Triệu Kiến Chương bởi vì sự việc trước đó ở trong Hồi Xuân các, vô cùng chán ghét Dịch Nhiên, thậm chí đã dậy sát ý với hắn. Nhưng vào lúc đó, Dịch Nhiên biểu hiện ra lực công kích và khí thế cường đại, khiến hắn cứng rắn đem ý nghĩ trong lòng đè ép xuống —— nói như thế nào hắn cũng là gia chủ đời kế tiếp của Triệu gia, cho dù kiêu ngạo tự mãn chút nhưng cũng không đạt tới mức ngu của tu nhị đại*, thứ gì cũng không biết mang tai hoạ cho gia đình. [Tu nhị đại ý chỉ người tu tiên giàu có phách lối, không coi ai ra gì]

Cho nên, trên thực tế Triệu Kiến Chương là người tương đối có thể sát ngôn quan sắc* [đoán ý qua lời nói và sắc mặt], một kiếm lúc đó của Dịch Nhiên bộc phát ra khí thế khiến hắn cảm thấy kinh hồn táng đảm, cho dù phụ thân của hắn là Kim Đan Hậu kỳ, đứng ở tầng cao của toàn bộ Nhiên Nguyên giới, cũng không cho hắn cảm giác đáng sợ như vậy.

Loại cảm giác này nói như thế nào đây? Cũng không phải cảm giác không xuất hiện chênh lệch, ngược lại cảm thấy chênh lệch quá lớn, thế nhưng loại chênh lệch này lại mơ hồ nói không rõ, giống như chênh lệch quá nhiều, ngược lại khiến người ta cảm thấy vộ hại.

Nếu như lúc này Dịch Nhiên có thể nghe được trong lòng Triệu Kiến Chương nghĩ như thế nào, vậy hắn nhất định sẽ mặt không đổi nói với người này: Đây là đẳng cấp không ngang nhau, hắn có thể cảm nhận được chênh lệch rất lớn, cũng coi như không tệ. Phải biết rằng ở trong Ba nghìn thế giới hỗn độn này, người chưa từng thấy qua chênh lệch giữa Tiểu thế giới và Đại thế giới là hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, có thể ở trong lòng Triệu Kiến Chương phụ thân hắn chính là người lợi hại nhất, nhưng ở trong mắt Dịch Nhiên, đừng nói là phụ thân của Triệu Kiến Chương, dù cho toàn bộ Nhiên Nguyên giới này cũng thực sự không đủ nhìn. Bọn họ ở nơi đó, nếu tu vi không được Kim Đan, tùy tiện đi một chút làm không tốt cũng sẽ bị yêu ma quỷ quái gặm sạch sẽ.

Cho nên, mặc dù tu vi hiện giờ của Dịch Nhiên bởi vì đủ loại nguyên nhân lùi về kỳ Ngưng Mạch bản thân hắn cảm thấy thảm thương, nhưng kinh nghiệm của nhãn giới và đã từng lịch luyện vẫn còn, ở trong Nhiên Nguyên giới, dù cho tu vi hắn không phải cao nhất, nhưng tự vệ là tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.

Đây không phải là khinh thường, mà là sự thật khiến Tiểu thế giới cảm thấy rất nặng nề. Bằng không, cũng sẽ không có nhiều người tu tiên trong Tiểu thế giới, liều mạng muốn xông tới trong Trung thế giới, Đại thế giới như vậy.

Có thể ở trong mắt con kiến con chuột đã rất lớn rồi, nhưng con chuột đối với con hổ mà nói, ngay cả một bữa cơm cũng không đủ. Đây là chênh lệch của đẳng cấp và thế giới.

Chỉ là lúc này Triệu Kiến Chương rất rõ ràng đã quên mất cảm giác trước đó của hắn, đề phòng và sợ hãi đối với Dịch Nhiên, hiện giờ chẳng qua hắn cảm thấy người này vô cùng chướng mắt, đồng thời ở trước mặt hắn không biết phân biệt như vậy. Nói như thế nào đi nữa hắn cũng là công tử thế gia thượng hào trong Nhiên Nguyên giới, nhưng tán tu vô danh trước mắt này vậy mà coi thường hắn rất nhiều lần, thậm chí là đối nghịch ngay mặt với hắn, cảm giác này Triệu Kiến Chương trước đây chẳng bao giờ thể nghiệm qua, mà cảm giác này cũng không tốt, cho nên, Triệu Kiến Chương trong lòng phẫn nộ, đã quyết định mượn lí do lần này vào núi muốn cho phá kiếm tu đáng chết này chết không có chỗ chôn.

Núi Vân Phong là núi sơ khai của Thiên Nhận Sơn Mạch, trong Thiên Nhận Sơn Mạch vô cùng hung hiểm, thậm chí ở trong núi người Ngưng Mạch Hậu kỳ cũng có thể hữu khứ vô hồi* [đi không trở lại], nhưng ở nơi ngoại vi núi Vân Phong này, chỉ cần tu vi bản thân Ngưng Mạch Sơ kỳ, cẩn thận ứng đối trên cơ bản cũng có thể tường an vô sự. Thậm chí cho dù là không được Ngưng Mạch, chỉ cần tu vi Trúc Cơ Trung kỳ hoặc Hậu kỳ, muốn đi xông vào một lần, đó cũng là có thể.

Cho nên Triệu Kiến Chương và bọn Chu Năng vào núi lần này, có thể nói là dễ dàng lại nguy hiểm cực nhỏ. Nhưng đây cũng chỉ là nói đối với bọn họ người có bản đồ mà thôi.

Lúc này Triệu Kiến Chương và Chu Năng đã dẫn lâu la và Phó Tu Vân, bọn Dịch Nhiên đến trước một phiến hồ sâu xanh biếc, Triệu Kiến Chương nhìn thoáng qua Hỏa linh căn rất rõ ràng của Dịch Nhiên, khóe miệng lộ ra một nụ cười dữ tợn sau một lát lại khôi phục nguyên dạng: "Lối đi duy nhất đi thông tới huyệt động bên trong hồ của nơi này, ta có thể mang theo Tu Nguyên đi vào, cách thức của bọn Hồ Bạch và Chu Năng cũng tự mình đi vào, chỉ là không biết vị đạo hữu này, ngươi còn muốn đi theo không? Đây chính là thủy lộ, dựa theo linh căn của ngươi, chỉ sợ sẽ tương khắc."

Dịch Nhiên nhìn mảnh hồ nhỏ này, mơ hồ đã cảm giác được trong hồ có tồn tại yêu vật thuộc Thủy linh căn nào đó chuyên môn thôn phệ Hỏa linh căn, nhưng hắn không chỉ không cảm thấy kiêng kỵ, trái lại trong lòng tương đối vui vẻ. Trong thường ngày hắn bởi vì nguyên nhân độc tố, mỗi khi cưỡng ép vận dụng một lần tu vi cũng sẽ khiến độc tố bạo phát, cảm thụ nổi khổ linh căn rạn nứt, nhưng ngày hôm nay bởi vì độc tố cơ hồ bị loại trừ một phần mười, hắn trong hôm nay cũng có thể không cần khắc chế vận dụng tu vi, mặc dù là chỉ có thể tu vi kỳ Ngưng Mạch, hắn cũng vui mừng khủng khiếp!

Phải đi đánh thật nhiều yêu thú một chút, đánh nhiều vài cái!

Cho nên Dịch Nhiên vô cùng dứt khoát gật đầu, thậm chí còn hảo tâm nói một tiếng cám ơn: "Yên tâm. Đa tạ."

Triệu Kiến Chương bị bốn chữ này làm cho nghẹn kinh khủng khiếp, cắn răng ôm hông của Phó Tu Vân xuống nước. Trong nháy mắt khi hắn đưa tay Dịch Nhiên bên kia đã rút kiếm ra, không tới nửa đường lại thu về, hắn một hồi phải đi đánh quái thú, quả thực không thích hợp mang theo Phó Tu Vân, cho nên tạm thời vẫn không chém đứt đôi tay kia đi.

Không có nguyên nhân gì, chỉ là hắn nhìn đôi tay kia không vừa mắt, lúc Triệu Kiến Chương vừa mới ôm thắt lưng của Phó Tu Vân.

Lúc xuống nước, Phó Tu Vân đã được Triệu Kiến Chương mang theo đi về bên phải, Phó Tu Vân tinh tường thấy trong tay Triệu Kiến Chương lấy ra một viên hạt châu màu lam nhạt, lúc hạt châu này xuất hiện vốn thứ gì đó trong hồ cho y cảm giác đe doạ đã không tồn tại, sau đó y thấy Chu Năng dẫn ba người còn lại cũng bơi tới, giống như là hẹn trước trong tay của Chu Năng cũng có một viên hạt châu như thế. Trong lòng Phó Tu Vân có cảm giác không ổn, y nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn kỹ phía sau, trong nháy mắt con ngươi đột nhiên co rút!

Y thấy Dịch Nhiên người cuối cùng nhảy vào trong hồ trong nháy mắt rơi vào trong nước, bị tám xúc tua của một con bạch tuộc màu lam đậm đột nhiên xuất hiện quấn chặc, trong xúc tua tựa hồ còn mơ hồ lóe u quang màu xanh nhạt, không cần phải nói chắc chắn là có độc!

"A! Bên kia!"

Phó Tu Vân không nhịn được muốn bơi đi bên kia, nhưng bị Triệu Kiến Chương kéo: "Ha ha, nếu hắn chết chẳng phải ngươi sẽ không có bất kỳ nhân quả gì sao?"

Phó Tu Vân nghe nói như thế ánh mắt tối sầm lại cực kỳ chậm rãi gật đầu, sau đó đưa tay bắt được cánh tay Triệu Kiến Chương: "Ngươi nói đúng."

Triệu Kiến Chương cười ha ha một tiếng, lôi kéo Phó Tu Vân bơi tới thủy động trước mặt: "Lập tức sắp đến, ngươi chú ý đó! Có thể sẽ có rung xóc, chẳng qua hoàn toàn không cần lo lắng!"

Phó Tu Vân mang nụ cười giả tạo trên mặt, không đợi hắn mở miệng dòng nước lạnh của đáy hồ lại cùng nhau kéo tới, đồng thời kéo tới còn có một đàn sóng cả nhỏ màu bạc, ở trong mắt Triệu Kiến Chương, đám cá nhỏ này hoàn toàn không cần lo lắng.

Chẳng qua, sau một khắc hắn đã chợt biến sắc!

Tiếng gào giận dữ của Chu Năng từ phía sau vang lên: "Hồ Bạch ngươi làm cái gì!!"

Triệu Kiến Chương và Phó Tu Vân đồng loạt quay đầu, phát hiện Hồ Bạch một cước đạp rớt hạt châu màu xanh trong tay Chu Năng, trong nháy mắt này, đám cá bạc nhỏ kia vốn thoạt nhìn còn vô hại trở nên rất hung tàn, chúng nó mở rộng miệng nhỏ của mình, lộ ra răng bạc tinh mịn cực kỳ sắc bén.

Triệu Kiến Chương thấy thế trong lòng lạnh lẽo, không nói hai lời lôi kéo Phó Tu Vân bơi về phía trước, cho dù lúc này Chu Năng gặp nạn, nhưng Chu Năng quan trọng như thế nào đi nữa cũng không có quan trọng bằng mạng nhỏ của mình! Chẳng qua lúc này Phó Tu Vân cũng chợt lảo đảo một cái!

Triệu Kiến Chương bởi vì chuyện hạt châu cầm trong tay Chu Năng, nắm thật chặt khẳng định đánh không rơi, nhưng mục đích Phó Tu Vân cũng không phải cái này, lúc y lảo đảo tay phải dùng linh lực nắm vỡ cánh tay Triệu Kiến Chương, tay kia cực nhanh đem nắm máu trong tay lau sạch ở trên vết thương Triệu Kiến Chương, sau đó Triệu Kiến Chương dứt khoát thuận theo phất tay sau đó đẩy lùi.

"Ửm!" Triệu Kiến Chương vốn cho là Phó Tu Vân muốn làm chuyện giống Hồ Bạch, kết quả phát hiện y thật chỉ là không đi vững, nhưng mình lại đem y đẩy ra ngoài, lúc này bên người Phó Tu Vân đã bắt đầu có cá nhỏ vây bắt, Triệu Kiến Chương cắn răng một cái, xoay người rời đi. Dù sao mỹ nhân cũng có thể tìm thêm, không có gì có thể quan trọng bằng mạng của hắn!

Phó Tu Vân nhìn Triệu Kiến Chương rời đi nụ cười nơi khóe miệng càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, nếu như y đoán chính xác, như vậy lần này sau khi đi ra ngoài, địa ngục trần gian của Triệu Kiến Chương phải đối mặt chính là so với chết còn khó chịu hơn!

Lúc này, cá bạc nhỏ đã đi tới bên người Phó Tu Vân, mà Chu Năng và hai người lâu la bên kia đã bị cắn đến phát cuồng, cá bạc nhỏ cắn thành trọng thương, Hồ Bạch ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt sau đó đánh ra một chưởng, triệt để tiễn bọn họ lên Tây Thiên, sau đó... Quay đầu nhìn về phía Phó Tu Vân, khóe miệng mang theo vài phần cười nhạt đắc ý.

Phó Tu Vân cũng hơi nở nụ cười với hắn, sau một khắc mặt của Hồ Bạch đã cứng đờ, hắn thấy xung quanh Phó Tu Vân toát ra một đoàn lửa buồn cười giống như cá nhỏ vậy! Sau đó ngọn lửa nhỏ này vậy mà không bị nước hồ xung quanh trực tiếp tưới tắt, trái lại nghênh ngang hướng đi bên trong đàn cá bạc nhỏ!

Đúng là gặp quỷ, đám cá bạc nhỏ này tụ chung một chỗ có thể cắn chết tu giả Ngưng Mạch vậy mà giống như thấy cá mập, từng con một so với thỏ còn nhanh hơn!

Hồ Bạch trợn to đôi mắt nhìn Phó Tu Vân, trong lòng có đủ loại không theo lẽ trời!

Mà Phó Tu Vân cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái, dứt khoác đồng tay đồng chân bơi về hướng con bạch tuột lớn, y không theo Triệu Kiến Chương rời khỏi, nguyên nhân lớn nhất vẫn là đầu trọc kia còn bị bắt, cho dù đầu trọc kia đã từng là thiên tài của Đại thế giới, nhưng giờ tàn phế cũng khiến người lo lắng, y thế nào cũng phải đi xem. Nói cách khác, thời gian y động thủ với Triệu Kiến Chương rất tốt.

Kết quả, lúc Phó Tu Vân phí sức lực của ông già thật vất vả đồng tay đồng chân bơi tới có thể thấy bạch tuột lớn, xúc tua vốn quấn thật chặt cùng nhau từ trong tới ngoài bộc phát ra một trận ánh lửa gai mắt, mơ hồ còn có tia chóp, sau một khắc, Phó Tu Vân đã thấy bạch tuộc to lớn không ai bì nổi chừng trăm mét kêu thảm một tiếng, không kịp chạy trốn đã cắt thành mấy miếng gọn gàng.

Ở trong vũng màu của bạch tuột, Dịch Nhiên đầu trọc đứng tay cầm trường kiếm, mặt mang thỏa mãn.

Phó Tu Vân: "..." Ta lo lắng mà chạy trở lại đúng là ngu, ngốc!

Hồ Bạch xa xa: "!!" Mẹ kiếp, đây là ở trong nước ngay cả tu giả Kim Đan cũng có thể trọng thương, Kim Đan trở xuống trêu chọc tới Lam Huyễn Đa Túc Thuỷ Yêu hẳn phải chết đó! Đầu trọc kia rốt cuộc là dùng cách vượt cấp gì để giết yêu quái hả!! Còn cái tên mới Luyện Khí tầng năm kia, vì sao không sợ cá bạc nhỏ!!

Nhìn hai tên thô bạo không cẩn thận phía xa, Hồ Bạch nghiến răng nghiến lợi, nhất định là ngày hôm nay hắn vào nước sai cách!!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thổ tào tiểu kịch trường:

Phó Tu Vân: Có người nói ngươi tính tình không tốt, đặc biệt trang bức, đáng bị đánh rớt xuống, ngươi thấy thế nào? Dịch Nhiên:...

Phó Tu Vân: Nói á, đừng xấu hổ nha!

Dịch Nhiên:...

Phó Tu Vân: Đừng kéo dài thời gian chứ!

Dịch Nhiên: Ta từ nhỏ đến lớn, cũng không trang bức. Còn nữa, tính tình ta tốt, chính là lời nói đơn giản dễ hiểu, hơn nữa chỉ nói thật mà thôi.

Phó Tu Vân:...

Ngươi lại trang bức.

———

Lam Huyễn Đa Túc Thuỷ Yêu: màu xanh huyền ảo nhiều chân yêu quái nước:))))

1%BB%D,7�:$7
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện