Lời nói của Phó Tu Vân đương nhiên là người ở đây một chữ cũng không tin. Một người coi như là vận khí tốt đơn thuần như thế nào đi nữa, cũng không có khả năng ở dưới tình huống những người khác đều sắp bị chết cháy, phần lớn đều bị bỏng bản thân y lại không bị thương chút nào.

Cho nên, tu giả phế sài Ngũ linh căn này nhất định có pháp thuật phòng ngự đặc thù của y, không sao ở trong gần một trăm người cũng chỉ có y thuận lợi lấy được yêu hoa Liệt Diệm.

Phó Tu Vân nhìn ánh mắt dò xét của những người này khóe miệng giật một cái, sau cùng quyết định không nhìn, "Dù sao ta cũng không biết chuyện gì xảy ra? Có thể có quan hệ với linh Hoả của ta đi? Các ngươi cũng biết trước đó lửa của ta ngay cả phù linh Thuỷ cũng tưới không tắt."

Cho nên các ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều quá, cho dù là tưởng tượng của các ngươi đột phá chân trời, ta cũng sẽ không nói cái gì nữa.

Những người khác rất rõ ràng cũng biết ý nghĩ của Phó Tu Vân, dù sao trong Ba nghìn thế giới có thể nói là thế giới to lớn vô kì bất hữu* [không thiếu cái lạ], chỉ là chủng tộc thì có ít nhất bốn loại, có một công pháp tu luyện đặc thù hoặc pháp bảo gì gì đó lại thật sự là chuyện không quá bình thường. Hơn nữa chỉ cần là một tu giả bình thường, cũng chắc là sẽ không ngu ngốc đi tới trực tiếp hỏi người khác pháp bảo của hắn là cái gì.

Cho nên mọi người cũng không nhiều lời, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít cũng biết tên này là Ngũ linh căn có chút đặc thù, dù sao người Ngũ linh căn của Nhiên Nguyên giới nhiều như vậy, tu luyện thành kỳ Trúc Cơ, chỉ sợ tối đa chỉ có mấy trăm người. Hiện giờ ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào trên tay của Phó Tu Vân, linh tài luyện đan Thất phẩm, thứ tốt tuyệt đối, nhưng lại có thể chữa khỏi thuật pháp phản phệ, nếu như có thể đạt được một cái luyện thành đan dược vậy khẳng định là dùng được về sau.

Phó Tu Vân tự nhiên là không thể quên ánh mắt trần truồng này, sau đó y phát hiện thật không vui vẻ, vào lúc này dường như y không thể trực tiếp từ chối toàn bộ, ít nhất, thành chủ phu nhân là y tuyệt đối không thể từ chối, nếu không thể trực tiếp cũng sẽ bị vứt bỏ ở trong này. Y còn muốn theo dõi gần đây đồng thời chiếm tiện nghi vị này đó, thế nào cũng không có thể bị vứt bỏ ở chỗ này.

Cho nên Phó Tu Vân có chút buồn bực khụ một tiếng, không nhìn thẳng ánh mắt của những người khác nói với thành chủ phu nhân, "Phu nhân mỹ lệ, trên tay ta có chừng bảy đoá yêu hoa Liệt Diệm, sau khi ta đưa cho ngài ba đoá, bốn đoá tự ta giữ lại có thể chứ?"

Ti phu nhân đối với bản thân Phó Tu Vân thức thời là tương đối thoải mái, lập tức gật đầu một cái nói, "Ngươi có lòng, còn lại vài đoá ngươi ngược lại có thể cùng người khác trao đổi một chút, đương nhiên nếu như ngươi đồng ý tự giữ lại đó cũng là có lợi."

Phó Tu Vân muốn chính là Ti phu nhân mở miệng, dù sao ở chỗ này cũng không thiếu người tu vi cao hơn y, ở trước khi Dịch Nhiên không có cách nào vận dụng linh lực, y hoàn toàn không muốn trang bức hoặc đưa tới mâu thuẫn tranh chấp gì. Chờ sau khi Phó Tu Vân đem ba đóa yêu hoa Liệt Diệm cho Ti phu nhân, còn dư lại bốn đoá được y trực tiếp thu vào túi trữ vật hai đoá, sau cùng cầm ở trong tay chỉ có hai đóa.

"Ta chỉ có hai đóa này có thể dùng trao đổi, nếu như chư vị muốn hoa yêu, giờ có thể nói thứ trao đổi với ta. Đương nhiên, ít nhất cũng phải là linh tài Lục phẩm, ta tuyệt đối không phải người ngu."

Mắt thấy vốn là bảy đoá hoa yêu thoáng cái cũng chỉ còn lại có hai đóa, có vài người trong lòng trực tiếp nóng nảy. Mỗi người bọn họ đều có chút nóng nảy báo ra bảng giá mình muốn trao đổi, cuối cùng Phó Tu Vân lựa chọn một lọ bốn viên đan Hồi Linh Lục phẩm, cùng với một khối đen thùi lùi nghe nói là đá Canh Kim cực phẩm.

"Ngươi là kẻ ngu sao?! Hòn đá kia vốn cũng không phải là Canh Kim! Chưa nghe nói qua Canh Kim còn có màu đen! Nó chỉ là một viên đá vô cùng cứng rắn lại có chút linh lực mà thôi! Ngươi không muốn thạch Tử Ngọc Thất phẩm lại chỉ cần một viên phá đá này, ngươi, ngươi quả thực!"

Phó Tu Vân lúc này thoả mãn mà quay đầu, trên mặt không biểu tình gì nói, "Ta chính là ngu, mắc mớ gì tới ngươi?"

Dịch Nhiên ở bên cạnh trong lòng lặng lẽ nghĩ: Người này lúc muốn làm người ta tức giận, đối phương nhất định sẽ bị y làm tức chết. Nhưng mà ngu sao? Đừng nói giỡn, bắt đầu từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phó Tu Vân, cho tới giờ cũng không dám đem chữ này đặt lên đầu y, phế vật Ngũ linh căn này nhưng là vô cùng vô cùng giảo hoạt hơn nữa còn oán giận tất báo.

Ừm, hắn rất thích loại tính cách này. Đáng yêu kiên định bao nhiêu.

Ánh mắt của Dịch Nhiên nhìn về phía Phó Tu Vân đều trở nên ôn nhu chút, ánh mắt này không cẩn thận bị Thạch Hâm bên cạnh thấy, nhất thời đem hắn doạ sợ đến ra mồ hôi lạnh cả người, hắn cho tới giờ không nghĩ tới kiếm tu băng sơn kỳ Ngưng Mạch này mỗi ngày gương mặt lạnh lùng, luôn luôn nói hai ba chữ hai ba chữ mà còn nhảy ra ngoài biểu tình nhu tình như thế, luôn cảm thấy... Thật đáng sợ.

"Ngươi, được, tự ngươi nói chính ngươi ngu! Cũng không phải là ta nói!"

Phó Tu Vân liếc một cái trực tiếp xoay người, mà người phía sau kia còn muốn nói cái gì nữa, chờ Dịch Nhiên ở bên cạnh đột nhiên cảm thấy không thể nhịn được, trực tiếp rút kiếm ra ở dưới tình huống tất cả mọi người không thấy rõ động tác của hắn trực tiếp để thanh kiếm ở cổ của tu giả kia.

"Câm miệng, phiền."

Vì vậy đội ngũ rốt cục lại an tĩnh đi về phía trước, mà Thạch Hâm lần thứ hai ở trong lòng xoắn xuýt, băng sơn này tính tình táo bạo tính cách lại lạnh lùng rốt cuộc làm sao lộ ra cái loại ánh mắt ôn nhu này? Chẳng lẽ là hắn nhìn lầm rồi sao? Đúng, nhất định là hắn nhìn lầm rồi, vị này mới sẽ không có loại biểu tình kỳ quái này.

Mặc kệ nói như thế nào, đội ngũ lại tiếp tục đi về phía trước. Đi qua vùng yêu hoa này, vốn đội ngũ hơn bốn trăm người lại tử vong năm người, bị thương mười mấy người.

Người bị trọng thương ngược lại được Hậu Lôi lòng từ bi bang xuống. Bọn họ có thể ở tại chỗ nghỉ ngơi đợi đội ngũ trở về, không cần lại theo mạo hiểm. Đương nhiên nếu như chính bọn họ nguyện ý tiếp tục theo, Hậu Lôi cũng sẽ không ngăn cản. Vì vậy lúc này nhân số cũng chỉ có ba trăm chín mươi mốt người.

Nhân số càng ngày càng ít, khiến không ít tu giả đều dâng lên đề phòng ở trong lòng.

Mà ở lúc đi thừa dịp mọi người cùng nhau giết chết yêu thú, Phó Tu Vân thừa dịp những người khác không chú ý, trực tiếp đem hai đóa hoa yêu Liệt Diệm nhét vào trong miệng Dịch Nhiên. Trong nháy mắt đó biểu tình Dịch Nhiên quả thực đặc sắc vô cùng, từ trên vẻ mặt của hắn cũng có thể thấy được mùi vị loại hoa yêu này nhất định rất tốt.

Phó Tu Vân cười híp mắt tiếp tục chỉ huy Tiểu Sỏa Đản đục nước béo cò mà đánh quái, đương nhiên cho dù Tiểu Sỏa Đản lúc đần độn, cũng lợi hại hơn hoả diễm của người khác. Mà Dịch Nhiên vặn vẹo mặt băng sơn nhìn Phó Tu Vân, sau khi hung hăng nuốt xuống hoa trong miệng kia hầu như có thể đem người thiêu cháy, một kiếm liền trở tay đâm chết một con ma thú hôi lang nhào tới.

Một kiếm kia dường như mơ hồ mang theo một tia linh quang, xem ra hiệu quả của hoa yêu vẫn là hiệu quả nhanh chóng rất tốt không phải sao? Dịch Nhiên hiển nhiên cũng phát hiện điểm này, nhưng vẻ mặt của hắn càng khó coi, hắn phát hiện lực phản phệ trong cơ thể đúng là nhỏ rất nhiều, việc này cùng với từ lúc hắn bắt đầu phản phệ đến giờ đã qua hơn nửa tháng có quan hệ nhất định, nhưng không thể không nói hiệu quả vẫn là tốt vô cùng. Nhưng nếu như không có tác dụng phụ, vậy thì càng tốt hơn.

Dịch Nhiên lúc này vô cùng mất hứng.

Bởi vì hắn phát hiện mình dường như càng ngày càng nóng, hơn nữa không biết tại sao, sự chú ý của hắn càng ngày càng dễ bị người bên cạnh này hấp dẫn, khiến tâm thần hắn không yên.

"Đó là cái gì?!"

Ngay lúc chân mày Dịch Nhiên cau càng thêm siếc chặt, trong đội ngũ bỗng nhiên có người cực kỳ hoảng sợ quay về phía trước hô lên, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt đồng thời biến đổi.

"Chết tiệt! Là Huyết Biên Bức! Vì sao ban ngày sẽ có loại vật này lại đây?!" Có một người tráng niên mặc linh giáp màu đen hô lên.

Rất nhanh bên cạnh gã đã có một âm thanh khác thét lên phản bác gã, "Ngươi lại nhìn kỹ xung quanh một chút! Ở đây đã hoàn toàn nhìn không thấy mặt trời! Nếu xung quanh không thỉnh thoảng còn có một vài tia sáng lộ ra, ta cũng hoài nghi hiện giờ trời đã tối rồi!"

Bọn họ cư nhiên bất tri bất giác đi tới nơi ở của Huyết Biên Bức!

"Ti phu nhân, phía trước rốt cuộc là ai dẫn đường? Con đường này chính xác chứ? Trên đường đã gặp rất nhiều nguy hiểm!"

Mặc dù là Huyết Biên Bức rất nguy hiểm, nhưng lợi hại như thế nào đi nữa chúng nó cũng chỉ là ma thú quần cư Lục phẩm mà thôi, bọn họ gần bốn trăm người là nhất định có thể đánh thắng, nhưng thương vong cũng không thể tránh né rồi.

Thương vong sinh ra dĩ nhiên là có người bắt đầu nghi vấn lộ tuyến có chính xác hay không.

Ti phu nhân sau khi nghe nói như thế biểu tình không giận phản cười, như là đã sớm dự liệu được lời này, dùng âm thanh mềm mại nói, "Nếu như ngươi hỏi lộ tuyến, đây đương nhiên là lộ tuyến tốt nhất. Ta có thể nói cho ngươi biết đi đường khác, ngươi sẽ gặp phải ong Sát Nhân Thất phẩm, cùng với rết Thực Nhân Thất phẩm. Huyết Biên Bức này là đã dễ đối phó nhất. Nếu như ngươi không tin, có thể tự mình đi thử một lần nhìn một cái."

Nhất thời, tu giả hỏi câu hỏi trực tiếp ngậm miệng lại. Ti phu nhân nếu dám nói như vậy, lời này đây đã đại biểu có chín phần trở thành sự thật. Nếu như là thật, rất hiển nhiên dơi Lục phẩm so với gió Sát Nhân và rết Thực Nhân dễ đối phó hơn nhiều.

Cuối cùng là nhiều người lực lượng lớn, ở một canh giờ sau, Huyết Biên Bức nơi này đã bị giết không sai biệt lắm. Ở đây dường như không có tồn tại của dơi Vương, nhưng dù vậy lấy được chiến lợi phẩm cũng khiến rất nhiều người trong lòng một ít thoải mái.

Nhưng, lại có sáu mươi sáu người bị thương, bốn người tử vong.

Vì vậy trọng thương và tử vong lại bị giữ lại, sau khi đợi được một đêm này mọi người đang ngồi ở bên hồ đả toạ nghỉ ngơi, đội ngũ cũng chỉ có ba trăm năm mươi hai người.

Các tu giả ở tối nay có vẻ phải cẩn thận hơn so với hôm qua, coi như là ban ngày không dễ nhớ tới, nhưng đã đến buổi tối, một đêm trước vô thanh vô tức tử vong chính là khiến bọn họ lòng còn sợ hãi. Cho nên tối hôm nay nhất định không thể lại như vậy.

Khiến người ta ngoài ý muốn là, những thứ này giống như là sợ tu giả đề phòng, đêm nay lại chuyện gì cũng không xảy ra.

Phó Tu Vân ngồi ở bên cạnh Dịch Nhiên, dưới mông hai người lót một miếng thảm da thú lông xù, vốn Phó Tu Vân còn cảm thấy Dịch Nhiên mua đồ bậy bạ, nhưng giờ cũng cảm thấy loại thảm da thú này bản thân mang tới nhiệt độ và phòng ngự không nên quá thoải mái, khiến y ngồi lên đã buồn ngủ rồi.

"Việc ấy Hậu Lôi đang cùng Ti phu nhân nói cái gì, chỉ nhìn từ trên vẻ mặt của bọn họ, ta đã cảm thấy bọn họ không giống đang làm chuyện tốt." Phó Tu Vân nhỏ giọng nói thầm.

Dịch Nhiên nghe vậy hơi dừng lại, nhìn về phía hai người quen cười nói, trước là có chút liếc mắt khinh thường, sau đó ở trong nháy mắt đó, sắc mặt chợt rét lạnh.

Biến hóa của hắn, Phó Tu Vân thoáng cái cũng cảm giác được, ngay lúc Phó Tu Vân muốn hỏi gì đó, chợt cũng cảm giác được một trận thiên toàn địa chuyển, chờ sau khi phản ứng kịp, y đã bị Dịch Nhiên đặt ở dưới thân rồi.

Thân thể kia đặt ở trên người của y, nóng như lửa lại căng thẳng.

Phó Tu Vân thoáng cái cảm giác mình khẩn trương lên. "Làm gì?"

Dịch Nhiên cúi đầu ở bên tai của y mở miệng, hơi thở nóng rực khiến người ta muốn trốn tránh, nhưng nội dung lại làm cho Phó Tu Vân thoáng cái rét lạnh.

"Bọn họ đang nói tế phẩm. Đừng nhúc nhích, bọn họ nói, giờ đã có một trăm bốn mươi tám tế phẩm rồi."

Phó Tu Vân há miệng, lại không nói chuyện. Nếu như y nhớ không lầm, những người tử vong và bị thương ở lại, chung vào một chỗ vừa vặn chính là một trăm bốn mươi tám.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hì hì hì. Thổ tào tiểu kịch trường.

Phó Tu Vân: Để làm chi?!

Dịch Nhiên: Đừng nhúc nhích, ta đang nói việc chính!

Phó Tu Vân:...

Có việc chính gì cần ngươi đè nặng ta nói sao?!

Cảm ơn tiểu đồng bạn ném lôi, còn có các tiểu đồng bạn nhắn lại yên lặng vây xem ~

——

Huyết Biên Bức: Dơi hút máu.

———

X
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện