Chương 140

Tần Trạm đi theo sau mọi người, bước vào rừng sâu.

Khu rừng này bình thường không ai đặt chân tới, bởi vì trước khi Dược Vương thành hình sẽ hấp thụ một lượng lớn linh khí đất trời.

Điều này dẫn đến việc linh khí ở khu vực gần đây không nhiều, con người rất dễ dàng mắc bệnh.

Nhưng một khi Dược Vương thành hình sẽ tặng lại đất trời linh khí nồng đậm như khung cảnh xung quanh hiện tại.

Những Đại Tông Sư chỉ có thể cảm nhận được kinh mạch mình đang xao động, họ không thể hấp thu linh khí.

Ngược lại đối với Tần Trạm thì đây lại là một cơ hội ngàn năm có một.

Dọc đường đi, từng lỗ chân lông trên cơ thể Tân Trạm đều rộng mở, như quỷ đói điên cuồng hấp thu linh khí quanh thân mình. Hiện tại Tần Trạm đang ở Trúc Cơ kỳ, chính là cảnh giới cao nhất của cấp bậc Tông Sư.

Một khi bước vào Tích Cốc kỳ, mấy tên Đại Tông Sư kia căn bản không đáng để nhắc đến.

Vẻ mặt mọi người có chút căng thẳng, trong đó một vị Đại Tông Sư chuyên tu luyện tinh thần lực càng dốc hết sức lực, thần thức bao trùm hơn nửa ngọn núi sâu.

“Gràooo!”

Lúc này, giữa rừng vang lên một tiếng gầm lớn, một con ác lang nhảy ra.

Con ác lang này hình thể vượt xa bình thường, so ra không hề kém sư tử hoặc hổ. Từng bắp thịt của con ác lang này săn chắc, lông trên người cứng như sắt thép!

“Xem ra súc sinh này cũng được thơm lây từ Dược Vương.” Hoàng Khải Thịnh lạnh lùng ‘hừ một tiếng, nói.

“Không sai.” Tô Nhất Tú khẽ gật đầu: “Dưới sự thúc đẩy của Dược Vương, cây cối ở đây trong ba ngày đã lớn lên thành hình, súc sinh này càng có thể vượt qua cực hạn.”

Đang nói chuyện, con ác lang kia lại rống lên một tiếng nữa, lao tới nhanh như chớp. Lông trên người nó dựng chồng ngược,

không khác gì thanh đao sắc bén!

Những nơi nó đi qua, cây cối bị tàn phá, tiếng gầm gừ khủng bố khiến người ta sởn tóc gáy!

“Hừ, súc sinh vẫn hoàn súc sinh.” Tô Nhất Tú dường như rất có ý muốn lập uy, anh ta gầm lên một tiếng, hai tay bỗng nhiên nâng lên, trong nháy mắt liền đánh tới.

“Uỳnh!” một tiếng, chiếc miệng mở to như chậu máu của con ác lang kia bị Tô Nhất Tú nắm chặt trong tay, sau đó chỉ nghe Tô Nhất Tú lại gầm lên tiếng nữa, cơ bắp trên thân thể căng chặt lên!

“Xoẹt xoẹt!”

Dưới sức lực của Tô Nhất Tú, đầu con ác lang này lập tức bị anh ta xé thành hai từ miệng nó!

Máu tươi phun đầy cơ thể Tô Nhất Tú, khiến hắn nổi bật lên như hình tượng một ác quý!

Anh ta liếm máu tươi trên tay, nhỏ giọng nói: “Công hiệu của máu này e là không thua gì cây thuốc, riêng thực lực của con ác lang này chỉ sợ đã đạt tới cảnh giới đỉnh của cấp Tông Sư!”

Tô Nhất Tú vốn định làm màu cho mọi người khen anh ta một hồi, đáng tiếc không một ai trong đây chú ý tới điều này.

“Một con súc sinh mà cũng dám ngáng đường chúng ta? Thế nào, coi chúng ta thành quả hồng mềm tùy ý nắn bóp ư?” Nhiếp Viễn hừ lạnh, nói.

“Vừa mới tiến vào núi đã gặp ác lang cấp bậc này, nếu tiếp tục đi lên chỉ sợ độ nguy hiểm sẽ càng cao hơn.” Hạng Mỹ Tuyết nhỏ giọng nói.

“Đội ngũ của chúng ta có tận mười vị Đại Tông Sư, việc phải sợ?” Nhiếp Viễn đáp lại.

“Đi thôi, đừng làm chậm trễ thời gian, tôi vẫn luôn có một dự cảm không lành.” Vị đại sư Chương Vinh tu luyện tinh thần lực kia nói.

Mọi người một lần nữa đi về phía trước, thần thức của Tần Trạm cũng yên lặng phóng ra.

“Đằng trước có một vùng linh khí dày đặc, có lẽ đó chính là vị trí của cây Dược Vương kia.” Tần Trạm không khỏi nghĩ thầm trong lòng.

Cùng lúc đó, anh còn cảm nhận được bên cạnh Dược Vương có một lực lượng cuồn cuộn, lực lượng này không kém gì một Đại Tông Sư.

Nếu đoán không lầm, đây ắt hẳn là linh thú bảo vệ Dược Vương.

Lại đi về trước mấy ngàn mét, tầm mắt xung quanh bỗng trở nên mơ hồ, sương mờ mịt bao phủ khắp núi. “Hỏng rồi.” Tô Nhất Tú nhíu mày: “Sương mù này có vấn đề, tôi chỉ thấy trước mặt trắng xóa.” “Tôi cũng thế!” Hoàng Khải Thịnh hơi hoảng loạn, nói: “Mẹ nó tôi không nhìn thấy gì hết!”

“Đừng hoảng hốt.” Đúng lúc này, vị đại sư Chương Vinh kia bỗng nhiên bình tĩnh cất tiếng: “Tôi dùng tinh thần lực soi đường cho các vị.”

Vừa dứt lời, trong đầu mọi người lập tức xuất hiện một con đường!

Tần Trạm nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Xem ra vị đại sư tinh thần lực này cũng có vài phần bản lĩnh.”

Nếu Chương Vinh có thể dựa vào thần thức nhìn xuyên qua sương mù dày đặc, Tần Trạm tất nhiên sẽ không nói chơi.

Tầm mắt của anh vẫn rõ ràng như cũ, thứ gọi là sương mù dày đặc trong mắt anh chẳng khác gì sương bình thường.

Mọi người bởi vì bị cản trở tầm mắt nên tốc độ thả chậm rất nhiều, đi trên đường cũng run run rẩy rẩy, sợ gặp phải nguy hiểm gì.

Tần Trạm xoa cằm nghĩ ngợi, bỗng nhiên ý tưởng trong đầu sáng lên, anh đi tới trước mặt Chương Vinh, vỗ vỗ bờ vai anh ta.

Chương Vinh lập tức khôi phục tinh thần, nhíu mày nói: “Ai vỗ bả vai tôi đấy? Đừng có náo loạn!”

Tần Trạm vui vẻ trong lòng, xem ra tinh thần lực của Chương Vinh cũng không lợi hại đến vậy.

Vì thế Tần Trạm lập tức đi tới trước mặt Tô Nhất Tú, hung hăng đá mạnh một cái lên mông anh ta.

Tô Nhất Tú không hề cảnh giác, bị đá ngã úp sấp thành tư thế chó ăn phân.

Vốn đã kinh hãi sợ sệt sẵn, anh ta lập tức hoảng sợ nói: “Không ổn, có thứ gì đó công kích tôi!”

Lời vừa nói ra, luống cuống! tất cả mọi người trở nên Đám người Hạng Mĩ Tuyết mặt càng tái mét, bọn họ yếu nhất trong nhóm người, nếu xảy ra chuyện thật, bọn họ sẽ là những người chết đầu tiên!

Tô Nhất Tú vừa mới bò dậy từ trên mặt đất, Tân Trạm lại đá một phát nữa vào mông anh ta.

Lần này dù Tô Nhất Tú đã sớm cảnh giác nhưng vẫn bị đạp ngã chồng vó.

“Muốn chết à!” Tô Nhất Tú giận tím mặt, một luồng nội kình lập tức bạo phát.

Uy áp khủng bố khiến mọi người càng thêm hoảng sợ, thậm chí còn có lòng lùi bước.

“Tần Trạm, theo sát tôi!” Hạng Mĩ Tuyết sốt ruột hô lên.

Tần Trạm đi tới bên cạnh Hạng Mĩ Tuyết, nhỏ giọng nói: “Không cần sợ, tôi có thể nhìn rõ đường, vừa nãy là tôi đá Tô Nhất Tú đấy.”

Hạng Mĩ Tuyết sửng sốt, cô hơi ngạc nhiên: “Anh nói thật?”

Tần Trạm cười nói: “Tất nhiên là thật rồi, không tin bây giờ tôi qua đá anh ta phát nữa!”

Nói xong Tần Trạm bước lên một bước, trong nháy mắt đã đi tới phía sau Tô Nhất Tú, hung hăng sút một chân lên mông anh ta.

Tô Nhất Tú sắp phát điên, gào lên: “Rốt cuộc mày là thứ gì, có bản lĩnh thì đứng ra đây cho tao, tao phải giết mày!”

Nghe tiếng la oai oái của Tô Nhất Tú, Hạng Mĩ Tuyết lập tức che miệng cười trộm.

“Anh cũng là đại sư tinh thần lực?” Hạng Mĩ Tuyết vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi.

Tân Trạm cười nói: “Không hẳn là đại sư tinh thần lực. Nói chính xác hơn, đại sư tinh thần lực không đủ trình so với tôi.”

“Đủ rồi, khoác lác vừa thôi.” Sau khi biết Tân Trạm có thể thấy rõ đường, trái tim lơ lửng của Hạng Mĩ Tuyết cũng hạ xuống.

Cách Dược Vương ngày càng gần, linh khí xung quanh cũng càng nồng đậm hơn.

Tân Trạm quyết định đi qua đá Tô Nhất Tú một phát cuối cùng, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa.

Vì thế anh bước nhanh ra sau Tô Nhất Tú, nhấc chân lên, vừa định đạp xuống.

Lúc này sương mù dày đặc xung quanh bỗng nhiên biến mất!

“Mẹ nó anh muốn làm gì?!” Tô Nhất Tú nhìn Tần Trạm đầy căm tức, gân xanh trên trán nổi lên, nổi trận lôi đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện