Chương 154

Người Hàn Vu văng ra bãi cỏ, trượt mấy chục mét rồi mới dừng lại.

“Đánh người qua không khí, đây là chiêu thức của Đại Tông Sư!” Lúc này Quách thống lĩnh hoảng sợ.

Ông ta đứng phắt dậy, hỏi: “Cậu… là nội kình Đại Tông Sư?”

“Đúng vậy.” Tần Trạm gật đầu.

Quách thống lĩnh hưng phấn, kích động nói: “Ban an ninh Gia Thành còn chưa có người nào là Đại Tông Sư! Nếu cậu đến đó, vậy thì…”

“Quách thống lĩnh, có vẻ như ông đã quên mất lời giao hẹn giữa chúng ta rồi nhỉ?” Tần Trạm cắt ngang lời Quách thống lĩnh.

Quách thống lĩnh bật cười, không nói được gì nữa.

Nhưng ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định, nhíu mày: “Chỉ cần cậu đồng ý đi cùng thì tôi sẽ cho cậu huấn luyện đội ngũ tinh nhuệ nhất của Gia Thành.”

“Tôi không có hứng thú.” Tần Trạm cười nói: “Hy vọng là Quách thống lĩnh sẽ không ép tôi.”

Quách thống lĩnh sững người, rồi bật cười ha ha: “Được rồi, họ Quách đây đã nói là sẽ giữ lời.” Sau đó Quách thống lĩnh ngồi hàn huyên tâm sự với Tần Trạm như hai người bạn.

“Tần Trạm, Tô Nhất Tú bị cậu giết thật à?” Quách thống lĩnh hỏi.

Tân Trạm khẽ gật đầu, “Đúng vậy.”

“Sớm muộn gì thì nhà họ Tô cũng sẽ biết chuyện này, cậu định giải quyết thế nào?” Quách thống lĩnh nhíu mày hỏi.

Tần Trạm cười nói: “Tôi và Tô Vũ có một lời hẹn, hai năm nữa tôi sẽ đánh bại anh ta. Tôi định tung tin này ra ngoài.”

Sau đó Tần Trạm kể cho Quách thống lĩnh nghe về kế hoạch của mình.

Quách thống lĩnh nghe xong, trầm giọng nói: “Chuyện này sẽ không thu hút được sự chú ý đâu, dù sao thì mọi người đều là người bình thường, chẳng có mấy ai biết về võ đạo Tông Sư đâu. Thà cậu đi tìm hiệp hội võ đạo rồi thông báo việc này còn hơn.”

“Hiệp hội võ đạo?” Tần Trạm nhướn mày, đây là lần đầu tiên anh nghe đến cái tên này.

Quách thống lĩnh gật đầu: “Đúng vậy, hiệp hội võ đạo là nơi tập hợp những người trong giới võ đạo, lời nói của họ tất nhiên là sẽ có trọng lượng hơn rồi.

Tần Trạm yên lặng một lúc rồi hỏi: “Họ có sợ đắc tội với nhà họ Tô không?”

“Ha ha, cậu coi thường hiệp hội võ đạo quá rồi.” Quách thống lĩnh lắc đầu: “Trên thế giới này có nhiều cao thủ như vậy, nếu không có ai quản lý thì loạn hết lên à? Cậu nghĩ hiệp hội võ đạo là tổ chức tư nhân chắc?”

Tần Trạm hiểu ra, thực ra hiệp hội võ đạo là cái cớ để hạn chế những người thuộc giới võ đạo.

“Cảm ơn lời nhắc nhở của Quách thống lĩnh.” Tần Trạm nhanh chóng hạ thấp cái tôi xuống, nói.

Quách thống lĩnh cũng không ở lại quá lâu, ông ta không ăn cơm mà rời khỏi biệt thự ở núi Long An ngay trong ngày.

Lên xe, Hàn Vu chỉ thấy lưng mình hơi đau đau.

“Thống Lĩnh, sao tôi lại bay ra ngoài vậy? Sao chẳng có ấn tượng gì nhỉ? Hay là anh ta dở trò gì đó?” Hàn Vu lầm bẩm.

Quách thống lĩnh cười nói: “Cậu ấy, tự thấy vui đi.”

“Sao lại nói vậy?” Hàn Vu không hiểu lắm.

Quách thống lĩnh cười nhạt: “Cậu đã có cơ hội được đấu với nội kình Đại Tông Sư một trận đấy, thử nói xem, đây có phải là một chuyện đáng để chúc mừng không?”

“Nội kình Đại Tông Sư?” Hàn Vu ngẩn người, một lúc sau anh ta hoảng sợ hỏi: “Ông nói… tên Tân Trạm kia là nội kình Đại Tông Sư ạ?”

Quách thống lĩnh cười mà không nói, xua tay: “Lái xe đi.”

Ba ngày sau, nhà họ Tô.

“Cậu Vũ, cậu Nhất Tú… cậu ấy..” Vẻ mặt quản gia rất hoảng hốt, ấp úng mãi mà không nói nên lời.

“Cậu ta làm sao?” Tô Vũ tiện mồm hỏi.

Quản gia lau mồ hôi lạnh trên trán, run run: “Cậu Nhất Tú, cậu ấy chết rồi.”

“Gì cơ?” Sắc mặt Tô Vũ thay đổi: “Ai lại to gan vậy hả? Lại còn dám giết đệ tử nhà họ Tô chúng ta?”

“Là tên Tần Trạm.” Quản gia khẩn trương, mồ hôi đầm đìa.

Lúc này thì Tô Vũ nổi giận, luồng khí mạnh toát ra, cứ vậy mà làm vỡ tan tành rất nhiều món đồ cổ bằng sứ trong phòng.

“Sao lại thế được! Tô Nhất Tú là Đại Tông Sư cấp hai, sao Tần Trạm lại có thể giết cậu ta được?” Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó tin.

Quản gia vội trả lời: “Nghe nói Dược Vương đã bị Tần Trạm chiếm làm của riêng rồi, sau khi ăn xong thì thực lực của cậu ta đã tăng lên rất nhiều, cậu Nhất Tú không phải là đối thủ của cậu ta nên đã bị chết thảm dưới tay cậu ra rồi ạ..”

Sắc mặt Tô Vũ trầm xuống, anh ta lạnh giọng: “Tên Tần Trạm này đúng là to gan lớn mật! Dám giết đệ tử của nhà họ Tô, tôi nhất định phải lấy được cái tên của anh ta! Đi gọi Vi Khách Khanh lại đây, tôi muốn thấy đầu của Tần Trạm trong vòng ba ngày nữa!”

Quản gia vẫn đứng yên đó, không nhúc nhích.

“Còn đứng ngây ra đấy làm gì?” Không hiểu những gì tôi nói à?” Tô Vũ lạnh giọng nói.

Quản gia nói khẽ: “Cậu Vũ, hay là cậu… cậu xem cái này trước đi ạ.”

Ông ta đưa một cái máy tính bảng cho Tô Vũ, trên đó là video phỏng vấn mới nhất của hiệp hội võ đạo.

Nhân vật chính của video này là Tần Trạm.

“Xin hỏi, cuộc hẹn của anh và Tô Vũ có thật không vậy?”

Tần Trạm mỉm cười: “Đúng rồi, vẫn còn một năm rưỡi nữa mới đến thời gian chúng tôi đã hẹn với nhau.”

“Mấy năm trước Tô Vũ đã trở thành nội kình Đại Tông Sư, anh có chắc là mình sẽ đánh bại được anh ta không?”

Tần Trạm cười nhạt: “Còn một năm rưỡi nữa cơ mà, tôi chắc chắn là mình sẽ lấy được cái mạng chó của anh ta thôi. Nhưng mọi người cũng biết đấy, nhà họ Tô này rất lớn, có rất nhiều cao thủ ở đó, chỉ sợ Tô Vũ sẽ cố tình gây sự với tôi để tránh trận đấu đó thôi.”

“Cậu Vũ chắc sẽ không làm ra những chuyện như vậy đâu.”

Tần Trạm nói với vẻ tức giận: “Ai mà biết được, lòng người khó đoán mà.”

Tô Vũ nhìn vào máy tính bảng, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“Thẳng Tần Trạm này!” Tô Vũ vứt hết đồ trên tay xuống đất.

Đối với những người ở gia tộc lớn như anh ta, điều quan trọng nhất chính là danh tiếng.

Nếu bây giờ phái người của nhà họ Tô đi ra tay với Tần Trạm thì có khác gì làm trò hề cho mọi người đâu?

“Được rồi, tao sẽ cho mày sống thêm vài ngày nữa.” Tô Vũ hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế lại cơn giận của bản thân.

“Cậu Vũ, thế bên hiệp hội võ đạo, chúng ta có cần đáp lại gì không?” Quản gia run run hỏi.

Tô Vũ lạnh lùng nhìn ông ta, quát lớn: “Đáp cái con khỉ! Ông không thấy là thằng Tần Trạm này đang giăng bẫy để kiếm chuyện à! Nhà họ Tô của tôi lớn như vậy, sao có thể đáp lời thằng nhãi vô danh đó được!”

Tô Vũ biết rõ đây là một cái bẫy nhưng lại chẳng làm gì được.

Mà Tần Trạm cũng biết điều này nên mới cố ý lên tiếng giăng bẫy Tô Vũ.

“Đúng rồi, tìm một cơ hội đi thăm cụ Tô rồi lấy lại đồ mà tôi để ở nhà họ Tô đi.” Lúc này Tô Vũ lại nhớ ra chuyện gì đó.

Quản gia vội vàng gật đầu: “Vâng thưa cậu chủ.”

Sau khi quản gia đi ra ngoài, Tô Vũ tức giận chửi ầm lên: “Thằng khốn này, tao sẽ không để yên cho mày đâu!”

“Sao lại tức giận?” Đúng lúc này, Tiêu Dĩnh Thiến đi ra. Thấy Tiêu Dĩnh Thiến, Tô Vũ vội vàng cúi người: “Mẹ.”

Tiêu Dĩnh Thiến khẽ gật đầu, “Đồ chúng ta muốn chỉ có mỗi ông cụ Tô và Tần Trạm biết thôi, nếu giết họ thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ lấy được thứ đó nữa.”

Tô Vũ hỏi dò: “Mẹ, cái được gọi là huyết mạch đó, rốt cuộc là gì vậy?” Tiêu Dĩnh Thiến lắc đầu: “Mẹ cũng không rõ cụ thể nó là gì.”

“Mẹ cũng không biết ạ?” Tô Vũ hoảng hốt.

Tiêu Dĩnh Thiến trầm giọng: “Nếu mẹ biết thì giữ lại lão già họ Tô kia làm gì? Với năng lực của mẹ ở nhà họ Tô thì dù có đào ba thước đất cũng tìm ra được.”

“Nhưng bây giờ.” Nói đến đó, Tiêu Dĩnh Thiến lại đổi giọng, “Bây giờ chẳng những không thể giết chết họ, mà còn phải đảm bảo sự an toàn của họ. Sư phụ bói nói rồi, nhiều nhất là hai năm nữa, sau này thứ đó sẽ xuất hiện khắp thiên hạ, khi đó thì họ cũng chẳng cần phải sống làm gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện