lỗi, A La, gia gia kích động quá... làm đau cháu rồi."
Mạnh lão gia tử liên tục xin lỗi.
"Mau, cháu mau dẫn gia gia đi xem xem."
"Gia gia, ở ngay bên kia thôi, ngài đừng gấp."
Hai người cõng Đại Bảo và Tiểu Bảo trên lưng, đi về phía đầm nhỏ nọ.
Nhìn mặt đầm đầy ắp nước trong veo, Mạnh lão gia tử bật khóc, khóc thật sự. Lão gia tử khóc đến mức hai vai rung cả lên, nước mắt nước mũi giàn giụa. Ông cụ giơ tay lau nước mắt rồi bảo: "Tiểu A La, nếu cháu không có ba việc gấp thì sao biết được đầm nước lại được giấu kín ở ngay đây. Có lẽ lúc đi tìm hai ta đã bỏ sót nó..."
"Gia gia, ngài đừng khóc nữa, mau xuống núi tìm người truyền tin, bảo họ dẫn người mang đồ đựng nước tới đây, đợi đến khi trời sáng sẽ có nhiều dân chạy nạn hơn. Nếu để những người khác nhìn thấy, họ sẽ đến và giành mất..."
"Gia gia biết rồi, để gia gia đi tìm người, một mình cháu canh giữ ở đây phải cẩn thận một chút!"
Mạnh lão gia tử nói xong vội vã xuống núi, ông cụ không yên lòng để tôn nữ ở đây một mình. Chẳng qua là ông cụ mới đi được một đoạn đã gặp đại nhi tử Mạnh Thường Hiếu và tiểu nhi tử Mạnh Thường Lễ của nhà Mạnh lý chính cũng đang đi về phía này để tìm nước.
Nhìn thấy hai người, lão gia tử lập tức gọi cả hai lại, kể chuyện đã tìm được nước cho họ nghe, hai người kia nghe xong vội vã chạy xuống núi, Mạnh lão gia tử cũng quay người trở lại chỗ tôn nữ.
Mạnh lão gia tử vừa đi, Mạnh Thanh La lại tiếp tục dẫn nước từ trong giếng cổ ra, đổ thêm một ít vào trong đầm. Đến tận bây giờ, nàng vẫn chưa có thời gian nghiên cứu tác dụng thực sự của nước bên trong giếng cổ. Thế nhưng sau khi uống xong thứ nước này nàng có cảm giác nước này có thể nâng cao tinh thần của con người.
Chỉ cần những người cùng đường, cha nương, đệ đệ và cả hai tiểu bảo bối của nàng uống nước suối có pha với nước trong giếng cổ, chắc chắn họ có thể chịu nóng và chịu mệt mỏi tốt hơn những người khác.
Ngày đó, sau khi tiểu Trụ Tử uống xong cũng tỉnh lại một cách nhanh chóng. Tóm lại, kiểu gì thứ nước này cũng có chút tác dụng, chắc thiên đạo sẽ không cho nàng một cái giếng chẳng có chút tích sự gì đâu.
Nước giếng tuôn ra cuồn cuộn không ngừng, nàng không ngại cung cấp cho thôn dân chút nước giếng nhân lúc chưa có ai phát hiện, giúp họ tăng cường thể lực trên đường chạy nạn, để họ có thể kiên trì đến được nơi họ muốn đến.
"Tiểu A La, A La, gia gia về rồi đây..."
Mạnh Thanh La không ngờ gia gia lại trở về nhanh đến vậy, nàng mới dẫn được một chút nước giếng vào trong đầm.
"Gia gia, sao ngài lại quay trở lại?" Giọng nói của nguyên chủ mềm mại, dịu dàng, trong mắt người nhà nàng luôn là một tiểu nữ oa ngoan ngoãn, dịu dàng như vậy.
"Gia gia vừa gặp hai tiểu tử nhà Đại Đầu nên đã bảo họ quay về thôn báo tin rồi."
"Vâng, gia gia, ngồi đây canh chừng nước. Ngài uống nước, rửa mặt, sau đó trông Đại Bảo, Tiểu Bảo giúp cháu để cháu đi nơi khác tìm xem có tìm được gì ăn không."
"Được, thế nhưng cháu đừng có đi xa quá." Mạnh lão gia tử lấy chiếc sáo xương vẫn đeo trên cổ xuống, đưa cho nàng, dặn dò: "Nếu gặp chuyện nguy hiểm, cháu hãy thổi chiếc sáo này." Chẳng biết Mạnh lão gia tử kiếm được chiếc sáo xương này từ đâu, chỉ biết ông cụ rất thích nó, mấy chục năm nay vẫn luôn mang theo bên người.
"Cháu biết rồi, gia gia."
Mạnh Thanh La nhận lấy cái sáo, đeo lên cổ, sau đó mới rời đi. Có lẽ là trời cao giúp đỡ, cũng có thể là do tổ tiên của Mạnh gia thôn tích đức, Mạnh Thanh La không ngờ nàng mới đi được một đoạn không xa đã tìm được một căn nhà đá đổ nát. Căn nhà đá cũ đã sụp mất một nửa nhưng ở phía sau căn nhà lại có một cái hang lớn, rộng chừng năm mươi, sáu mươi mét vuông được nối thông với nó.
Danh sách chương