Chương 147

Mọi người bỗng kinh hãi vội vã nhìn Tần Trạm.

“Điều… Điều này thật vô lý!” Tất cả mọi người đều hoảng hồn vì cảnh này. Họ thấy Tần Trạm như một pho tượng tiên nhân sống, chắp hai tay sau lưng, tóc dài tung bay.

Quần áo của anh đã rách nát, cơ thể trong suốt trông như đang phát sáng dưới ánh mặt trời!

“Cậu ta chưa chết?” Vẻ mặt Du đại nhân cũng trở nên khó coi.

Ông ta lạnh lùng nhìn Tân Trạm, cắn răng nói: “Xem ra cái lợi mà gốc Dược Vương mang đến cho cậu còn nhiều hơn so với tưởng tượng nữa.”

Càng nói vậy thì mọi người càng tức!

Nếu họ lấy được Dược Vương thì thực lực hiện nay chẳng phải sẽ như một bước lên trời sao?

“Du đại nhân, giết cái thằng thối tha này đi!” Hoàng Khải Thịnh nghiến răng nghiến lợi nói.

Du đại nhân chỉ im lặng, vẻ mặt của ông ta đắm chiêu hơn hẳn.

Người khác không biết chưởng đó của ông ta mạnh thế nào nhưng bản thân ông ta hiểu rất rõ.

Ông ta có thể giết được bao nhiêu Đại Nội Kình Tông Sư chỉ với một chưởng này thôi nhưng Tân Trạm lại không hề hấn gì!

“Có vẻ tôi đã xem thường cậu rồi.” Du đại nhân hít sâu một hơi: “Cũng đánh giá thấp những lợi ích mà cỏ Hỏa Linh mang đến cho cậu.”

“Lão già súc sinh, ông nói quá nhiều rồi đấy.” Tần Trạm lắc đầu.

Du đại nhân hít thật sâu, cơ thể ông ta chợt di chuyển nhanh như chớp, nháy mắt đã đứng trước mặt Tân Trạm.

“Du đại nhân định đánh xáp là cà để phát huy thế mạnh của mình.” Hạng Mĩ Tuyết cau mày, vì có nhuyễn giáp trợ giúp dẫn đến cơ thể của ông ta vô cùng mạnh mẽ nên ông ta dự định dùng điểm này để đánh bại Tần Trạm.

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”

Từng tiếng vang dội liên tục nổ ra, quả đấm của Tần Trạm nện vào người của Du đại nhân nhiều lần nhưng lại không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào cho ông ta, thậm chí còn khiến cổ tay bị phản lực trở nên tê rần.

Dù sao cũng là xương của Đại Nội Kình Tông Sư, khúc nào khúc nấy cứng hơn cả sắt thép, dù có súng bắn tỉa cũng chưa chắc bắn thủng được.

“Bùm!”

Hai quả đấm chạm mạnh vào nhau, đồng thời hai người bị bật ngược ra.

Điều này khiến mọi người ở đây phải hít khí lạnh. Tần Trạm có thể đánh ngang tay với Du đại nhân, quả thật họ chưa từng nghĩ đến điều này.

“Phiền phức rồi.” Nhiếp Viễn chậm rãi đứng dậy: “Lỡ như Du đại nhân thua thì e là hôm nay chúng ta sẽ phải chết ở đây.”

“Đúng vậy” Nét mặt Hoàng Khải Thịnh cũng lạnh dần: “Nhưng Du đại nhân sẽ thua sao? Không có chuyện đó đâu.”

“Ầm!”

Thêm một quyền đập vào nhuyễn giáp của Du đại nhân, Du đại nhân bật ngược ra nhưng ông ta vẫn không sao cả.

Ông ta cúi đầu liếc nhìn nhuyễn giáp của mình, cười lạnh: “Nhuyễn giáp được khảm vào người tôi rồi, cậu sẽ không bao giờ phá hủy được nó với sức mạnh đó của mình đâu.”

“Thật sao?” Tần Trạm cười khẩy, lại áp sát ông ta.

Lần này, quả đấm của anh hóa thành móng vuốt, năm ngón tay như ngọc chứa sức mạnh giá rét dường như muốn phá nát cả không khí!

“Thương Long Thủ!” Tân Trạm hô to, linh lực nhanh chóng được nhen nhóm lên trong lòng bàn tay!

Thương Long Thủ chính là tuyệt học số một của cha Tần Trạm, theo ký ức của Tần Trạm thì chiêu này có thể cào rách cả vảy rồng!

Người ta chỉ thấy tay Tần Trạm chưởng vào lồng ngực của Du đại nhân, sau đó lập tức rút về rồi nhuyễn giáp và cả máu thịt lập tức bị kéo mạnh xuống!

Máu tươi chảy dài từ ngực của ông ta, tạo thành một vết thương cực lớn lộ rõ ra ngoài.

“Thật không thể tin nổi!”

“Nhuyễn giáp bị phá rồi!”

Vẻ mặt của mọi người cực kỳ xấu, hiển nhiên thực lực của Tân Trạm đã vượt xa khỏi tưởng tượng của họ!

“Nhuyễn giáp của ta!” Du đại nhân trợn to mắt gào thét, đau lòng muốn chết quách cho xong.

Ông ta đã mất gần một năm mới có thể hợp thể hoàn toàn nhuyễn giáp này vào thân xác của mình, thế mà hôm nay bị Tần Trạm xé xuống mất rồi!

“Mi dám hủy nhuyễn giáp của ta!” Du đại nhân nổi cơn tam bành: “Được lắm, chờ ta giết mi rồi sẽ dùng xương của mi vá lại nhuyễn giáp này!”

“Ông cảm thấy ông còn cơ hội sao?” Tần Trạm tiếp tục sử dụng Thương Long Thủ, nhẹ nhàng di chuyển xung quanh Du đại nhân.

“Phốc!”

Chỉ một chiêu Thương Long Thủ! Trong khoảnh khắc, nhuyễn giáp của Du đại nhân bị hủy hoại quá nửa!

“A a a!” Du đại nhân ngẩng đầu gào to đầy giận dữ: “Nhuyễn giáp của ta!”

Tần Trạm chắp tay ra sau lưng, bình thản nói: “Nhuyễn giáp của ông cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Du đại nhân không ngừng thở hổn hển, giờ đây cả người ông ta toàn là máu, gần như bị nhuộm thành màu đỏ tươi!

Một luồng sát khí nom như một ngọn núi khổng lồ đang sừng sững trong tim của mỗi người!

Trong đôi mắt của Hạng Mĩ Tuyết lóe lên ánh sáng kỳ lạ, cô ta đọc được vô số điều khó lường từ Tần Trạm!

“Tân Trạm, hôm nay ta sẽ băm mi ra thành trăm ngàn mảnh!” Du đại nhân cắn răng nói.

Tần Trạm cười nhạt, nói: “Ông còn chiêu gì cứ tung hết ra đi.”

Du đại nhân lạnh lùng không nói gì, trên người của ông ta bốc lên một lớp sương mù. Sương mù này có màu đỏ, bắt đầu tụ lại thành hình dáng ở giữa không trung.

“Đây là… nội kình của Du đại nhân!” Nhiếp Viễn kinh hô: “Ông ấy dám ép toàn bộ nội kình của mình ra sao!”

“Du đại nhân đã bị ép đến nông nỗi này rồi ư.” Sắc mặt Hoàng Khải Thịnh hơi tái. Ông ta vốn nghĩ đây chỉ là một cuộc chiến tay đôi thôi nhưng không ngờ nó sẽ phát triển đến mức căng thẳng thế này!

“Đáng tiếc, thật đáng tiếc.” Tân Trạm nhìn nội kình đang bay ra của ông ta, trong lòng anh như đang rỉ máu!

Anh đã nghĩ sẽ hấp thụ Du đại nhân nhưng không ngờ phép thuật cuối cùng của ông ta là tự tay rút hết nội kình ra ngoài!

“Ma Phật Thân!”

Du đại nhân hét lớn, trên không trung bỗng nhiên tụ lại thành một pho tượng Phật khổng lồ!

Tượng Phật hiện ra, một luồng khí tốt lành khuếch tán khắp nơi.

Hơi thở này rất lạ lùng, dù là Đại Nội Kinh Tông Sư cũng phải quỳ xuống bái lạy!

Thậm chí Tần Trạm cũng bị ảnh hưởng, anh khẽ nhíu mày rồi quát to: “Chẳng qua chỉ là tà thuật mà thôi, tôi sẽ xé nát nó ngay bây giờ!”

Tượng Phật ầm ầm bay đến với sức mạnh kinh khủng đến mức làm gãy đổ tất cả cây cối xung quanh!

“Phụt!”

Những Đại Tông Sư có thực lực thấp phải hộc máu vì áp lực, sau đó quỳ rạp xuống đất!

“Phép thuật này thật khủng khiếp!” Nhiếp Viễn dốc hết sức lực để chống lại nguồn năng lượng đáng sợ này nhưng thân thể cũng chịu chút ảnh hưởng.

“Rút, rút lui ra 50m!” Bấy giờ, Hoàng Khải Thịnh chợt hô to: “Du đại nhân đang chuẩn bị liều mạng đấy!”

“Ùng ùng!”

Hơi thở hóa thành thực thể như muốn nghiền nát Tần Trạm.

Trên đôi vai Tân Trạm như phải gánh hai ngọn núi lớn, bả vai còn vang lên tiếng nứt xương.

“Đi chết đi, thằng súc sinh!” Du đại nhân ngẩng đầu giận dữ hét lên.

Tần Trạm hít sâu một hơi, phẫn nộ quát: “Hãy xem tôi xé rách thứ tà thuật này!”

“Thánh Nhân chi quyền!”

Tần Trạm hét lớn, cánh tay của anh chợt nổi đầy gân xanh!

Linh lực gồ lên như cục bướu bắt đầu khởi động dọc theo cánh tay rồi đến nắm tay!

“Oanh!”

Tần Trạm bay lên đối mặt với nó!

Quả đấm của anh hóa thành màu vàng kim, đường quyền đánh thẳng vào, “bùm”, nó xuyên thủng qua tượng Phật khổng lồ đánh nát pho tượng thành từng mảnh nhỏ!

Tượng Phật rầm rầm ngã xuống, ngay sau đó hóa thành cát bụi phân tán vào không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện