Lưu Tô tiên nhân mấy ngàn năm này thường trú ở trong lòng hắn kia, hắn không ngờ nàng xuống phàm trần còn thay đổi bộ dạng, lấy tên là Hướng Uyển Thanh xuất hiện ở trước mặt hắn, cùng hắn gặp lại……

Hướng Uyển Thanh bị ánh mắt như hỏa diễm của hắn nhìn đến khó thở, tim giống như bị sóng biển quấy nhiễu, lo lắng hơn mười mấy giờ chẳng những không thả lỏng ngược lại càng thêm căng thẳng.

Như vậy không được! Nên kết thúc……

Nàng biết hắn yêu nàng, yêu vừa sâu lại vừa mãnh liệt nhưng mà để tốt cho hắn nàng quyết định không trở về bên người hắn,nàng quyết định sẽ phân rõ giới tuyến với hắn, tự tay chặt đứt phần ý nghĩ không muốn rời xa của hắn đối với nàng.

Đây là kết luận nàng ở bên cạnh hắn cả đêm nghĩ ra. Chỉ có thể làm cho hắn chết tâm, chỉ có thể làm cho hắn tuyệt vọng, hắn mới có thể buông tha cho bản thân mới có thể trở về, mới có thể không bị kết cục「 phong hồn 」.

Bởi vậy nàng cố đè xuống xúc động muốn chạy đến bên cạnh hắn, áp chế tình cảm nội tâm cơ hồ tràn ra giả bộ lãnh đạm, bắt buộc chính mình đứng ở chỗ cũ, mặt không có cảm xúc hỏi:「 Ngươi cảm thấy như thế nào? Lưng hẳn là không đau nửa phải không?」

「 Ta tốt hơn rất nhiều……」 La Ẩn rất tỉ mỉ, hắn cảm giác nàng đang lảng tránh hắn, mi tâm nhíu lại trong lòng trầm xuống dưới.

「 Vết thương này không dễ khỏi, muốn được cứu phương pháp duy nhất chính là trở lại biệt phủ động thiên, hướng tiên nhân xin lỗi cầu hắn cho thuốc giải, chỉ có như thế mới có thể cứu cái mạng nhỏ của ngươi nha, hiểu chưa?」 Nàng lấy âm điệu không có bằng trắc khuyên nhủ.

La Ẩn không có lên tiếng chẳng qua là nhìn chằm chằm vào nàng.

「 Ngươi trước kia đã vô cùng thông minh hẳn là có thể hiểu lời nói của ta,nên lợi dụng mấy ngày nay nghĩ lại thật kỹ, đừng cố chấp nữa,có biết không?」 Nàng không dễ chịu sau khi quay đầu,sửa sang lại cái túi của mình né tránh cái nhìn chăm chú của hắn.

Hắn vẫn như cũ trầm mặc không nói, im lặng thâm trầm làm cho người ta bất an.

「 Được rồi, ta phải trở về, Chí Tuyên hẳn là đang tìm ta.Bác Phúc,mời bác giúp ta gọi một chiếc xe……」 Cô chuyển hướng sang Bác Phúc căn bản không nhìn La Ẩn.

Bác Phúc còn chưa có lên tiếng trả lời, La Ẩn liền bỗng nhiên nói:「 Bác Phúc, ngươi trước đi ra ngoài, ta có việc cùng với nói chuyện với Hướng Uyển Thanh.」

「 Việc này……」 Bác Phúc nhìn hắn sau đó lại nhìn Hướng Uyển Thanh.

「 Đi ra ngoài.」 La Ẩn lạnh lung ra mệnh lệnh.

Bác Phúc gật gật đầu sau đó ra khỏi phòng.

Trong phòng không khí nhất thời trở nên yên tĩnh cứng ngắc, Hướng Uyển Thanh âm thầm hít một ngụm khí quay đầu nhìn La Ẩn,「 A, tôi không có thời gian nói bất cứ chuyện gì với ngươi nha……」

Nhưng nàng vừa mới mở miệng La Ẩn lại đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, vọt đến trước mặt cô trực tiếp nâng lên mặt của cô lên cuồng dã hôn chặt môi nàng.

Nàng kinh ngạc phát ra vài giây ngốc,sau đó mới nghĩ đến muốn kháng cự, nhưng mà hắn lại nhanh chóng chiếm đôi môi nàng, lấy một loại phương thức làm cho người ta mềm yếu mất hồn nhẹ liếm cuồng mút, không cho cô có cơ hội trốn tránh, hôn nàng đến lý trí say mê toàn thân phát run, căn bản xuất không ra khí lực.

Nụ hôn này không giống với lúc trước,cô cảm giác lần này hắn hôn nàng không hề chỉ có đơn thuần khiêu khích mà là cuồng nộ bắt buộc còn có thâm tình,cô cảm thấy bối rối lại nhịn không được chìm đắm, càng ngày càng khó có thể tự kềm chế.

Hắn làm càn lấy đầu lưỡi dây dưa cùng cô, nuốt hết nước bọt trong miệng cô, trêu chọc cảm quan của cô, thẳng đến cô đáp lại hắn, dựa sát vào nhau hắn, hướng hắn thần phục……

Triền hôn hồi lâu, hắn mới buông cô ra, ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn thẳng mặt của cô.

「 Cô muốn tách rời khỏi ta sao? Vì bức ta trở về cho nên cố ý không đón nhận cảm tình của ta sao?」 Hắn khàn giọng thống khổ hỏi.

Hắn biết cô cũng yêu hắn, cảm tình cùa cô đối với hắn tuyệt không thua.

Cô ngẩn ra mới phát hiện chính mình lại bị một nụ hôn của hắn hoàn toàn đánh bại, nhất thời cảm thấy xấu hổ và chán ghét toàn bộ nổ ra,cô giận dữ rời khỏi hắn, vì ngăn không được tim mình mà sinh hờn dỗi.

「 Tôi muốn né tránh ngươi, bởi vì thân phận tôi bây giờ đã không phải là Lưu Tô.Tôi hiện tại là Hướng Uyển Thanh, tôi có cuộc sống của tôi, có người đàn ông tôi yêu, còn hai tuần nửa tôi sẽ cùng Lưu Chí Tuyên kết hôn, hắn mới là người sống với tôi cả đời, về phần ngươi…… Ngươi ở trong mắt tôi vẫn như cũ chính là một con Bạch hồ!」 Nàng tàn nhẫn đăm trúng chỗ đau của hắn.

「 Cô……」 La Ẩn thay đổi sắc mặt, giận giữ trừng mắt nhìn cô.

「 So với một súc sinh tôi thà rằng muốn một người đàn ông bình thường.」 Cô bổ sung thêm một câu.

Lời nói sắc bén của cô đâm tim hắn bị thương, hắn nao núng một chút đau đến không thở nổi.

Vẻ mặt của hắn làm ngực cô từng đợt co rút đau đớn,rõ ràng dùng những từ ngữ đả thương này để nói với hắn,tuy nhiên cũng làm cắt tim của cô.

Cô không đành lòng nhưng cô không có lựa chọn nào khác, hiện tại không quyết tâm thì sẽ cứu không được hắn.

「 Năm đó tứ thú các ngươi thoát đi gây cho tôi gặp nhiều phiền toái, mời ngươi ngoan ngoãn trở về đi! Đừng gây tai họa nửa……」 Cô nói xong đẩy hắn ra,cầm túi lên muốn rời đi.

「 Không cho phép đi!」 Hắn đưa tay giữ chặt cô,kéo cô trở về.

「 Buông tay!」Cô tức giận mắng chửi.

「 Tôi không buông ra! Trừ phi cô nói rõ ràng mọi việc!」 Hắn quát.

「 Tôi đã muốn nói rõ ràng, ngươi còn nghe không hiểu sao? Tôi bảo ngươi cút trở về –」 Cô hô to.

「 Tôi không quay về, trước lúc trở thành người tôi có chết cũng không trở về.」 Hắn so với cô còn hét lớn hơn.

「 Muốn tôi nói mấy lần ngươi mới hiểu được? Ngươi căn bản không có khả năng trở thành người!」 Cô cắn răng nói thẳng.

「 Ai nói không thể? Ta đã muốn sắp biến thành người!」Hắn lớn tiếng bác bỏ.

「 Biến thành người thì như thế nào? Cho dù ngươi biến thành người tôi cũng không thể yêu ngươi.」 Cô lạnh lùng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện