Chương 137

Lúc quay lại biệt thự Long An, Tần Trạm dẫn đầu đi tìm Kiếm Hổ rồi cùng hắn ta đến kho hàng.

Trong kho hàng đã để sẵn không ít dược liệu tuy nhiên những dược liệu này tốt xấu lẫn lộn, hơn phân nửa có thể nói là không dùng được.

Tần Trạm đi tới đi lui một vòng kho hàng còn Kiếm Hổ vẫn nhìn chằm chằm vào anh.

Đáng tiếc, Tần Trạm luôn giữ nguyên một biểu cảm, hoàn toàn không thể nhìn ra được điều gì.

“Tôi nhớ có một người là Ngụy đại sư ở Đạm Thành đúng không?” Lúc này, Tần Trạm đột nhiên hỏi.

Kiếm Hổ gật đầu lia lịa đáp: “Phải, người đó là bậc sư phụ đông y nổi tiếng ở Đạm Thành.”

“Gọi ông ta đến đây, sau này đi mua thuốc thì dẫn ông ta theo.” Tần Trạm nói.

Câu nói này đã đẩy Kiếm Hổ rơi vào thế bí, hắn ta gãi đầu gãi tai hồi lâu không đáp lời. Tần Trạm cau mày hỏi: “Sao vậy, khó lắm à?”

Kiếm Hổ thở dài nói: “Chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì đều đơn giản, chỉ tiếc là… Những người giỏi như vậy ai cũng có tính cách kì dị, thù lao họ đòi cũng là những thứ hiếm lạ, cổ quái cả…”

Tần Trạm không nhịn được cười nói: “Vậy anh cứ bảo tôi dùng tiểu bổ đan làm thù lao mời ông ta đi.”

Kiếm Hổ nghe vậy vội gật đầu đáp ngay: “Vậy chắc chắn là được rồi, cậu Trạm cứ yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay!”

Sau đó, Tần Trạm đi thẳng đến núi Long An.

Bên dưới một tiểu khu ở núi Long An, Tần Trạm trông thấy một bóng người rất quen. Tần Trạm nhìn người đó mà không thể che giấu sự kinh ngạc trên mặt.

Bởi vì người này không phải ai khác mà chính là cậu thiếu niên anh gặp khi nghênh chiến với Phùng Công đó, Hứa Bắc Xuyên. “Sư phụ!” Sau khi trông thấy Tần Trạm, Hứa Bắc Xuyên vội vàng chạy đến.

Lúc trước Tần Trạm đã hứa nếu trước cuối năm Hứa Bắc Xuyên có thể đến đạt đỉnh cao nội kình thì sẽ nhận anh ta làm đệ tử.

Lúc ấy Tần Trạm chỉ muốn tìm một cái cớ để từ chối anh ta.

Vậy mà chẳng ngờ hôm nay Hứa Bắc Xuyên đã thực sự đạt đến đỉnh cao nội kình rồi.

“Sư phụ, cuối năm nay tôi đã đến tìm anh mấy lần rồi mà anh chẳng ở nhà hôm nào hết.” Hứa Bắc Xuyên nhìn anh bằng đôi mắt đầy mong đợi.

Lúc này, Tần Trạm cũng không biết nên nói sao, quần áo trên người Hứa Bắc Xuyên đều cũ nát cả rồi còn có những vết thương trên người anh ta là minh chứng cho những cố gắng anh ta đã bỏ ra trong thời gian này nữa.

“Sư phụ, anh sẽ không nuốt lời đấy chứ?” Hứa Bắc Xuyên thấy Tần Trạm đứng mãi mà chẳng nói gì thì đã có phần lo lắng.

Cuối cùng Tần Trạm vẫn giơ tay ra vỗ vai anh ta một cái nói: “Cùng đi lên trên với tôi đi.”

Nghe vậy, Hứa Bắc Xuyên mừng ra mặt, vui vẻ khom lưng nói: “Cảm ơn sư phụ.”

Trên đường lên núi, Tần Trạm thuận miệng hỏi: “Thật ra thì với tài năng thiên phú của cậu thì dù có đi đến môn phái hay gia tộc nào đó đều sẽ được thu nhận cả. Tài nguyên của bọn họ dồi dào như vậy cần gì phải tìm đến tôi.”

Hứa Bắc Xuyên vô cùng đắc ý đáp: “Tôi đây là nhìn xa trông rộng mà! Nếu lỡ ngày nào đó anh thành công thì không phải tôi thành nguyên lão rồi hay sao?”

Tần Trạm thực sự cạn lời, có điều ngẫm lại thì lời cậu ta nói quả là cũng có lý.

Sau khi đến được đỉnh núi, Hạng Mĩ Tuyết đã chờ sẵn ở cửa rồi.

Tần Trạm nhìn về phía Mặt Thẹo nói: “Anh dẫn cậu ta vào nhà đi loanh quanh một chút, tôi có việc phải nói với cô Tuyết.”

“Vâng.” Mặt Thẹo gật đầu rồi lập tức dẫn Hứa Bắc Xuyên tránh sang chỗ khác.

Sau khi bọn họ rời đi, Hạng Mĩ Tuyết bước nhanh lại hỏi: “Không biết nhà họ Tô lấy đâu ra tin tức này, anh vẫn quyết định đi theo sau?”

“Đương nhiên.” Tần Trạm nói: “Dược Vương này tôi nhất định phải có.”

“Anh không sợ nhà họ Tô nhân cơ hội này giết anh à?” Hạng Mĩ Tuyết để lộ một ánh nhìn khác lạ: “Chúng ta lại không thể đụng đến nhà họ Tô, đến lúc đó sẽ chẳng ai giúp anh đâu.”

“Tôi không cần kẻ khác giúp.” Tần Trạm cười nhạt đáp.

Tạm chưa nói đến bụi cây Dược Vương kia mà chỉ một đại Nội Kình Đại Tông Sư này đã đủ sức thu hút Tần Trạm rồi.

Bởi có Phệ Linh Thuật trợ giúp nên đối với Tần Trạm mà nói đây ngược lại là một cơ hội, sao anh có thể không đi cho được.

“Đại Tông Sư của nhà họ Hạng đã đến rồi, đang ở trong phòng đấy. Tôi dẫn anh đi gặp bọn họ.” Sau đó, Hạng Mĩ Tuyết đáp.

Đi cùng Hạng Mĩ Tuyết đến tầng hai phát hiện đã có hai ông già khỏe mạnh và một người trẻ tuổi đợi sẵn ở phòng khách rồi.

Người trẻ kia có tuổi tác không quá chênh lệch Tần Trạm, phong thái khoan thai, mắt nhìn sâu thẩm.

Trên người anh ta mang một vẻ cao ngạo và cảm giác xa lánh trời sinh.

“Chú, sư thúc nhỏ.” Hạng Mĩ Tuyết lên tiếng gọi ba người kia: “Vị này chính là Tân Trạm.”

Ánh mắt cả ba cùng lúc chuyển đến trên thân Tần Trạm, ánh mắt đáng sợ như muốn nhìn thấu cả Tần Trạm.

“Đây chính là thiên tài mà cháu nói à?” Sư thúc nhỏ của Hạng Mĩ Tuyết nhẹ lắc đầu.

“Một Nội Kình Tông Sư mà cũng dám mơ đến Dược Vương? Quả đúng là tham thì thâm.” Hai người kia cũng hùa theo chế nhạo.

Hạng Mĩ Tuyết vội vàng giải thích: “Chú, Tần Trạm không phải là Nội Kinh Tông Sư bình thường đầu, thực lực của anh ấy là thật đó, ít nhất phải đạt đến Nội Kình Đại Tông Sư tầng hai rồi, cách đây không lâu còn vừa chém chết hai vị Đại Tông Sư mới lên cấp nữa nữa.”

“Haha.” Ba người đều chỉ cười nhạt, dĩ nhiên là bọn họ chẳng tin.

Chuyện này cũng chẳng trách họ được, dẫu sao thì từ xưa đến nay đã làm gì có ai đột phá được ranh giới giữa Tông Sư và Đại Tông Sư đâu.

Tần Trạm chẳng chút bận lòng, trước khi đến đây, anh sớm đã dự liệu được kết quả như vậy rồi.

“Lúc nào lên đường?” Tần Trạm yên vị trước mặt ba người họ, bình tĩnh hỏi.

“Ba ngày sau.” Sư thúc nhỏ của Hạng Mĩ Tuyết đáp: “Có điều tôi cũng khuyên cậu một câu, đến khi đó nếu xảy ra chuyện gì thì chúng tôi cũng chẳng rỗi hơi đến quan tâm cậu đâu.”

“Không phiền ba vị bận tâm.” Tần Trạm bình thản đáp: “Các vị chỉ cần lo tốt cho chính bản thân là đủ rồi.”

Ba người kia chỉ hừ nhẹ không đáp.

Sau khi rời khỏi tầng hai, Hạng Mĩ Tuyết đuổi theo nói: “Tần Trạm, anh đừng quan tâm, thực ra lời họ nói cũng có lý, khoảng cách giữa các Đại Tông Sư rất lớn, Đại Tông Sư dùng vài chiêu cũng có thể ung dung đè chết Đại Tông Sư mới lên cấp rồi.”

“Tôi biết.” Tần Trạm gật đầu: “Tôi không để tâm đâu, trước lúc lên đường báo cho tôi một tiếng là được.”

Hạng Mĩ Tuyết nghe vậy thì không nói thêm gì nữa.

Cùng lúc ấy, Đại Tông Sư nhà họ Tô cũng đã chạy đến Tân Châu.

Người dẫn đội lần này là một anh em của Tô Vũ, tên là Tô Nhất Tú.

Tô Nhất Tú là người ở dòng họ nhánh nhà họ Tô, không có quá nhiều uy quyền về lời nói nhà họ Tô, nếu không vì năng lực không tồi thì bọn họ cũng chẳng có tư cách ở lại thủ đô.

Vậy nên, Tô Nhất Tú rất nóng lòng muốn lập công cho nhà họ Tô, lần này tới cũng là để củng cố địa vị cho nhánh nhà mình ở nhà họ Tô.

“Cậu Tô đã chọn được khách sạn rồi.” Hai lão giả bên cạnh cậu ta nói.

Hai người này đã đạt đến tầng ba Đại Tông Sư tuy nhiên ở nhà họ Tô cũng chỉ có thể giữ chức hộ vệ, ngay cả chư hầu cũng không bằng.

Tô Nhất Tú khẽ cười nói: “Chuẩn bị xe, tôi muốn đến núi Long An một chuyến.”

Hai người nọ cau mày, bọn họ biết được ý định của Tô Nhất Tú đều lên tiếng khuyên nhủ: “Cậu ta, nhiệm vụ lần này của chúng ta không bao gồm tiêu diệt Tần Trạm.”

Tô Nhất Tú liếc mắt nhìn họ, khẽ hừ một cái: “Có một vài chuyện không cần nói rõ ra mà phải tự mình nghe hiểu, biết chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện